Chương 12
Trở về Houston bây giờ là đúng lúc vì trời đã bắt đầu tối khi mới 7 giờ. Về đến nhà cũng nửa đêm!
Thomas mở máy xe nhưng chưa đi ngay vì còn muốn xem lý lịch cá nhân của Larry Cruz mà Walker Cox đã gửi kèm với hình.
“Ba mươi ba tuổi. Độc thân. Đúng là người Mễ 100%. Cha là kỹ sư điện, mẹ đi dậy học.Tốt nghiệp trung học với hạng ưu tú. Được học bổng vào đại học University of Kansas toàn phần 4 năm. Học chuyên môn ngành kỹ sư điện. Sau 1 năm học lại chuyển ngành sang học về khoa học nhân văn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm nhiều công việc khác nhau. Cuối cùng ghi danh nhập ngũ, vào Bộ binh. Được nhiều huân chương, đi nhiều nơi. Ở Afghanistan 1 năm. Xin xuất ngũ sau khi từ Afghanistan về. Thời gian trong quân đội là 6 năm”.
Có một cái gì đó trong bản lý lịch này mà Thomas chưa nghĩ ra! Nhìn đồng hồ xe. Phải lái xe về lại Houston thôi!
Suốt dọc đường, Thomas cứ trăn trở về “một cái gì đó” trong hồ sơ của Larry Cruz! Càng suy nghĩ thì càng không nghĩ ra, thật bực mình quá! Nhưng nhất định có điểm gì đáng ngờ hay rất lạ từ con người này! Hay Larry Cruz bị hội chứng PTSD? Cũng có thể! Nhưng từ một học sinh ưu tú rồi ra trường đi làm lung tung nhiều chỗ, rất bất định về tương lai? Sau đó lại nhập ngũ?
Thomas Brown cũng ở trong quân đội 4 năm nhưng trước đó và ngay cả hiện tại chàng biết mình muốn gì và con đường phải chọn lựa.
Vừa lái xe, Thomas vừa suy nghĩ về Larry Cruz… rồi lại lắc đầu. Xem ra mỗi ngày lại có thêm một nhân vật mới xuất hiện mà toàn là những nhân vật với nhiều nan đề khó hiểu! Tất cả những thứ này làm cho chuyện điều tra càng thêm khó khăn!
Về đến Houston đã nửa đêm, mệt nhọc và nhức đầu, Thomas lăn ra ngủ như chết.
Khi tỉnh giấc vào ngày hôm sau cũng gần vào buổi trưa. Thomas he hé mở mắt nhìn đồng hồ trong điện thoại. Trời! Gần 12 giờ trưa!
Công việc của Thomas rất tự do về giờ giấc nên cũng giảm bớt được áp lực phần nào về thời gian.
Vẫn còn muốn nằm ngủ thêm chút nữa, Thomas kéo chăn trùm đầu. Ông xếp Aviel Lewis chắc tưởng Thomas còn đang ở trên Tyler! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy! Tốt thôi!
Nhưng khi cái bao tử trống trơn của Thomas bắt đầu làm loạn thì phải dậy thôi!
Thomas mở điện thoại xem những tin nhắn. Chỉ có 1 tin nhắn từ Mia với giòng chữ: “Đi về bình an!”. Thomas hơi mỉm cười khi đọc tin nhắn này.
Cơn nhức đầu đêm qua đã biến mất cùng với những “trăn trở” về Larry Cruz cũng đã trốn đâu mất! Nhưng phải gọi điện thoại cho Walker Cox!
Sau khi ăn một bữa trưa thật ngon, Thomas gọi điện thoại cho Walker Cox. Nhiều tiếng chuông nhưng ông ta không trả lời. Thomas để lại tin nhắn.
Đến văn phòng tìm xếp Aviel Lewis và tường trình những điều vừa khám phá thêm.
Aviel Lewis có vẻ rất chăm chú khi nghe. Thái độ của ông ta nghiêm nghị khác thường.
Không thấy xếp nói gì, Thomas hỏi:
- Rắc rối quá phải không?
