← Quay lại trang sách

Chương 18

Ra đến bên ngoài Hoài mới thấy thở nổi! Nàng như một con cá vừa thoát khỏi lưới giăng bẫy và quẫy mạnh ra biển lớn. Chưa bao giờ trong suốt cuộc đời, nàng đã phải trải qua những giây phút có thể gọi là kinh sợ như thế! Sức hút của một con người lại kinh khủng như thế sao? Không thể mô tả hay kể lại cho một ai đó nghe nhưng chỉ có thể cảm nhận!

Hít một hơi thật mạnh, Hoài vào xe, mở máy, để nhạc và rời khỏi sở cảnh sát. Mong là mọi chuyện sẽ tiêu tan và lần tới nếu vào gặp Son Nguyễn nàng sẽ không gặp một hoàn cảnh như ngày hôm nay!

Thay vì lái xe về thẳng nhà, Hoài ghé vào một quán cà phê vắng người. Gọi một ly cà phê không hẳn để uống nhưng để có lý do ngồi ở đây một lúc.

Hoài xem tin nhắn trong điện thoại. Liam đã gởi cho nàng số điện thoại của người thám tử tư. Tên người đó là Thomas Brown.

Nàng gọi số điện thoại đó và chờ đợi.

Có lẽ Liam đã báo trước nên người đó bắt máy ngay.

- Hello! Thomas nghe đây!

Hoài nói luôn:

- Chào anh! Tôi là bác sĩ tâm lý Hoài Nguyễn. Liam Wright chắc đã nói với anh về tôi?

Thomas rất vui vẻ khi trả lời:

- Chào bác sĩ Nguyễn! Lúc nãy Liam có gọi cho tôi. Tôi cũng được biết hiện tại bà đang cố vấn tâm lý cho Son Nguyễn. Tôi là Thomas Brown.

Nghe giọng người thám tử tư này rất vui vẻ và cởi mở, Hoài nói với anh ta:

- Đúng vậy! Tôi vừa ở sở cảnh sát ra.

Thomas tò mò:

- Bác sĩ cần tôi giúp gì?

- Tôi cũng không ngờ là mình đã bị lôi cuốn vào vụ này! Thực sự lúc đầu tôi chỉ nhận lời đến nhà giam cố vấn về tâm lý cho anh ta thôi… Nhưng sau khi gặp Son Nguyễn… hai lần, tôi thấy là mình muốn giúp anh ta không chỉ là vấn đề về tâm lý không thôi….

Nói đến đây Hoài hơi lúng túng nên ngừng lại.

Thomas tiếp lời nàng:

- Bác sĩ muốn cứu Son Nguyễn thoát tội, có phải thế không? Đó là lý do mà bác sĩ muốn nói chuyện với tôi?

Hoài nói ngay:

- Anh đừng gọi tôi là bác sĩ! Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không? Tôi đang ở trong một quán cà phê.

- Bà cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ tới ngay!

Hoài gửi địa chỉ quán cà phê cho Thomas Brown. Anh ta trả lời ngay qua tin nhắn:

“Tôi sẽ gặp bà khoảng 15 phút nữa! Chờ tôi!”

Trong lúc chờ đợi, Hoài lướt xem tin tức trong điện thoại. Nàng muốn quên đi những giây phút trước đây trong nhà giam.

Thomas Brown vào quán cà phê rồi đảo mắt tìm kiếm. Tiệm vắng, chỉ có vài người khách. Người phụ nữ Á châu ngồi đàng kia chắc hẳn là bác sĩ Hoài Nguyễn? Không sai đâu!

Hoài chăm chú nhìn điện thoại không hề biết Thomas đang tiến đến gần nàng.

Thomas có dịp quan sát bà ta. Còn trẻ! Gì nữa nhỉ? Chốc nữa sẽ biết! Anh ta lên tiếng với giọng vui vẻ cố hữu:

- Chào bác sĩ Nguyễn!

