← Quay lại trang sách

Chương 21

Thomas gọi cho thám tử Walker Cox ngay sau khi rời khỏi tiệm ăn. Nhưng ông ta không bắt máy có lẽ đang bận gì đó. Chàng để lại lời nhắn ngắn gọn: “Cần hỏi ông vài câu về vụ Sophia Flores. Cám ơn”.

Vừa lái xe Thomas vừa nghĩ đến cuộc trò chuyện mới đây với bác sĩ Hoài Nguyễn. Chàng thấy mình may mắn vì không bị PTSD sau thời gian trong quân ngũ 4 năm và đã từng đi Afghanistan dù là không lâu. Cũng đã từng chứng kiến nhiều thảm cảnh trong chiến tranh, cũng có bị ảnh hưởng đôi chút khi xuất ngũ nhưng Thomas trở về đời sống dân sự và hội nhập với xã hội không khó khăn mấy. Có lẽ vì bản chất con người chàng rất cởi mở và lạc quan nên không dễ bị trầm cảm, Thomas nghĩ thầm như vậy.

Hôm nay chưa ghé đến văn phòng và báo cáo với xếp nên có lẽ cũng phải ghé một chút mặc dù không có gì mới mẻ để tường trình!

Đậu xe nhưng chưa tắt máy thì chuông điện thoại reo.

Nhìn số biết ngay là của Walker Cox gọi lại.

Thomas nghe điện thoại ngay:

- Thomas Brown! Tôi nghe!

Giọng của Walker Cox không hề thay đổi. Có lẽ nếu trởi có sập thì giọng của ông ta vẫn điềm tĩnh như thế:

- Anh gọi tôi?

Thomas vui vẻ:

- Tôi biết ông bận nhưng chỉ xin vài phút thôi. Tôi muốn biết nạn nhân thứ ba Sophia Flores được tìm thấy ở đâu, ngày và giờ.

- Memorial Park. Công viên đóng cửa lúc 11 giờ đêm. Xác của Sophia Flores được tìm thấy bởi một cặp vợ chồng đi dạo. Anh có thể ghé ngang trụ sở cảnh sát và xem hồ sơ vụ án mạng này chi tiết hơn.

- Vậy thì tuyệt! Cám ơn ông. Tôi ghé ngay lập tức.

- Được! Chào anh!

Chưa cần nghe Thomas nói gì thêm thám tử Walker Cox đã cúp điện thoại ngay.

Một người rất bận rộn! Thomas thở dài.

Thay vì vào văn phòng, Thomas lùi xe để đi đến sở cảnh sát. Chàng muốn đọc hồ sơ của nạn nhân thứ ba càng sớm càng tốt.

Vào sở cảnh sát, Thomas đưa thẻ cá nhân của mình. Chưa kịp nói lý do đến đây thì người cảnh sát ở bàn làm việc bên ngoài hỏi chàng:

- Anh là Thomas Brown?

Thomas nở nụ cười thân thiện cho được việc. Có mất gì một nụ cười chứ.

- Đúng! Tôi là thám tử tư Thomas Brown! Thám tử Walker Cox có đây không?

- Ông ấy vừa ra khỏi đây. Nhưng Walker có dặn anh sẽ đến đây vì vụ Sophia Flores.

Walker Cox được quá! Thomas nghĩ thầm như thế.

- Phải, lúc nãy tôi có nói chuyện qua điện thoại với ông ta về vụ án này. Walker Cox nói tôi có thể xem qua hồ sơ vụ Sophia Flores.

Viên cảnh sát gật đầu đứng lên nói với Thomas:

- Anh chờ tôi!

Vài phút sau viên cảnh sát trông cũng còn trẻ, có phần còn trẻ hơn Thomas đi ra, tay cầm hồ sơ mà có lẽ là hồ sơ của Sophia Flores.

Thomas thân thiện đưa tay bắt tay anh ta rồi nói:

- Cám ơn!

Viên cảnh sát cũng đáp lại:

- Không có chi! Andrew Brown!

Thomas cười lớn tiếng:

- Chúng ta cùng họ! Không chừng có họ hàng gì đây!

Andrew Brown cũng cười theo:

- Có thể lắm!

Anh ta đưa tập hồ sơ cho Thomas rồi nói:

- Anh theo tôi vào đây! Anh muốn ngồi ở đó bao lâu cũng được nhưng không được mang tập hồ sơ đi khỏi đây! Anh có thể ghi chép nhưng không được chụp hình!

