← Quay lại trang sách

Chương 13

Thomas Brown gọi điện thoại cho Walker Cox.

Lần này ông ta nghe điện thoại ngay. Không đợi Thomas lên tiếng, Walker Cox hỏi liền:

- Sao? Tốt chứ!

Thomas cười thích thú:

- Xong rồi! Son Nguyễn đã thú nhận là có quan hệ tình dục với nạn nhân Olivia Ramirez. Không phải là tối hôm cô ta bị giết nhưng là vào ngày hôm trước đó!

Walker Cox kêu lên:

- Đúng như là trúng số vậy! Anh giỏi thật! Về làm việc ở sở cảnh sát đi thay vì làm thám tử tư!

-Thám tử tư nhàn rỗi và đỡ bị căng thẳng vì những áp lực hơn! Tôi rất thích công việc mình đang làm, tại sao phải thay đổi chứ? Nhưng mà này! Bây giờ ông có thể thả thân chủ của chúng tôi ra được rồi chứ?

Walker Cox suy nghĩ nhanh rồi trả lời Thomas:

- Phải làm giấy tờ thủ tục nhưng Liam Wright vẫn bị canh chừng. Một khi có đủ bằng cớ xác thực về thủ phạm không phải là anh ta thì mới yên. Hãy nói với thân chủ anh như vậy!

Thomas lại cười:

- Đương nhiên! Tôi sẽ giải thích cho thân chủ của mình. Ông yên tâm đi! Chúng ta vẫn tiếp tục liên lạc chứ?

- Ờ! Có tin tức gì mới thì gọi cho tôi!

Người kế tiếp mà Thomas gọi điện thoại là luật sư Tâm.

Sau vài tiếng chuông reo, Tâm bắt máy:

- Hello!

- Luật sư Tâm! Thomas đây!

- À sao đây?

- Anh sửa soạn đưa Liam Wright về nhà!

Tâm nói như hét lên:

- Thật sao? Bắt được hung thủ rồi à?

Thomas vừa cười vừa nói với Tâm:

- Cũng chưa hẳn là như vậy nhưng người anh sinh đôi của Liam Wright đã thú nhận là có quan hệ tình dục với nạn nhân Olivia!

Tâm nói như reo lên:

- Vậy là được rồi! Tôi biết thằng bạn tôi bị oan mà! Nhưng bao giờ thì bạn tôi được thả ra?

- Chưa biết! Chắc cũng sớm thôi! Thám tử Walker Cox nói với tôi như vậy! Họ còn phải làm thủ tục giấy tờ. Tuy nhiên không có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết hoàn toàn. Son Nguyễn chỉ thú nhận có quan hệ tình dục với nạn nhân vào ngày trước đó nhưng khẳng định là không sát hại cô ta. Vì vậy trừ khi có đầy đủ chứng cớ để kết tội sát nhân thì hung thủ gây ra cái chết của Olivia Ramirez vẫn chưa có thể nói là ai. Cảnh sát có thể gọi hay bắt thân chủ của anh trở lại bất cứ lúc nào. Anh hiểu chứ, luật sư Tâm?

- Hiểu! Tôi hiểu chứ!

- Vậy trong thời gian này hãy nói thân chủ của anh phải hết sức dè dặt cẩn thận, đừng gây chuyện gì bất lợi!

- Nhưng mà này…

- Sao hả?

- Anh vẫn tiếp tục điều tra chứ?

- Chuyện này anh phải nói chuyện với xếp của tôi! Phần tôi thì tôi vẫn muốn tiếp tục. Nhưng còn phía thân chủ của anh có muốn chúng tôi tiếp tục hay không nữa. Hãy bàn bạc với gia đình họ rồi cho tôi biết.

- Cám ơn Thomas nhé!

- Cám ơn gì chứ! Đó là công việc của tôi thôi mà!

- Tôi sẽ liên lạc với anh sau!

Thomas báo cáo mọi việc cho xếp của mình xong thì đã đến chiều.

Luật sư Tâm nghĩ ngay đến chuyện vào gặp Liam Wright. Thật đúng như trút bỏ được một gánh nặng đeo đuổi bấy lâu nay! Thomas giỏi thật!

Tâm xem lại lịch trình trong ngày. Ngày mai mới phải ra tòa. Chỉ là một vụ án nhỏ cho ngày mai, cũng đã sửa soạn rồi, không bận rộn gì cho lắm!