Hoài hơi giật mình nhìn lên. Thomas Brown đang đứng trước mặt nàng. Hoài tay vẫn cầm điện thoại, đứng dậy hơi mỉm cười chào đón viên thám tử tư.

- Chào thám tử Brown!

Cùng với lời chào đó Hoài giơ tay ra. Hai người bắt tay nhau.

Thomas ngồi xuống ghế. Hoài hỏi ngay:

- Anh uống gì nhé? Tôi mời!

Tự dưng Thomas có cảm tình với người phụ nữ rất thẳng thắn này:

- Hân hạnh cho tôi vì hình như chưa bao giờ tôi được phụ nữ mời như vậy!

Hoài cười thoải mái trước câu nói này của Thomas. Anh ta còn rất trẻ, vạm vỡ, vui vẻ và cởi mở nhưng trông rất sắc xảo.

- Vậy thì tôi cũng hân hạnh là người phụ nữ đầu tiên mời anh!

Cả hai đều cười với sự thoải mái đến rất tự nhiên không giả tạo.

Thomas cũng gọi một ly cà phê.

Anh ta vào đề ngay:

- Sao bây giờ bà cần biết gì? Chắc chắn đến giờ phút này bà hiểu biết về anh ta nhiều hơn chúng tôi. Vậy để tôi đoán nhé! Bà muốn biết về vụ án này!

Hoài hơi ngần ngừ:

- Hãy cho tôi biết về vụ án này! Dĩ nhiên chỉ là những điều anh có thể tiết lộ thôi!

Thomas nói ngay:

- Bà đừng quan tâm về chuyện đó! Chúng ta đang ngồi chung trên một chiếc thuyền. Có thể nói chúng ta là một đội ngũ trong vụ án này.

Hoài thở ra nhẹ nhõm:

- Anh nghĩ như vậy thì tốt quá!

Thomas nhún vai:

- Thì sự thật là như vậy!

Hoài yên lặng chờ đợi nhưng vẫn không thấy Thomas nói gì thêm, nàng gợi chuyện:

- Liam Wright nói với tôi đây là một vụ án giết người hàng loạt! Có thật sự là như vậy không?

Thomas gật đầu trả lời:

- Thoạt tiên chỉ là phỏng đoán, nhưng càng ngày càng thấy giả thuyết này rất xác đáng!

Hoài chăm chú nghe. Dáng vẻ nàng cho thấy Hoài muốn biết nhiều hơn từ phía viên thám tử tư Thomas.

- Anh có thể cho biết rõ hơn vì sao lại kết luận như vậy không?

Những câu hỏi của người nữ bác sĩ tâm lý này không hiểu sao lại làm Thomas tò mò về bà ta.

Thomas giải thích:

- Cả hai vụ đều cùng một khuôn mẫu, chết rồi mới bị treo lên cây. Nhưng không phải để ngụy trang là tự tử. Thủ phạm còn để lại một vết cắt trên bả vai của nạn nhân. Cả hai nạn nhân không chết vì vết thương này vì nhỏ lắm!

Hoài nói ngay với giọng hào hứng:

- Đây là chữ ký của thủ phạm!

Thomas thấy ngay sự có mặt của người nữ bác sĩ tâm lý này sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm thủ phạm thực sự!

Anh ta đưa tay chỉ về phía Hoài khi nói:

- Đúng như thế! Bà rất nhậy bén! Tôi nghĩ bà có thể giúp chúng tôi tìm ra thủ phạm!

Hoài bật cười:

- Không đùa đấy chứ?

Thomas lắc đầu, nghiêm giọng:

- Không đùa! Tôi nghĩ bà có thể nhận ra hung thủ là loại người nào!

Câu nói này của Thomas làm Hoài tự dưng thấy thích thú. Nàng thực sự bắt đầu vào cuộc trong vụ này.

Hoài nghiêm túc hỏi Thomas:

- Liệu có nghi phạm nào khác chưa?

