Chương 26
Nhiều những tiếng còi hụ của xe cảnh sát vang lên, càng lúc càng gần. Cả tiếng còi của xe cấp cứu nữa! Những tiếng còi dồn dập nghe rộn rã tưởng là vui nhưng thật ra lại mang theo sự sợ hãi của những biến động không may đã hay đang xẩy ra!
Thomas thở ra mừng rỡ. Sắp kết thúc rồi!
Chàng không hề đụng vào cô gái mặc váy đỏ đang nằm dưới đất vì nghĩ rằng nạn nhân đã chết. Mà dù cho nạn nhân có còn sống thì Thomas cũng chẳng làm gì được! Cô gái nằm yên trên mặt đất, một bên váy tốc lên lộ đùi thon trắng bóc. Vai trần cũng hở ra! Không có ánh sáng đủ để nhìn rõ hơn.
Nhưng chàng không hề nhìn thấy vết thương nào ở cô ta. Ngay trên bả vai cũng không có vết cắt nào! Hay đây lại là một vụ khác? Cũng có thể Larry Cruz chưa kịp để lại chữ ký?
Lúc nhìn thấy đèn của nhiều xe cảnh sát loang loáng khắp nơi cũng là lúc Thomas mới thấy mệt mỏi quá sức! Có lẽ chàng đã mất nhiều máu từ vết thương ở cánh tay trái? Thomas không thể buộc vết thương vì tay phải cứ cầm súng lăm lăm hướng về phía Larry Cruz đang nằm kia!
Nhiều đèn pin và nhiều người đang chạy đến. Toàn là cảnh sát! Cả nhân viên cứu thương!
Walker Cox chạy lại gần hỏi Thomas với vẻ lo âu:
- Không đến nỗi nào chứ? Bị thương ở đâu?
Với giọng mệt mỏi, Thomas trả lời và bàn tay phải buông lơi dần khỏi khẩu beretta M9.
- Tay trái! Mệt quá rồi!
Walker Cox ngoắc tay. Một cảnh sát viên chạy đến xem vết thương của Thomas. Anh ta cũng có hộp cứu thương trong xe nên giúp tạm Thomas trong lúc chờ đợi nhân viên cấp cứu.
Walker Cox gọi thêm 2 xe cấp cứu.
Hai nhân viên công lực còng tay Larry Cruz và đưa lên xe cấp cứu. Chiếc còng tay được buộc vào băng-ca.
Trong lúc đó Walker và những cảnh sát khác đang xem xét nạn nhân. Cô ta không bị thương, chỉ bị mê đi. Có lẽ do đã bị đánh thuốc mê với một liều lượng lớn!
Một lúc sau, Walker Cox hỏi một cảnh sát viên:
- Còn một người bị thương nữa là thám tử Brown đâu rồi?
- Đang ngồi chờ xe cứu thương khác đến!
- Anh ta ở đâu sao tôi không nhìn thấy?
- Trong một xe của chúng ta!
- Xe nào?
Viên cảnh sát đưa tay chỉ.
Walker Cox đi tìm Thomas. Nhìn thấy anh ta nửa nằm nửa ngồi trong xe.
Với giọng an ủi nhưng cũng cổ võ, Walker Cox nói với Thomas:
- Xe cứu thương đến bây giờ! Ráng thêm một chút nữa!
- Không sao! Cầm máu và đỡ hơn rồi! Nạn nhân thế nào? Sống hay đã chết?
Walker cười thoải mái:
- Còn sống, không thương tích, chỉ bị mê đi!
Cả Thomas và Walker Cox đều mừng rỡ khi thấy cô gái không sao.
Thomas đoán:
- Chắc cô ta bị đánh thuốc mê?
- Có lẽ là như vậy! Nhưng anh giỏi thật! Công của anh cả! FBI có làm được gì đâu?
Thomas cười nhẹ:
- Còn phải chờ lời khai của Larry Cruz nữa chứ!
- Hẳn nhiên là như vậy! Còn phải điều tra thêm nhưng tôi tin chắc là mình đã bắt được kẻ tội phạm!
Thomas hỏi Walker Cox:
- Anh có nhìn thấy sợi dây mầu trắng mà nó định treo cổ cô ta lên cây chứ?
