← Quay lại trang sách

Chương 2 Chắc gì mây đã bay.

Chương 2

Mắt nó, cái tròng tròn nhỏ xoay xoay mơ ảo như vòng sóng của nước còn ức thì phơi ra một đường cong mịn màng, dày dặn. Tớ bẻ ngược đầu nó ra sau, dùng dao cứa nhanh một vết từ mang tai xuống vòm cổ, nơi đã bị tớ vặt hết lông và đang ứng lên vì tụ máu. Tớ cảm nhận sức nóng rực của nó dưới tay tớ, cả những cơn co giật ấm ức cuồng loạn. Tiết trào ra, ấm, rạo rực. Tớ nhấc cao chân nó lên để đầu nó chúc xuống cho tiết chảy thẳng vào cái bát tô hứng bên dưới. Một dòng đỏ, một sợi dây đỏ trong vắt, tươi tắn. Cái sợi dây đỏ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Nhưng nó chưa chết, tớ vừa thả xuống thì nó vùng lên, cánh xòe ra như định bay khỏi chỗ này. May mà tớ kịp nhấc bát tiết lên, không thì suýt nữa bị nó giãy đổ.

Khi dúi nó vào nồi nước sôi để vặt lông, tớ ngửi thấy mùi nồng nồng oi oi xộc thẳng vào khoang mũi tớ một cách thô lỗ. Cậu biết không, khó nhằn nhất là nhổ lông đầu, vì lông tơ bé, ngắn, lại bám chắc ghê gớm. Nếu chỉ là của tớ thì tớ sẽ chặt phăng cái đầu vứt đi, nhưng Thảnh lại rất thích ăn đầu nên phải làm cẩn thận. Mấy lần tớ đã bị anh ta chửi vì để đầu còn nhiều lông quá.

Thôi này Phốc, cậu ra cổng chờ đón khách đi, để tớ tập trung làm cho xong, kẻo rồi lại bị Lanh cằn nhằn là lề mề, bươi việc. Chị ta đang lườm nguýt kia kìa.

Chẳng biết con dao tớ để chỗ nào rồi ấy nhỉ? Chỗ nào ấy nhỉ? Đây rồi. Giờ thì phải mổ bụng đã, sau mói chặt hai chân...

Vợ chồng Vân lếch thếch tay xách nách mang đi vào, thế mà cậu chẳng ho he, chẳng nhúc nhích gì, cứ nằm dửng dưng như không. Đến chịu cậu.

Sửu đặt thịch cái va li xuống, vẻ bực dọc hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi, bất đắc chí vì vừa phải đi quãng đường dài. Tớ bỏ con gà, chạy lại định giúp Sửu gỡ cái túi đang đeo chéo qua người nhưng anh ta thô bạo gạt tớ ra, hướng về phía vợ càu nhàu:

- Tôi đã bảo tôi bận trăm công nghìn việc, chỉ cần một người về là đủ mà cô cứ nằng nặc đòi cả hai cùng về.

Rõ ràng là Sửu cố ý nói cho tớ với Lanh nghe chứ không phải trách móc vợ. Vân nhìn quanh nhà một lượt, rồi quay lại tò mò hỏi vì sao má tớ lại có vết sưng to.

Tớ ngạc nhiên tay đưa lên rờ rẫm gò má mình và lúc này mới thấy bên trái gồ lên, nhưng nhức. Lanh ngán ngẩm lắc đầu chỉ tay sang cửa hàng nhà Rồ. Mặt Vân tối lại.

Sửu bặm bọ đi ngó nghiêng một hồi rồi quay ra hất hàm hỏi tớ:

Thế tớ ngủ chỗ nào? Tớ nói trước, tớ có tuổi rồi, ngủ nghê phải đàng hoàng, tạm bợ là không được đâu.