Thomas gật đầu:

- Nhưng chưa chắc chắn!

Hoài chuyển câu hỏi:

- Có gì tương đồng với hai nạn nhân không?

Câu hỏi này của Hoài như ánh sáng rọi vào đầu óc đang rối bung lên của Thomas.

Anh ta ngẩn người nhìn Hoài. Thomas có nghĩ đến câu hỏi này nhưng chưa hề đào sâu tìm kiếm cho câu trả lời.

Thomas thành thực nói với bà ta:

- Tôi có nghĩ đến nhưng không tìm kiếm câu trả lời.

Hoài ngạc nhiên hỏi lại:

- Vì sao?

Thomas vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Hoài hơi tủm tỉm cười:

- Không quan trọng sao?

Thomas lắc đầu:

- Trong cuộc điều tra nhiều khi rối rắm quá đã che đi những nghi vấn nhỏ… mà thực ra nhiều khi lại quan trọng!

- Tôi nghĩ anh đã tìm hiểu về hai nạn nhân này phải không?

Thomas từ tốn nói với Hoài:

- Nạn nhân đầu tiên là Christine Baker, 24 tuổi, bố là Mỹ, mẹ là Mễ. Olivia, nạn nhân thứ hai, 23 tuổi, cả cha mẹ đều là Mễ. Cả hai cô gái này đều cùng làm việc bồi bàn trong tiệm ăn. Christine Baker ở Tyler, Texas. Olivia ở Houston, Texas. Cả hai đều chưa lập gia đình và chưa có bạn trai.

Hoài nhún vai kết luận:

- Không có gì đặc biệt đúng không?

Thomas vẫn còn suy nghĩ. Nhưng rồi trả lời:

- Đúng là không có gì đặc biệt!

- Vậy thì trong trường hợp Olivia, Son Nguyễn xuất hiện từ đâu? Theo như Son Nguyễn nói anh ta và Olivia không phải là tình nhân!

- Olivia có mấy người bạn nam, chỉ là bạn. Họ thay phiên nhau giúp cô ấy bằng cách đến đón cô ta về nhà sau công việc. Nhưng ngày xẩy ra chuyện thì những người bạn đó đều bận không đón được vì vậy Olivia đã nhờ Liam Wright giúp đỡ!

- Nhưng tôi có cảm tưởng Olivia dành cho Son Nguyễn một tình cảm đặc biệt!

Thomas có vẻ chú ý và hỏi lại:

- Son Nguyễn nói với bác sĩ như vậy sao?

- Không hẳn là như vậy! Anh ta không có nói như thế. Đó chỉ là nhận xét và cảm nhận của tôi!

Thomas gật gù:

- Điều này đúng vì theo như một nhân viên khác cùng làm trong tiệm với Olivia cũng nói như vậy vì Olivia hay nhắc đến Son Nguyễn!

Hoài nghiêm giọng hỏi Thomas:

- Ngoài Liam Wright và Son Nguyễn thì nghi phạm thứ ba là ai? Anh có thể hé lộ một chút không?

- Một cựu quân nhân!

- Người này dính líu tới Olivia hay Christine?

- Christine Baker!

- Anh tìm được tên tuổi người này chứ?

Thomas gật đầu:

- Người này là một cựu quân nhân. Đã giải ngũ! Tên anh ta là Larry Cruz! Không biết Larry có phải là bạn trai của Christine không thì chưa rõ nhưng gia đình nạn nhân cũng như người bạn gái thân nhất của Chritine đều khẳng định cô ta không có bạn trai!

- Vì sao anh tìm ra người này?

- Trong những cuộn băng giám sát thu hình ở tiệm ăn Christine làm việc thấy Larry Cruz đã từng đến đón Christine nhiều lần!

Hoài không nén được sự tò mò:

- Nhưng hiện tại các anh chưa tìm ra Larry Cruz, đúng không?

