← Quay lại trang sách

Chương 15

Một ngày làm việc trôi qua thật nhanh chóng. Hoài biết mình chỉ còn một người bệnh nhân cuối cùng lúc 4 giờ chiều. Nàng bâng khuâng nghĩ đến đề nghị của Lữ về chuyến đi chơi xa một tuần. Nghỉ lâu như vậy cũng hơi phiền vì nàng và Lữ mới đi chơi cách đây 2 tháng. Nghỉ hoài như vậy, nàng thấy mình có trách nhiệm với những người bệnh nhân thường xuyên đến đây vì cần sự giúp đỡ của Hoài. Nhưng nàng cũng hiểu là Lữ không thích bị gò bó trói buộc vào những giờ giấc nhất định! Vì Hoài nên Lữ đã thay đổi khá nhiều. Tội nghiệp anh ấy! Phải suy tính sau thôi!

Jane đưa Liam đến văn phòng bác sĩ tâm lý Hoài sớm hơn giờ hẹn 15 phút.

Sau khi điền hết giấy tờ, Liam bồn chồn ngồi chờ đợi. Cứ nhớ đến lời khuyên của Tâm là làm sao cho bà bác sĩ này động lòng trắc ẩn và giúp đỡ anh của mình. Gián tiếp dính líu vào một vụ án mạng đang được truy xét và điều tra là điều chắc bà ta sẽ không nhận lời vì có thể bị gọi ra tòa làm chứng. Và biết đâu còn những gì rắc rối khác nữa?

Liam thở dài thầm và càng căng thẳng hơn. Chàng phải làm gì để cứu anh của mình?

Cô thư ký mời Liam đi theo mình. Đứng trước cửa phòng của Hoài, Anne gõ cửa.

Hai, ba phút sau Hoài tiến ra mở cửa đón chào người bệnh nhân cuối trong ngày. Một người bệnh nhân mới. Anne đã nói với Hoài như vậy.

Hoài hơi ngạc nhiên vì tên họ và hình dáng bên ngoài của người bệnh này không tương xứng. Một người Á châu với tên họ Mỹ.

Nàng nói với người bệnh nhân mới này với nụ cười cởi mở:

- Mời anh vào!

Liam đáp lại với nụ cười dè dặt khi nhìn người bác sĩ trước mặt mình. Bà ta cũng còn trẻ và trông không có vẻ gì là một người khó khăn.

Hoài đưa tay nói:

- Anh có thể ngồi chỗ nào tùy thích!

Liam đến ngay chỗ ngồi gần bàn giấy của người bác sĩ.

Ngồi xuống chiếc ghế êm, chỗ dựa lưng cũng thoải mái cho một cảm giác dễ chịu và đỡ căng thẳng hơn.

Hoài quan sát người bệnh mới này và nhận ra anh ta đang có vẻ bồn chồn lắm. Một vấn đề nan giải nào đây?

Nàng nhìn xuống hồ sơ mới tinh trước mặt. Liam Wright, 34 tuổi, làm việc trong một công ty dầu hỏa lớn nhất ở đây với chức vụ cao, đã lập gia đình.

Trông Liam Wright rất bối rối. Hoài mở lời trước:

- Tôi có thể giúp gì cho anh được, Liam Wright?

Thái độ thân thiện của bà ta làm Liam thấy đỡ ngại ngùng hơn. Nhưng có nên nói thật về mục đích của mình đến đây ngay không hay làm khác đi và kể lể về những điều kinh khủng đã xảy ra cho Liam một cách xui xẻo?

- Tôi đã trải qua một thời gian tuy ngắn ngủi nhưng đã làm tôi suy sụp… Tôi tưởng đâu cuộc đời mình đã chấm dứt rồi vì những chuyện không đâu…

Hoài ôn tồn hỏi:

- Chuyện gì đã xẩy ra?

- Chỉ vì giúp người mà không ngờ tôi đã trở thành nghi phạm… giết người!

Hoài sửng sốt hỏi lại:

- Nghi phạm giết người? Chuyện như thế nào anh có thể kể cho tôi nghe được không?

Không giống như những lần bị tra hỏi ở sở cảnh sát, Liam thấy đỡ căng thẳng hơn nhiều khi ngồi trong căn phòng này. Đây không phải là phòng tra hỏi để buộc tội. Và Liam đã thoát ra khỏi chỗ đó. Liam được giải oan, không phải là kẻ sát nhân.