Tớ nghĩ nếu tớ mà là Vân thì nhân lúc Đại tá đang nằm viện thế này, tớ sẽ bỏ quách Sửu cho nhẹ nợ, đỡ nghe lèo nhèo, hoạnh họe mệt óc. Mà hoạnh họe chả đúng người đúng việc gì cả. Tớ chỉ là công vụ thôi, công vụ thì lấy đâu ra quyền để sắp xếp chỗ ngủ cho người khác. Chẳng hiểu sao tớ vừa nghĩ xong thì cũng nhận ra mình đã nói ra xong. Vân quay sang quát bồi phát nữa:

Ông khó chịu quá, muốn về thì về luôn đi, mình tôi ở lại.

Sửu đang hung hăng gây sự với tớ, nghe vợ quát thì nhũn nhùn, lảng ra sân hút thuốc. Xem ra cậu cũng đứng về phía tớ và Vân nên mới rũ bỏ vẻ uể oải, nhoài ra gằm ghè nhìn Sửu, đôi mắt tròn lồi rợn lên. Thôi lạy hồn, đừng chấp nhau nữa, nhọc lắm. Tớ phải ra chặt nốt phần còn lại của con gà cho xong đây.

Trên đường vào viện, ngồi sau xe, bấu chặt lấy sườn tớ, Vân hỏi tớ rất nhiều về chuyện làm ăn của Lĩnh. Tớ ậm ừ bảo trước dăm bữa nửa tháng Lĩnh cũng đáo qua thăm Đại tá với bọn mình một lần, nhưng gần đây thì lâu chưa thấy về nên cũng chẳng biết thế nào.

Mâu thuẫn giữa Lĩnh với Vân thì cậu còn lạ gì, nó bắt đầu từ khi Lĩnh hé ra chuyện không thể hòa họp được với Ngọ và gia đình anh ta. Người phản đối quyết liệt đầu tiên là Đại tá, bác ấy dọa sẽ từ mặt Lĩnh nếu Lĩnh ly dị Ngọ. Nhưng sau khi nói chuyện với bà Lan thì bác ấy lại thay đổi, không phản đối nữa, cũng chẳng đồng ý mà chỉ im im như ngậm tăm. Trong mấy anh chị em, có Vân và Thảnh là không đồng tình với Lĩnh. Phương án mà hai người bọn họ đưa ra là có thể Lĩnh không ở với chồng nhưng không được ra tòa, chỉ ly thân thôi, để giữ thể diện cho gia đình. Cậu biết ly thân là thế nào không? Là hai cơ thể tởm nhau đến mức hễ cứ gần thì buồn nôn cậu ạ. Thành thực mà nói tớ không đồng ý với hai người vì tớ nghĩ buồn nôn với nhau thì càng phải tránh xa nhau. Nghĩ vậy thôi, chứ tớ nào dám hé ra đâu. Trong khi đó Hoành lại công khai xui Lĩnh cứ mạnh dạn bỏ về. Việc đéo gì phải cố, không ngắc nổi thì bà cứ tung hê mẹ nó đi cho nhẹ. Cậu ấy bảo thế. Nhưng Lĩnh sợ làm Đại tá buồn nên lùng nhùng, khổ sở một thòi gian dài, đến khi không chịu đựng nổi mói quyết định dứt khoát.

Cả nhà đều biết, Vân cũng biết, từ ngày quay về, Lĩnh bị mắc chứng mất ngủ, suốt đêm cứ lục sục, xoay trở như tằm ra khỏi kén. Nhưng không ai biết mỗi khi nghe Lĩnh xoay trở, trằn trọc, tớ rất muốn vào an ủi Lĩnh, vỗ về mơn man cho Lĩnh ngủ. Có đêm Lĩnh qua giường tớ, đứng nhìn tớ chằm chằm sau đó thở dài, quay trở về chỗ của mình. Lúc như thế, cả người tớ cứng đơ lại như bị đúc xi măng. Đấy là điều mà tớ sẽ không bao giờ kể với ai, trừ cậu, mỗi cậu thôi. Không ngủ nhung Lĩnh chẳng sa sút, chẳng rạc đi chút nào, ngược lại còn rờ rỡ long lanh hơn. Đôi mắt Lĩnh to, tròng trắng xanh với đồng tử nâu tròn vo xoáy đen hun hút thi thoảng chìm khuất sau hàng lông mi cong mượt như cỏ tóc tiên, những cọng cỏ tóc tiên đen tuyền. Mỗi khi nhìn vào mắt Lĩnh, tớ thấy khó thở lắm Phốc ạ.

