Chương 24
Thomas về lại văn phòng để tìm Dan. Chàng có thể google tìm địa chỉ những quán bar khác trong thành phố nhưng nhờ Dan vẫn tốt hơn.
Vẫn nhìn thấy Dan đang dán mắt vào conputer như mọi lần, làm như anh ta không hề đứng lên hay đi đâu cả! Sao có thể chịu được như vậy? Hèn gì cái bụng cứ phình ra như đàn bà chửa!
Chỉ ngước mắt lên nhìn thật nhanh rồi Dan lại tiếp tục không rời mắt khỏi màn hình computer.
Biết là Thomas tìm mình, Dan hỏi:
- Sao rồi? Kinh nghiệm ở những quán bar đồng tính thế nào? Kể nghe thử!
- Chưa đi! Đợi cuối tuần!
- Sai rồi! Những chỗ này ngày thường mới náo nhiệt!
Thomas không dằn được sự tò mò hỏi ngay:
- Đi rồi hay sao mà biết?
Dan nhún vai:
- Hai ba lần với thằng bạn!
Thomas không khỏi hồ nghi về Dan nhưng lờ đi và nói:
- Giúp tôi tìm những địa chỉ quán bar thông thường, không phải loại cho những người đồng tính. Anh cho tôi địa chỉ những quán bar nhiều người lui tới ở đây.
- Vẫn là công việc sao?
- Thuần túy là công việc!
Dan nhìn Thomas bằng cặp mắt kỳ lạ:
- Chưa có bạn gái sao?
Thomas thành thật trả lời:
- Làm gì có thì giờ!
- Nếu mọi người đàn ông trên thế giới này đều như anh thì đàn bà con gái cô độc biết bao nhiêu! Không những vậy thế giới sẽ tuyệt chủng!
Thomas trả lời tỉnh bơ:
- Trái đất này đông đảo quá rồi, cần phải điều chỉnh lại!
Dan kêu lên:
- Trời…!
Sau tiếng “trời” tiếp theo là nghe thấy những tiếng click rồi rẹt rẹt của giấy chạy ra khỏi máy in.
Dan chồm người qua rút tờ giấy vừa được in ra, đưa cho Thomas:
- Đây! Xong rồi nhé!
Thomas nhìn sơ tờ giấy Dan vừa đưa rồi hỏi:
- Anh khuyên tôi nên đến nơi nào trong danh sách này?
- Tôi chỉ chọn những chỗ thu hút nhiều người lui tới.Còn tìm được killer hay không là tùy vào vận may của anh thôi! Nhưng anh sẽ ghé mấy quán bar đặc biệt dành cho những người đặc biệt trước đã phải không?
Thomas cười nhẹ lẩm bẩm:
- Đúng vậy! Vận may! Vận may sao!
Dan nói lớn tiếng:
- Chúc anh may mắn!
Cầm tờ giấy đi ra xe Thomas thầm nghĩ đến câu nói lúc nãy của Dan về những quán bar đồng tính ngày thường mới đông đảo. Thật ư? Chẳng lẽ Dan…?
Tối đó là ngày thứ năm, Thomas quyết định ghé cả 3 quán bar đồng tính ở downtown.
Vào quán bar thứ nhất, mới hơn 9 giờ tối mà đã khá đông! Quả đúng như lời Dan đã nói.
Nếu mà Thomas tình cờ gặp một người quen ở đây thì thật là khôi hài và trớ trêu vì người quen nào đó sẽ tưởng Thomas là đồng tính!!! Chà! Chuyện ngộ nhận này hơi phiền!
Cũng là một quán bar với rượu, với đèn, với người và người, không thuốc lá sau lệnh cấm hút thuốc. Chỉ khác là đàn ông ngồi gần đàn ông và phụ nữ cũng vậy! Đúng là họ tự động sà xuống những chỗ định nhắm để chủ động mời mọc.
Trong quán tối tăm, những đèn xanh đỏ chớp nháy theo tiếng nhạc giật giật đầy vẻ kích thích. Chỉ thấy toàn mùi nước hoa, mùi hơi người.
Thomas tìm một chỗ ngay quầy rượu và gọi một ly rượu nhỏ. Tửu lượng chàng cũng được nhưng không bao giờ Thomas uống khi làm việc. Hôm nay là ngoại lệ! Vào đây mà chỉ uống nước ngọt sẽ tạo nên sự chú ý!
Không cần phải uống rượu mới làm nóng người, Thomas đang thấy toàn thân mình hừng hực! Có hơi căng thẳng trong tình huống này, không thể chối cãi.