- Nếu đây là một vụ giết người hàng loạt thì không chừng FBI sẽ nhẩy vào hay chính cảnh sát địa phương cũng sẽ yêu cầu được FBI giúp đỡ trong việc kiếm tìm thủ phạm!
- Chúng ta chưa thể khẳng định cả hai vụ đều do từ một thủ phạm!
Ông Aviel Lewis nhíu mày nhìn Thomas rồi hỏi:
- Có thể chắc chắn là bao nhiêu phần trăm theo suy nghĩ của cậu?
- Nhiều hơn là 50 phần trăm. Theo tôi, dấu vết bị cắt ở bả vai của cả hai nạn nhân đều tương tự như nhau. Những nạn nhân không thiệt mạng vì vết cắt này. Đó chỉ như là…
- Một chữ ký của thủ phạm cố tình lưu lại, cậu muốn nói như vậy?
- Vâng, đúng vậy!
Ông Aviel Lewis gật gù ra vẻ đồng tình với Thomas.
- Cậu là người lần ra những manh mối đó. Việc kiếm tìm thủ phạm xem ra phía cảnh sát sẽ tích cực hơn thôi. Nhưng nhiệm vụ của chúng ta hiện tại vẫn là làm sao thân chủ được minh oan. Còn người anh song sinh của thân chủ chúng ta bị bắt rồi đúng không? Có tin tức gì chưa? Lẽ nào đây không phải là thủ phạm?
Thomas thở dài:
- Tôi không tin người này là thủ phạm giết người. Nhưng cần phải tìm ra chứng cớ. Từ sáng giờ tôi chưa nói chuyện được với phía cảnh sát ở đây.
- Ai là người phụ trách hồ sơ này ở Houston?
- Walker Cox!
Ông Aviel Lewis gật đầu:
- Tốt! Walker Cox rất kinh nghiệm và nghiêm túc! Để Cox xử lý vụ này thì chúng ta có thể tin tưởng lắm rồi!
Vừa lúc đó Thomas có điện thoại. Anh ta định không nghe máy nhưng ông Aviel Lewis nói:
- Cứ nghe đi!
Thomas mở điện thoại. Walker Cox gọi lại.
- Thomas nghe đây! Tôi biết ông bận lắm.
- Anh gọi tôi? Có gì mới lạ không?
- Tôi chỉ muốn hỏi về Son Nguyễn! Có khai thác được gì nhiều không?
Walker Cox trầm giọng trả lời:
- Chưa nhiều lắm! Anh có muốn thử không?
Thomas ngạc nhiên cười hỏi lại:
- Tôi sao?
- Đúng vậy! Đến đây rồi tra hỏi thử xem!
- Thực sự ông muốn như vậy à?
- Biết đâu anh lại tìm được những điều mà tôi chưa tìm ra được.
- OK! Ngay bây giờ sao?
- Bất cứ lúc nào! Tôi sẽ dặn những người ở đây nên anh đến lúc nào cũng được. À.. còn chuyện Larry Cruz thì sao?
- Chưa có thêm manh mối nào thêm! Nhưng đi tìm được người này chắc phải có thêm nhiều sự giúp đỡ khác!
Walker Cox hiểu ngay khi nói lấp lửng với Thomas:
- Đương nhiên là như vậy!
Thomas hiểu là khi nào có thêm sự trợ giúp kiếm tìm của FBI thì Walker Cox sẽ cho biết.
- Được rồi vậy tôi sẽ đến chỗ ông ngay!
Walker Cox tắt điện thoại không nói thêm lời nào.
Ông Aviel Lewis hỏi ngay:
- Sao? Thế nào? Walker Cox phải không?
Thomas gật đầu:
- Dạ, đúng vậy. Ông ta muốn tôi ghé ngang để thẩm vấn nghi phạm thứ hai đang bị bắt giữ là Son Nguyễn.
- Người anh em song sinh của Liam Wright?
- Vâng!
Aviel Lewis cười thích thú:
- Vậy là Walker Cox tin tưởng cậu đấy!
Thomas hơi mỉm cười rồi nhún vai không nói gì.
- Vậy thì đi đi!
Thomas gật đầu:
- Chào xếp! Tôi đi!
Thomas vào sở cảnh sát tìm thám tử Walker Cox.
