Chương 14
Trưa hôm sau luật sư Tâm đến sở cảnh sát đón Liam. Sau khi hoàn tất mọi giấy tờ, Tâm đưa Liam ra xe.
Ngồi trong xe, Tâm cười cười hỏi Liam:
- Sao? Cảm giác thế nào?
Liam hơi nhếch mép cười:
- Không thể tưởng tượng được! Tưởng đâu nằm trong đó luôn chứ!
Tâm vui vẻ nói với bạn:
- Tao đưa mày về nhà nghỉ ngơi! Đừng lái xe và cũng đừng đi đâu lăng quăng không cần thiết! Mày đang xui xẻo nhiều khi vô cớ lại mắc vào chuyện gì nữa thì không hay đâu!
Liam cười chua chát:
- Bây giờ trở thành tù tại gia!
Tâm nhún vai:
- Phải chịu vậy!
Liam không nói gì.
Tâm vui vẻ nói với bạn:
- Từ ngày hôm nay ngoài mày ra tao còn có thêm một thân chủ khác nữa!
Liam ơ hờ nói:
- Vậy à?
- Mày biết người đó mà!
Liam hơi hiếu kỳ:
- Ai vậy?
- Son Nguyễn, anh sinh đôi của mày!
Liam quay sang ngỡ ngàng nhìn Tâm:
- Mày nói thật à?
- Đương nhiên là thật! Pro Bono case!
Liam càng sửng sốt hơn:
- Free thật à?
Tâm gật đầu:
- Đúng như vậy! Sáng nay tao đã nói chuyện với anh mày!
Đúng là đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Liam ngồi ngẩn người không biết phải nói gì.
Tâm cười, quay sang nhìn bạn:
- Sao? Không được à?
- Cám ơn mày… Tâm!
Tâm nhún vai:
- Cám ơn gì, đây là một bổn phận của tao!
Liam lưỡng lự khi hỏi Tâm:
- Mày… nghĩ anh tao vô tội không?
Tâm gật đầu với vẻ quyết đoán:
- Cả tao và Thomas đều nghĩ như vậy!
- Nhưng làm sao…
- Thomas sẽ tìm ra hung thủ!
Liam quả quyết:
- Vậy thì nhất định phải tìm cho ra dù có tốn kém đến đâu! Tao có thể đi vay và dùng căn nhà đã trả hết nợ để thế chấp!
Tâm cười hực lên không nói gì.
Liam có vẻ nóng nẩy hơn khi nói với Tâm:
- Bây giờ trong lúc này phải làm gì để giúp anh ấy?
Tâm suy nghĩ và ý tưởng cũng chợt hiện đến bất ngờ. Tâm nói với Liam:
- Tìm cho anh ấy một bác sĩ chuyên môn về tâm lý!
Liam hơi ngạc nhiên nhưng hiểu ngay:
- Để nhẹ bớt tội hay sao?
- Không biết được vụ này sẽ đi đến đâu! Nhưng anh của mày là một trường hợp đặc biệt! Tao nghĩ có thêm sự có mặt của bác sĩ tâm lý biết đâu sẽ giúp ích được vửa cho tâm lý của anh mày mà cũng giúp trong vụ án nữa!
Liam trầm ngâm:
- Nhưng liệu người bác sĩ đó có chịu đến tận nhà giam để giúp cho anh ấy không?
Tâm đề nghị:
- Hay là mày đến một bác sĩ tâm lý nào đó như cho chính mày, sau đó đề nghị xem họ có giúp được không?
Liam gật gù:
- À được đấy! Để tao tìm!
- Làm ngay đi, mình không có nhiều thời gian đâu!
Jane mừng rỡ rơi nước mắt khi ôm chồng. Cuối cùng Liam đã được trở về nhà.
Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, Liam kể cho vợ mình nghe về sự có mặt của Son Nguyễn, người anh sinh đôi của mình.
Jane kêu lên:
- Không thể tưởng tượng nổi! Trong cùng một tiểu bang mà không hề biết đến sự có mặt của người kia!
Liam gật đầu, mặt thoáng u buồn.
Jane lại hỏi chồng:
- Anh có gặp anh ấy chưa?
