← Quay lại trang sách

Chương 19

Thomas Brown gọi cho thám tử Walker Cox. Số điện thoại của Thomas đã được lưu lại nên thám tử Walker Cox trả lời ngay:

- Hello! Tôi nghe đây!

Thomas vui vẻ nói:

- Ông khỏe không? Tôi gọi chỉ để muốn biết có tin tức gì mới lạ không về vụ Olivia Ramirez?

- Chưa có gì thêm! Nhưng có một chuyện anh cần biết!

Thomas nghĩ thầm lối nói úp mở của Walker Cox thật làm người ta bực mình! Nhưng anh ta không nói gì mà chờ đợi.

- Vừa có thêm một nạn nhân mới. Nạn nhân thứ ba!

Thomas thảng thốt kêu lên:

- Trời…!

Chưa kịp hỏi nạn nhân thứ ba là ai và ở đâu thì Walker Cox nghiêm giọng khi nói với Thomas:

- Ở ngay đây!

Thomas sững sờ không muốn tin vào những điều Walker Cox vừa tiết lộ!

Anh ta lắp bắp:

- Ở ngay đây sao?

- Phải! Nạn nhân cũng có nhiều điểm tương đồng như hai nạn nhân trước. Thủ phạm cũng để lại chữ ký là vết cắt trên bả vai của nạn nhân!

Thomas buột miệng kêu lên:

- Đồ khốn nạn!... Tôi tưởng đâu mình có thể tìm ra được thủ phạm trước khi có thêm nạn nhân thứ ba chứ?

Walker Cox nói ngay:

- Thành thử ra Son Nguyễn không phải là thủ phạm của vụ vừa xảy ra. Tuy nhiên vì lời khai xác nhận là có ngủ với nạn nhân Olivia trước đó của Son Nguyễn nên anh ta vẫn bị tạm giam cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ trong vụ Olivia Ramirez!

Thomas Brown nhăn nhó:

- Vậy đúng như chúng ta nghĩ… đây là một vụ giết người hàng loạt! FBI sẽ nhẩy vào chứ?

Walker Cox xác nhận:

- FBI đã vào cuộc!

- Nạn nhân thứ ba mới đây là ai?

- Một cô gái cùng trạc tuổi như những nạn nhân trước. Tên cô ta là Sophia Flores! Mẹ là người Mỹ mang hai giòng máu đen trắng, còn cha là người Mễ.

Thomas lại hỏi:

- Nạn nhân này cũng làm việc ở tiệm ăn sao?

- Không! Sophia Flores là một cô giáo tiểu học chưa lập gia đình. Nạn nhân này không bị treo lên cây như hai nạn nhân trước.

- Chà… thật là điên đầu!

Walker Cox nói với Thomas:

- Đúng là điên đầu! Nhưng nay có FBI nhúng tay vào thì nhẹ hơn cho chúng ta!

Thomas vẫn băn khoăn khi hỏi Walker Cox:

- Ông có tin tức gì về người tên Larry Cruz không?

- Vẫn chưa!

- Ông có chia sẻ những nghi ngờ về Larry Cruz với FBI không?

- Có!

Thomas vặn hỏi:

- Họ nghĩ thế nào?

- Nhân viên FBI phụ trách vụ này gồm hai người: một nam một nữ. Người nam thì trung niên, có lẽ nhiều kinh nghiệm. Người nữ trẻ hơn nhiều nhưng rất nhanh nhẹn và năng nổ. Họ rất chú ý đến điểm này. Tôi nghĩ FBI sẽ tìm ra Larry Cruz nhanh chóng thôi! Nhưng anh đừng quên hiện tại không có chứng cớ nào để buộc tội Larry Cruz cả!

Thomas đồng ý:

- Tôi hiểu chứ! Nhưng ít nhất đó cũng là một manh mối!

Walker Cox thở dài nhún vai:

- Để chờ rồi xem!... Có gì tôi nói chuyện với anh sau…

- Cám ơn nhiều!

Chợt nhớ ra, Walker Cox hỏi Thomas:

- Chuyện bác sĩ tâm lý đến gặp Son Nguyễn có giúp ích tìm ra gì mới lạ không?

Thomas như bừng tỉnh hẳn:

- À.. cũng hay lắm!

Walker Cox hỏi lại:

- Hay lắm là sao?

Thomas giải thích:

- Bà bác sĩ này đã gặp Son Nguyễn 2 lần. Theo bà ta, Son Nguyễn bị chứng PTSD. Dĩ nhiên lý do vì sao người bác sĩ này nói như thế thì bà ta không thể cho biết vì vi phạm riêng tư của người bệnh. Khi tôi chia sẻ với bà bác sĩ tâm lý này về một nghi phạm tên Larry Cruz là một cựu quân nhân thì bà ta cho rằng Larry Cruz bị PTSD!

