← Quay lại trang sách

Chương 17

Lữ lồng tay mơn trớn ve vuốt mái tóc của Hoài rồi vẫn những ngón tay ấy lần xuống gáy của nàng. Làn da ở gáy mềm mại được che giấu và ủ sau mái tóc ấm áp tỏa hơi nóng vào bàn tay Lữ. Chàng cúi xuống hôn vào tóc Hoài rồi thầm thì:

- Em sao rồi? Chưa bao giờ anh thấy em trầm ngâm và yên lặng như vậy! Có chuyện gì ư?

- Hôm nay em đã vào nhà giam gặp Son Nguyễn.

Lữ nghĩ thầm ra là như vậy! Chàng đã biết Hoài sẽ bị ảnh hưởng về vụ này, không nhiều thì ít!

Chàng dịu dàng hỏi nàng:

- Anh ta là người ra sao?

- Đáng thương! Son Nguyễn là một nạn nhân của rối loạn căng thẳng sau nhiều chấn thương do bị bạo hành về cả thể chất lẫn tâm lý trong thời gian qua nhiều foster home lúc còn trẻ.

- Son Nguyễn bị Posttraumatic stress disorder sao?

- Ừ! PTSD!

- Gặp Son Nguyễn rồi kết luận của em là gì?

Hoài ngồi nhổm dậy, không tựa lưng vào sofa nữa khi hỏi Lữ:

- Anh muốn hỏi em là liệu em có nghi ngờ Son Nguyễn là thủ phạm hay không?

Lữ gật đầu.

Hoài xác quyết:

- Tuy là chỉ dựa trên cuộc trò chuyện hỏi đáp giữa em và người bệnh nhân ấy rồi dẫn đến những phân tích nhưng em có thể nói với anh là Son Nguyễn không thể là thủ phạm. Người em sinh đôi của anh ta có nói với em là người thám tử tư mà gia đình thuê đi điều tra cũng cho rằng Son Nguyễn vô tội.

- Vậy tại sao em phải suy nghĩ nhiều về người bệnh nhân này? Đừng nghĩ em có trách nhiệm về anh ta!

- Em cũng muốn nghĩ như vậy nhưng… không được! Không những vậy nếu cuộc điều tra vẫn không tìm thấy thêm nghi phạm nào khác thì mọi chuyện lại quay về với Son Nguyễn vì bằng chứng DNA được tìm thấy ở cơ thể nạn nhân và anh ta tương ứng! Thời gian là mấu chốt trong vụ này! Nếu kéo dài quá lâu mà không có kết quả nào khác thì nhiều phần Son Nguyễn sẽ bị kết án! … Mà là bị kết án oan uổng!

Lữ giải thích:

- Cho dù là như vậy nhưng em không thể làm gì khác ngoài chuyện cố vấn tâm lý cho người bệnh nhân này. Không thể vì những lý do em nêu ra để nhận trách nhiệm được. Nếu kết cục tốt thì không sao nhưng nếu Son Nguyễn bị kết án thì em sẽ cứ mang theo trách nhiệm đó đến suốt đời sao?

Hoài nhìn Lữ rồi bật cười:

- Anh đang cố vấn tâm lý cho em hả?

Lữ cũng cười:

- Anh nói không đúng sao?

Hoài gật gù đáp:

- Đúng chứ! Nhưng rất khó cho em để rũ bỏ!

- Có gì khó với em chứ? Hoài của anh có gì mà không làm được!

Hoài lại ngả người vào thành ghế sofa và tựa đầu vào vai Lữ.

- Có anh bên cạnh em thấy dễ chịu quá! Thôi, nhất định không nghĩ tới nữa!

Lữ cười sảng khoái:

- Phải như vậy chứ!

Nhưng không chỉ như thế, Lữ còn thầm thì dụ dỗ Hoài:

- Đi ngủ nhé! Anh hứa là sẽ làm em quên hết mọi thắc mắc!

Không chỉ với câu nói mà Lữ còn dùng đôi bàn tay đánh thức những ngọn lửa trong mọi ngõ ngách của cơ thể nàng. Thoạt tiên Hoài đón nhận với hững hờ vì vẫn bị phân tâm nhưng chỉ vài phút sau nàng chỉ còn biết đến giây phút hiện tại và sự cuồng nhiệt nhưng âu yếm của Lữ.

Lúc hai người rời nhau ra, Hoài đã thiếp đi. Gần sáng hơi tỉnh giấc thấy mình đang ngủ trên giường với Lữ bên cạnh. Nàng quay sang trìu mến nhìn Lữ đang say ngủ. Hoài nghĩ thầm vậy là anh ấy đã bồng mình vào phòng ngủ! Tại sao người đàn ông của Hoài có thể đáng yêu đến như vậy!

