← Quay lại trang sách

Chương 23

Ngày hôm sau là ngày thứ năm, thám tử Walker Cox gọi điện thoại cho Thomas.

Đang pha cà phê buổi sáng, Thomas nghe điện thoại ngay khi thấy Walker Cox gọi mình.

- Tôi nghe! Có chuyện gì sao? Ông gọi tôi sớm thế?

- Chỉ muốn báo cho anh biết là FBI hoàn toàn lãnh những vụ án này vì theo họ đây là một vụ giết người hàng loạt nên tôi ngừng điều tra!

Thomas chưng hửng nhưng nói ngay:

- Phần tôi là một thám tử tư được thuê mướn để điều tra nên cuộc điều tra của tôi là độc lập và tôi vẫn tiếp tục cho đến khi tìm ra thủ phạm hay người thuê tôi bảo dừng lại thì tôi mới ngừng.

Walker Cox không ngạc nhiên:

- Tôi biết! Tôi chỉ muốn cho anh biết những diễn tiến ra sao thôi! Nhưng… nếu khi nào anh cần sự giúp đỡ của tôi thì tôi sẵn lòng giúp anh. Dĩ nhiên là trong khả năng mà tôi làm được!

Thomas rất cảm kích:

- Ông đúng là một thám tử yêu nghề chân chính! Tôi chưa từng gặp ai như thế! Rất ngưỡng mộ ông! Cám ơn những gì ông đã giúp tôi trong thời gian qua và cả trong tương lai. Nhất định là tôi còn cần nhờ cậy ông nữa.

Walker Cox nói với Thomas

- Chỉ là công việc thôi! Tôi vốn không phải là người thích bỏ cuộc nhưng đến nước này thì phải chịu thôi! Nhưng… anh có gì cần chia sẻ với tôi không?

Thomas nghe vậy hiểu ngay là thám tử Walker Cox muốn biết thêm về nạn nhân thứ ba Sophia Flores. Ông ta đã nghi ngờ Thomas giấu diếm một chi tiết nào đó.

- Tôi định tìm hiểu rõ ràng rồi mới nói với ông nhưng bây giờ FBI đã lãnh vụ này thì tôi cần phải cho ông biết. Dù đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng theo tôi… biết đâu chi tiết này sẽ rọi ánh sáng vào vụ việc giúp tìm ra thủ phạm.

Nói chuyện với Thomas nhiều lần, Waker Cox biết là anh ta hay nói dài giòng, nên ngắt lời luôn:

- Tôi nghe!

- Sophia Flores là một người đồng tính!

Walker Cox hỏi với không ít ngỡ ngàng:

- Làm sao anh biết?

Thomas giải thích:

- Một nhân viên của trường tiểu học nơi Sophia dậy học nói với tôi như vậy! Mặc dù không phải chính miệng Sophia thố lộ nhưng cô ta lỡ lời nên người này mới biết!

Walker Cox hỏi ngay:

- Vậy liệu những nạn nhân trước có phải là đồng tính hay không?

Thomas hơi mỉm cười:

- Tôi cũng có những ý nghĩ như vậy! Nhưng có thể là không phải vì Christine Baker nạn nhân đầu tiên có hẹn hò với Larry Cruz. Còn Olivia thì có ngủ với Son Nguyễn.

Walker Cox trầm giọng nói:

- Hai nhân viên FBI phụ trách có vào phỏng vấn Son Nguyễn, mà tôi cũng tin rằng họ cũng đã phỏng vấn Liam Wright.

Nghe thế Thomas nghĩ ngay đến chuyện phải nói chuyện với luật sư Tâm. Mà không phải chỉ luật sư Tâm không thôi mà chàng còn muốn gọi cho bác sĩ Hoài Nguyễn. Biết đâu bà ấy có cái nhìn khách quan sẽ thấy những điều mà Thomas không nhìn ra! Cả hai người này đều rất quan tâm đến Son Nguyễn và không muốn Son bị kết án oan!