Lái xe đến sở cảnh sát mà Tâm thấy vui mừng quá sức. Những điều mà Thomas nói thòng sau tin vui là những điều cũng có thể xảy ra nhưng tạm thời Liam sẽ được về nhà là tốt quá rồi!

Đến nơi, luật sư Tâm tìm gặp thám tử Walker Cox. Lần này gặp được ông ta ngay.

Hai người bắt tay nhau, Tâm hỏi ngay:

- Bao giờ thì thân chủ Liam Wright của chúng tôi được trả tự do?

Walker Cox nhìn luật sư Tâm rồi điềm nhiên trả lời:

- Chắc phải ngày mai!

- Tôi muốn gặp thân chủ tôi bây giờ.

Walker Cox gật đầu:

- Được! Cứ tự nhiên!

Luật sư Tâm vào phòng thẩm vấn chờ Liam Wright.

Chẳng bao lâu cảnh sát đưa Liam Wright ra gặp Tâm.

Có 2 ngày không gặp mà trông Liam rất tệ. Không cạo râu và gầy đi, trông bạn mình giống người anh sinh đôi thật! Tâm nghĩ thầm như vậy.

Ngồi xuống ghế, được tháo còng tay nhưng bị xiềng hai cổ chân, trông Liam rất thiểu não.

Tâm hớn hở nói ngay:

- Ngày mai mày sẽ được thả ra!

Câu nói này từ Tâm làm Liam ngạc nhiên và ngỡ ngàng như thể bạn mình đang nói đùa.

Hiểu được sự bất ngờ này nên Tâm nói với bạn mình:

- Mày được giải oan rồi Liam!

Chưa bao giờ thấy Liam khóc nhưng hôm nay và trong giây phút này là lần đầu tiên Tâm nhìn thấy bạn mình như vậy. Chỉ là chút nước mắt đang ứa ra trên khuôn mặt mệt nhọc của Liam nhưng đó là những hy vọng tuy long lanh nhưng lấp lánh sáng ngời. Liam ngồi lặng đi nhận tin vui đó và cảm nhận được thực sự thế nào là một khung trời mới đang mở ra với tự do.

Không chỉ một vài giọt nước mắt rồi hết nhưng rồi Liam Wright òa lên khóc nức nở, hai vai run lên không ngừng.

Tâm để mặc bạn mình khóc. Đó là một cách diễn đạt cho sự vui mừng, thổn thức cũng vì sắp được giải thoát khỏi nơi này.

Một lúc sau Liam hỏi bạn mình:

- Bao giờ…?

- Họ nói với tao có thể là ngày mai!

Liam Wright vẫn còn như chưa tin được là mình sắp được trả tự do, rụt rè hỏi luật sư Tâm:

- Bắt được hung thủ rồi sao?

- À.. chuyện này cũng chưa hẳn như vậy nhưng.. đã có người khai là đã có dính líu đến nạn nhân. Ý tao muốn nói là người đó có quan hệ tình dục với nạn nhân.

Liam hiểu ngay:

- Đó là.. người anh sinh đôi của tao sao?

- Ờ!

Liam ngồi thừ người ra. Chuyện này chẳng thể gọi là tin tốt được!

Nhìn mặt Liam, Tâm gục gặc đầu:

- Ừ.. thì chuyện là như thế!

Liam nói với Tâm nhưng như là nói với mình:

- Anh của tao là kẻ giết người sao?

Luật sư Tâm lắc đầu giải thích:

- Đó chưa phải là kết luận vì người anh sinh đôi của mày một mực nói là không hề làm hại nạn nhân.

- Mày có tin không?

- Tao không biết! Nhưng người thám tử tư mà mình thuê rất được việc. Chính anh ta là người đã làm cho Son Nguyễn thú nhận. Nhưng có một điểm này nữa là ở Tyler, Texas cách đây mấy tháng cũng có một vụ giết người như vậy. Nạn nhân cũng là phụ nữ trẻ. Cảnh sát đang cho rằng đây là một vụ giết người hàng loạt!

Liam có vẻ chú ý:

- Ghê rợn vậy sao?

- Chính Thomas, người mà chúng ta thuê đi điều tra đã tìm ra thêm manh mối của vụ ở Tyler. Biết đâu chính kẻ sát hại cô gái ở Tyler cũng là thủ phạm giết Olivia Ramirez!

Liam tò mò hỏi:

- Mày nói manh mối là sao? Có thêm nghi phạm sao?

- Ừ, có thêm một nghi phạm. Là một cựu quân nhân!