Nàng ngắm nhìn Lữ. Có lẽ nàng đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Lữ đến văn phòng nàng! Nhưng nàng chỉ nghĩ điều này cho riêng mình, nhất định sẽ không nói cho anh ấy biết đâu!

Muốn hôn nhẹ lên mặt Lữ nhưng Hoài muốn để cho anh ấy ngủ.

Nàng rón rén dậy ra ngoài sửa soạn đi làm.

Hoài viết vào hồ sơ của Son Nguyễn khá chi tiết dù bên ngoài còn thiếu tờ khai lý lịch cá nhân của anh ta. Nàng đã ghi trong hồ sơ bệnh lý để có thể chứng minh Son Nguyễn bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương vì bị bạo hành thể xác và tâm lý trong một thời gian dài mà không được chữa trị.

Nàng muốn trở lại nhà giam gặp Son Nguyễn ngay hôm nay. Hoài cũng đang bị thúc bách phải chạy theo thời gian của anh ta hay sao đây? Không biết nữa! Nhưng nàng cần gặp Son Nguyễn sớm.

Ra ngoài, Hoài hỏi Anne:

- Lịch trình của chị hôm nay ra sao?

- Để em coi! Chị sẽ bận cho đến 3 giờ chiều. Sau đó chưa có ai hẹn cả.

- Tốt! Đừng cho ai hẹn sau đó!

Anne hơi ngạc nhiên:

- Chị bận sao?

- Em cứ ghi vào sổ hẹn tên người bệnh nhân Son Nguyễn. Chị sẽ gặp anh ta chiều nay ở sở cảnh sát. À… ghi tên anh ta trong sổ hẹn ngày hôm qua nữa!

Anne thắc mắc:

- Em chưa thấy chị làm như vậy bao giờ? Rồi chuyện đòi tiền thì em sẽ phải làm gì?

- Người trả y phí là Liam Wright! Mình có hồ sơ của người này. Liam Wright chịu trách nhiệm thay cho Son Nguyễn.

Anne không hỏi thêm, chỉ ghi vào sổ như lời Hoài dặn dò. Nhưng rồi Anne lại hỏi:

- Chị sẽ tính thời gian như thế nào?

- Cứ tính là 2 tiếng!

- OK! Đòi luôn hay để lại?

Hoài nói gọn lỏn

- Để lại khoan đòi!

Anne nhún vai:

- Được rồi!

Buổi chiều khi trên đường lái xe đến sở cảnh sát, Hoài chĩ đến chuyện sẽ gọi cho Liam Wright và đề nghị được nói chuyện với người thám tử tư. Để làm gì? Chỉ để tìm hiểu, nàng nghĩ như vậy! Nhưng với ý tưởng này Hoài thấy mình đang lún sâu vào vụ án của Son Nguyễn! Nàng cũng đang tìm cách để cứu Son hay sao đây? Có khi nào Son mới chính là thủ phạm không? Câu hỏi này đưa ra chỉ có khoảng 20% xác nhận cho sự nghi ngờ đó! Nhưng một khi nghi vấn đã được dấy lên thì Hoài càng muốn gặp người thám tử tư!

Hoài tự xác định mục đích của mình hiện tại. Đến nhà giam gặp Son Nguyễn đã! Nhưng ý tưởng lúc nẫy cứ quấy rầy nàng nên khi đậu xe trước sở cảnh sát, Hoài gọi điện thoại cho Liam Wright.

Có lẽ Liam Wright đang bận nên không bắt máy. Hoài để lại tin nhắn.

Nhưng khi đi bộ đến ngay gần trước cửa sở cảnh sát, điện thoại nàng reo lên. Hoài nhìn số gọi. Liam Wright gọi lại.

Nàng bấm nút nghe:

- Hello! Tôi nghe.

- Lúc nẫy bác sĩ gọi tôi? Xin lỗi lúc đó tôi đang bận đường giây khác. Có chuyện gì sao?

Hoài nói ngay:

- Tôi có thể nói chuyện với người thám tử tư mà anh thuê không?

Liam Wright không hỏi lý do tại sao mà trả lời ngay:

- Dạ được chứ! Để tôi text cho bà!

- Tốt lắm! Cám ơn. Tôi đang đi đến gặp Son Nguyễn đây!

Liam mừng rỡ và hiểu ngay vì sao bác sĩ Hoài muốn nói chuyện với Thomas:

- Cám ơn bác sĩ! Bất cứ điều gì cần để cứu anh tôi thì bác sĩ cứ nói. Tôi làm được gì cho anh ấy thì tôi sẽ cố gắng hết sức!