Liam lắc đầu:
- Đang trong vòng điều tra nên không gặp được. Chuyện anh được ra ngoài cũng chỉ tạm thời trong giai đoạn này. Tâm bảo anh không được lái xe và hạn chế đi ra ngoài. Nhưng mà anh cần làm một việc này, em giúp anh với!
- Ừ, bất luận là chuyện gì!
Liam bóp vai vợ mình:
- Anh biết! Em tìm và lấy hẹn cho anh với một bác sĩ tâm lý! Càng sớm càng tốt!
Jane lo âu:
- Ở trong đó một thời gian quá căng thẳng nên anh…
Jane không biết phải nói như thế nào và phải dùng chữ gì để diễn tả.
- Đó chỉ là cái cớ thôi. Em yên tâm đi, anh không sao cả. Anh muốn tìm một bác sĩ tâm lý cho người anh sinh đôi của anh!
Jane tươi ngay nét mặt và mừng thầm là tâm lý chồng mình ổn định:
- Để em tìm ngay!
Vừa tìm Jane vừa hỏi chồng mình:
- Anh muốn tìm một bác sĩ tâm lý như thế nào? Đàn ông hay đàn bà?
Liam nói ngay dù không biết lý do tại sao cho sự chọn lựa đó:
- Phụ nữ!
Jaen hơi nhướng mắt nhìn Liam tỏ vẻ ngạc nhiên:
- OK!... Để coi!
Nhìn thấy tên bác sĩ Hoài Nguyễn! Cùng họ với người anh sinh đôi của Liam? À… như vậy chắc tốt đây! Có thể thông cảm và hiểu nhau hơn!
Jane nói với Liam:
- Một nữ bác sĩ là người Việt Nam này, cùng họ với anh của anh! Anh muốn lấy hẹn với người này không?
Liam nói như reo lên:
- Được đấy! Anh có linh tính người bác sĩ tâm lý này có thể giúp anh của anh! Em lấy hẹn luôn đi!
- OK!
Jane gọi ngay cho văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn và được cho hẹn ngay ngày mai lúc buổi chiều 4 giờ.
Nhìn thấy Jane nhanh nhẩu gọi điện thoại, Liam thấy vợ mình thật đáng yêu! Đã có lúc bị giam trong tù, Liam đã nghĩ sẽ không bao giờ được trở về nhà với vợ mình và sẽ không được nhìn thấy đứa con đầu lòng. Không biết đó là con gái hay con trai? Nhưng điều này có gì quan trọng vì đây chính là kết tinh của tình yêu giữa Liam và Jane.
Jaen nói với chồng:
- Xong rồi! 4 giờ chiều mai!
- Gần nhà mình không?
- Khoảng nửa tiếng!
- Em phải đưa anh đi rồi!
Jane nũng nịu:
- Bây giờ em sẽ là tài xế của anh. Em sẽ không cho anh đi đâu một mình cả.
Liam gọi vào sở làm xin nghỉ việc một thời gian.
Vậy là mọi chuyện tương đối ổn thỏa trong giai đoạn này.
Tối hôm đó Liam gọi cho Tâm:
- Có gì lạ không?
Tâm cười trêu bạn mình:
- Không hưởng sự tự do bên cạnh vợ đẹp đi mà còn thắc mắc gì chứ?
Liam thú nhận với Tâm:
- Tao không thấy yên lòng gì cả. Đã lấy hẹn với bác sĩ tâm lý ngày mai. Là một nữ bác sĩ Việt Nam.
Tâm hơi ngạc nhiên hỏi lại Liam:
- Đàn bà mà lại là người Việt Nam sao?
Liam giải thích:
- Tao nghĩ phụ nữ dễ đồng cảm với người khác hơn là đàn ông! Vấn đề là liệu người bác sĩ tâm lý đó có chịu vào nhà giam giúp anh tao hay không đây?
- Ăn thua là do mày! Hãy làm cho bà ta động lòng trắc ẩn!
- Chắc vậy!
Nhưng rồi Liam lại hỏi Tâm:
- Thomas có gọi không?
- Không có! Có tin gì thì Thomas sẽ gọi tao ngay!
- Nếu có tin gì cho tao biết với!
- Đương nhiên! Thôi đi ngủ đi!
- Ờ! Cám ơn! Mày cũng ngủ ngon!
Tâm tắt máy lắc đầu. Cái thằng này cứ cám ơn mãi! Cám ơn gì chứ!