- Buổi tối hôm đó sau khi họp trong sở về muộn nên tôi đã ghé vào một tiệm ăn gần đó. Trong lúc ăn tối, nhiều cuộc điện thoại tiếp tục gọi đến để thảo luận tiếp nên tôi về rất muộn. Cô hầu bàn rất chu đáo và tử tế. Khi tôi rời khỏi tiệm ăn cũng đã khuya, đến chỗ đậu xe thì lại gặp cô hầu bàn lúc trước. Cô gái nhờ tôi chở đến trạm xe buýt vì người đón cô ấy không đến được. Tôi giúp cô ta ngay. Nhưng thay vì chở đến trạm xe buýt như cô gái yêu cầu, tôi lại chở cô ta về đến tận nhà. Rắc rối bắt đầu từ đó!

Kể đến đây, Liam thấy mệt mỏi về một hồi ức không muốn nhớ đến nhưng chắc chắn ký ức này sẽ theo chàng đến suốt đời!

Hoài chăm chú nghe. Nhận xét của nàng là Liam có tài kể chuyện vì anh ta kể rất chi tiết và mạch lạc nếu không muốn nói là lôi cuốn người nghe.

Không thấy Liam kể tiếp, Hoài đoán là những điều đã xẩy ra cho anh ta vào đêm đó đang dầy vò người bệnh nhân này. Hãy để cho anh ta thêm thời gian.

Đúng như Hoài suy đoán, vài phút sau Liam kể tiếp:

- Sau đó tôi về nhà. Nhưng không ngờ là cô hầu bàn ấy… bị sát hại trong cùng đêm đó. Một phụ nữ đi làm về khuya ngang qua nhìn thấy tôi và cô hầu bàn bên nhau. Tin tức cô gái bị giết được đăng tải trên truyền hình. Người phụ nữ đó cứ như là một nhân chứng đã đến sở cảnh sát báo cáo, mô tả hình dạng tôi. Cảnh sát đã đến tận nhà bắt giữ tôi và tôi đã trở thành nghi phạm sát nhân. Nhưng tôi không giết hại cô ta! Tôi đã bị nghi ngờ một cách oan uổng!

Hoài nhìn Liam Wright. Dĩ nhiên là anh ta bị oan vì hiện tại anh ta đang ngồi trước mặt Hoài. Liam Wright đã được thả ra, không bị tù!

Nàng nghiêm trang nói với Liam:

- Đương nhiên là anh bị oan vì nếu không anh đâu có được trả tự do! Mọi chuyện đã qua, hãy cố gắng quên đi và mừng rỡ đón nhận sự tự do mà tưởng đâu đã bị cướp mất!

Liam cười buồn:

- Nếu thế thì tôi không cần đến đây làm gì!

- Anh vẫn còn bị ám ảnh sao? Thời gian sẽ đẩy lui dần những ý nghĩ tiêu cực đó và rồi một ngày kia nhìn lại anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

- Chuyện tôi kể cho bác sĩ nghe chưa kết thúc!

Hoài nhẹ nhàng nói:

- Không cần phải gọi tôi là bác sĩ!

Liam gật đầu:

- Tôi được thả ra vì cảnh sát đã bắt được một nghi phạm khác. Cảnh sát thử DNA từ nạn nhân. Cô gái có quan hệ tình dục hay bị cưỡng hiếp thì không biết nhưng DNA của cô ta đều tương ứng với DNA của tôi và của cả nghi phạm thứ nhì.

Hoài ngồi thẳng người lên chú ý:

- Thế là sao? Anh có anh em sinh đôi ư?

- Tôi không hề biết mình có anh em sinh đôi!

Hoài nhíu mày:

- Thực sự anh không biết à?

Liam nhăn nhó:

- Cả hai chúng tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ. Tôi được nhận nuôi từ bé… còn anh tôi thì không được may mắn như vậy. Người anh của tôi đã lớn lên trong một nơi được các nữ tu nuôi dưỡng một thời gian. Lớn hơn anh ấy được chuyển đi qua những foster home. Nghe đâu đời anh ấy rất khổ cực.

Hoài bị lôi cuốn vào câu chuyện đời của Liam Wright và người anh sinh đôi. Vậy mục đích của Liam Wright đến đây không chỉ đơn thuần là vì những vấn đề tâm lý của chính anh ta! Hoài tin là sự suy luận của mình không sai.

Nàng hỏi Liam:

- Anh đến đây không chỉ vì cho chính bản thân anh đúng không?

Liam không ngờ bà ta nhận ra vấn nạn của mình nhanh như vậy!