Nhìn Liam, Tâm hiểu ngay khi nói với bạn mình:

- Mày cũng đâu có nghĩ người anh sinh đôi của mày là kẻ giết người phải không?

Liam thở dài:

- Tao mong như vậy! Nhưng Tâm à…

Luật sư Tâm nhìn Liam:

- Muốn gặp anh mày sao?

- Cũng cùng ở đây mà?

Tâm phân vân:

- Tao nghĩ là chờ một thời gian đã! Mọi chuyện chưa có yên đâu. Cảnh sát có thể bắt giữ mày trở lại bất cứ lúc nào nên phải hết sức cẩn thận. Ngay chuyện mày lái xe tao cũng ngại!

Liam kêu lên:

- Vậy được thả ra cũng như không!

Tâm khuyên bạn:

- Phải kiên nhẫn!

- Chắc tao điên mất! Mày nghĩ được thả ra rồi tao có thể đi làm sao với bao ánh mắt hoài nghi của mọi người?

Luật sư Tâm suy nghĩ:

- Có lẽ mày nên xin nghỉ một thời gian ngắn hạn. Chờ cho mọi chuyện rõ ràng! Nhưng hiện tại là mày sẽ được thả ra ngày mai, đây là điều tốt Liam à!

Liam thắc mắc:

- Mình vẫn tiếp tục thuê thám tử tư đó chứ? Mày nghĩ sao?

- Tuy tốn kém nhưng theo tao nên tiếp tục để tìm ra được thủ phạm thì mọi chuyện mới giải quyết được.

- Tốn bao nhiêu rồi?

Tâm tìm cách trấn an bạn mình:

- Đừng suy nghĩ về chuyện này! Bác trai đã đưa cho tao 50 chục ngàn đô la và còn nói sẽ đưa thêm nếu cần.

Liam thấy mình may mắn đã có cha mẹ nuôi giầu có và yêu thương mình như vậy. Nhưng lại ngậm ngùi khi nghĩ đến người anh sinh đôi của mình! Không biết cuộc đời anh ấy ra sao và phải trải qua những gì?

- Nhưng Tâm à.. tao thật tình muốn gặp gỡ anh tao!

Hiểu được tâm trạng của bạn mình, Tâm phân vân:

- Đợi đi để tao tính!

Lúc luật sư Tâm rời khỏi phòng thẩm vấn, Liam vẫn ngồi thừ trên ghế. Cánh cửa nhà giam đã mở ra và Liam sẽ được ra khỏi đây sớm. Một nỗi ngậm ngùi dâng lên trong mắt Liam! Không phải chỉ cho chính thân phận mình nhưng còn cho người anh sinh đôi chưa bao giờ gặp.

Luật sư Tâm gọi điện thoại cho Thomas.

Giọng Thomas luôn luôn vui vẻ:

- OK! Nghe đây!

- Thân chủ tôi nói tiếp tục điều tra!

Thomas hoan hỉ như được gãi trúng chỗ ngứa:

- Phải vậy chứ! Yên tâm tôi sẽ tìm ra thủ phạm!

- Nhưng Thomas này!

Thomas ngạc nhiên:

- Có gì cần nói thêm sao?

- Anh có nghĩ là Son Nguyễn vô tội không?

- Nếu đứng trên cương vị chuyên môn thì tôi chưa thể khẳng định gì cả vì tất cả khi đưa đến kết luật là vô tội hay có tội đều cần chứng cớ rõ ràng. Nhưng.. với những lần nói chuyện với Son Nguyễn và theo linh cảm của tôi, này anh đừng cười khi tôi nói đến linh cảm hay trực giác nhé…!

Nói đến đó Thomas bật cười lớn tiếng rồi tiếp tục nói:

- Trực giác của tôi bảo tôi Son Nguyễn không phải là kẻ giết Olivia Ramirez. Và với Christine Baker ở Tyler thì càng không phải!

- Tại sao?

Thomas phân tích:

- Để treo một xác người đã chết lên cây không phải là chuyện giản dị.

- Bộ cả hai nạn nhân đều đã chết trước khi được treo lên sao?

- Thì đó là kết luận của medical examiner, không phải của tôi! Cho nên thủ phạm đó phải cao lớn lực lưỡng mới làm chuyện đó được! Trong khi Son Nguyễn nhỏ con hơn thân chủ anh một chút và gầy gò ốm yếu. Tôi không nghĩ anh ta có đủ sức để làm chuyện này!

