← Quay lại trang sách

Chương 19

Để ý, hãy để ý thái độ của Thảnh, tớ thấy nó khang khác mọi khi. Mọi khi anh ta không quan sát Đại tá kỹ càng, chăm chú kiểu thế này, cứ liên tục di chuyển từ góc nọ sang góc kia ngó nghiêng, săm soi như tìm ai đang ẩn náu sau bác ấy.

Tớ thì tớ cho rằng Đại tá chẳng thay đổi nhiều, vẫn là khuôn mặt teo tóp, nhằng nhịt những vết nhăn và những chấm đồi mồi, mái tóc trắng dài xòa ngang vai, tấm chăn trắng phủ ngang ngực vậy thôi. Nếu nhìn kỹ mới thấy cái chăn mỏng màu trắng dềnh lên hạ xuống như một đám mây đung đưa chực trôi đi.

Tớ đang hồi hộp rình xem đám mây sẽ trôi thế nào thì thằng Tuyên ôm con iPad lò dò sang. Nó đá lông nheo với tớ rồi ghé vào đứng cạnh Thảnh, nhìn Đại tá bằng ánh mắt nghi ngại. Tớ nghe Thảnh bảo nó:

- Có lẽ ông ấy cũng tiếc.

Thay vì trả lời, Tuyên lắc đầu, tay vẫn cắp chặt con iPad lảng ra chỗ khác, dáng đèn đẹt, xiêu xiêu của nó chúi về phía trước như cổ đeo đá.

Thảnh châm thuốc, rít liên hồi kỳ trận, thả khói ra cà mũi lẫn mồm, lúc sau anh ta bảo tớ gọi điện báo cho những người ở đơn vị cũ của Đại tá để họ chuẩn bị. Tuyết đang đếm tiền, dừng tay dợm mồm thắc mắc rằng sao lại phải vội vàng như thế. Thảnh xẵng giọng:

- Vội gì mà vội. Huyệt đã đào rồi thì còn vội gì nữa - tớ tưởng Thảnh sẽ tiếp tục đốt to ngọn lửa lên nhưng tự dưng anh ta lại ngập ngừng, thoi thóp - Tao cũng bắt đầu già rồi.

Câu nói cuối của Thảnh giống mẩu tàn tro lả tả rớt xuống. Những ngón tay Tuyết lại thoăn thoắt múa soàn soạt trên xấp tiền. Hoành nhún vai nhìn Vân.

- Dưới suối vàng nước có vàng không nhỉ?

Vân ngẩn ngơ buông ra câu hỏi rồi lại tiếp tục nhìn xa. Tớ đã giật bắn người khi nghe câu nói đó, ngực tớ xẹp xuống như bị những thỏi chằn chặn thuở nào đè lên.

- Xa xôi thế, sao mà biết được.

Lời đáp của Tuyết thoảng đến mức nó lẫn ngay vào với âm thanh soàn soạt của những tờ polime. Chiếc áo sơ mi màu mỡ gà của tớ treo trên dây phơi ngoài sân bị gió vờn hất lên từ từ rồi hạ từ từ xuống, sau đó lại hất phồng lên như có kẻ vô hình đang loay hoay khoác vào.

Thảnh gọi điện thoại nói chuyện với ai đó, giục người ấy sang ngay, rồi anh ta quay ra lục lọi cái tủ, bắt đầu từ ngăn kéo dưới cùng. Hai túi ni lông to bị Thảnh tò mò mở tung ra. Tớ thấy túi thứ nhất có một mảnh vải trắng, một bộ bài tam cúc đã cũ, hai đồng tiền xu giả cổ, mấy xấp vàng mã và tiền âm phủ, túi còn lại là một bịch chè cở phải đến bốn, năm cân. Thảnh khe khẽ thốt lên không rõ với tớ hay với chính mình:

- Thế này mà còn dám trách tao sốt ruột.