- Đương nhiên, tôi biết! Cám ơn.

Hóa ra nơi đó là chỗ để nhân viên nghỉ giải lao, ăn trưa hay uống cà phê. Thomas không quan tâm, miễn là có chỗ ngồi và có bàn là được rồi.

Thomas lấy giấy bút trong cặp táp mang theo và để lên bàn.

Mở tập hồ sơ còn rất mỏng, Thomas nghĩ thầm: Để xem có những gì trong này?

Hình ảnh nạn nhân ở ngay trang đầu tiên. Sohia Flores trong bức hình đang nhìn Thomas! Một cô gái trẻ da mầu, lai tới những 3 giòng máu, đen, trắng, và Mễ. Cả ba giòng máu đó kết hợp thành một Sophia Flores rất đặc biệt, Thomas có thể nhận định như thế! Mái tóc đen hơi xoăn đặc trưng của giòng máu da đen, nhưng nước da bánh mật của Mễ. Còn đôi mắt mới kỳ lạ! Sophia Flores có đôi mắt mầu xanh lục, có lẽ thừa hưởng từ người da trắng.

Thomas nhìn xuống những chi tiết về nạn nhân. Mẹ cô ta là Mỹ đen lai trắng, bố là Mễ Tây Cơ. Vậy thì đôi mắt xanh lục này của Sophia Flores được thừa hưởng từ đời ông bà, không biết mẹ của Sophia Flores có đôi mắt xanh lục như nạn nhân hay không?

Nhưng đôi mắt dị kỳ trong bức ảnh đó đang nhìn Thomas như gửi gắm một điều gì? Với ành của những nạn nhân trước Thomas không có cảm giác như vậy! Tại sao lại như thế? Đôi mắt xanh lục kia đang muốn nói gì? Chàng nhất định sẽ tìm ra thủ phạm!

Thomas nói nho nhỏ, chỉ vừa đủ cho đôi mắt ấy nghe được:

- Tôi nhất quyết sẽ tìm ra kẻ đã hại cô, Sophia! Nhất định là như vậy, tin tôi đi!

Chàng khẽ lắc đầu, cúi xuống đọc hồ sơ của Sophia Flores.

Là một cô giáo dậy tiểu học mới được chưa tới 2 năm, chắc Sophia là người rất yêu trẻ con? Một cô giáo trẻ tuổi hãy còn độc thân làm gì nên tội mà phải chết thảm như vậy?

Nhưng vì sao kẻ sát nhân lại không treo xác Sophia lên cây như những nạn nhân trước? Vừa nghĩ đến đây, Thomas phải tự nhắc nhở mình là đã đi đến kết luận quá nhanh! Có gì bảo đảm cái chết của Sophia Flores cũng từ một kẻ tội phạm đâu? Ngoại trừ vết cắt trên bả vai!

Thomas ngồi suy nghĩ, đọc đi đọc lại hồ sơ quá ít ỏi về nạn nhân Sophia Flores! Có khi nào đây chỉ là một trường hợp mô phỏng theo những vụ sát hại trước của một kẻ sát nhân nào đó không? Càng lúc càng rắc rối, cứ như vừa thấy một chút manh mối nào đó nhưng rồi lại chỉ đi vào một mê trận với thêm nhiều câu hỏi khác mà chưa tìm được câu trả lời!

Thomas ghi địa chỉ của nạn nhân và một vài chi tiết. Sophia Flores bị giết vào tối thứ bẩy, không phải ngày thường. Ngày cuối tuần là ngày rảnh rỗi, đi chơi. Hãy còn độc thân, cô ta hẳn sẽ đi chơi với bạn bè hay bạn trai? Xác của Sophia Flores được tìm thấy vào sáng hôm sau nằm dưới một cái rạch không nhiều nước nằm khuất và trũng bên dưới trong công viên ngày chủ nhật, bởi một cặp vợ chồng trẻ đi dạo trong công viên.

Chàng ghi địa chỉ của trường tiểu học, nơi Sophia Flores dậy học. Thomas google tìm địa chỉ của ngôi trường. Google địa chỉ của nhà cô ta. Không những vậy, còn google địa chỉ công viên.

Tất cả hiện lên trên bản đồ thành một hình tam giác! Hay thật! Thomas ghi xuống địa chỉ của cả ba nơi.

Không hiểu sao chàng có cảm giác như từ trường hợp của nạn nhân này, Thomas sẽ tìm ra mấu chốt để giải bài toán khó này! Để xem!

Cũng là lúc phải rời khỏi nơi đây thôi!