Hoài thở dài thầm khi thấy mình đã bị lôi cuốn vào vụ này mà không lùi được nữa! Lữ sẽ trách nàng! Làm sao được!

Hoài chỉ nói với Liam Wright:

- Bây giờ tôi vào gặp Son đã. Tôi sẽ gọi điện thoại cho người thám tử này sau. Nếu có thể được anh hãy cho ông ta biết trước thì tốt hơn.

- Bác sĩ yên tâm! Tôi gọi Thomas ngay!

Lần này Hoài được đưa vào cùng căn phòng ngày hôm qua, phòng thẩm vấn.

Vẫn dáng vẻ trông rất tội nghiệp, Son Nguyễn không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoài.

Sau khi được thay còng sắt, viên cảnh sát đi ra ngoài. Mọi sự cũng y như ngày hôm qua làm Hoài có cảm tưởng nàng chưa rời khỏi nơi đây và thời gian vẫn là ngày hôm qua! Thật kỳ lạ cho suy nghĩ như vậy! Có lẽ nàng cũng đang trở nên kỳ quặc như người bệnh nhân đang ngồi trước mặt.

Hôm nay Son Nguyễn không cúi đầu như ngày hôm qua. Anh ta đang nhìn Hoài và hình như đang chờ đợi. Chờ đợi gì? Chờ những câu hỏi hay phân tích của người bác sĩ tâm lý? Hay chỉ là trông đợi một sự cảm thông nào đó? Hay là gì khác?

Hoài lấy trong chiếc xắc tay lớn của mình một tờ giấy và cả bút. Nàng đẩy tờ giấy và bút về phía Son Nguyễn:

- Hôm qua tôi quên không đưa anh điền tờ giấy này để bỏ vào hồ sơ của anh.

Son nhìn rồi ngọ nguậy hai tay. Hoài hiểu. Nàng đứng lên ra cửa rồi gõ mấy tiếng.

Cửa mở. Viên cảnh sát nhìn Hoài rồi nghi phạm và hỏi:

- Bà cần gì?

- Tôi cần người này điền tờ khai lý lịch để bỏ vào hồ sơ. Anh ta bị còng tay không làm được!

Người cảnh sát đi vào. Ngồi thụp xuống đất, ông ta còng hai chân Son Nguyễn lại. Tháo hai còng tay, rồi nói với Hoài:

- Xong rồi!

- Cám ơn!

Ngồi xuống ghế, nàng nói với Son Nguyễn:

- Bây giờ được rồi chứ?

Son chẳng trả lời. Nhìn tờ giấy rồi hỏi Hoài:

- Có cần tôi phải làm vậy không?

- Cần! Bệnh nhân thì phải có hồ sơ, nhất là khi nếu người bệnh đó ra tòa thì lại càng cần có hồ sơ để chứng tỏ người đó là bệnh nhân của tôi.

Son Nguyễn cầm bút, hí hoáy viết. Anh ta đọc và viết nhanh. Làm xong, Son Nguyễn đẩy tờ giấy và bút về phía Hoài.

Nàng liếc nhìn xem có đầy đủ chưa. Hoài đọc hai lần. Chữ viết của Son nhỏ li ti như những con kiến, nét chữ nhỏ nhưng ở cuối mỗi chữ viết đều được kéo dài và buông thả phóng túng như những khép kín trên từng con chữ cuối cùng được buông ra, thoát ra. Son Nguyễn đúng không phải là một người đơn giản!

Mọi chuyện đâu vào đấy. Nàng gấp tờ khai lý lịch của Son Nguyễn rồi cất vào một phong bì cẩn thận trước khi bỏ vào xách tay.

Thấy Son Nguyễn không nói gì, Hoài mở lời:

- Chúng ta nói chuyện tiếp.

Anh ta không trả lời.

Hoài gợi chuyện:

- Lúc ở những foster home anh vẫn được đi học bình thường chứ?

- Vẫn đi học!

- Có gì khó khăn hay cản trở ở trong trường học không?

- Không!... Cũng có khi bị trêu chọc hay bị bắt nạt nhưng tôi đều tránh né! Không có chuyện gì xảy ra cả!

- Nhưng khi anh lớn hơn nhiều thì còn bị bạo hành không?

Với câu hỏi này, Son hơi trầm ngâm. Một lúc sau anh ta mới trả lời:

- Bạo hành bằng lời nói còn cay nghiệt hơn! Vì sao chỉ nhắm vào tôi? Nhiều lúc tôi tự hỏi như vậy!