Một nhân viên ở đó cho biết ông ta không có đây nhưng dường như đã biết là Thomas sẽ đến nên đã xếp đặt cho Thomas gặp kẻ tình nghi Son Nguyễn.
Thomas vào phòng dành riêng để thẩm vấn.
Khoảng chừng 5 phút sau họ đưa Son Nguyễn vào phòng thẩm vấn.
Son Nguyễn đi vào, cúi gầm đầu. Khi ngồi xuống ghế, còng tay được tháo ra nhưng hai chân lại bị còng ở bên dưới ngay sát gần chân bàn.
Anh ta không hề ngửng đầu lên để xem mình được đưa đến đây để gặp ai.
Viên cảnh sát đưa Son Nguyễn vào không đi ra ngoài nhưng đứng ở góc phòng như canh chừng.
Thomas nói với viên cảnh sát:
- Tôi có thể lo liệu được. Hãy để mình tôi và người này ở đây!
Khi cửa vừa đóng lại, Thomas lên tiếng:
- Chào anh Son Nguyễn!
Son Nguyễn không đáp trả mà cũng chẳng ngửng đầu lên.
Đầu tóc anh ta rối bù và có nhiều chỗ bết vào nhau. Hai bàn tay dù đã được tháo còng nhưng lại bị còng trên bàn.
Thomas nghiêm giọng:
- Tôi là Thomas Brown. Chúng ta đã gặp nhau một lần. Chúng ta hãy nói chuyện đi vì biết đâu tôi có thể giúp anh ra khỏi chỗ này!
Son Nguyễn vẫn không ngửng đầu lên.
Thomas suy nghĩ không biết Walker Cox có nói cho Son Nguyễn biết là anh ta có một người em song sinh hiện cũng đang bị bắt giữ ở đây không? Nhưng dù sao cũng nên thử.
- Anh có biết là anh có một người em sinh đôi không?
Thomas tin là câu hỏi vừa rồi có phần nào lay động được Son Nguyễn vì cả thân hình và đầu của Son có cử động tuy không nhiều nhưng là có phản ứng.
- Người em sinh đôi đó của anh cũng đang bị giam giữ ở đây trong lúc đang bị cảnh sát điều tra.
Lời nói đó quả là có tác dụng. Son ngửng đầu lên nhìn người đang nói với mình nẫy giờ.
Son Nguyễn nhận ra người thám tử tư đã từng đến gặp mình ở khu chung cư.
Trông Son Nguyễn thật tiều tụy. Anh ta có nhiều râu hơn Liam. Và đôi mắt u buồn đó đang nhìn Thomas không chớp mắt. Cả khuôn mặt anh ta là những nốt trầm. Nhưng không chỉ thế mà gương mặt và đôi mắt ấy còn làm người đối diện cảm thấy thương xót một cách khó hiểu!
Thomas tiếp tục nói và đặt câu hỏi:
- Tin tôi đi! Chuyện đó là thật! Em của anh được người ta nhận nuôi và đặt tên là Liam Wright. Cả hai anh em anh đều được đưa vào Sacred Heart Children’s Home ở Laredo từ lúc còn rất nhỏ do các nữ tu ở đó trông coi và săn sóc, anh còn nhớ không?
Son Nguyễn chợt nhắm mắt lại nhưng không cúi đầu nữa. Sacred Heart Children’s Home! Làm sao quên được nơi này khi mà những ngày thơ ấu có thể xem là hạnh phúc nhất trước khi bị chuyển đi khắp các foster home. Còn người em song sinh sao? Làm sao nhớ được khi còn nhỏ quá! Son chỉ nhớ những đứa trẻ lớn lên cùng với mình trong giai đoạn đó.
Thomas lại gợi chuyện tiếp:
- Tôi tin rằng hai anh em anh không phải là thủ phạm giết Olivia Ramirez. Nhưng tôi cần bằng cớ để chứng minh điều này. Anh có thể giúp tôi không?
Son Nguyễn vẫn đang nhắm mắt và không trả lời.
Thomas đổi câu hỏi:
- Tôi đã nghĩ sự liên hệ giữa anh và Olivia Ramirez không chỉ là bạn bè. Nếu không phải là bạn bè thì là gì?