Thomas đứng lên ra ngoài đi tìm Andrew Brown để trả tập hồ sơ.

Andrew Brown cười hỏi Thomas:

- Xong rồi hả?

Thomas đáp lại cũng bằng nụ cười:

- Xong hết rồi! Cám ơn!

Hai người tình cờ gặp gỡ nhưng cùng họ Brown gật đầu chào nhau từ giã.

Thomas đi ra xe và nghĩ phải trở về văn phòng báo cáo với xếp về những chuyện vừa xảy ra.

Đôi mắt xanh lục của Sophia Flores không hề rời khỏi tâm trí của Thomas, cứ chập chờn ẩn hiện. Có lúc như van nài, có khi lại như nhắc nhở một điều gì? Chà, nhức đầu quá! Không tìm ra thủ phạm chắc chàng sẽ điên lên mất, Thomas nghĩ thầm như vậy khi hai bàn tay đặt trên tay lái không ngừng gõ nhịp như để giải tỏa những khúc mắc đang rối ren…

Thomas gõ cửa phòng ông xếp Aviel Lewis.

Vẫn giọng nói quen thuộc của ông ta vọng ra:

- Vào đi!

Nhìn thấy Thomas, Aviel Lewis hất hàm hỏi:

- Sao rồi?

Thomas trả lời:

- Tôi vừa đến sở cảnh sát xem hồ sơ của nạn nhân thứ ba.

- Có gì lạ không?

Thomas ngần ngừ:

- Nói là không có thì cũng không đúng… nhưng mà…

Aviel Lewis nheo mắt nhìn Thomas:

- Đừng nói với tôi là trực giác của anh lại bảo điều gì đây!

Thomas cười lấp liếm:

- À… thì cũng không sai!

Aviel Lewis xua tay:

- Khi nào có những diễn tiến hay chứng cớ rõ ràng thì hãy nói với tôi! Còn những trực giác của anh chỉ là chuyện tào lao! Tôi không muốn nghe những chuyên vu vơ như vậy!

Chuyện tào lao? Thomas nghĩ thầm “tào lao” nhưng những thứ này đã dẫn dắt và giúp chàng giải quyết nhiều vấn đề! Nhưng làm sao để có thể giải nghĩa cho ai hiểu được chuyện này? Có thể chỉ có bà bác sĩ Nguyễn mới hiểu được chuyện này thôi và không chế nhạo mình!

Nhưng xem chừng càng ngày Thomas càng đi xa khỏi vụ Liam Wright và Son Nguyễn! Chàng được mướn để điều tra vụ Olivia Ramirez đầu tiên giúp cho thân chủ Liam Wright là chính. Rồi bỗng dưng lại lòi ra một người anh sinh đôi của thân chủ là Son Nguyễn! Đến giờ phút này vẫn chưa giải quyết được vấn đề, hèn gì xếp của Thomas không mấy vui là vậy!

Tất cả mọi chuyện cứ dồn dập làm đầu óc Thomas rối tung cả lên! Nhưng có trở về với vụ đầu tiên thì cũng chỉ là dậm chân tại chỗ! Biết đâu với nạn nhân thứ ba này mọi sự mới mở hẳn ra những bí ẩn để rồi đi đến kết thúc?

Chắc lúc này bộ mặt của Thomas trông rất khó coi nên ông xếp Aviel Lewis không nhìn chàng nữa mà xua tay ra hiệu cho Thomas đi ra.

Thomas thở dài thầm trong lòng! Điệu này mà không tìm ra thủ phạm thì chắc chỉ có nước xin nghỉ việc vì mất mặt quá!

Chàng đi ra, ngừng chân tán chuyện gẫu với cô thư ký của xếp vài câu.

- Sao? Bị xếp la rầy hả?

Thomas nhún vai thay cho câu trả lời là một xác nhận không rõ ràng.

Cô thư ký tươi như hoa nói nho nhỏ:

- Chắc xếp cãi nhau với bà xã nên từ sáng giờ khó chịu lắm, chẳng phải mình anh!

Thomas bật cười đồng lõa nheo mắt nhìn cô thư ký.

Mở điện thoại ra xem giờ. Đi đâu để điều tra bây giờ? Nhà hay nơi làm việc của Sophia Flores? Nơi xảy ra vụ mạng thì để ngày mai!

Thomas nghĩ mình còn nhiều thì giờ lắm! OK! Đi tới trường học nơi nạn nhân từng dậy học ở đó!