Nghe Thomas phân tích, Tâm rất thích thú và thán phục:

- Nghe rất có lý!

Thomas đùa:

- Còn hỏi gì nữa không?

- Thân chủ tôi muốn gặp gỡ người anh sinh đôi!

Thomas nghiêm giọng:

- Không được!

- Vì đang điều tra sao?

- Đó là lý do chính. Còn lý do thứ hai cũng quan trọng là vì Son Nguyễn từ chối gặp người em sinh đôi của mình!

- Tại sao?

- Làm sao tôi biết được?

Tâm vẫn tò mò:

- Tôi rất muốn gặp Son Nguyễn!

Thomas cười:

- Gặp với tư cách gì? Anh đâu có phải là luật sư của anh ta đâu?

- Son Nguyễn có luật sư chưa?

Thomas rùn vai:

- Chuyện này tôi không biết! Nhưng có thể là anh ta có luật sư chỉ định. Hỏi Walker Cox thì biết ngay!

Luật sư Tâm suy nghĩ:

- Anh hỏi Walker Cox dùm tôi!

Thomas ngạc nhiên:

- Bộ anh định làm luật sư cho Son Nguyễn thật sao? Tôi chỉ nói đùa.

- Cũng có thể lắm!

Lần này Thomas không đùa cợt nữa mà hỏi lại:

- Vì sao? Vì bạn anh ư?

Luật sư Tâm nói với Thomas nửa đùa nửa thật:

- Tôi cũng chẳng hiểu tại sao! Nhưng anh cứ hỏi dùm tôi!

- Được thôi! Chốc nữa tôi sẽ gọi lại cho anh biết!

Tất cả những điều này xảy ra mà Tâm không hề suy tính gì. Làm như phải giúp người anh sinh đôi của Liam là chuyện tự nhiên phải làm! Thật không hiểu mình như thế nào nữa, Tâm thở dài thầm!

Mười phút sau Thomas gọi điện thoại lại cho luật sư Tâm:

- Walker Cox nói Son Nguyễn chưa có luật sư biện hộ. Anh muốn lãnh không? Đây là làm miễn phí đấy nhé! Không có luật sư phí đâu!

- Tôi biết! Lại phiền anh gọi cho Walker Cox lần nữa bảo là tôi nhận vụ này. Nếu tôi gọi… nhiều khi đến chiều ông ấy mới trả lời.

Thomas có vẻ hoan hỉ:

- Thế là tốt rồi! Để tôi gọi cho Walker Cox! Còn chuyện thủ tục thì anh lo đi!

- OK! Cám ơn!

Tắt điện thoại, luật sư Tâm gọi cô thư ký:

- Tôi có việc phải đến sở cảnh sát. Sau đó không trở lại văn phòng nữa. Có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại cho tôi!

Vào sở cảnh sát, luật sư Tâm lo mọi thủ tục để làm luật sư biện hộ cho nghi phạm Son Nguyễn.

Đang lúi húi điền những giấy tờ, Tâm chợt nghe có tiếng người nói với mình.

- Luật sư Tâm!

Tâm ngửng đầu nhìn lên. Thám tử Walker Cox! Ra là ông ta!

Lần đầu tiên Tâm nhìn thấy ông ta mỉm cười với mình, thật lạ lùng!

Hơi ngỡ ngàng, luật sư Tâm lên tiếng:

- Chào ông Walker Cox! Ông khỏe chứ?

Vẫn nụ cười kỳ lạ đó, thám tử Walker Cox đáp:

- Bận, nhưng tôi khỏe lắm. Còn ông thì sao luật sư Tâm?

- Cám ơn, tôi bình thường!

- Nghe Thomas nói ông nhận làm luật sư riêng cho nghi phạm Son Nguyễn mà không lấy thù lao. Thật sao?

Luật sư Tâm gật đầu:

- Hàng năm tôi vẫn làm việc này! Đây không phải là lần đầu tiên!

- Vậy ra Son Nguyễn may mắn thật!

Không hiểu đó là lời nói thật lòng hay nói ngạo.

Tâm hỏi luôn:

- Tôi vừa hoàn tất chuyện giấy tờ cần thiết. Sau đây tôi có thể gặp thân chủ của mình ngay chứ?

Walker Cox nhìn luật sư Tâm với ánh mắt khó hiểu. Vài phút sau ông ta mới trả lời:

- Dĩ nhiên là được! Chúc luật sư may mắn!