Walker Cox nói tiếp:

- Có gì anh cho tôi biết sau! FBI thì họ kín miệng lắm, không chia sẻ gì đâu!

- OK! Chúng ta nói chuyện sau! Nếu có gì mới tôi sẽ báo cho ông biết! Chắc chắn là như vậy!

Ăn sáng xong Thomas không ra khỏi nhà ngay mà còn nấn ná một lúc. Làm thám tử tư được tự do trong giờ giấc, sướng thật! Thomas mỉm cười hài lòng với công việc mình đang theo đuổi. Chỉ có mỗi một trở ngại duy nhất là bị giới hạn về những tìm hiểu mà chỉ có cảnh sát mới làm được! Vì vậy chàng mới cần đến thám tử Walker Cox!

Thomas gọi điện thoại cho luật sư Tâm và định để lại lời nhắn nếu Tâm không bắt máy.

Có lẽ Tâm không bận lắm nên trả lời ngay khi thấy Thomas gọi.

- Hello! Có tin gì khả quan không?

Nghe câu hỏi của luật sư Tâm, Thomas đâm ra e dè. Anh chàng luật sư này chắc là nóng ruột lắm rồi!

- Không khả quan chút nào!

Giọng Tâm nghe rất bực bội:

- Như vậy nghĩa là sao?

Thomas ôn tồn giải thích:

- FBI lãnh những vụ án này nên Walker Cox không điều tra nữa. Chỉ còn mình tôi thôi! Nhưng Walker Cox hứa với tôi là sẽ hợp tác giúp đỡ ngầm. Tôi chỉ muốn cho anh biết một chuyện, hay là anh đã biết rồi rằng FBI đã vào nhà giam lấy khẩu cung của Son Nguyễn. Và cũng theo lời Walker Cox, FBI cũng đã phỏng vấn Liam Wright!

Luật sư Tâm văng tục, kêu lên:

- Sao không ai nói gì với tôi hết vậy? Liam Wright cũng không báo cho tôi biết!

- Có biết thì anh làm được gì? Đừng nói là anh muốn ngăn cản công lý và cuộc điều tra? Vô ích thôi!

Luật sư Tâm có vẻ căng thẳng khi hỏi Thomas:

- Theo anh mình phải làm gì?

- Anh đừng làm gì cả trong lúc này. Phần tôi thì vẫn tiếp tục cuộc điều tra độc lập. À… có một chuyện nữa là nạn nhân thứ ba là một người đồng tính!

Tâm kêu lên:

- Đồng tính? Vậy thì càng rõ ràng là Liam và Son vô tội!

- Không thể nói như thế được! Anh đừng quên với luật pháp thì mọi nghi phạm đều là những kẻ có tội cho đến khi có chứng cớ là những kẻ đó vô tội!

Luật sư Tâm gằn giọng:

- Có những lúc công lý không được thực thi, anh biết mà!

- Tôi không tin một luật sư như anh lại nói câu đó! Đừng bi quan như thế! Tôi không nản lòng thì tại sao anh lại nản lòng?

- Câu nói vừa rồi không phải là lời của một luật sư nói!

Thomas cười hực lên.

- Tôi sẽ cho anh biết khi có tin gì mới mẻ!

Giọng Tâm nghe ỉu xìu:

- OK!

Dứt điện thoại với luật sư Tâm xong, Thomas nghĩ đến chuyện sẽ đến văn phòng bác sĩ Nguyễn vào giờ trưa.

Chàng gọi văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn để chắc chắn là hôm nay bà ta có làm việc.

Vẫn giọng nói rất vui vẻ và khả ái của cô thư ký văn phòng khi nói qua điện thoại:

- Văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn.

Thomas hỏi ngay:

- Văn phòng vẫn làm việc hôm nay?

Có vẻ thoáng ngạc nhiên trong câu trả lời của cô ta:

- Đúng vậy! Ông là bệnh nhân của bác sĩ Nguyễn sao? Xin cho biết tên!