*

Chừng nửa giờ sau xe của Thomas đến bãi đậu xe của trường tiểu học Heflin Elementary School. Sắp đến giờ tan học của học trò!

Thomas ra khỏi xe, khóa cửa xe rồi chậm rãi đi vào bên trong trường tiểu học.

Khung cảnh bên trong trường tiểu học cũng chẳng khác gì những trường tiểu học khác trên nước Mỹ. Nhưng gợi lại cho Thomas những kỷ niệm xa xưa, ngày còn đi học ở một ngôi trường cũng khá giống như nơi đây.

Đang miên man với những kỷ niệm cũ, Thomas bỗng nghe có tiếng người hỏi mình:

- Ông cần chi?

Thomas giật mình quay người về phía có tiếng người hỏi mình.

Đó là một phụ nữ Mỹ trắng trung niên đang xăm soi nhìn Thomas.

Chàng hơi mỉm cười nhìn bà ta, tay đưa thẻ công vụ của mình cho bà ta nhìn rồi tự giới thiệu:

- Chào bà! Tôi là Thomas Brown, thám tử tư! Tôi đến đây vì vụ án của nạn nhân tên là Sophia Flores. Tôi được biết nạn nhân là giáo viên tiểu học của trường này.

Mặt bà ta chợt nghiêm lại và có vẻ thoáng buồn bã khi nói với Thomas:

- Chào thám tử!... Tôi là Evelyn làm công việc hành chính trong văn phòng của trường. Chúng tôi ai cũng rất sốc khi hay tin cô giáo Sophia gặp nạn như vậy… Thật kinh khủng!

Thomas đoán thầm chắc cảnh sát đã đến đây điều tra và phỏng vấn tất cả những người ở đây cả rồi!

Trông người phụ nữ tên Evelyn có vẻ như vẫn còn bị ảnh hưởng vì cái chết tức tưởi của Sophia Flores!

Thomas nhỏ nhẹ nói với bà ta:

- Thật là đau thương cho một cô gái còn trẻ như vậy!

Bà Evelyn gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu nói của Thomas.

- Tôi có thể hỏi bà vài câu về giáo viên Sophia Flores không?

- Được chứ! Mời ông vào văn phòng! Bên trong ông còn có thể hỏi vài người nữa! Ai cũng quý mến Sophia!

Thomas đi theo bà ta vào văn phòng bên trong. Trong văn phòng có hai phụ nữ nữa, trẻ tuổi hơn bà Evelyn.

Bà ta giới thiệu:

- Đây là thám tử Thomas. Đến đây vì vụ của Sophia…

Hai người phụ nữ tò mò nhìn Thomas.

Thomas gật đầu cười vui vẻ khi nói với hai phụ nữ nọ:

- Tôi là Thomas Brown, đến đây vì vụ của nạn nhân là cô giáo Sophia Flores. Mong quý vị hợp tác để nhanh chóng tìm ra thủ phạm.

Mọi người có vẻ chú ý. Bà Evelyn giới thiệu tiếp. Bà ta chỉ cô gái có mái tóc vàng rất xinh:

- Đây là Mary, thư ký của trường.

Chỉ sang người đứng gần đó, bà Evelyn giải thích rất mạch lạc:

- Còn đây là Linda, cô ấy phụ trách việc sắp xếp chương trình học đường cũng như những sinh hoạt trong niên học của học trò cũng đồng thời lo việc giúp các giáo viên nếu có vấn đề gì cần giải quyết. Phần tôi lo việc hành chính nói chung cũng như tài chính cho từng niên khóa.

Thomas thấy ngay người có thể giúp mình tìm hiểu về Sophia có lẽ là Linda.

Nhưng chàng cứ đưa ra một câu hỏi chung:

- Tôi muốn tìm hiểu về cô giáo Sophia Flores. Ai trong quý vị đây biết rõ về nạn nhân nhất?

Cả ba người nhìn nhau như dò hỏi nhưng rồi cũng chính bà Evelyn là người lên tiếng:

- Tôi nghĩ Linda là người biết Sophia nhiều nhất!

Quay sang nhìn cô gái không biết thuộc sắc tộc nào, chỉ thấy có nước da hơi đậm mầu. Mễ? Hay Đông âu? Hay Ý?

Cô thư ký Mary nói ngay:

- Đúng đó! Linda biết tất cả mọi người và có nhiều cơ hội gặp gỡ hay trò chuyện với các giáo viên. Phải không Linda?

