← Quay lại trang sách

Chương 27

Bóng đêm mịt mùng trong một buổi tối nhiều mây, không trăng sao. Thoang thoảng có mùi khét của da thú bị đốt. Ở đây người ta đốt bất cứ thứ gì để sưởi ấm. Ai ai cũng cần được sưởi ấm ở một nơi mà chung quanh bao bọc là núi, mọi thứ tiện nghi tối thiểu là một điều gì chỉ có trong mộng hay chỉ thuộc về hàng ngàn năm sau. Nơi đây mãi mãi chôn chân cho những thụt lùi của một nền văn minh đã bị tước đoạt từ lâu.

Larry Cruz và bạn đồng ngũ Benjamin đang truy sát một phiến quân chạy thoát vào trong ngôi làng rách nát này.

Larry Cruz nỏi thầm thì với người bạn mình, tay vừa ra hiệu vừa chỉ:

- Chia hai hướng!

Benjamin gật đầu đi về hướng Larry Cruz chỉ.

Larry Cruz nép mình ven theo những vách nhà gạch cũ kỹ có nhiều chỗ được vá víu xô lệch. Rượt theo tên phiến quân rõ ràng là nó chạy vào đây, không biết là nhà nào?

Một cánh cửa gỗ hình như không được đóng chặt? Hay nó chạy trốn vội vào đây mà không kịp đóng chặt cửa? Cũng có thể cánh cửa hỏng nên không đóng chặt được?

Larry nghe ngóng. Im phắc! Xông vào nhà dân cư trong đêm khuya là điều cũng có lúc xẩy ra khi lùng soát khu vực nghi ngờ có nhiều phiến quân ẩn nấp.

Dùng chân đá nhẹ cánh cửa. Chiếc cửa gỗ ọp ẹp chuyển mình rồi mở rộng hơn. Vẫn không thấy động tĩnh gì. Hay đây là nhà bỏ hoang và người dân đã bỏ đi?

Larry bật chiếc đèn pin nhỏ rồi ngậm ở miệng và chĩa súng khi tiến vào. Đúng là nhà không có người ở! Không thấy một ai! Bên trong rất tồi tàn.

Chợt nghe có tiếng động ở phòng bên, Larry quay phắt người về hướng phát sinh ra tiếng động và nhanh chóng tiến đến.

Ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ chỉ rọi rõ được một chu vi nhỏ hẹp. Có lẽ đây là phòng ngủ trước đây. Larry xoay đầu nhìn quanh. Tia sáng từ chiếc đèn pin nhỏ xíu quét theo hướng mà Larry muốn tìm.

Ngay trên chiếc giường gỗ được trùm vải nâu gồ lên hẳn là phải có người đang nằm trốn bên dưới. Mà người này phải rất to lớn! Phần gồ lên này đang nhúc nhích như run rẩy! Nó trốn đây rồi!

Larry Cruz la lên:

- Ra bero!

Larry Cruz đã quát lên bằng thổ ngữ Dari. Đó là một trong những thổ ngữ thông dụng của vùng phía đông Persia, được 1 phần 3 dân số Afghanistan nói. Đây cũng là một trong những chữ hay câu thông dụng mà Larry được học khi đến đây. “Ra bero” có nghĩa là “Đi ra!”.

Người nào đó vẫn nhất định không tung tấm vải nâu đó ra.

Larry lại quát lên với giọng không nén được sự giận dữ khi dọa sẽ bắn nếu người đó không chịu bỏ tấm vải ra:

- Man alan bah zaban farsi filmbardari mi konam!

Lúc này người bên dưới tấm vải lại càng cử động nhiều hơn.

Làm sao biết được tên phiến quân đó có súng hay không? Phải ra tay trước thôi! Nghĩ như vậy nên Larry Cruz nã súng liền. Nếu là tên phiến quân mà nếu như nó có vũ khí thì sẽ bắn trả lại ngay nhưng không phải như vậy!

Có tiếng kêu của kẻ bị trúng đạn!

Larry Cruz dùng đầu của mũi súng dài để hất tấm vải ra.

Bên dưới tấm vải không phải là tên phiến quân đang bị truy lùng mà là phụ nữ! Không phải một mà là hai!