Walker Cox kêu lên:

- Anh nghĩ bà ta là ai mà lại nói đến chuyện này? Chúng ta đang trong vòng điều tra làm sao anh lại tiết lộ những chuyện như vậy cho bà ta chứ?

Thomas cãi:

- Người nữ bác sĩ này bây giờ là một thành phần trong đội ngũ điều tra mấy vụ án mạng này! Tôi tin như vậy!

Walker Cox lại kêu lên với giọng hơi giận dữ:

- Không thể tin nổi! Anh hành xử không chuyên nghiệp chút nào cả! Thật là điên rồi! Ai bảo người bác sĩ này là thành phần trong nhóm điều tra chứ?

Thomas vẫn tiếp tục bào chữa cho hành động của mình:

- Tại sao lại không chứ? Bà ta cho rằng Son Nguyễn cũng bị PTSD! Thật ra chính tôi là người hỏi ý kiến chuyên môn của người bác sĩ này trước. Bà ta qua mấy buổi gặp gỡ với Son Nguyễn cũng tin rằng anh ta không phải là thủ phạm giết Olivia Cruz!

Walker Cox không thể tin vào những điều một thám tử tư như Thomas Brown đang nói! Ông ta không thể hiểu tại sao Thomas lại cả tin như vậy? Còn người nữ bác sĩ này là ai nữa chứ? Thật là loạn hết cả rồi! Tất cả những kẻ tình nghi đều bị cho là tội phạm cho đến khi được chứng minh là vô tội! Vì sao mà cả Thomas và người nữ bác sĩ kia có thể khẳng định là Son Nguyễn vô tội được chứ? Không thể hiểu nổi!

Không muốn tranh cãi thêm với Thomas nữa vì đàng nào sự thể đã như thế, Walker vẫn còn rất bực mình khi nói với anh ta:

- Bây giờ tôi rất bận, có gì nói chuyện sau!

Biết là Walker Cox đang bực mình nên Thomas cũng dịu giọng:

- Không sao… chúng ta nói chuyện sau!

Tắt điện thoại, Thomas bứt rứt không yên trước tin có thêm nạn nhân thứ ba!

Thomas gọi điện thoại cho luật sư Tâm.

Tâm đang làm việc, thấy Thomas gọi, chàng nghe máy:

- Tâm đây!

- Luật sư Tâm! Có tin tức cần cho anh biết. Đã có thêm nạn nhân thứ ba bị giết ở ngay đây!

Tâm nói ngay:

- Vậy thì họ phải thả Son Nguyễn ra chứ phải không?

Thomas thở dài:

- Chưa được!

Luật sư Tâm cáu kỉnh hỏi lại:

- Tại sao chứ?

Thomas giải thích:

- Vì chuyện Son Nguyễn có sex với nạn nhân trước đó! Vả lại ngay lúc này chưa thể khẳng định cả 3 vụ đều do một thủ phạm gây ra. Đó là lý do mà họ vẫn không thể thả Son Nguyễn ra được!

Tâm bực bội nói lớn tiếng:

- Vậy thì bao giờ Son Nguyễn mới được thả ra?

Thomas nhẫn nại giải thích:

- Hiện tại FBI đã vào cuộc! Hy vọng FBI sẽ tìm ra thủ phạm sớm thôi!

Tâm hỏi Thomas:

- Vậy bây giờ mình phải làm gì đây?

- Cứ tiếp tục những điều tra như mình đang làm thôi!

Tâm chán nản nói với Thomas:

- Đành chịu thôi! Để tôi nói cho Liam Wright biết!

- Vậy tốt! Cám ơn anh! Tôi khỏi phải gọi cho Liam!

- OK!

Dứt điện thoại, Thomas về văn phòng tường trình với xếp của mình.

*

Nghe Thomas tường trình xong, Aviel Lewis có vẻ đăm chiêu:

- Rắc rối hơn mình nghĩ hả?

Thomas đồng ý với xếp của mình:

- Nhưng bây giờ với sự tiếp tay của FBI tôi nghĩ mọi sự sẽ kết thúc nhanh chóng thôi!

Aviel Lewis lắc đầu:

- Chưa chắc! Không nói được! Anh đừng quên có nhiều vụ án đã trở thành cold cases sau hàng bao nhiêu năm vẫn không tìm ra thủ phạm!

Thomas rùn vai cãi:

- Với mức độ gây ra tội ác nhanh như vậy, kẻ giết người đã không thể khống chế hành động của nó được nữa rồi! Còn ra vẻ thách thức nữa chứ!