Nụ cười tươi và rộng mở làm sáng hẳn lên khuôn mặt của Linda khi cô ta nói:

- Tại vì công việc của tôi thôi nên tôi có nhiều dịp để tiếp cận và nói chuyện với các thầy cô giáo trong trường.

Chính nụ cười cởi mở đó làm Thomas cũng thấy bắt mắt và có thiện cảm với Linda.

Thomas nhìn Linda và hỏi ngay:

- Tôi có thể nói chuyện với cô một lúc được không?

Vẫn nụ cười rộng mở phô hết cả hàm răng trắng xinh, Linda trả lời:

- Được! Tôi cũng không bận.

Bà Evelyn nói ngay:

- Hay vào phòng chúng ta ăn trưa cho tiện?

Linda gật đầu nói với Thomas:

- Theo tôi!

Căn phòng nhỏ xíu nhưng ngăn nắp. Linda nói với Thomas:

- Mời ông ngồi!

Vừa ngồi xuống ghế, Thomas nói ngay:

- Để khỏi mất thì giờ của cô, tôi xin vào vấn đề ngay. Sophia Flores là người như thế nào?

Linda hơi giật mình khi thấy viên thám tử đi vào câu hỏi ngay. Người này không giống với những cảnh sát viên trước đó đến đây để điều tra.

Cô ta ngần ngừ như để sắp xếp những điều sẽ phải nói.

Không hiểu vì công việc của cô ta như thế và điều này chỉ là một thói quen trong công việc hay vì bản tính là người cẩn thận và tỉ mỉ? Thomas nghĩ thầm như vậy.

- Giáo viên Sophia Flores rất chăm chỉ, yêu nghề dậy học, yêu trẻ nhỏ. Cô ấy là cô giáo dậy lớp 3. Học trò rất thích Sophia. Những phụ huynh cũng không có điều gì phải than phiền hay đòi hỏi vì giáo viên Sophia còn tận tụy hơn sự đòi hỏi. Những học trò như là những đứa con của cô ấy vậy! Năm nay nhà trường định bầu Sophia Flores là cô giáo gương mẫu của năm!

Thấy Linda nói một hơi, không vấp váp mà lại rất mạch lạc, Thomas rất ngạc nhiên.

Chàng đặt một câu hỏi ngoài lề vì những điều chính về cô giáo Sophia Flores, Linda đã nói hết rồi.

- Đấy là cô giáo gương mẫu Sophia Flores. Nhưng bây giờ nếu gạt bỏ chuyện nghề nghiệp và chức năng của cô ta ra thì một con người bình thường của Sophia là người ra sao?

Linda ngẩn người nhìn viên thám tử. Đây là một câu hỏi hóc búa và ngoài dự đoán của cô ta. Đúng là viên thám tử này không giống những cảnh sát đã đặt câu hỏi với cô ta.

Cô ta suy nghĩ, đôi lông mày nhíu lại như tìm câu trả lời:

- Bí ẩn!

Thomas hơi khựng lại trước câu trả lời này của Linda. Hai chữ “bí ẩn” được tung ra như một tiếng sét giữa trời đang nắng chang chang. Chàng hỏi lại:

- Bí ẩn? Nghĩa là sao?

Linda lúng túng giải thích:

- Bí ẩn có nghĩa là… người có nhiều bí mật!

Từ hai chữ “bí ẩn” đến hai từ khác là “bí mật”, Linda muốn nói gì về Sophia Flores đây?

Thomas hỏi Linda:

- Ai chẳng có bí mật không muốn người khác biết? Có điều một cô giáo hoàn hảo gương mẫu như Sophia Flores thì có bí ẩn gì chứ? Mà sao cô lại biết?

Lần này câu hỏi của Thomas làm Linda quá lúng túng. Cô ta cứ ấp úng như một người mắc phải một lỗi lầm gì mà rất khó nói ra.

- Tôi… tôi chỉ đoán…!

Thomas càng tò mò:

- Tại sao? Hay có điều gì làm cô có những suy nghĩ như vậy?

Mãi Linda mới nói được:

- Tôi không biết có nên nói ra điều này hay không… nhất là đối với một người không còn nữa…

Câu trả lời này của Linda càng làm sự tò mò của Thomas gia tăng nhiều hơn nữa.

Thomas đổi câu hỏi:

- Linda! Cô có muốn giúp tôi tìm ra thủ phạm đã giết Sophia Flores không? Cô có biết đây là một vụ giết người hàng loạt, mà Sophia là nạn nhân thứ ba! Đừng vì một bí ẩn nào đó của Sophia bị chôn giấu mà cô không muốn nói ra để rồi thủ phạm lại có cơ hội ra tay với nạn nhân thứ tư nào đó trong tương lai.