Hộc tủ trên cùng, nơi để mọi giấy tờ, sổ sách, vật lưu niệm của Đại tá cũng được Thảnh kéo xuống và anh ta đã lựa ra cái cần tìm. Một cuốn sổ bìa kẻ carô xanh.

Cuốn sổ này có lần vô tình tớ xem được khi dọn đồ đạc. Mặt chính của nó Đại tá dùng để kê khai lý lịch cá nhân, với dòng đầu tiên viết đủ họ tên của bác ấy bằng chữ in hoa, sau đó là những mốc thời gian quan trọng nhưng vắn tắt, mặt sau cuốn sổ thì ghi rất nhiều số điện thoại và địa chỉ.

Thảnh liếc nhìn quanh dè chừng rồi rất nhanh và quyết đoán, anh ta xé mấy trang, vo lại, nhét vào túi quần. Không ai trong gia đình thấy hành động ấy của Thảnh, trừ bọn mình.

Lúc sau, ông Trần, phó chủ tịch cựu chiến binh phường loắt quắt sang, mang theo một tệp giấy trắng khổ to. Hóa ra thế, hóa ra Thảnh mời ông Trần cùng với mình chuẩn bị sẵn điếu văn cho Đại tá. Ông Trần nhìn Thảnh từ đầu tới chân, dò xét, cân nhắc, rồi hỏi anh ta từng viết điếu văn lần nào chưa. Thảnh ngượng ngần lắc đầu.

- Tớ đã bảo rất nhiều lần rồi, điếu văn không phải thứ ai cũng thò mũi vào mà viết được đâu. Thôi, phần việc của cựu chiến binh thì cứ để cựu chiến binh chúng tớ lo.

Ông Trần phùng má khựng khiêng, kẻ cả nhưng giọng thì vẫn gầy quắt gầy queo.

Không bỏ lỡ dịp, ngay lập tức tớ tranh thủ sấn lại hỏi ông Trần xem ông ta có chắc là chúng liên quan tới nhau thật không. Ông Trần ớ ra nhìn tớ, giọng vẫn cau cảu như mọi khi:

- Cái gì liên quan?

- Rau xà lách với lễ nghĩa ấy?

Ông Trần hỉ mũi quay lưng lại tớ. Ông ta ra bàn uống nước, gạt ấm chén sang bên, trịnh trọng bày xấp giấy trắng trước mặt. Thảnh ren rén đặt cuốn sổ của Đại tá xuống. Những ngón tay lẻo khẻo của ông Trần ngúc ngoắc, dò dẫm trên cuốn sổ, tìm những nét tiểu sử chính của Đại tá. Đôi mắt kính lão dày khự của ông ta thi thoảng lại lóe lên mỗi khi ngước nhìn Thảnh để hỏi thêm các chi tiết khác.

Cậu không vừa lòng điều gì đó, tớ cam đoan trăm phần trăm thế vì cậu cứ lử dử đi từ góc nọ sang góc kia, cổ họng đầy ứ những tiếng rên câm lặng, uất ức.

Khi phục viên, Đại tá của bọn mình đeo hàm đại úy, nhưng vì tuổi đã cao, dáng lại quắc thước nên mọi người cứ gọi bác ấy là đại tá cho tương ứng với tầm vóc cơ thể bác ấy. Dần dà đại tá trở thành tên riêng, át cả tên thật của bác ấy. Tên cúng cơm của Đại tá là Quyết, Nguyễn Văn Quyết.

Ông Trần càm ràm:

- Thế ra ông cụ Quyết cũng chỉ cấp úy thôi nhỉ.

Thảnh cay cú, anh ta khoát hai tay thành vòng rộng trước mặt như bao quát cả ngôi nhà, bảo tướng tá bây giờ nằm mơ cũng chẳng có được đống huy chương như của Đại tá. Không riêng Thảnh, cậu cũng cay cú, tớ cũng cay cú.

Mẹ khỉ...

Khoan đã, im nào.