Liam gật đầu buồn rầu trả lời:

- Đúng như vậy! Mặc dù anh em chúng tôi gặp được nhau trong hoàn cảnh này thật bi thảm nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Tôi còn chưa được gặp mặt anh của tôi! Nhưng theo như luật sư cũng như thám tử tư đang điều tra thì họ đều nghĩ rằng anh tôi vô tội. Vì đây là một vụ giết người hàng loạt!

Hoài hỏi thẳng Liam:

- Anh cứ nói những điều anh muốn nói!

Liam rụt rè nhìn Hoài:

- Bà… bác sĩ có thể giúp anh tôi không?

Câu hỏi của Liam làm Hoài hơi sững sờ. Nhưng nàng cũng hỏi lại:

- Giúp anh của anh? Giúp thế nào?

Liam vẫn cứ nói loanh quanh:

- Lỡ ra anh tôi bị kết tội thì.. nhờ bà anh tôi… sẽ được giảm nhẹ án phạt!

À ra là vậy! Yêu cầu của người bệnh nhân này vô tình lại làm Hoài nhớ đến cảnh ngoài tòa khi vụ án Lữ bắt cóc nàng năm xưa. Nhưng ngày đó nàng là một nạn nhân! Câu chuyện ngày hôm nay là của một người khác, không liên quan gì đến nàng.

Sự yên lặng của Hoài làm Liam thất vọng. Nếu bà ta từ chối thì Liam cũng hiểu vì khi đến đây đã nghĩ kết cục sẽ như thế này.

Sự thất vọng càng dâng cao trong Liam. Nghĩ đến người anh sinh đôi chưa hề gặp mặt đang trong cảnh tù tội, Liam thấy đau lòng và bất nhẫn nhưng cứ như người bị trói tay không cho cựa quậy. Những đau khổ dồn nén làm Liam muốn phát điên lên hay gào thét, hay làm một cái gì đó… Sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt của Liam.

Hoài nhìn thấy điều đó và cũng cảm nhận được phần nào những cảm xúc mà Liam đang trải qua.

Nàng ôn tồn hỏi Liam:

- Anh muốn tôi giúp người anh sinh đôi thế nào?

Liam mừng rỡ và có chút hy vọng khi nói với người bác sĩ tâm lý này:

- Bà có thể… đến nhà giam… để chữa bệnh và giúp anh ấy không?

Hoài phân vân chưa trả lời.

Liam nói ngay:

- Tôi biết là mình yêu cầu quá đáng nhưng anh tôi không thể rời nhà giam được. Xin bà giúp anh ấy! Tôi xin bà đấy!

Hoài nhẹ nhàng nói với Liam:

- Tôi chưa làm việc này bao giờ cả…

Liam nài nỉ:

- Dạ… tôi hiểu! Vì vậy xin bà giúp anh ấy… Xin bà hãy nhận cho trường hợp ngoại lệ này. Tôi và anh tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của bà.

Hoài động lòng trắc ẩn dù biết sẽ gặp một vài rắc rối như ra tòa hay cảnh sát đến điều tra hay còn gì khác nữa không biết. Nhưng hoàn cảnh của hai anh em sinh đôi này cũng đáng thương thật! Nếu từ chối Hoài cũng sẽ thắc mắc không biết tình cảnh của họ ra sao! Và không chừng sau đó nàng sẽ có lúc ân hận vì đã không giúp đỡ.

Câu trả lời của Hoài đã làm Liam ngạc nhiên và vui sướng.

- Tôi nhận lời giúp người anh sinh đôi của anh. Tên anh ta là gì?

- Son Nguyễn!

- Ồ ra là người Việt Nam!

Liam gật đầu, nét mặt tươi tắn hẳn.

Hoài hơi nhếch mép cười:

- Vì vậy anh chọn đến đây?

Liam nhanh nhẩu thành thật trả lời:

- Dạ, đúng vậy!

Hoài cười.

- Anh cho tôi chi tiết rồi tôi sẽ đến đó!

Liam tìm trong túi một tờ giấy chàng đã ghi chép sẵn và đưa cho Hoài.

Hoài lại mỉm cười:

- Anh sửa soạn cả rồi phải không?

Liam cười đáp:

- Tôi sửa soạn sẵn nhưng không hy vọng gì cả. Bác sĩ tốt quá! Tôi không ngờ! Hoàn toàn không ngờ!

- Nếu tôi không giúp tôi sẽ ân hận cả đời vì đã từ chối!

Liam nói ngay:

- Tất cả mọi chi phí tôi sẽ trả thay cho anh tôi! Thay vì chỉ cố vấn hay chữa trị cho anh tôi 1 giờ thì xin bà cộng thêm 1 giờ di chuyển đi và về. Cám ơn bác sĩ nhiều. Thời gian của anh tôi không còn bao nhiêu trừ phi cảnh sát tìm ngay được chính hung thủ của cả hai vụ án mạng.