- Vì sự nhẫn nhịn và chịu đựng của anh không mang đến sự thỏa mãn cho người ra tay! Anh không hề chống cự hay than khóc hoặc van xin những lúc như vậy phải không?

Son Nguyễn cười buồn bã:

- Sao cái gì bà cũng biết hết vậy? Bà có thể đọc được người khác ư?

Hoài mỉm cười:

- Đó là nghề nghiệp của tôi! Không có gì lạ cả!

Son Nguyễn yên lặng. Hoài tiếp tục hỏi anh ta:

- Vì sao anh không phản kháng?

- Tôi… chỉ muốn thu nhỏ mình lại rồi biến mất! Tôi không thể làm gì khác! Mọi thứ trong tôi… dường như đã đóng băng… đã chết dần hay đã hóa thân thành những mảnh băng rời rạc không liên kết với nhau… không có cả tiếng nói… Những mảnh đó làm gì có tiếng nói vì chúng đã bị bóp nghẹt… cho đến không một tiếng kêu nào có thể phát ra. Có những lúc tôi đã nghĩ mình bị câm!

Những lời thố lộ của Son Nguyễn càng làm cho Hoài bị.. níu kéo vào con người này… nàng không thể bỏ rơi anh ta được…

- Hãy thử đập vỡ những mảnh băng giá trong anh đi! Đó là những ức chế nội tâm trong anh đó!

Son Nguyễn ngỡ ngàng nhìn Hoài. Đôi mắt sáng của anh ta tuy tinh anh nhưng u buồn khốc liệt làm chạm vào lòng người khác.

- Làm sao tôi có thể..?

- Được chứ! Có thể khởi đầu chỉ là những cái gõ vào mảnh băng rồi tiến xa hơn để đập mạnh hơn, dữ dội hơn đến khi nào tạo được sự rung chuyển mà anh ý thức được thì mảnh băng sẽ vỡ tan ra!

Son Nguyễn nhìn Hoài như muốn thôi miên. Đôi mắt anh ta không rời khỏi khuôn mặt nàng như tìm kiếm, như muốn khám phá hay như muốn lôi Hoài đến gần sát hơn cho một cảm nhận nào đó rất mông lung mơ hồ.

Hoài đón nhận cái nhìn kỳ lạ đó và không thể chối cãi là nàng đang bị Son Nguyễn chi phối. Sự thương xót cho con người trước mặt, cho đôi mắt ủ dột ngây dại đó làm Hoài thấy xúc động.

Trong căn phòng chật hẹp với mầu sắc xam xám buồn tẻ nhưng cả Hoài và người bệnh nhân tên Sơn Nguyễn này như hai ngọn đèn với ngọn lửa thoạt đầu leo lét nhưng rồi dần dần bùng lên theo với ánh sáng, càng lúc càng dữ dội và chói lòa. Ánh sáng của lửa và sức nóng của ngọn lửa như phả hơi làm ngột ngạt và mê muội. Tất cả chung quanh dường như không có gì là thật! Hai ngọn lửa như đang tiến gần đến nhau. Ánh lửa vàng đỏ dù không có một chút gió nào trong căn phòng nhưng vẫn chập chờn nhẩy múa và vươn những ánh lửa đến với nhau như muốn hòa trộn. Mọi sự đều như không có trọng lực, sự kiểm soát chính bản thân dường như đã bị tước đoạt, cởi tung không còn kềm giữ làm Hoài nhắm mắt lại, môi nàng hé mở cho một âm thanh thoát ra với cố gắng chống trả:

- Đủ rồi!

Hai chữ ngắn gọn nhưng làm cho cả Hoài và Son Nguyễn bừng tỉnh. Giây phút vừa qua chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong đời Hoài và nàng không thể quên được! Không những không thể quên mà còn sợ hãi cho chính bản thân của mình!

Son không hề hỏi vì sao người bác sĩ tâm lý này lại nói hai chữ “Đủ rồi!”. Nhưng Son bàng hoàng với những giây phút ngắn ngủi vừa qua! Người phụ nữ đang ngồi kia như đang hóa thân thành Olivia! Cũng dịu dàng, cũng đồng cảm, cũng muốn… hòa nhập như thể để làm tan biến những sầu khổ chất chứa trong Son từ bao năm qua!

Son mấp máy đôi môi nhưng tiếng gọi van nài đến Olivia vẫn không sao thoát ra được! Son nhắm mắt lại. Xúc động dâng trào! Những tiếng gọi Olivia đang vang lên trong đầu Sơn, cứ trăn trở trong không gian khép kín rồi lùng bùng trong tai anh ta!