Thảnh đang bắt ông Trần phải liệt kê đầy đủ hết các loại khen thưởng, không được bỏ sót cái nào của Đại tá, vì đó là công lao, là mồ hôi xương máu cả một đời bác ấy. Ông Trần nhếch mép, hé mắt lên, chắc định phản ứng nhưng thấy bọn mình sừng sộ vây quanh nên đành mím môi, nắn nót viết tiếp. Thảnh được thể ngồi luôn xuống ngay bên cạnh dõi theo từng chữ ông Trần viết, chẳng khác gì thầy giáo giám sát học trò. Ông Trần mới viết nửa trang, Thảnh đọc đã không bằng lòng:

- Phải sửa chú ạ, đây là điếu văn chứ có phải nghị quyết đâu mà viết là tuyệt đối tin tưởng vào chế độ.

Lần này thì ông Trần dừng khựng lại, ngả hẳn người ra sau, đẩy mạnh cái bút cho nó trượt dài trên mặt bàn:

- Giỏi thì anh em chúng mày viết đi.

Cậu nhển lên, răng nhe ra. Tớ thì hơi rùn xuống, tay nắm chặt lại. Khuất từ đâu bước nhanh tới ngọt nhạt, vỗ về ông Trần, bảo ông ta cứ chủ động viết theo ý của mình cho xong, có sửa chữa, thêm bớt gì gia đình sẽ tính sau. Nể lời Khuất, ông Trần lại chúi đầu vào viết.

Thảnh bực dọc, rất bực, nhưng anh ta không đi ra ngoài mà tiếp tục ngồi canh chừng ông phó chủ tịch cựu chiến binh phường, có điều bây giờ khoảng cách hơi xích ra một tí.

Tớ chợt nhận ra cái dáng ngồi cóm róm của ông Trần giống hệt với dáng ngồi của ông Trinh tên lửa.

Nhưng ông Trinh thì chỉ hàn ca thủng cho Đại tá.

Lần ông Trinh đến nhà chơi, tớ có được nghe ông ấy kể với Đại tá về vụ gặp lại vợ của người phi công bị tên lửa đơn vị ông ấy bắn rơi. Ông Trinh bảo khi đến nơi, ông ấy cảm thấy buồn đến mức cứ như là muốn ngồi chết và được chôn luôn trong ngôi nhà ba gian lọp fibrôximăng ấy. Và rồi ông Trinh chết sau đó khoảng hơn tuần, chết trong đêm, thầm lặng, chẳng phiền ai. Sáng bà vợ vào lay ông dậy đi hợp cựu chiến binh thì ông đã lạnh ngắt.

- Chú viết ở đây nó vừa ồn vừa nóng, sang nhà cháu cho nó yên tĩnh mát mẻ. Đi thôi.

Thảnh nói, quả quyết nắm tay ông Trần lôi phắt dậy. Ông phó chủ tịch cựu chiến binh ơ ớ mấy tiếng nhưng vẫn để Thảnh kéo tuột đi. Tớ nhìn theo thấy Thảnh ném một cục trăng trắng vào chỗ đống rác.

Xung quanh chợt nhập nhoàng, chao đảo vì một cái bóng lớn xô vào mặt trời. Phải mất một lúc, cái bóng cồng kềnh ấy mới rời ra thành những cụm nhỏ và ánh nắng lại rớt xuống. Trong khoảng thời gian đó, Thảnh và ông Trần phó chủ tịch cựu chiến binh phường như biến mất.

Cậu thật hiểu ý tớ khi cầm cái cục trăng trắng Thảnh vừa vứt, mang đến để tớ mở xem. Biết đó là gì không? Đây này, rõ ràng là hai trang giấy vừa bị Thảnh xé ra từ cuốn sổ của Đại tá. Trong hai trang đó có hàng loạt phép tính bằng con số bị gạch xóa nhằng nhịt, để rồi đúc lại là tám ô chữ nhật nguệch ngoạc xếp theo hàng dọc, bên trong mỗi ô ghi:

gạch = 700v

xi m = 5t

cát = 2k

công th = 15

chè = 2c—>4c

bát hương = lc—>3c

thuốc lá = 6b

thành t =? —>?