Linda có vẻ sững sờ khi nghe Thomas nói như vậy.

Cô ta chợt nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực nói:

- Sophia… hãy tha lỗi cho tôi khi phải nói ra…

Mở mắt ra nhìn viên thám tử, Linda ngập ngừng và dè dặt khi hỏi:

- Có thể nào chuyện tôi sắp nói đây… chỉ có hai chúng ta biết và ông đừng nói với ai được không thì tôi mới nói?

Càng lúc càng hiếu kỳ, Thomas trả lời cô ta:

- Đừng quên cả tôi và cô đều muốn tìm ra kẻ đã giết Sophia. Nếu bí mật đó có thể đưa đến việc tìm ra kẻ sát nhân thì là điều cô nên tiết lộ. Còn chuyện cô lo là sẽ có lỗi với Sophia thì phải nghĩ rằng cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa và chắc chắn nạn nhân muốn tìm lại được công lý và đưa kẻ giết người ra tòa để người đó phải chịu sự trừng phạt thích đáng với tội ác đã gây ra.

Linda vẫn có vẻ phân vân không nói gì.

Thomas lại bồi thêm như tiếp sức cho Linda có can đảm nói ra bí ẩn nào đó.

- Một khi đã là một vụ án mạng thì không thể giấu diếm điều gì. Công khai những bí ẩn nào đó để giúp tìm ra thủ phạm thì rất xứng đáng!

Linda thở dài nhìn Thomas:

- Sophia Flores… là người đồng tính!

Thomas không bao giờ ngờ bí ẩn mà Linda không muốn nói ra lại là chuyện này!

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và có vẻ ngẩn ngơ của viên thám tử, Linda giải thích:

- Thời nay xã hội đã không quá khắt khe về chuyện đó nhưng đối với một giáo viên, nhất là giáo viên tiểu học tiếp xúc thân cận với trẻ con thì đây là chuyện lớn! Các phụ huynh sẽ không chấp nhận cho con cái của mình có cô giáo là một người đồng tính!

Thomas gục gặc ra điều hiểu những điều Linda giải thích. Nhưng chàng vẫn đặt câu hỏi:

- Sophia nói với cô như vậy?

Linda lắc đầu:

- Không đâu! Đời nào cô ấy nói với tôi như thế! Nhưng có một lần, Sophia… lỡ lời làm tôi đoán ra… Dù sao chuyện này tôi biết là cô ta không muốn công khai và dù Sophia không nói gì thêm nhưng tôi hiểu và giữ kín chuyện đó. Vì nếu không Sophia sẽ bị mất việc! Tôi không muốn chuyện đó xẩy ra.

Thomas không ngờ từ chuyện Sophia Flores là một người đồng tính lại lái câu chuyện và vụ này sang một hướng khác!

Linda vẫn cố giải thích, không hiểu cho cô ta hay cho một người đã chết.

- Ông không biết… với rất nhiều người đây là một chuyện bất bình thường! Nếu tôi là phụ huynh, tôi sẽ không thoải mái khi con tôi có cô giáo là người thích đàn bà! Tôi sẽ sợ con tôi bị ảnh hưởng và biết đâu chừng đứa nhỏ khi lớn lên cũng giống như cô giáo nó!

Thomas nói ngay:

- Tôi hiểu chứ! Nhưng có còn điều gì cô cần nói thêm về Sophia không?

Linda lắc đầu. Nhưng trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn!

Thomas mỉm cười trấn an Linda:

- Cám ơn cô đã hợp tác rất tốt! Nẫy giờ tôi làm cô mất nhiều thì giờ quá rồi! Bây giờ tôi không làm phiền cô nữa đâu.

Nói xong Thomas đứng lên tỏ ý mọi sự đã xong.

Linda cũng đứng dậy. Cô ta nói với Thomas:

- Tôi rất mong mọi việc được sáng tỏ và thám tử sẽ bắt được thủ phạm sớm.

- Nhất định là tôi sẽ tìm ra thủ phạm sớm thôi!

Linda đưa Thomas ra ngoài.

Thám tử Thomas rời khỏi trường tiểu học Heflin. Mọi diễn biến xem ra rất tốt và thuận lợi! Một phụ nữ trẻ đồng tính bị giết liệu có cho thấy rõ hơn động cơ của kẻ tội phạm không đây?