Thomas lắc đầu thay cho câu trả lời. Nhưng rồi anh ta lại hỏi Hoài:

- Bà nghĩ Larry Cruz là người như thế nào?

Nói xong, Thomas cười xòa:

- Xin lỗi bác sĩ! Câu hỏi này của tôi quá đáng! Hỏi nhận xét của bà về một người chưa từng gặp thì thật là vô lý!

Hoài nói ngay:

- Không đâu! Khi tôi muốn gặp anh là tôi đã có chủ trương. Tôi muốn biết tất cả để có thể giúp cho Son Nguyễn không bị tù oan! Dĩ nhiên chính anh cũng không biết nhiều về Larry Cruz thì làm sao anh có thể cho tôi biết được chứ! Nhưng không sao! Nhiều khi trong nghề của tôi sự chẩn đoán đôi lúc cũng có khi dựa vào những cảm nhận không thể giải thích!

Thomas thở ra dễ chịu:

- Cám ơn bác sĩ! Vậy thì tôi có thể hỏi linh cảm của bà về nghi phạm Larry Cruz ra sao không?

Hoài giải thích:

- Larry Cruz là một cựu quân nhân. Điều này làm tôi liên tưởng đến chứng bệnh PTSD. Posttraumatic stress disorder là những rối loạn căng thẳng sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân đã chứng kiến. Với Larry Cruz, Battle fatigue syndrome hay còn gọi là Hội chứng mệt mỏi sau chiến tranh thường gặp rất nhiều ở những cựu quân nhân. Nói về PTSD thì không nhất thiết phải áp dụng với các cựu quân nhân.

Thomas nhíu mày:

- Bác sĩ nói rõ hơn được không?

- PTSD là hậu quả lâu dài của các sự kiện đau thương gây ra nỗi sợ hãi, bất lực hoặc kinh hoàng, như tấn công tình dục hoặc thể xác, cái chết bất ngờ của người thân, tai nạn, chiến tranh hoặc thảm họa tự nhiên. Gia đình của các nạn nhân cũng có thể phát triển PTSD mà không biết, cũng như nhân viên cấp cứu cũng có thể bị PTSD.

Hoài tiếp tục giải thích:

- Rối loạn căng thẳng là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện nào đó. PTSD có nhiều triệu chứng về tâm lý cũng như thể chất gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động bình thường hàng ngày và chất lượng cuộc sống.

- Những phản ứng của những người bị PTSD ra sao?

- Hầu hết sẽ có những phản ứng có thể như sốc, tức giận, căng thẳng, sợ hãi và thậm chí là cảm giác tội lỗi. Những phản ứng này là phổ biến, và đối với hầu hết mọi người, chúng biến mất theo thời gian. Tuy nhiên, đối với một người bị PTSD, những cảm giác này vẫn tiếp tục và thậm chí tăng lên gây ảnh hưởng nặng nề đến chất lượng cuộc sống. Những người bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương được chẩn đoán khi có các triệu chứng kéo dài một tháng và không thể thực hiện các hoạt động bình thường như trước khi sự kiện xảy ra.

Hoài nhìn Thomas:

- Anh có biết là Son Nguyễn cũng bị PTSD không?

Thomas có vẻ ngạc nhiên:

- Thật sao?

Hoài gật đầu:

- Đúng vậy!

- Trường hợp của Son Nguyễn là do bởi đâu?

- Tôi chỉ có thể nói là.. Thực sự khi nói với anh tôi đã gián tiếp xâm phạm sự riêng tư của Son Nguyễn!

Thomas hiểu ngay bèn gạt đi:

- Bác sĩ đừng để ý đến câu hỏi đó của tôi!

Hoài gật đầu.

- Bây giờ chúng ta chỉ nói chung về PTSD thôi được chứ?

- Đúng vậy! Thoạt tiên họ bị các triệu chứng ký ức xâm nhập!

Thomas ngạc nhiên:

- Bị tấn công vì những ký ức đó sao?