Một người đàn bà và… một thiếu nữ…

Larry Cruz sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt!

Người thiếu nữ ôm lấy người phụ nữ bị Larry Cruz bắn trúng ngực, máu đang tuôn ra xối xả mà khóc rồi kêu lên:

- Mãdar…

Từ này có nghĩa là mẹ! Họ là hai mẹ con!

Không! Họ không phải là hai mẹ con! Larry Cruz không muốn tin vào những điều mình đang nhìn thấy! Nhất định không tin như vậy!

Thay vì phải có một hành động nào đó nhưng Larry Cruz đã hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài, mặc cho những tiếng khóc và gào thét của cô gái vang vọng sau lưng.

Larry Cruz đã chạy như một kẻ mất phương hướng và không còn nhớ đến mục đích và mục tiêu của mình ban đầu nữa!

Những cơn gió lạnh buốt ngược chiều thổi rát mặt nhưng vẫn không làm cho Larry Cruz tỉnh lại. Chập chờn trước mắt anh ta chỉ có hình ảnh của Isabella! Larry cứ chạy mà không biết mình chạy đi đâu. Gương mặt xinh đẹp của Isabella vẫn theo với anh ta, trước mặt rồi bên cạnh như trêu chọc, không phải gợi tình mà cười nhạo…

Đến lúc Larry không còn chạy nổi nữa, anh ta gục xuống bên cạnh một căn nhà đổ nát. Nằm dưới đất đầy sỏi đá, chiếc đèn pin văng mất từ bao giờ không biết, Larry Cruz run lên, không phải vì lạnh hay vì giá rét nhưng vì… căm giận..

Những lời nói khi bất ngờ đòi chia tay của Isabella, mối tình đầu của Larry Cruz, vẫn vang vọng bên tai đang lùng bùng của anh ta, không phải chỉ lúc này mà…. Rất nhiều lần… Từng chữ một không hề phai nhạt như những nhát dao vạch sâu vào trái tim của anh ta như những lời miệt thị rỉa rói làm Larry Cruz đau đớn.

“Em xin lỗi… nhưng bây giờ em mới nhận ra đích thực em muốn gì và em là ai. Tình yêu thực sự làm em rung động không phải đến từ anh như từ trước đến nay em vẫn lầm tưởng… mà là từ cô bạn gái thân thiết của em bấy lâu nay… Chúng ta chia tay thôi… Có lẽ trước giờ em không hề yêu anh… Em xin lỗi..”

Isabella khước từ tình yêu của Larry Cruz cho một chọn lựa là cô bạn gái của cô ấy! Isabella là một người đồng tính!

Không thể nào! Thà là cô ấy đòi chia tay vì một người đàn ông khác thì sẽ làm cho Larry dễ chấp nhận hơn!

Lầm tưởng ư? Vậy những lúc trải qua những thăng hoa trong tình dục cũng là lầm tưởng sao? Những lần đó Isabella tưởng Larry là ai? Là cô bạn gái thân thiết của nàng sao? Người mang cho Isabella những tuyệt đỉnh của cảm xúc không phải là Larry sao? Không thể nào! Không chịu nổi cho những dối gạt quái gở đó! Đồng tính? Họ là ai trên đời này chứ?

Nỗi căm hận đó đã đeo đuổi Larry Cruz và bất cứ khi nào nhìn thấy hai người phụ nữ ôm nhau cho dù đó là hai chị em hay hai mẹ con, cô cháu… gì gì đi nữa cũng đều gợi lên sự đau lòng đó, không sao xóa nhòa được!

Larry Cruz bắt đầu thù ghét phụ nữ từ sau giây phút bị Isabella khước từ và phản bội! Đúng là phản bội…

Một tay vẫn bị còng vào giường sắt trong bệnh viện, Larry Cruz nửa mê nửa tình. Trong những giấc mơ ngắt quãng không đầu không đuôi hay cả những giây phút hơi tỉnh thức, những hình ảnh năm nào ở một ngôi làng nhỏ tại Afghanistan, những tiếng khóc gào thét trong bất lực của người thiếu nữ ôm xác mẹ mình trong căn nhà hoang tàn trộn lẫn với những lời nói đòi chia tay của Isabella cứ thay phiên nhau xâm chiếm Larry làm anh ta không còn biết đâu là thực tại và đâu là quá khứ! Larry Cruz cũng không biết mình đang ở đâu nữa…

Tay ngọ nguậy nhưng hai chân như bị liệt và nặng như đang đeo cùm. Cảm giác như đang bị trói hay bị nhốt và bất lực. Hắn ta muốn dẫy giụa nhưng đó chỉ là ước muốn mà không thể thành hiện thực!