Tay phải của Thomas cứ xoay quanh ly rượu có bỏ chút đá lạnh. Chàng tự hỏi mình tìm gì trong đám người này? Một kẻ giết người trong đám người này sao?
Trong lúc Thomas nhìn quanh, một người đàn ông cũng trạc tuổi chàng đến gần và ngồi xuống bên cạnh tự giới thiệu:
- Kelly Pence!
Thomas hơi giật mình nhưng lấy lại bình tĩnh ngay và cũng tự giới thiệu mình:
- Thomas Brown!
Lúc này Thomas mới nhìn kỹ người đàn ông ấy. Da trắng, râu cạo sạch sẽ, thưa tóc, sáng sủa và trông trí thức.
Người đàn ông tên Kelly Pence hỏi Thomas với giọng niềm nở:
- Lần đầu tiên đến đây sao?
Với nụ cười thân thiện cố hữu, Thomas vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy! Lần đầu tiên!
- Có thích chỗ này không?
Câu hỏi này quá rõ ràng là một sự tấn công khá suồng xã. Thomas có cảm tưởng da mặt mình đang dầy lên khi trả lời:
- Dĩ nhiên là thích rồi!
Nói xong Thomas hơi chột dạ vì nghĩ mình bắt đầu đi quá đà! Bây giờ phải làm gì đây? Sự có mặt của anh chàng Kelly Pence này làm Thomas không quan sát được chung quanh. Phải tìm cách đẩy người này đi thôi!
- Anh ở đây lâu chưa?
Thomas nói ngay:
- Khá lâu! Nhưng xin lỗi, tôi đang chờ một người bạn!
Câu nói đó của Thomas làm anh ta cụt hứng nên người đàn ông tên Kelly nhún vai rồi đứng lên bỏ đi.
Thomas thở phào thầm trong lòng!
Ở trong quán rượu không lâu, quan sát nhiều người, nhiều chỗ nhưng không có gì đáng chú ý! Giả thuyết về những vụ án có liên quan đến chuyện đồng tính dường như không đúng!
Chàng rời khỏi quán bar và đến hai chỗ còn lại trong danh sách. Không hào hứng và cũng không tin rằng mình tìm được manh mối gì!
Không khí, cảnh quan, người, của cả hai quán bar còn lại cũng na ná như nhau. Nhưng đây cũng là dịp để Thomas nhìn thấy những con người đặc biệt ở nơi đó như thế nào. Họ có những dáng vẻ khá giống nhau và ở những nơi riêng biệt như chỗ này đây dường như họ là những đàn cá được thả vào giòng nước bơi lội thỏa thích, không gò bó, không phải che giấu hay giữ gìn! Trong khi chính Thomas lại phải thủ cho mình. Có khi nào cả một đám đông kỳ lạ này lại xúm vào tấn công Thomas vì chàng khác biệt?
Vừa không tìm kiếm được gì vừa cũng e ngại và không thấy dễ chịu nên Thomas rời bỏ những nơi này sớm hơn dự tính.
Tối thứ bẩy chàng sẽ đến những quán bar thông thường xem sao. Biết đâu ở giữa chốn bình thường chàng sẽ tìm được kẻ tội phạm bất bình thường?
Về nhà nhưng không thể ngủ được! Thomas cứ trăn trở lăn lộn tìm giấc ngủ. Những lời nói của bà bác sĩ Nguyễn mới đây về một giả thiết… Không! Tiên đoán thì đúng hơn! Rằng kẻ sát nhân không chỉ muốn giết hại người khác không thôi nhưng còn muốn tự hủy hoại mình! Như một thứ tự sát sao? Vậy thì… nó sẽ liều lĩnh, bất chấp và càng nguy hiểm hơn.
Với Sophia Flores… nếu quả thật là cũng từ cùng một kẻ sát nhân… thì đã có sự thay đổi? Hay nó muốn thách thức? Muốn bị bắt? Muốn bị… giết? Đó là một kết thúc cho một con người bị hội chứng PTSD sao?
Nếu cho rằng kẻ tội phạm chính là Larry Cruz thì điều gì đã xảy ra cho anh ta lúc ở Afghanistan? Larry Cruz đã nhìn thấy những gì trong chiến tranh hay chính anh ta đã ra tay sát hại những nạn nhân nào đó trong chiến tranh? Phải kinh khủng lắm mới làm Larry Cruz bị PTSD được!