- Những ký ức đau buồn thường xảy ra theo kiểu xâm nhập, tái diễn ngoài ý muốn. Những hồi tưởng lại sự kiện đau thương như đang xảy ra lần nữa và trở thành một ám ảnh. Họ cũng có những giấc mơ khó chịu hoặc ác mộng về ký ức đau buồn.

Thomas tò mò:

- PTSD có chữa được không?

- Được chứ! Nhưng phải có sự hợp tác của người bệnh để chữa trị! Nếu không được chữa trị sẽ đưa đến nhiều hậu quả không tốt! Nhiều người dưới ảnh hưởng của PTSD có thể còn tự hủy hoại bản thân!

- Có hủy hoại người khác không?

Hoài gật đầu.

Thomas lại hỏi tiếp:

- Chữa như thế nào? Dùng thuốc ư?

- Vừa chữa trị bằng tâm lý kết hợp với nhiều loại thuốc. Trong quá trình điều trị hội chứng PTSD, bác sĩ có thể kết hợp nhiều loại thuốc, trong quá trình điều trị sẽ điều chỉnh liều lượng hoặc thời gian dùng thuốc để tìm loại thuốc phù hợp với người bệnh. Thuốc giảm các triệu chứng trầm cảm, chống lo âu, giảm những cơn ác mộng.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Về tâm lý trị liệu sẽ giúp người bệnh nhận ra điều gì đang khiến họ bị kẹt trong ký ức, chẳng hạn niềm tin tiêu cực về bản thân và nguy cơ những điều đau thương xảy ra lần nữa. Đi vào chuyên môn hơn còn có những liệu pháp nhận thức hành vi. Phương pháp này giúp người bệnh đối mặt một cách an toàn với ký ức sợ hãi để học cách đối phó. Liệu pháp hành vi nhận thức có tác dụng tích cực với những người thường xuyên hồi tưởng, gặp ác mộng.

Hoài nhìn Thomas rồi cười nhẹ nói:

- Nghe những điều này chán quá phải không?

- Không đâu! Hiểu biết những điều này rất thích thú! Dĩ nhiên là vì tôi không bị PTSD! Nhưng còn có cách trị liệu nào khác nữa không?

- Có chứ! Gây tê và phục hồi bằng chuyển động mắt, Eyes movement desensitization and reprocessing, hay còn gọi tắt là EMDR. EMDR là liệu pháp điều trị Hội chứng PTSD phổ biến, người bệnh được hồi tưởng lại một cách ngắn gọn về trải nghiệm đau thương, đồng thời bác sĩ sẽ hướng dẫn chuyển động mắt để thay đổi cách nhìn tích cực về sự kiện đó. EMDR nhằm mục đích giúp người bệnh PTSD thay đổi cách phản ứng với ký ức đau thương.

Thomas kêu lên:

- Hay thật! Nhưng mà… thực sự liệu Larry Cruz có bị PTSD không nhỉ?

Hoài nhún vai:

- Hiện giờ chưa tìm được anh ta sao?

Thomas có vẻ thất vọng:

- Chưa!

- Rồi sẽ tìm được thôi!

- Chúng tôi không muốn có thêm một nạn nhân thứ ba nữa!

- Không thể biết được!

Nói xong Hoài nhìn đồng hồ rồi kêu lên:

- Tôi phải về nhà! Không ngờ thời gian đi nhanh như vậy!

Thomas cười rạng rỡ:

- Cám ơn bác sĩ Nguyễn! Tôi tin chắc với sự giúp đỡ của bà chúng tôi sẽ tìm ra thủ phạm sớm!

Hoài đứng lên giơ tay bắt tay Thomas:

- Hy vọng là chiếc đồng hồ thời gian nằm về phía chúng ta!

- Tôi đưa bác sĩ ra xe!

- Không cần đâu! Cám ơn anh, Thomas!

- Chúng ta liên lạc sau!

Hoài gật đầu.