Mà đâu chỉ riêng mình tớ khó thở khi nhìn vào mắt Lĩnh. Hầu như những người bạn của Khuất đến nhà thăm Đại tá, nhìn thấy Lĩnh ai cũng xiêu điêu, cũng ngợp thở cả. Bọn họ tìm hết lý do này, lý do kia để gặp Lĩnh, thành ra từ lúc Lĩnh về lại, nhà cứ như có hội. Thoạt đầu thì vui, sau cũng bất tiện. Đại tá kín đáo dặn hai đứa mình luôn canh chừng để lọc khách. Khách quen thân thì vào, không thân mà dưng đứng tuổi thì từ chối khéo. Tớ với cậu trở thành hai thằng lính gác doanh trại, nhỉ Phốc nhỉ. Quả tình là hai thằng mình cũng hăng hái ra mặt với nhiệm vụ ấy. Có điều tớ còn phân biệt được khách này với khách kia, chứ cậu thì nhầm lẫn liên miên cả, ai tới cậu cũng vác mặt lên cắm cảu xua đuổi, đôi khi làm mất mặt Đại tá. Thế nhưng bác ấy chẳng giận gì hai đứa mình.

Kẻ kiên trì nhất là Bỉnh vẩu, làm ở tòa án, người trực tiếp xử cho Lĩnh ly hôn đơn phương, đúng không Phốc. Gã thẩm phán đó dai như đỉa đói, suốt ngày lượn lờ săn đón Lĩnh. Nhớ lần tớ nói gần như quát vào mặt

gã đó chứ? ừ, đúng đấy, đúng hôm Chủ nhật đấy. Tớ nghe tiếng gọi ngoài cổng, chạy ra thấy Bỉnh vẩu ăn mặc phẳng phiu, bóng lộn đứng nghển cổ nhìn vào trong. Gã xách một cái túi vải hình vuông có trang trí duy nhất hình quả trám màu đỏ đun ở giữa. Vừa thấy tớ Bỉnh vẩu đã toét miệng hỏi xem Lĩnh có nhà không. Tớ lắc đầu, cậu cũng lắc đầu. Bỉnh vẩu không tin, bảo cứ mở cổng cho gã vào, Lĩnh không có nhà thì gã ngồi chơi với Đại tá. Tớ nhìn cái khóe miệng dẻo quẹo của gã đó, tự dung quát lên, không là không. Cậu cũng quát lên, không, không, không. Bỉnh vẩu vằn mắt rất nhanh, rồi nhũn nhặn gửi quà lại cho Lĩnh. Tớ kín đáo nhìn cậu ướm hỏi có nên nhận không thì cậu gật gật. Tới khi Lĩnh về, cùng hai đứa mình mở gói quà thì bên trong là sôcôla và nước hoa. Nước hoa của Pháp vì có hình tháp Eiffel, cái tháp giống như một chữ A hoa viết điệu đà, điệu đến chảy xều ra. Hai đứa mình chén sôcôla còn Lĩnh thì giữ lọ nước hoa. Ăn xong, tớ với cậu mói sực nhớ là quên không đê phần Đại tá. Lĩnh bảo Đại tá không thích sôcôla, Lĩnh cũng dặn tớ là không nói cho bác ấy biết chuyện này. Buổi tối tớ đang pha nước nóng cho Đại tá ngâm chân thì cậu ngoạm gấu quần tớ lôi cật lực. Lĩnh ăn mặc gọn gàng, tóc buông xõa ra sau, khoác cái túi xắc nhanh nhẹn ra khỏi nhà. Tớ với cậu ngửi thấy mùi xăng xe tạt vào rồi thoáng cái, màu xe đỏ đun của gã Bỉnh vẩu vụt nhòe đi mất hút.

Những hôm sau, Bỉnh vẩu liên tục công khai đến đón Lĩnh đi chơi, có lần đi suốt cả ngày. Bọn họ đi đâu thì tớ với cậu chẳng dám hé răng hỏi dù rất muốn biết, đúng không?