Thomas hơi nhếch mép cười khi trả lời:

- Tôi là Thomas Brown, thám tử tư mới đây có nói chuyện với bác sĩ Nguyễn.

Anne nói ngay:

- À… ông thám tử! Tôi nhớ rồi!

Thomas lại cười cười khi nói với cô thư ký:

- Tôi chỉ muốn biết mấy giờ thì bác sĩ Nguyễn nghỉ trưa? Và nghỉ trong bao lâu?

Lần này đến phiên Anne cười nho nhỏ:

- Mười một giờ rưỡi đến 1 giờ trưa! Ông có muốn để lại lời nhắn gì không?

Thomas phân vân nửa muốn ghé văn phòng bác sĩ Nguyễn, nửa muốn chờ bà ta gọi lại để hẹn ăn trưa như lần trước.

Chàng chưa kịp nói gì thì Anne nói ngay:

- Ông để lại tin nhắn rồi bác sĩ Nguyễn gọi lại nhé?

- Nếu vậy thì tốt quá! Tôi sẽ chờ bác sĩ Nguyễn gọi lại.

Anne trêu chọc vì nghe giọng viên thám tử này rất trẻ:

- Quan trọng lắm không?

Thomas hơi ngạc nhiên trước giọng nói có vẻ bông đùa của cô thư ký:

- Trong công việc của tôi hiện tại, tôi rất cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ Nguyễn.

- Tôi sẽ nói lại nguyên văn câu nói của thám tử cho bác sĩ nghe.

Nói xong Anne cười khúc khích. Tự dưng Thomas tò mò muốn biết mặt cô thư ký này ra sao nên chàng nói:

- Sẽ có hôm tôi đến văn phòng để xem mặt cô thư ký rất dễ thương của bác sĩ Nguyễn!

Lần này thì Anne cười lớn tiếng:

- Thám tử cũng dễ thương quá đi chứ!

Thomas cũng cười trước câu nói đùa này của cô ta rồi nói:

- Cám ơn!

Khoảng gần 11 giờ rưỡi, Thomas lái xe đến văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn thay vì ngồi nhà chờ đợi bà ta gọi lại.

Thomas vào tòa nhà có văn phòng bác sĩ Nguyễn, xem directory rồi đi thang máy lên. Chàng nghĩ thầm bà ta sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mình!

Mở cửa vào bên trong văn phòng. Phòng đợi không có ai. Cô thư ký từng trêu chọc chàng trong điện thoại đang cắm cúi ở bàn làm việc.

Nghe tiếng động, cô ta ngửng đầu lên. Trông cô ta cũng khá xinh nhưng hơi tròn trịa quá! Còn trẻ và rất tươi tắn khi mỉm cười hỏi Thomas:

- Chào ông! Ông cần lấy hẹn gặp bác sĩ Nguyễn hay sao?

Rất thích thú khi tạo ra được bất ngờ nên Thomas cười banh miệng trả lời:

- Chào cô! Tôi là thám tử Thomas Brown, lúc sáng có nói chuyện với cô!

Anne mở to mắt nhìn người thanh niên vạm vỡ rất đẹp trai và còn trẻ trước mặt mình! Hóa ra đây là anh ta!

Nàng cười thân thiện và vui vẻ chào hỏi:

- Ồ thám tử Thomas đây sao? Người mới khen tôi dễ thương sáng nay là… anh ư?

Thấy cô ta thật tự nhiên như đã gặp gỡ Thomas từ nhiều lần trước đây, chàng cũng thấy thoải mái hẳn.

- Đúng vậy! Chính là tôi đây! Chắc cô chưa kịp nói gì với bác sĩ Nguyễn phải không?