Thomas cũng đã từng ở trong quân đội 4 năm và có những trải nghiệm trong chiến tranh. Chàng cũng đã từng chứng kiến những cái chết vô nghĩa và kinh hoàng do chiến tranh gây nên. Những ngôi làng bị tàn phá và những mạng người không phân biệt già trẻ, nam hay nữ, lớn hay bé, bị hủy hoại không tiếc thương và nhanh chóng biến mất khỏi trái đất này! Những cái chết đột ngột không kịp từ giã hay cả đến một tiếng kêu cuối cùng dù là vô nghĩa cũng không có!
Nhưng Thomas có bị PTSD đâu? Câu hỏi này sẽ có hôm chàng hỏi bác sĩ Nguyễn và nhờ bà ấy giải thích.
Càng suy nghĩ thì càng đề quyết Larry Cruz là thủ phạm!
Nhưng với Christine Baker thì sao? Thực sự họ có hẹn hò với nhau không? Cả hai có bị thu hút nhau như có lần Thomas đã nói với bạn của Christine là Mia không?
Chắc là phải có vì ít nhất là họ đi với nhau 3 lần!
Vậy tại sao Larry Cruz lại ra tay sát hại Christine Baker? Vì hoảng loạn trong lúc bị khủng hoảng vì PTSD rồi không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả hay sao?
Cho dù những suy luận này là đúng đi nữa thì tại sao sau khi sát hại Christine Baker, hung thủ lại treo xác cô ta lên cây. Với Olivia Ramirez cũng vậy! Vì sao? Hành động treo xác nạn nhân lên cây không phải để ngụy trang là nạn nhân tự tử thì để làm gì?
Một cái chết ô nhục sao?
Câu trả lời này càng làm cho Thomas tỉnh hẳn và càng không buồn ngủ!
“Ô nhục”? Thù hận đến mức đó sao? Phải treo sự ô nhục đó lên mới hả dạ sao? Mới thỏa mãn cho sự căm ghét như thế sao?
Hành động và mục đích phô trương của kẻ sát nhân rất rõ ràng!
Còn vết cắt ở bả vai của những nạn nhân là sao? Chữ ký? Ai cũng thấy đó là chữ ký của hung thủ.
Không một nạn nhân nào bị hãm hiếp! Chỉ có mình Olivia Ramirez là có nhiều vết trầy sướt vì chống cự! Nhưng tinh dịch trong âm đạo của Olivia là của Son Nguyễn từ chuyện sex của ngày trước đó! Hung thủ không hề có ham muốn chiếm đoạt nạn nhân dù là trước khi ra tay hay sau khi đã hạ thủ.
Nhưng hãm hiếp nếu bỏ ra ngoài sự ham muốn nhục dục, thì đó cũng là một sự lăng nhục không phải sao?
Với trường hợp của nạn nhân Christine Baker, một khi cô ta chịu đi với Larry Cruz thì cũng có nghĩa là bằng lòng giao du với hắn.
Bỗng dưng Thomas lại nhớ đến một giả dụ khác mà bác sĩ Nguyễn đã đưa ra mới đây. Có khi nào Larry Cruz có tình cảm với Christine Baker nhưng về phần cô ta có thể nào là một trường hợp lưỡng tính rồi cuối cùng mới nhận ra phần đồng tính nặng hơn và chia tay với Larry Cruz hay không? Dĩ nhiên hắn ta sẽ tức giận và điên cuồng vì lý do mà Christine Baker đưa ra để chia tay! Đó là một sự từ chối mang tính miệt thị và làm tổn thương trái tim của một kẻ vốn đã bị PTSD dầy vò!
Từ đó những ký ức không ngủ yên trong những năm tháng còn tại ngũ và đóng ở Afghanistan càng được kích thích theo với sự tức giận đưa đến chuyện mất lý trí và Larry Cruz đã ra tay giết Christine Baker để trả thù cho sự từ chối và khước từ… thật “ô nhục”!
Những giả sử này nghe cũng hợp lý và có thể đã xẩy ra như vậy!
Nhưng còn hai nạn nhân sau đó thì sao? Chẳng lẽ là do một hung thủ khác? Không thể! Vết cắt trên bả vai là một chữ ký hùng hồn để chứng minh những suy đoán này là đúng! Trừ phi là một kẻ nào đó đã bắt chước để hành động! Khả năng này rất yếu kém và không mấy hợp lý!
Những suy nghĩ cứ thế mà chồng chất chen lẫn nhau, khuấy động cái đầu của Thomas. Chàng ước gì bây giờ có bà bác sĩ Nguyễn hiện diện ở đây để cùng thảo luận với Thomas về những câu hỏi đó!