Mấy phút yên lặng trôi qua đưa Hoài về thực tại.

Hoài chợt đổi câu hỏi. Giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm nghị:

- Anh có kể những chuyện này cho Olivia nghe không?

- Có lần Olivia hỏi tôi vì sao có những vết sẹo trên cơ thể nên tôi đã kể cho cô ấy nghe… Tôi đã kể nhưng không nói hay kể giống như những điều tôi vừa nói với bà.

Bây giờ Hoài có thể hiểu vì sao đôi mắt và câu chuyện đời của Son Nguyễn đã chạm vào trái tim Olivia như thế nào. Chuyện tình dục như lời Son Nguyễn nói chỉ xảy ra có một lần, nhưng bây giờ dù Hoài không nhìn thấy cảnh tượng họ hòa nhập vào nhau như thế nào mà Son cũng không miêu tả nhưng không hiểu sao tự dưng ngay lúc này Hoài có thể nhìn thấy tường tận như đang nhìn thấy trước mặt mình. Không những vậy nàng còn có thể cảm nhận được những xúc động, thương cảm, cuốn hút mà Son Nguyễn đã gây ra cho Olivia nên cô ấy đã dâng hiến và biết đâu trong những giây phút cực điểm nào đó Olivia đã nhìn thấy tình yêu của cô ấy dành cho Son Nguyễn không chút do dự mà buông thả.

Hoài vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, nhưng Son lại nói tiếp:

- Olivia cũng hơi giống bà. Cô ấy có thể làm cho tôi mở lòng mà tôi không thấy ngại ngùng. Thực sự quá khứ đó làm cho tôi thấy mình yếu đuối và đáng khinh bỉ. Tôi đáng để bị trừng phạt như vậy!

- Anh có biết bà sơ Bernadette ở Sacred Heart Children’s Home ở Laredo đã nói với tôi về anh như thế nào không?

Son tò mò hỏi Hoài:

- Sơ nhớ tôi sao? Bà ấy nói gì?

- Theo sơ Bernadette lúc nhỏ anh rất ốm yếu, khó tính và không chịu ăn. Anh cũng không chịu chơi với những đứa trẻ xung quanh, chi chơi một mình. Theo nhận xét của bà sơ đó đứa trẻ tên Son Nguyễn có một thế giới riêng của nó và tự cô lập nên mọi người đã để mặc đứa bé đó như vậy. Anh chỉ ở đó cho đến khi 8 tuổi rồi được chuyển qua foster home.

Những lời nói của bà bác sĩ tâm lý này gợi lên cho Son một hình ảnh rất cô độc và đáng thương của một đứa nhỏ dường như đã bị đi lạc vào đó. Son đã lạc loài giữa biết bao nhiêu người.

Hoài giải thích:

- Từ nhỏ anh đã có vấn đề khó giao tiếp với người khác. Vì bản chất, vì sức khỏe hay vì môi trường xung quanh? Tôi nghĩ tất cả những điều này đều đúng áp dụng cho anh. Nếu sống với cha mẹ có lẽ anh sẽ đỡ hơn. Nhưng chính những điểm này của anh đã thu hút những kẻ muốn ra tay khống chế anh. Dĩ nhiên nếu anh sống trong một hoàn cảnh khác thì những điều này sẽ ít xẩy ra.

Không thấy Son nói gì về những giải thích của mình, Hoài an ủi:

- Đừng tự trách mình! Nếu đã có những kẻ khốn nạn bị thu hút và hành hạ anh thì cũng chính những điều này đã thu hút những người như Olivia đến với anh để xót thương và cảm thông. Vậy thì không có gì để phải phàn nàn!

Son nhìn người bác sĩ cố vấn tâm lý trước mặt mình rồi cười nhưng không hẳn là cười. Nụ cười méo mó trông đến thảm hại!

- Tôi nhớ cô ấy! Nhớ quá đi!

Son nói như thế nhưng cứ nhìn chằm chằm vào Hoài.

Đến đây Hoài nghĩ là mình nên rời khỏi nơi này. Hôm nay như thế này là quá nhiều! Son Nguyễn không hề biết là chính anh ta đã gây ảnh hưởng đến Hoài ra sao! Cũng sẽ chẳng có ai biết điều này! Chỉ riêng mình, Hoài thầm nghĩ!

Nàng đứng dậy nói với Son Nguyễn:

- Gặp anh một ngày khác!

Son Nguyễn gật đầu. Nhưng khi Hoài đưa tay mở cửa thì anh ta nói với nàng:

- Tôi mong được nói chuyện với bà sớm!

Hoài không nói gì, nàng xoay lưng lại đi ra ngoài.