Hoài ngạc nhiên:

- Hai vụ án mạng sao?

Liam gật đầu:

- Vì vậy mới gọi là giết người hàng loạt!

- Được rồi! Tôi sẽ đến gặp người anh của anh ngày mai!

- Cám ơn bác sĩ nhiều lắm!

Hoài đứng lên tỏ ý cho Liam biết đã hết giờ.

Đưa Liam ra đến cửa, Hoài nghĩ thầm hóa ra người bệnh nhân này là người Việt Nam. Chẳng lẽ mình nhận lời giúp vì họ là người đồng hương? Cũng có thể lắm!

Hoài phân vân khi nghĩ chuyến đi chơi xa chắc phải dời lại rồi! Lữ sẽ thất vọng nhưng rồi làm sao được!

Jane đứng phắt dậy nhìn Liam. Thấy vẻ mặt chồng mình rạng rỡ, nàng mừng thầm.

Liam thanh toán y phí xong nắm tay Jane rồi nháy mắt.

Ra bên ngoài Jane hỏi ngay:

- Được rồi hả?

Liam vui vẻ nói với vợ mình:

- Bà ấy bằng lòng giúp. Thật tốt quá! Trời thương mình em à!

- Bao giờ thì bà ấy đến gặp anh của anh?

- Ngày mai!

- Vậy tốt quá rồi! Anh đừng lo nữa. Cứ chờ xem sao chứ đâu làm gì hơn nữa được chứ?

Ngồi trong xe, Liam gọi điện thoại cho Tâm ngay.

Giọng Tâm rất vui vẻ khi trả lời:

- Sao đây?

- Được rồi!

Tuy đã đoán ra nhưng Tâm vẫn cứ muốn trêu chọc bạn mình:

- Cái gì được chứ?

Không để ý là Tâm chọc mình, Liam hoan hỉ giải thích:

- Người bác sĩ nhận lời giúp rồi! Bà ta sẽ đi ngay ngày mai! Bây giờ mình phải làm gì?

- Để tao gọi cho Walker Cox nói trước về chuyện này. Nếu ông ta không trả lời, tao sẽ đến đó sáng sớm ngày mai! Đừng lo!

- Vậy tốt rồi!

- Cần gì nữa không?

Liam ngần ngừ:

- Liệu chuyện này có giúp ích gì không đây?

- Có thể là có nhưng cũng có thể là không! Bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng cho đến khi bắt được thủ phạm.

- Nhưng nếu không tìm được thủ phạm thì sao?

Tâm trấn an Liam:

- Tao biết mày đang lo lắng. Nhưng phải có lòng tin là anh mày sẽ thoát khỏi vụ này.

- Thomas thì sao?

- Vẫn chưa có tin gì! Tao sẽ gọi cho Thomas! Phải chờ thôi! Xem ra bây giờ được ra ngoài tự do rồi mà mày còn lo âu khổ sở hơn hả?

- Ờ chán quá!

- Cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!

Cúp điện thoại, Tâm thở dài! Hết lo cho Liam rồi bây giờ lại lo cho Son! Bây giờ phải gọi cho Walker Cox đã!

Lần này Walker Cox nghe điện thoại sau 3 tiếng chuông reo.

- Walker Cox! Tôi nghe!

- Luật sư Tâm đây! Ông khỏe không?

- Cám ơn! OK. Luật sư gọi tôi có chuyện gì?

- Chúng tôi đã nhờ một bác sĩ tâm lý để cố vấn và chữa trị tâm lý cho Son Nguyễn. Tôi muốn cho ông biết trước chuyện này và tôi hy vọng sẽ không có trở ngại gì.

Khá bất ngờ khi nghe nhưng Walker Cox trả lời ngay:

- Được! Nhưng người bác sĩ này sẽ phải đến đây!

- Đương nhiên là như vậy! Ngày mai bà ta sẽ đến gặp Son Nguyễn.

Walker Cox hỏi với giọng hơi mai mỉa:

- Miễn phí nữa sao?

- Không! Gia đình Wright trả phần này!

- OK! Tôi sẽ dặn dò thuộc cấp cho phép người bác sĩ đó gặp nghi phạm Son Nguyễn.

- Cám ơn ông!

- Không sao cả!

Tâm gọi lại Liam báo tin cho biết đã nói chuyện với Walker Cox và mọi chuyện suông sẻ.