Larry he hé mở mắt nhìn lên trần nhà mầu trắng. Đổi hướng nhìn sang bên trái thấy có bình nước biển. Hóa ra hắn ta đang ở trong bệnh viện!

Đầu óc tỉnh táo hơn, Larry nhớ lại đêm qua… Nhớ nhưng không muốn nhớ… Thay vì nhớ những hồi ức của đêm qua thì lại chỉ nhìn thấy Isabella! Làm như cái đầu của hắn không muốn nhớ những điều mới xẩy ra! Những hành động gì xẩy ra đêm qua hay ngày hôm qua cũng không nhớ.

Hình như có lúc hắn đã thấy mình đứng sát bên bờ vực, dưới chân là những mỏm đá mấp mô và ở một độ cao khá là cao và gió đã thổi thốc vào người hắn như muốn xô Larry xuống vực sâu bên dưới… nhưng hắn đã không buông thả nhẩy xuống mà lại quay lại đi theo những tiếng gọi “mãdar …” tiếng gào thét đẫm nước mắt của cô gái trong đêm vắng ở căn nhà rách nát đêm nào…

Sau đó thì sao nhỉ?... Tất cả lại dẫn dắt hắn đến những chuyện gì… mà hắn không thể lý giải được… Vì sao hắn đã làm như vậy? Để sự ô nhục đáng nguyền rủa của những con đàn bà đó phải được phô trương cho tất cả thế giới đều biết! Đó là những tội lỗi mà chúng nó phải chịu!

Mới nghĩ tới đó thôi mà cái đầu của Larry như muốn nổ tung ra! Bàn tay bị còng vào thành sắt của chiếc giường trong bệnh viện gồng lên như muốn bứt hết những xiếng xích đó ra! Hắn hét những tiếng la lớn như tiếng kêu của một con thú bị dồn vào đường cùng!

Người cảnh sát ngồi gác bên ngoài vội vã mở cửa vào xem. Hai ba người y tá cũng chạy vào phòng xem xét. Larry đang quằn quại trên giường, hai mắt hắn mở trừng trừng thất thần, miệng sùi cả bọt mép!

Một cô y tá vội vã đi tìm bác sĩ! Viên cảnh sát vẫn đứng đó nhìn không biết phải làm gì!

Chỉ vài phút sau bác sĩ phụ trách đến.

Larry Cruz vẫn gồng cong người lên dù không được nhiều lắm, và tay đang bị còng với giường sắt vẫn như đang muốn bứt tung ra mà không được. Hắn gào lên:

- “Ra bero”.

Không chỉ vậy mà Larry còn nói một hơi:

- Man alan bah zaban farsi filmbardari mi konam!

Người bác sĩ thảng thốt mở to mắt nhìn Larry Cruz. Vị bác sĩ này là một người Afghanistan và ông ta hiểu những chữ hay câu nói mà người bệnh nhân vừa nói ra.

Vị bác sĩ với hàm râu dầy đặc nhìn xuống hồ sơ bệnh lý của người bệnh này. Đã biết tên họ và ngày sinh của người bệnh nhưng ông ta muốn tìm hiểu thêm nữa. Là một người Mỹ, sao anh ta lại nói được thổ ngữ Dari của vùng Persia? Có thể đây là một cựu quân nhân? Khi được đưa vào bệnh viện và phải giải phẫu ngay trong tình trạng bị thương nặng, bác sĩ hay y tá cũng không hỏi người bệnh được mấy!

Nhìn người bệnh bị trói trên giường và không ngừng la hét, vị bác sĩ quay sang nói với viên cảnh sát:

- Tháo còng tay người bệnh này ra!