Bên dưới nữa là danh sách tên người, được viết bởi nhiều loại bút khác nhau, vài cái tên được gạch chân bằng mực đỏ. Trên góc của danh sách có một ký tự nửa như chữ V nửa như nét đánh dấu với phần đuôi vút lên mạnh mẽ, phóng túng.

Tớ áng chừng số vật liệu kia chỉ đủ xây một ngôi mộ to, hoặc là một cái miếu nho nhỏ. Chỉ đủ thế thôi. Để chắc ăn, tớ cầm tờ giấy nhón chân chạy vào hỏi Đại tá tớ áng như vậy đúng hay sai. Nhưng bác ấy không trả lời mà cứ thiêm thiếp giữa mớ dây dợ lằng nhằng và những âm thanh kìm nén, gấp gáp xung quanh.

Là tớ nói bác ấy không trả lời chứ có phải tớ nói tớ đâu mà cậu bấu lấy chân tớ đòi hỏi. Không phải chuyện ấy hả? Chuyện gì, tớ nợ gì cậu? À rồi, tớ quên mất, đúng là tớ còn nợ cậu chuyện cái vụ Thảnh đe Khuất. Giờ thì tớ tranh thủ kể nốt cho xong đi.

Đầu đuôi nó thế này:

Dạo đó đang ở cao trào của cuộc chiến tranh biên giới phía bắc nên nhà trường có mời một dũng sĩ đến nói chuyện. Dũng sĩ này người dân tộc, mới mười lăm, mười sáu tuổi, có thành tích một mình bắn cháy ba xe tăng của quân xâm lược.

Nhân lúc các thầy cô ra cổng trường chờ khách, Thảnh lẻn lên bục đóng vai dũng sĩ kể chuyện mình động thủ đánh bại bọn bành trướng xâm lược thế nào.

Thảnh kể. Sau khi nhận được mật chỉ của sư phụ cấp trên, tớ dùng phép khinh công phi từ đỉnh núi đang đứng sang đỉnh núi có bọn giặc để tỉ thí với chúng. Chân vừa chạm đất, không cho bọn bành trướng kịp định thần, mười ngón tay tớ đã phóng ra mười chỉ thần công màu xanh lét hất tung bọn chúng lên trời như lá bị gió cuốn. Rồi tớ thi triển thân pháp xuống núi, nhìn thấy ở khúc ngoặt có một chiếc xe tăng rú máy lao như điên đến, tớ liền vận công phát ra một luồng kình lực nặng mười ngàn cân khiến chiếc xe văng vào vách núi vỡ tan tành. Ba thằng giặc lái ôm đầu chạy ra khỏi xe thì tớ liền xẹt tới như ánh chớp, đứng chắn trước mặt chúng, để cho chúng thoải mái ra đòn trước. Sau đó tớ mới bảo các ngươi đánh mỗ đây nhiều rồi, giờ mỗ chỉ đánh mỗi ngươi một chưởng, ba phút sau các ngươi sẽ chết. Nói là làm, tớ chụm năm đầu ngón tay điểm bốp bốp bốp vào huyệt của cả ba khiến chúng tê cứng lại, cùng thất kinh kêu lên, ngươi, sao ngươi dám... Tớ bảo chúng, đối với loại hàng xóm hay lấn đất như các ngươi thì cái gì mỗ đây cũng dám hết...

Đám học sinh đang reo hò cuồng nhiệt vì câu chuyện đến hồi gay cấn với sự xuất hiện của một nhân vật tóc trắng dài ngang vai, khoác áo choàng trắng, hành tung kỳ bí chẳng biết chính hay tà vì đưa ra lời thách đấu cho cả hai phái thì đoàn khách mời đến. Thảnh bị bảo vệ điệu cổ xuống. Cuộc nói chuyện của dũng sĩ thật đâm ra tẻ nhạt vì chẳng hề có Như Lai thần chưởng, vô ảnh cước, độc xà ám khí như của Thảnh.