- Anh đi guốc trong bụng tôi thật sao? Đúng là tôi chưa kịp nói gì. Tôi định sẽ nói với bác sĩ khi người bệnh cuối cùng của sáng nay rời khỏi đây và đến giờ nghỉ trưa của bác sĩ thì mới nói. Nhưng có anh ở đây rồi thì tiện quá! Mới anh ngồi chờ chút xíu thôi. Bệnh nhân bên trong sắp đi ra.

Thomas gật đầu, tìm một chỗ ngồi trong phòng đợi và tìm một tờ báo đọc trong lúc chờ đợi.

Chàng cũng không phải chờ lâu, chắc khoảng chừng 15 phút khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên từ hành lang bên trong đi ra, có lẽ là một bệnh nhân. Ông ta đứng ở chỗ cô thư ký chắc để lấy hẹn tiếp hay để thanh toán y phí.

Khi người bệnh nhân đi rồi, Anne giơ tay ra hiệu cho Thomas theo cô ta.

Chàng đứng lên đi theo cô thư ký.

Cô ta quay lại nhoẻn miệng cười với Thomas nói:

- Tôi là Anne!

Thomas lịch sự nói:

- Hân hạnh biết cô Anne!

Vừa nhún nhẩy đi, Anne vừa cười khúc khích.

Anne dừng chân trước một cánh cửa, có lẽ là phòng làm việc của bác sĩ Nguyễn.

Cô ta nhẹ nhàng gõ cửa.

Có tiếng nói vọng ra từ bên trong:

- Vào đi!

Anne mở cửa phòng rồi ra hiệu cho Thomas đi vào cùng với cô ta.

Nhìn thấy thám tử Thomas, Hoài rất ngạc nhiên. Nàng đứng lên và chưa kịp nói gì thì Thomas đã tươi cười chào:

- Chào bác sĩ Nguyễn! Tôi đến mà không có hẹn!

Hoài mỉm cười giơ tay ra hiệu:

- Không sao! Mời anh vào! Mời ngồi!

Anne nheo mắt nhìn Thomas cười rồi quay lưng đi ra.

Thomas nói với theo:

- Cám ơn cô Anne!

Không quay đầu lại, Anne nói với Thomas:

- Không có chi!

Hoài đoán chắc phải có chuyện quan trọng nên thám tử Thomas mới tới tận đây. Nàng chưa kịp hỏi Thomas thì anh ta nói ngay:

- Tôi xin lỗi đã đến vào giờ nghỉ trưa của bác sĩ. Hay là tôi mời bác sĩ đi ăn trưa nhé?

Hoài nói ngay:

- Hay là như vậy đi! Tôi sẽ nhờ Anne mua thức ăn trưa, chúng ta cùng ăn ngay trong văn phòng của tôi, anh nghĩ sao?

- Có phiền không?

- Không phiền gì cả! Lần trước anh mời tôi, lần này là tôi mời.

Thomas cười vui vẻ:

- Tuân lệnh!

Hoài rất có cảm tình với viên thám tử trẻ tuổi này. Nàng nhấn nút gọi Anne.

Nghe thấy tiếng Anne nói:

- Em nghe!

- Chị có thể nhờ em đi mua đồ ăn trưa cho chị và khách mời này không?

Anne mau mắn nói:

- Chị muốn mua gì?

Hoài đưa mắt nhìn Thomas. Anh ta nói ngay:

- Bất cứ thứ gì!

Hoài nói với Anne:

- Mua hộ chị 2 phần lunch to go ở tiệm Young Chang!

Anne hỏi lại:

- Gà và cơm chiên? Rau hay súp đi kèm? Súp nhé?

- Ừ! Mua nước nữa! Cám ơn em! Để điện thoại giờ nghỉ lunch, ai cần gọi lại sau.

- Dạ!

Anne còn nói đùa:

- Có phần của em nữa không?

- Ờ, 3 phần! Nhớ khóa cửa văn phòng khi em đi!

Thomas nghĩ thầm có nhân viên để sai sướng thật!

Thấy Thomas vẫn còn đứng, Hoài nói:

- Mời anh ngồi! Sao? Có tin gì mới hay anh cần tôi giúp gì đây?