Viên cảnh sát ngần ngừ:

- Không thể được! Hắn ta là một tội phạm!

Người bác sĩ giận dữ:

- Tôi muốn nói chuyện với xếp của anh!

Người cảnh sát phân vân nhưng rồi gọi điện thoại cho Walker Cox.

Tiếng Walker Cox nói bên đầu giây bên kia:

- Có chuyện gì sao?

- Ông nói chuyện với bác sĩ nhé!

Nói xong viên cảnh sát đưa điện thoại cho người bác sĩ.

Walker Cox nói ngay:

- Tôi là Walker Cox, thám tử trong vụ điều tra này. Bác sĩ cần gì sao?

Người bác sĩ ôn tồn nói khi nghe giọng điệu không mấy vui của viên thám tử:

- Đối với ông người này là một tội phạm hay nghi phạm thì tôi không rõ, nhưng đối với tôi anh ta là một bệnh nhân. Ở trong bệnh viện này mọi bệnh nhân đều phải được chữa trị và đối xử như nhau, bất kể người đó là ai. Tôi không thể chấp nhận một người bệnh nhân của tôi bị xiềng xích như vậy vì điều này càng làm tình trạng khủng hoảng tinh thần của anh ta càng tệ hơn! Cho dù có thuốc tiên đi nữa mà bệnh nhân bị xiềng như thế này thì vô ích! Tôi yêu cầu nhân viên thuộc cấp của ông tháo còng sắt người bệnh này ra ngay!

Walker Cox còn đang suy nghĩ thì người bác sĩ lại nói tiếp:

- Tôi không biết người này là ai. Liệu anh ta có phải là một quân nhân hay không? Nhưng tôi nghĩ người bệnh này bị PTSD và hiện giờ ngoài những vết thương ở hai chân, anh ta đang trong tình trạng khủng hoảng trầm trọng! Người bệnh này không ngừng quát tháo bảo người nào đó ra ngay nếu không anh ta sẽ bắn. Anh ta toàn dùng thổ ngữ Dari của vùng Persia!

Walker Cox trả lời:

- Hắn ta là cựu quân nhân! Từng phục vụ ở Afghanistan trước đây!

Larry Cruz vẫn tiếp tục la hét!

Vị bác sĩ nói với Walker Cox:

- Tôi nghĩ là ông hiểu những điều tôi vừa nói.

Walker Cox nén giận nhưng cũng hiểu những điều người bác sĩ vừa nói. Không biết điều gì vừa xẩy ra ở đó nhưng những tiếng la hét của Larry Cox cũng đủ để viên thám tử biết phải làm gì.

Ông ta nói với người bác sĩ:

- Được rồi! Nhưng bác sĩ phải để cho cảnh sát viên ngồi gác bên trong phòng bệnh nhân. Tôi sẽ cử thêm người gác bên ngoài.

- Được rồi!

Walker trầm giọng nói với bác sĩ:

- Bác sĩ cho tôi nói chuyện với người cảnh sát đó!

Vị bác sĩ đưa điện thoại cho cảnh sát viên, nói:

- Anh nói chuyện với xếp của anh đi!

Viên cảnh sát nghe lời căn dặn của Walker Cox nhưng anh ta vẫn nói vì không đồng ý:

- Nhưng mà…

Walker Cox nói ngay

- Tôi sẽ cho thêm người gác bên ngoài nữa! Phiên trực của các anh là 12 tiếng mỗi người! Tình hình hắn ta tệ lắm sao?

- Vâng! Đúng vậy!

- Tháo còng ra!

Giọng viên cảnh sát tuân thủ nhưng yếu xìu:

- Vâng!

Cúp điện thoại, viên cảnh sát lại gần định tháo còng sắt nhưng người bác sĩ ngăn lại:

- Khoan! Để tôi cho anh ta thuốc đã!

Người bác sĩ ra lệnh cho cô ý tá:

- Truyền qua IV cho người bệnh này 1 liều Lorazepam 2mg.

- Dạ vâng.

Vị bác sĩ giải thích:

- Chờ chừng 15 đến 20 phút cho anh ta êm đi đã rồi hãy tháo còng!

Viên cảnh sát gật đầu không nói gì.