Lĩnh cái án cảnh cáo toàn trường, Thảnh hoảng, anh ta đã đe tớ với Khuất cấm hé răng cho ai trong gia đình biết. Mấy ngày sau thì lộ việc, không phải do tớ, còn do Khuất hay do ai thì tớ chẳng hiểu. Sau này, có lần Hoành khẳng định là do chính Thảnh, vì theo cậu ấy Thảnh giống gà mái, vừa đẻ vừa kêu, chả giấu được ai cái gì.

Đấy, chuyện là thế, nếu cậu muốn biết tường tận thì đi mà hỏi thêm Thảnh, anh ta đang quay lại kia kìa. Nhưng tớ nói trước là cũng chẳng hy vọng moi thêm được gì nữa đâu, vì tớ thấy dạo này mặt Thảnh phong bế lắm rồi.

Ông Trần biến mất. Theo cậu thì ông ta về nhà của mình ở giữa ngã ba Túc Duyên với Âm Hồn, hay là lang thang chỗ khác? Chịu hả? Tớ cũng chịu.

Mọi người xúm vào hỏi Thảnh về cái điếu văn thì anh ta nói đã viết xong, đã cất kỹ, không ai được phép xem. Hoành ném bộp bao thuốc xuống mặt bàn, hai tay cậu ấy bặm chặt lại bảo Thảnh làm thế là gia trưởng, quá gia trưởng. Thảnh liếc về phía Đại tá đang nằm thiêm thiếp, sau đó ngó lại mình, từ phần ngực đổ xuống chân, như để cân nhắc, phán đoán rồi hạ một câu chắc nịch:

- Không gia trưởng thì loạn.

Cậu bồn chồn chạy lên chạy xuống ở bậc thềm, đuôi cong vểnh lắc lư sang hai bên. Như thế là cậu cũng đang chao đảo. Cậu biết nhân cách con người ta nằm ở đâu không? Nằm ở mắt. Thế mới chán. Nhưng dù sao thì tớ cũng rất mê cái đuôi của cậu Phốc ạ, vì nó gọi cho tớ nhớ tới con đường hồi còn đi học cùng với Lĩnh.

Này, lạ chưa kìa, chẳng ai bảo ai, tự nhiên mọi người cứ thế lẳng lặng ngồi quây lại với nhau.

Nều có máy ảnh thì phải chụp một kiểu, dứt khoát phải chụp vì ít khi tụ tập đầy đủ như vậy. Thôi thì tớ lấy cuốn sách của Nguyên ra, cuộn tròn lại thay cho máy ảnh, áp vào mắt phải để chụp tạm vậy. Méo mó có hơn không.

Tuyết co hai chân sát cằm, cái miệng hơi trề ra, vòng tay ôm eo lưng Lanh một cách thân mật.

Khuất ngồi cạnh Sửu, quần màu xanh thẫm ly sắc lẹm, áo trắng xơ vin và cái cà vạt màu đỏ hờ hững buông xuống từ cổ áo cứng đanh.

Hoành quần cộc, áo phông, tóc bù xù, túi quần bên đùi trái phồng căng vì ví tiền và điện thoại, mặt cậu ấy lầm lầm như cục máu đọng.

Ngồi trên chiếc ghế đẩu, đặt sát cạnh giường Đại tá, Xiển co hai chân lên, tì cằm xuống đầu gối, trông màu mỡ, phồn thịnh chẳng khác gì cây giò vừa mói vớt trong nồi ra. Chếch Xiển là Vân, tóc xòa tràn một bên vai lẫn vào với màu áo xanh đen.