- Có! Đã thu thập mọi chứng cứ tại hiện trường! Cả súng của y nữa! Giá mà những nạn nhân trước đều bị bắn chết thì bây giờ chỉ so sánh những viên đạn đó với đạn hiện tại trong súng của hắn ta thì giải quyết được ngay! Nhưng khổ nỗi không nạn nhân nào bị bắn cả!
Thomas không nói gì.
Walker Cox vỗ vai Thomas rồi nói:
- Để anh nghỉ ngơi! Nói chuyện lại sau!
Cả ba người, Larry Cruz, nạn nhân là cô gái, và cả Thomas đều được đưa vào cùng một bệnh viện.
Thomas được đưa đi săn sóc và khâu vết thương. Cũng may viên đạn xợt qua chứ không nằm bên trong vết thương! Đồng hồ trong phòng cấp cứu lúc đó là 2 giờ 15 phút sáng. Bác sĩ nói sẽ cho chàng về nhà vào ngày hôm sau nữa hay sớm nhất là buổi chiều của ngày hôm nay. Thomas nằn nì:
- Tôi không sao, bác sĩ cho tôi xuất viện được không?
Người bác sĩ trẻ của phòng cấp cứu lắc đầu:
- Chúng tôi phải theo dõi xem thế nào nên chưa thể để anh về ngay được! Anh bị mất khá nhiều máu nhưng vì anh khỏe mạnh và còn trẻ với lại chưa đến mức phải truyền máu nên chúng tôi không truyền máu cho anh! Cứ ở lại để theo dõi! Tôi không muốn anh đi về nhà rồi lại phải quay lại đây vì biến chứng nào đó!
Thomas thở dài thầm. Chịu thôi! Nhưng đành đợi đến sáng hẳn, chàng sẽ gọi báo cáo với xếp cũng như sẽ gọi cho luật sư Tâm!
Chàng chợt nhớ đến chiếc xe của mình đang đậu ở bãi đậu xe của công viên Memorial! Hy vọng không mất xe!
Larry Cruz được đưa đi giải phẫu để lấy viên đạn ở hai chân ra cũng như khâu vết thương bị rách ở một bên khóe mắt.
Sau khi được giải phẫu, Larry Cruz nằm trong bệnh viện chưa tỉnh vì còn thuốc mê sau cuộc giải phẫu nhưng một tay của Larry Cruz bị còng với giường sắt. Bên ngoài cửa thì luôn luôn có một cảnh sát viên canh chừng.
Walker Cox nôn nóng nghĩ đến chuyện lấy khẩu cung Larry Cruz nhưng biết là chưa thể làm ngay vì tình trạng sức khỏe của y hiện tại. Canh gác bên ngoài phòng Larry Cruz nằm trong bệnh viện luôn luôn có một cảnh sát viên trực.
Walker Cox vẫn quanh quẩn ở đó chờ đợi cho Larry Cruz tỉnh lại. Đang đi bộ lên xuống ở hành lang, viên thám tử nhìn thấy người bác sĩ vào phòng của Larry Cruz, ông ta vội vã đi vào theo.
Người bác sĩ đang xem xét Larry Cruz.
Viên thám tử hỏi ngay:
- Người bệnh thế nào rồi bác sĩ? Tôi là Walker Cox, thám từ điều tra vụ này.
Vị bác sĩ nhìn viên thám tử:
- Bệnh nhân chưa tỉnh. Phải một thời gian nữa. Nhưng mọi sự xem ra tốt!
Nhìn chiếc còng sắt, người bác sĩ có vẻ ái ngại, hết nhìn người bệnh rồi lại nhìn viên thám tử, nhưng ông ta không nói gì mà đi ra ngoài.
Walker Cox biết là phải chờ đợi thôi! Trong thời gian vừa qua, cảnh sát đã tìm được chìa khóa xe của Larry Cruz trong túi quần của hắn ta và một con dao nhỏ. Dĩ nhiên cảnh sát đã đi rà soát xem xe nào đang đậu đó là xe của Larry Cruz! Chỉ có 4 chiếc xe nên mọi chuyện được tìm thấy chớp nhoáng.