Ban đêm tớ không còn nghe Lĩnh xoay trở nữa, chắc là tằm đã ra hẳn khỏi kén, chỉ hơi thở đều đều, sảng khoái.

Rồi Khuất gọi Lĩnh ra nói chuyện riêng. Tớ với cậu lén nghe thấy Khuất cảnh báo Lĩnh phải tránh xa Bỉnh vẩu ngay vì vợ gã đó nổi tiếng hay ghen. Lĩnh chỉ ngồi thu hai tay vào lòng, đầu hơi cúi xuống lặng nghe Khuất nói, tuyệt không thanh minh bất cứ câu nào. Đại tá lò dò ra hỏi thì Khuất đánh trống lảng bảo hai anh em nói chuyện sắp xếp công việc cho Lĩnh. Tớ nhìn cậu biết là nếu có thể, chắc cậu sẽ mách lại cho Đại tá.

Điều Khuất dè chừng Lĩnh cuối cùng cũng tới. Mà Phốc ạ, giờ tớ thú thật với cậu là trước khi nó tới thì rạng sáng hôm đó tớ mơ thấy Lĩnh bíu vai tớ lay cật lực nhờ giúp nhưng tớ không thể nào cựa động được. Khoảng mười giờ, mười rưỡi gì đó, Lĩnh đang nấu cơm còn Đại tá đang hào hứng kể cho bọn mình nghe chuyện hồi ở chiến trường bác ấy chỉ huy quân thế nào thì có tiếng lay cổng rầm rầm. Tớ điếng người nhớ lại giấc mơ, cậu thì lao bổ ra. Người đàn bà to lớn, núc ních, môi đỏ chót, mắt đánh thành quầng xanh lét với mái tóc xoăn như đội cả một bộ rễ cây trên đầu đang đứng chống nạnh, phía sau là ba bốn người nửa, toàn đàn bà, ai cũng hung hăng, khích động: Con Lĩnh đâu? Tớ thấy Đại tá ngơ ngác đứng lên rồi lại lẩy bẩy ngồi xuống. Tiếng vợ của Bỉnh vẩu xoe xóe chen chúc với tiếng giận dữ chói lói của cậu làm cho mọi người xung quanh đổ xô lại...

Sau cú ầm ĩ tanh bành đó, Đại tá xọp hẳn đi. Bác ấy ăn ít, nói ít, thậm chí nhìn cũng ít, chỉ lòa lòa với khoảng không gian ngay trước mặt.

Lĩnh cũng câm nín, âm thầm hơn, hàng tháng trời không bước chân ra khỏi cổng. Tớ lại nghe suốt đêm những lục sục, dằn day từ giường Lĩnh vọng ra. Lĩnh xa lánh mọi người, chỉ tớ là còn có chút cơ hội mon men tới, nói vài câu, nghe vài câu. Chính vì thế nên chỉ tớ mới biết Bỉnh vẩu đã lừa Lĩnh là gã cũng đang làm thủ tục ly hôn.

- Chị chỉ muốn Lĩnh nó được tốt chứ không ác ý gì... Thương nhau cũng khó thật...

Tới cổng viện, Vân phân bua với tớ bằng cái giọng nghèn nghẹt như sặc khói. Tớ gửi xe máy, dẫn chị ta vào chỗ Đại tá nằm điều trị mà đầu thì nghĩ dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, người chết đã chết, người đi đã đi, có cả người sắp bị gọi về nữa cho mà xem.

Khi quay ra, tớ thấy Khuất và Thảnh đứng nói chuyện với Oánh cuối hành lang. Tớ tới gần thì bọn họ ngừng lại, nhưng tớ vẫn kịp nghe được lòi dặn cuối của Oánh là sẽ phải trường kỳ kháng chiến với Đại tá.