- FBI đã lãnh việc điều tra những vụ án này. Chắc tôi chưa nói cho bác sĩ biết là mới đây lại có thêm nạn nhân thứ ba bị giết ngay ở Houston. Cô ta tên là Sophia Flores.

Hoài không có vẻ gì ngạc nhiên hay bị sốc trước tin này.

- Cũng bị sát hại với cùng một kiểu cách sao?

- Cùng vết cắt ở bả vai nhưng không bị treo lên cây thôi!

- Chắc kẻ giết người không có đủ thì giờ làm chuyện đó! Hoặc có thể nếu thủ phạm thực sự bị PTSD thì có những lúc bị mất phương hướng và không nhớ những hành động trước đó của mình.

Thomas hết sức ngạc nhiên trước phán đoán này của bác sĩ Nguyễn. Sao chàng không để ý đến điểm này? Công viên nơi xác của Sophia Flores được tìm thấy đóng cửa mỗi ngày lúc 11 giờ đêm.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thomas, Hoài hiểu ngay là anh ta không nghĩ đến điểm này.

Nàng hỏi Thomas:

- Có gì đặc biệt về nạn nhân này không? Độc thân hay đã lập gia đình? Trẻ hay không còn trẻ?

- Độc thân, cùng trạc tuổi với những nạn nhân trước. Sophia Flores là một giáo viên tiểu học mang 3 giòng máu Trắng, Đen và Mễ. Điểm đáng chú ý nhất… cô ta là một phụ nữ trẻ đồng tính!

Hoài có vẻ chú ý đến hai chữ “đồng tính”. Điều này hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

Thomas hỏi ngay:

- Bà cũng để ý đến điểm này phải không?

Thay vì trả lời Thomas, Hoài hỏi lại anh ta:

- Anh có nghĩ đến chuyện hai nạn nhân trước cũng là những người đồng tính không?

Thomas gật đầu:

- Tôi có nghĩ đến nhưng nạn nhân đầu tiên dường như lúc đó đã hò hẹn với một người bí ẩn, còn nạn nhân thứ nhì thì có sex với Son Nguyễn. Làm sao giải thích được chuyện này?

- Lưỡng tính!

- Tôi cũng đã có nghĩ tới! Và tôi cũng không hiểu sao từ điểm khám phá mới này tôi cứ có những suy nghĩ đây là điểm mấu chốt khiến kẻ giết người ra tay sát hại những thiếu nữ này! Bà có hiểu vì sao tôi lại có những ý nghĩ như vậy không? Và cả chuyện tôi nghi ngờ kẻ giết người bị PTSD nữa!

- Cũng có thể kẻ tội phạm đã có những kinh nghiệm không hay với những kẻ đồng tính. Chẳng hạn hắn ta có một người tình nhưng rồi bị phản bội vì người tình mà hắn yêu thương lại là một kẻ đồng tính. Đây chỉ là những giả dụ mà thôi!

- Tôi thích những giả thuyết của bà vì nó soi rọi cho tôi nhìn rõ những điều đang chồng chất mù mờ khi tôi lại đang có thiên kiến về một nghi phạm nào đó. Nhưng bây giờ cứ cho là thủ phạm đích xác là bị PTSD thì vì sao hành động giết người lại gia tăng nhanh như vậy?

- Bây giờ để trả lời câu hỏi của anh thì cứ xem như thủ phạm là một ai đó bị hội chứng PTSD thì với tốc độ gây sát hại nhanh hơn và có thể là bất chấp thì có nghĩa là người này bị nặng nên dễ bị kích thích hay rất dễ bị tức giận dữ dội. Hành vi càng liều lĩnh bao nhiêu thì đó cũng chính là không chỉ sát hại nạn nhân không thôi, nhưng còn là muốn tự hủy hoại chính mình.