Luật sư Tâm vào phòng chỉ định chờ cảnh sát đưa nghi phạm Son Nguyễn ra.

Mình sẽ nói với Son Nguyễn những gì? Tất cả quyết định này đến quá nhanh và Tâm chưa sửa soạn kịp. Làm như nếu không hành động ngay thì Son Nguyễn có thể bị khép tội một cách oan uổng! Xem ra Tâm cũng bị ảnh hưởng bởi những lời suy luận của Thomas về nghi phạm.

Cảnh sát đưa Son Nguyễn vào phòng. Anh ta ngồi xuống đối diện với luật sư Tâm. Hai chân và hai tay đều bị còng.

Son Nguyễn cúi gầm đầu không hề nhìn người ngồi trước mặt mình. Và có lẽ cũng chẳng cần biết người đó là ai!

Tâm chỉ có thể nhìn thấy chỏm đầu tóc đen và rối bù của anh ta.

Luật sư Tâm lên tiếng:

- Tôi là luật sư Tâm, phụ trách việc biện hộ cho anh mà anh không phải trả một chi phí nào cả cho luật sư.

Câu nói này của luật sư Tâm làm Son Nguyễn ngửng đầu lên. Tò mò chăng vì được biện hộ miễn phí? Hay vì lý do gì khác?

Khuôn mặt hốc hác gầy gò đen đủi của Son Nguyễn làm Tâm thấy chạnh lòng! Nhưng đôi mắt của anh ta rất sáng. Đôi mắt này không thể để cho niềm tin về một tương lai mù mờ nào đó tắt đi được. Đôi mắt ấy đang nhìn luật sư Tâm soi mói như nhiều câu hỏi ẩn chứa sau đó chưa thốt ra thành lời.

Tâm có thể hiểu điều này nên hỏi anh ta:

- Anh muốn hỏi tôi tại sao ư?

Son Nguyễn vẫn im lặng nhìn người đối diện tên luật sư Tâm.

- Chính tôi cũng đang đi tìm câu trả lời cho quyết định táo bạo và nhanh chóng của mình mới đây khi nói rằng tôi nhận biện hộ cho anh. Còn chuyện không thù lao thì không có gì đặc biệt. Hàng năm các luật sư đều nhận biện hộ miễn phí cho một vài trường hợp.

Luật sư Tâm nghĩ có lẽ ngày hôm nay khó mà làm cho Son Nguyễn mở miệng ngay được.

Không nản lòng, Tâm nói tiếp:

- Anh phải tin vào người luật sư biện hộ cho anh và phải hợp tác với tôi thì tôi mới có thể giúp anh thoát khỏi nơi này. Là luật sư biện hộ, tôi tin là thân chủ của mình vô tội nhưng anh phải giúp tôi chứng mình điều này. Hãy nói một cái gì đi cho tôi thấy là anh muốn hợp tác với tôi!

Đôi môi của Son Nguyễn hơi mấp máy như muốn nói một cái gì đó. Nhưng rồi vẫn chỉ là yên lặng.

Luật sư Tâm thở dài:

- Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!

Cuối cùng Son Nguyễn lên tiếng:

- Tại sao luật sư lại nhận biện hộ cho tôi?

Tâm nghĩ thầm mình cũng phải nói thật thôi:

- Tôi rất thành thật khi nói những điều sau đây nên tôi cũng mong là anh nên thẳng thắn khi nói chuyện với tôi. Tôi là người bạn thân nhất của Liam Wright, người em sinh đôi của anh. Chúng tôi thân thiết với nhau từ nhỏ, học cùng trường và cùng lớn lên. Đối với tôi Liam không chỉ là người bạn thân mà còn hơn thế nữa, như một người anh em ruột thịt. Khi Liam bị bắt và bị nghi ngờ là đã hãm hại cô Olivia trong khi đó Liam chỉ tình cờ ăn tối ở chỗ Olivia làm và ngày hôm đó không ai đến đón cô ta về nhà nên Olivia đã nhờ Liam chở cô ta đến trạm xe buýt. Nhưng Liam vì lòng tốt đã đưa Olivia về đến tận nhà thay vì chỉ ngừng ở trạm xe buýt. Lòng tốt đó của bạn tôi đã bị một nhân chứng đi ngang qua nhìn thấy Liam và Olivia với nhau. Lòng tốt đó của Liam đã biến bạn tôi thành nghi phạm giết Olivia!

Nói đến đây dường như luật sư Tâm hơi mệt mỏi phải ngừng lại.