Trong xe của hắn, cảnh sát còn tìm được một chiếc túi xách bên trong có thuốc mê và một ít đồ dùng cá nhân.
Nạn nhân là cô gái áo đỏ tỉnh lại sau 2 tiếng và không hề biết là mình vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc!
Với điều tra sơ khởi, Walker Cox có được một số thông tin về cô gái này. Tên cô ta là Lisa Wilson, Mỹ trắng, độc thân, 28 tuổi, làm việc cho một hãng dầu. Lisa cho biết đây là lần đầu tiên gặp Larry Cruz trong quán bar.
Cô ta được bác sĩ cho xuất viện vì không bị thương tích gì.
Walker Cox hỏi Lisa Wilson:
- Có ai đến đón cô về nhà không?
Lisa mau mắn trả lời:
- Tôi đã gọi cho bạn tôi! Cô ấy đến bây giờ.
Walker Cox gật đầu nói:
- Có thể trong tương lai chúng tôi sẽ liên lạc với cô nếu cần hỏi cô thêm điều gì về những chuyện vừa xảy ra đêm nay. Cô thật may mắn đó!
Lisa Wilson mỉm cười nói với viên thám tử:
- Tạ ơn trời! Mọi chuyện như là trong một giấc mơ và bây giờ tôi tỉnh dậy!
Walker Cox chưa rời khỏi phòng chờ của khu cấp cứu trong bệnh viện vì còn bận rộn nói chuyện với những thuộc cấp.
Hai người, một nam một nữ mặc quần áo xanh đậm gần như đen, sơ mi trắng, tiến đến tìm Walker Cox. Họ chính là 2 nhân viên FBI phụ trách vụ giết người hàng loạt này mà Walker Cox đã có dịp gặp trước đây.
Walker Cox gật đầu ra ý chào hỏi. Nhân viên FBI nam tên Roger nói với viên thám tử:
- Tình hình thế nào rồi?
- Mọi chuyện OK.
Đã được báo cáo và biết hết mọi chuyện vừa xẩy ra, Roger lại hỏi:
- Larry Cruz tỉnh lại chưa?
- Chưa! Nhưng bác sĩ nói hắn ta OK.
Quay sang đồng sự, Roger nói:
- Chúng ta lên phòng bệnh nhân xem sao!
Khi hai nhân viên FBI đi rồi, Walker Cox định cũng rời khỏi đây rồi trở lại sau khi trời sáng hẳn.
Lisa Wilson vẫn ngồi chờ ở đó. Vừa lúc có một cô gái khác đi vào phòng cấp cứu. Nhìn thấy Lisa, cô ta chạy vội lại gần và ôm chầm lấy Lisa Wilson.
Không chỉ ôm mà cô gái mới đến còn khóc nức nở
- Không sao chứ? …
Lisa Wilson cũng ôm lấy cô gái khi nói:
- Không sao cả! Tạ ơn trời!
Vẫn còn giọng đẫm nước mắt, cô gái đó nói với Lisa:
- Mình xin lỗi… Lỗi tại mình cả! Hãy tha thứ cho mình và đừng bao giờ làm những điều ngu ngốc như vậy nữa nhé!
Lisa vỗ lưng cô gái nọ:
- Lỗi tại Lisa thì đúng hơn! Chúng ta đừng giận nhau nữa nhé! Mãi mãi đừng giận nhau… được không?
Walker Cox không chỉ quan sát hai cô gái mà còn chú ý đến những đối thoại giữa hai người! Đó là những câu đối thoại kỳ lạ! Thật kỳ lạ!
Không những thế, mà nhìn kìa! Hai cô gái đang hôn nhau! Hôn như một cặp tình nhân thực sự! Không lâu rồi buông nhau ra. Họ cùng nhau ra khỏi phòng cấp cứu.
Walker Cox đứng nhìn theo ngẩn ngơ! Lisa Wilson là một cô gái đồng tính? Không phải là một câu hỏi mà là một xác quyết rõ ràng!
Phải nói cho Thomas Brown biết điều này! Câu chuyện đồng tính hẳn nhiên có một dính líu gì đó trong những vụ án mạng này! Lisa Wilson rồi Sophia Flores… cả hai đều là đồng tính! Chỉ còn lại Christine Baker và Olivia Ramirez!