Những điều bác sĩ Nguyễn nói nghe rất hợp lý trong trường hợp đang xẩy ra. Với lần trò chuyện này có vẻ như bà ta cũng đồng tình với giả thuyết thủ phạm bị PTSD.

- Vậy liệu…

Chưa nói hết câu, Hoài đã nói ngay:

- Tôi nghĩ nếu không bắt được kẻ này sớm thì sẽ có thêm nạn nhân nữa không lâu đâu!

Thomas rất lo âu nhưng chợt nhớ ra khi nói với Hoài:

- Tôi quên không nói với bác sĩ là bây giờ FBI lãnh việc điều tra những vụ án này nên cảnh sát địa phương không thụ lý nữa. Phần tôi vẫn hoạt động độc lập vì được thuê làm chuyện điều tra.

Hoài hỏi ngay:

- Vậy FBI đã điều tra Son Nguyễn và người em song sinh của anh ta chưa?

- Tôi nghe thám tử Walker Cox nói nhân viên phụ trách đã vào lấy khẩu cung của Son Nguyễn. Dĩ nhiên cả Liam Wright nữa. Gần đây bà có gặp Son Nguyễn không?

Hoài lắc đầu:

- Tôi bận quá. Nhưng nghe anh nói thì tôi cần phải vào gặp Son Nguyễn sớm thôi!

Vừa lúc đó Anne mang thức ăn trưa về và mang vào phòng làm việc của Hoài.

Mùi thức ăn thơm lừng làm mọi người đều thấy đói bụng.

Hoài nói với Anne:

- Ngồi đây ăn luôn đi!

Anne biết ý nên nói:

- Chắc thám tử và chị còn cần nói chuyện, em ăn trưa bên ngoài được rồi! Vả lại bên ngoài văn phòng cần có người.

Hoài gật đầu không nói gì. Nàng mở hộp thức ăn và mời Thomas:

- Mời anh. Ăn tự nhiên. Chúng ta vừa ăn vừa thảo luận tiếp.

Chẳng khách sáo, Thomas ăn rất thoải mái và nhanh.

Khi gần hết hộp thức ăn trưa, Thomas lại nói với bác sĩ Nguyễn:

- Tôi không biết FBI có những suy nghĩ như chúng ta hay không nên tôi rất ngại Son Nguyễn bị kết án oan! Bà có nghĩ như vậy không?

Hoài ngừng ăn:

- Vì nghĩ như thế nên tôi muốn gặp Son Nguyễn sớm. Tôi hy vọng sự có mặt của tôi sẽ giúp cho Son Nguyễn vững lòng hơn cho dù là bị bức cung đi nữa! Cho dù thế nào đi nữa, vụ Olivia vẫn ràng buộc với anh ta. Có điều chúng ta đâu biết chắc cả 3 vụ đều do cùng một thủ phạm gây nên! Nếu chứng minh được điều này thì Son Nguyễn và Liam Wright sẽ thoát.

Nhìn đồng hồ trong văn phòng của bác sĩ Nguyễn, Thomas biết là mình đã làm bà ta mất quá nhiều thì giờ.

- Tôi rất cám ơn sự giúp đỡ qua những phân tích của bà.

Hoài cười nhẹ không nói gì. Thomas lại đùa:

- Đã vậy lại còn được cố vấn free nữa chứ! Chắc tôi là người duy nhất ngồi trong văn phòng này mà được đặc ân đó!

Cả Hoài và Thomas cùng cười trước câu nói đùa dí dỏm của anh ta.

- Tôi không dám làm phiền bác sĩ nữa. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Hy vọng lần sau này là lúc đã bắt được thủ phạm chứ không phải vì một nạn nhân thứ tư nào đó!

- Cũng hy vọng như vậy!

Thomas đứng lên bắt tay từ giã bác sí Nguyễn rồi vui vẻ nói:

- Cám ơn bác sĩ vì bữa ăn trưa rất ngon!

- Không có chi!

Hoài tiễn thám tử Thomas ra ngoài.