Son Nguyễn đột nhiên mở mắt ra nhìn Thomas:
- Chuyện này có chứng minh được là tôi vô tội không?
- Còn tùy thuộc vào sự giải thích của anh.
Có chừng 3, 4 phút im lặng giữa hai người. Chắc Son Nguyễn đang phân vân và đi tìm câu trả lời.
Câu trả lời của anh ta cuối cùng không làm Thomas ngạc nhiên.
- Hơn là bạn bè!
- Anh không tò mò về người em sinh đôi sao?
Son Nguyễn nhìn thẳng vào mặt Thomas.
- Đó là người ra sao?
Thomas chống tay lên cầm suy nghĩ:
- Bề ngoài rất giống anh nhưng cao lớn hơn. Tính tình có lẽ không giống cho lắm. Điều này cũng có thể sai vì đó chỉ là phán đoán của tôi sau vài lần gặp gỡ. Anh ta có vợ, sắp có đứa con đầu tiên. Họ sống rất hạnh phúc. Liam Wright chỉ là một khách hàng tình cờ đến ăn tối ở tiệm ăn mà Olivia Ramirez làm. Tối đó người đi đón cô ta không đến nên Liam Wright đã đưa cô ta về tận nhà. Chỉ có như vậy! Đó là lời khai của Liam Wright!
Hình như những lời nói này của Thomas đã làm Son Nguyễn phải suy nghĩ nhưng anh ta không nói gì.
Thomas lại tiếp tục:
- Liam Wright một mực nói đó là lần duy nhất gặp Olivia Ramirez!
Son Nguyễn chợt hỏi Thomas:
- Anh có tin không?
Thomas bật cười:
- Không thể tin nổi! Nói chuyện với anh không giống như thám tử lấy lời khai của người bị tình nghi chút nào cả!
- Tại sao?
- Bởi vì thường chỉ có người điều tra hỏi và người kia trả lời. Đàng này anh lại đưa ra những câu hỏi cho tôi để trả lời! Chưa bao giờ xảy ra như vậy!
Son Nguyễn không nói gì nhưng Thomas hỏi lại ngay:
- Chỉ bởi vì anh bắt đầu quan tâm đến người em sinh đôi đó hay sao?
Son Nguyễn không trả lời.
Người em sinh đôi là một điều quá mới mẻ đối với Son! Không bao giờ có thể nghĩ rằng mình còn có một người thân trên đời này! Tại sao cuộc đời lại chia cắt hai anh em như vậy? Người em đó như thế nào?
- Người đó có biết đến sự.. hiện hữu của tôi không?
Thomas gật đầu:
- Mới biết đây thôi!
Son nghĩ thầm, vậy cũng như mình thôi!
Những câu hỏi của Son Nguyễn cho thấy anh ta thông minh, Thomas nhận xét như thế. Thực sự con người này ra sao?
Thomas nhìn khuôn mặt không còn quá buồn rầu như mới đây của Son Nguyễn nữa khi nói:
- Tôi tin là Liam Wright vô tội! Không phải vì gia đình anh ta thuê tôi đi điều tra nên tôi phải đứng về phía họ. Tôi nghĩ Liam Wright đã vô tình xuất hiện vào một thời điểm xấu và lòng tốt của anh ta khi đưa một người thiếu nữ lạ về nhà vào lúc khuya khoắt là một điều không may cho anh ta. Còn chuyện Liam Wright có sex với Olivia Ramirez ngay sau đó hay không thì tôi vẫn cho rằng không xảy ra mặc dù DNA chứng minh phù hợp.
Nói đến đây, Thomas ngừng lại thăm dò Son Nguyễn.
Trông anh ta vẫn như vậy, rất khó có thể tìm được gì sau khuôn mặt làm người khác động lòng trắc ẩn.
Nhưng Thomas nói ngay và nói thẳng những suy luận của mình:
- Vậy thì chỉ còn anh là người duy nhất để có thể giải thích cho sự khó hiểu này! Anh và Olivia Ramirez đã ngủ với nhau hoặc là sau khi Liam Wright đưa cô ta về nhà hay là đã xảy ra từ hôm trước?