Son Nguyễn hỏi luật sư Tâm:

- Liam là người ra sao?

Tâm hơi chút tò mò trước câu hỏi này của Son Nguyễn. Liam cũng đã hỏi chàng một câu hỏi tương tự về người anh sinh đôi của mình như thế.

Thôi thì cóc bắt đầu mở miệng nên bắt đầu nói về Liam cũng được.

- Liam vui vẻ, cởi mở và hiền lành. Luôn luôn giúp đỡ người khác và là một người chồng tốt. Anh ta sắp có con đầu lòng. Vợ anh ta là người Mỹ. Bố mẹ nuôi cũng là người Mỹ và khá giả. Ông bà đó cũng là một trong những nhà tài trợ cho Sacred Heart Children’s Home ở Laredo, Texas. Cũng chính vì vậy mà ông bà Wright đã nhận nuôi Liam. Nhưng ông bà ta không hề biết là Liam có người anh sinh đôi ở đó. Nếu biết có thể ông bà Wright chắc sẽ nhận nuôi cả hai anh em của anh.

Sơn Nguyễn nghe và không phản ứng gì. Cả hai cùng yên lặng chừng 2, 3 phút. Nhưng rồi chính Son Nguyễn đặt câu hỏi với luật sư Tâm:

- Nên Liam đã nhờ luật sư Tâm biện hộ cho tôi?

Tâm lắc đầu:

- Không phải Liam, mà chính là tôi! Liam chưa hề biết tôi làm việc này. Nhưng có thể nói Liam không vui vẻ gì khi được tạm rời khỏi nơi đây khi người anh song sinh của mình ở lại.

Son Nguyễn lại lập lại câu hỏi lúc trước:

- Vậy thì tại sao?

Luật sư Tâm nhìn thẳng vào mặt Son Nguyễn khi trả lời câu hỏi đó:

- Có hai lý do. Thứ nhất là vì anh là anh sinh đôi của Liam. Thứ hai là vì tôi tin rằng anh vô tội! Tôi không thể để mặc anh bị buộc tội một cách oan uổng cho một việc mà anh không làm.

Son Nguyễn thoáng thấy xúc động trước những lời nói của người luật sư đang ngồi trước mặt mình. Những xao xuyến này không được thổ lộ ra bằng lời nhưng khuôn mặt anh ta dường như đã bớt đi sự căng thẳng làm cho những nét héo hon trên gương mặt Son Nguyễn tan biến đi.

Tâm nhìn thấy điều đó và bỗng dưng cũng thấy xúc động một cách lạ kỳ.

Trong căn phòng chật hẹp này, hai người xa lạ, một kẻ bị xiềng xích và một người được tự do bỗng nhiên được kéo lại gần nhau hơn chỉ vì những xúc động thật lòng như thế.

Tâm ân cần nói với Son Nguyễn:

- Liam muốn gặp anh nhưng trong lúc đang điều tra thì không thể làm vậy được vì đều bất lợi cho cả hai người.

Son Nguyễn hỏi luật sư Tâm:

- Vì sao luật sư nghĩ là tôi vô tội?

- Theo những điều tra hiện tại thì đây là một vụ giết người hàng loạt mà thủ phạm vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Ở Tyler, Texas cũng có một nạn nhân cùng cỡ tuổi với Olivia bị sát hại trước đó. Cũng cùng một kiểu bị treo lên cây khi đã bị sát hại rồi. Theo thám tử tư Thomas, với tầm vóc của anh thì anh không đủ sức mà treo cả hai nạn nhân lên cây như vậy!

Son Nguyễn nói với luật sư Tâm:

- Tôi không giết Olivia! Tôi không bao giờ làm hại cô ấy!

Luật sư Tâm gật đầu:

- Nhưng bây giờ phải chứng minh điều này. Không dễ dàng gì vì cảnh sát đã có chứng cớ là anh đã ngủ với cô ta.

Mặt Son Nguyễn buồn xo không nói gì.

Tâm trấn an anh ta:

- Tôi sẽ nghĩ ra cách để chứng minh cho anh thoát. Hiện tại gia đình của Liam vẫn tiếp tục thuê thám tử tư Thomas tìm kiếm hung thủ thực sự. Cứ vững lòng tin đi! Bây giờ đã hết giờ rồi. Lần tới gặp lại anh, nếu có nhớ ra chuyện gì thì nói cho tôi biết.

Son Nguyễn gật đầu.