Oánh đi rồi, Khuất quay sang bàn với Thảnh nên thuê ôsin trực nhưng Thảnh gạt phắt đi. Cậu biết không, có một cơn gió cợn lên trên mặt Khuất, tớ thấy rỗ như vậy, rõ một con gió màu xanh lạt, khi nó thổi qua rồi thì anh ta mới bảo sẽ bàn thêm với Hoành và Vân. Lập tức Thảnh vằn mắt:

- Bàn giời bàn đất gì thì bàn, nhưng vẫn phải nhớ tôi là trưởng trong cái gia đình này, không qua tôi là không xong.

Ngay từ hồi xưa, tớ để ý thấy trong mấy anh em, rất ít khi Thảnh dám đe Khuất vì Khuất không hồ đồ như những người khác. Đây là lần thứ hai anh ta sừng sững với Khuất. Lần thứ nhất xảy ra đã rất lâu, khi Thảnh nhảy xổ lên đóng vai dũng sĩ khua môi múa mép trước toàn trường và bị Đại tá của bọn mình đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Để lúc nào rảnh rỗi tớ sẽ kể cho cậu nghe chuyện ấy.

Từ viện về, thấy Sửu ngồi chơ vơ một mình một góc, tớ bèn rủ anh ta sang quán vợ chồng Rồ ngồi uống cà phê. Xem ra Sửu cũng chẳng để bụng tớ, vì anh ta gật đầu ngay tắp lự, cứ như là đang chờ sẵn tớ.

Cái tay giám đốc sở thương binh xã hội bị ngã ngựa phải về hưu non đã ngồi gà gật ở đấy với một tay nữa rồi. Tay này cũng lạ nhỉ cậu nhỉ, dạo còn đương chức thì lim lìm, chỉ uổng trà Lipton, thế mà về hưu hôm trước hôm sau đã đặt riêng nhà Rồ một cái bàn để tiếp rượu bạn bè. Cậu Hoành cậu ấy bảo rượu của tay này toàn loại khủng vì xách từ nước ngoài về, chai nào cũng như gái mười tám.

Rồ chồng đem cà phê ra, bọn tớ chưa kịp uống thì đã thấy Hoành tập tễnh đi vào, lưng cậu ấy gù gù, tay thọc túi quần, điếu thuốc lệch khóe miệng và khói nhun nhút phất lên. Hoành không ngạc nhiên khi thấy hai chúng tớ, cậu ấy chỉ liếc sang bàn tay ngã ngựa rồi thản nhiên gọi thêm cho mình một ly đen đá. Sau đó cậu ấy ườn ra, xọc hai chân vào gầm bàn, vẩy đầu đến rắc một tiếng nghe rợn hết cả người.

Tớ hỏi Hoành có nên báo cho Lĩnh biết chuyện Đại tá đang nằm viện không thì cậu ấy cười ruồi, xua xua tay. Sửu ngọt nhạt bảo không biết Đại tá thì thế nào, chứ ở dưới Hà Nội những người già cỡ bác ấy họ đều cẩn thận làm sẵn di chúc chia tài sản từ khi còn khỏe, tránh sau này con cái kèn cựa, hục hặc, mà họ chia rất văn minh, trai hay gái cũng hưởng bằng nhau hết.

- Ê... - Hoành làm như không nghe thấy lời Sửu, nhổm lên vẫy Rồ chồng lại, chỉ vào tớ - ông này nhà tôi như nồi nước sôi để nguội, nó vô hại, cho nên lần sau mà còn động vào ông ấy là tôi đéo để yên đâu đấy.

Rồ chồng trợn trạo nhìn lại Hoành rồi nhìn cái vết tím trên má tớ, phủi đít bỏ đi. Tớ nói Rồ chồng nhìn vết tím trên má tớ là vì tớ có cảm giác nó hơi rơn ran như bị sờ mó. Hoành cũng chẳng bảo thêm gì, mặt mày thản nhiên như chúng tớ, tức là tớ với Sửu với Rồ chồng, chỉ là mấy bông hoa giấy khô.

Tớ soi mặt mình vào ly cà phê, cái ly cà phê xa lạ, thấy đúng khuôn mặt mình nâu trầm như bông hoa giấy khô. Thi thoảng cậu nên soi mình vào cà phê, cũng ly kỳ lắm đấy Phốc ạ. Rất ly kỳ.