Những lời nói này của Thomas làm Son Nguyễn lại nhắm mắt như không muốn nhìn mọi sự chung quanh, không muốn nhìn người thẩm vấn mình, không muốn nhìn gì cả và đi vào một thế giới khác của riêng anh ta.
Trong thế giới đó Son Nguyễn lại nhìn thấy Olivia Ramirez. Nàng đã tỏa sáng với sự chân thành và tình cảm mà Olivia đã dành riêng cho Son Nguyễn là một thứ tình cảm không ai có thể hiểu nổi! Ngay chính Son Nguyễn cũng không thể hiểu vì sao nàng ấy lại có tình cảm với mình. Không phải tình cảm ấy đến từ sự thương xót, đồng cảm và nhẹ nhàng từ trái tim của một cô gái tốt bụng hay sao? Thứ tình cảm ấy đã như những giọt mưa từ trời cao nhỏ xuống làm trái tim khô quắt của Son Nguyễn run rẩy hồi sinh từng ngày.
Cả Olivia và Son Nguyễn chưa hề nói lời yêu nhau. Làm như sợ nói ra lời ấy sẽ làm thay đổi thứ tình cảm kỳ diệu đã chớm nẩy sinh. Cả hai cùng chờ đón cho thứ tình cảm ấy lớn mạnh mỗi ngày.
Làm sao Thomas có thể đọc được những suy tưởng của Son Nguyễn?
Sự nhẫn nại của Thomas cũng có giới hạn, vả lại thời gian cũng không cho phép kéo dài mãi được.
- Những điều tôi phân tích không sai chứ?
Son Nguyễn mở mắt ra nhìn Thomas. Môi anh ta mấp máy như nói một điều gì đó nhưng lại kìm hãm lại bằng đôi môi khép chặt.
Thomas chán nản đứng lên nói với Son Nguyễn:
- Tôi sẽ trở lại để nghe câu trả lời của anh vào ngày khác.
Tiếng nói của Son Nguyễn vang lên như từ một đáy vực sâu nào đó.
- Là tôi.. nhưng tôi không hề làm hại Olivia… Không bao giờ làm hại Olivia… Nếu anh đã tin người em sinh đôi của tôi thì anh cũng phải tin tôi.
Thomas lặng đi trước lời thú nhận của Son Nguyễn nhanh hơn sự mong đợi! Chỉ vì không muốn Liam Wright bị oan sao?
- Tôi đã nói với anh là tôi tin rằng cả anh và Liam Wright, người em sinh đôi của anh, đều không phải là thủ phạm hãm hại Olivia Remirez!
Một câu hỏi nữa của Son Nguyễn lại làm Thomas ngạc nhiên.
- Vậy anh sẽ làm gì?
- Đó là chuyện của một người đi tìm sự thật! Nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra thủ phạm!
- Vậy chuyện tôi nói ra có thay đổi gì được đâu!
- Chờ đó! Hãy đợi đi! Nhưng với những điều anh vừa thú nhận với tôi thì người em song sinh của anh sẽ được thả ra!
Son Nguyễn không nói gì nữa cả.
Khi Thomas đứng lên thì Son Nguyễn hỏi:
- Người em sinh đôi của tôi đó… có phản ứng như thế nào?
- Buồn! Rất buồn! Nhưng theo ý tôi có lẽ anh ta không muốn tìm được người anh sinh đôi của mình trong một hoàn cảnh như hiện tại. Chắc ai vào trường hợp này cũng như thế cả!
Không hiểu sao, Thomas lại hỏi Son Nguyễn:
- Có muốn gặp nhau không?
Son Nguyễn trả lời ngay:
- Không! Không muốn!
Thomas thở dài thầm và tự dưng cũng thấy buồn cho hai anh em này.
Son Nguyễn nhìn theo phần lưng đang quay lại và đi về phía cửa phòng thẩm vấn của viên thám tử tư và chợt nghĩ cũng như bao lần trong cuộc đời đã có bao nhiêu người quay lưng lại với mình, chỉ trừ có một mình Olivia! Bây giờ Olivia đã không còn nữa! Không bao giờ còn gặp được Olivia nữa…