Aviel Lewis không nói gì nhưng cũng thầm đồng ý với lập luận này của Thomas. Ông ta nói với Thomas:

- Cứ tiếp tục điều tra!

- Thomas này không bao giờ bỏ cuộc!

Aviel Lewis nhìn nhân viên của mình rồi hơi nhếch mép cười hài lòng xua tay ra hiệu cho Thomas đi ra.

Ra khỏi phòng làm việc của Aviel Lewis, Thomas nghĩ ngay đến chuyện gặp gỡ bác sĩ Hoài Nguyễn. Xem lại số điện thoại Bác sĩ Nguyễn gọi cho mình trước đó, không biết đó là số điện thoại văn phòng hay số điện thoại cầm tay? Nhưng Thomas nghĩ ra ngay đây là số điện thoại cầm tay của bà ta chứ không phải văn phòng vì lúc đó bà ta đang ở một quán cà phê khi gọi cho chàng.

Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc, gọi số điện thoại này có tiện không? Có thể trong lúc làm việc bác sĩ Nguyễn sẽ tắt máy. Thomas google tìm số điện thoại văn phòng bác sĩ Nguyễn.

Có ngay đây! Thomas gọi văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn liền.

Người trả lời điện thoại là một cô gái với giọng nói rất vui vẻ dễ nghe:

- Văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn.

Thomas nói ngay:

- Tên tôi là Thomas Brown, thám tử tư. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Nguyễn mới đây vì có liên quan đến một người bệnh nhân của bà ấy. Ngày hôm nay tôi cần gặp bác sĩ Nguyễn, không biết bác sĩ có vài phút không?

Cô thư ký Anne phân vân khi trả lời viên thám tử tư tên Thomas Brown:

- Hay là… thám tử để lại số điện thoại. Tôi sẽ nói với bác sĩ Nguyễn rồi sẽ liên lạc lại với ông sau vì hôm nay bác sĩ rất bận!

Thomas thở dài thầm vì biết ngay sẽ nhận được câu trả lời như thế. Nhưng làm sao được? Chàng cho cô thư ký số điện thoại của mình rồi dặn dò thêm:

- Được thôi! Cô vui lòng cứ nhắn lại với bác sĩ dùm tôi!

Anne vui vẻ trả lời:

- Thám tử Brown cứ yên tâm, tôi sẽ nhắn lại và bác sĩ sẽ gọi cho ông khi có giờ rảnh.

- Cám ơn! Hy vọng tôi sẽ nói chuyện được với bác sĩ Nguyễn trong ngày hôm nay. Có chuyện khá quan trọng!

Thomas tin là bác sĩ Hoài Nguyễn sẽ gặp gỡ chàng sớm vì có vẻ bà ta khá quan tâm đến vụ Son Nguyễn.

Đến giờ nghỉ ăn trưa Anne mới cho Hoài biết về tin nhắn của thám tử Thomas Brown.

Hoài nhíu mày hỏi Anne:

- Anh ta gọi điện thoại lúc nào?

- Chừng 1 tiếng trước!

- OK. Cám ơn em! Sau giờ lunch có bệnh nhân nào không?

- Hôm nay chị sẽ bận cho đến chiều!

Hoài gật đầu không nói gì. Nàng gọi số điện thoại của Thomas đã để lại.

Dường như đang đợi nên Thomas bắt máy ngay:

- Thomas nghe đây!

Hoài hơi mỉm cười khi nói với Thomas:

- Hoài Nguyễn!

Thomas cười lớn tiếng:

- Bác sĩ Nguyễn! Nghe tiếng bà tôi mừng quá!

Hoài cũng bật cười trước sự thành thật và cởi mở của người thám tử này. Nàng ôn tồn hỏi:

- Anh cần gặp tôi có chuyện gì đây?

Thomas nhanh nhẩu đề nghị:

- Tôi mời bác sĩ ăn trưa được không?

Hoài trả lời ngay không cần suy nghĩ:

- Ở đâu đây?

- Chỗ nào tiện cho bác sĩ?

- Nếu gần văn phòng tôi thì tốt nhất!

- Xong ngay! Cho tôi địa điểm đi!

- Anh muốn ăn gì?

- Bất cứ thứ gì vì tôi đang đói!

Hoài cho Thomas tên một tiệm ăn Mỹ gần văn phòng nàng. Hoài chưa từng đến đây nhưng đi ngang nhiều lần.

Nàng nói với viên thám tử:

- Tôi có một tiếng. Sau đó phải trở lại làm việc.

- Bác sĩ yên tâm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện! Sẽ đúng 1 tiếng đồng hồ!

Cả Hoài và Thomas đều cười thoải mái. Riêng Hoài rất có cảm tình với Thomas.