Sau mọi người là bức tường bị thấm nước loang lổ tạo ra bao nhiêu những hình thù biến đổi kỳ ảo.

Tách. Một bức ảnh ra ảnh, quý đấy nhé.

- Đứa nào không liên quan thì biến.

Thảnh hắng giọng, hất đầu ngạo ngược.

Thì biến. Tớ ngoái nhìn vào giường Đại tá, thấy đám mây trắng lắc lư nhè nhẹ như chuẩn bị bay, liền cầm cuốn sách thũng thẵng đi ra. Hình như Xiển cũng lẽo đẽo theo tớ. Tới cổng, tớ cúi xuống hỏi cái bóng của mình, mày là ai mà chểnh mảng thế?

- Em nhớ thằng cu nhà em quá.

Xiển vượt lên, rên vào mặt tớ, cặp môi dày ưỡn cong vật lộn nhau y như hồi cậu Hoành với thằng Liệt tranh giành cây cột số.

Chiến đấu, chiến đấu..., sau lưng tớ con sáo đá kêu mấy tiếng rồi nhảy loạch xoạch. Rồi một khoảng lặng phắc xỏa bung ra, lặng đến mức tớ nghe được tiếng bánh xe trèo trẹo tiến lại, dù chưa nhìn thấy nó.

Bên kia đường Rồ vợ vừa dọn dẹp đống nồi vừa để ý canh chừng thằng con tăng động đang chạy kịch liệt giữa hai cây xà cừ. Bàn của riêng tay giám đốc ngã ngựa vẫn để trống, tênh hênh giữa màn nắng rùng rùng ong óng như phủ lớp ni lông mỏng nhàu.

Tớ đưa mắt tìm Rồ chồng mà chẳng thấy tăm hơi hắn đâu. Nhưng Rồ vợ lại nhìn thấy tớ, trăm phần trăm là thấy tớ, qua con mắt đen đượm thăm thẳm. Cái vẫy tay của Rồ vợ cũng thăm thẳm, nó giống cánh bướm, chẳng biết đang bay lên hay đang giáng xuống.

Tớ bước nhanh sang đường, định bụng tiện thể nhắc lại với nhau việc tớ thích xôi lạc chứ không thích xôi xéo nửa.

Thằng tăng động vung kiếm lên. Gần như ngay lập tức, con chị răng vẩu của nó nhào ra lôi theo xềnh xệch thằng bé út, gào to: Ngày xửa ngày xưa... Tớ lẩm nhẩm đọc tiếp lời con bé, đọc rất khẽ: Có một ông vua... Con bé quắc mắt nhìn tớ như vừa bị cướp mất thứ đồ quý giá và phải cướp lại, mồm nó dẩu ra một cách dữ tợn: Đánh rắm tua tua, bị cua cắp đít, đít đít đít đít đít...

Tớ và con bé nhìn nhau chằm chằm rồi cùng nhoẻn cười làm lành với nhau, sau đó con bé đẩy lưng thằng Út cho nó lẫm chẫm chạy lại với ông anh táng động.

Rồ vợ, cô thủ thư duyên dáng một thuở ấy, người đàn bà bán cà phê lẫn cơm phở xào ấy, chùi tay vào cái tạp dề, đầu hơi nghênh lên, cả má cả miệng cả tai đột nhiên hồng tươi hỏi tớ xem có thấy người ta hấp dẫn không.

Bỏ mẹ rồi Phốc. Kiểu ảnh tớ chụp chẳng thành ảnh được vì không có Lĩnh, không có tí bóng dáng gì của Lĩnh. Tớ cuống cuồng vừa giở cuốn sách ra vừa đáp lời Rồ vợ là có, có hấp dẫn, hấp dẫn lắm. Nhưng sao giọng tớ nó như ở bên dưới tầng tầng lớp lớp rêu ẩm.

Rồ vợ nhoẻn cười rồi ngoái sang dặn con bé để mắt trông cửa hàng và hai thằng em. Con bé chẳng trả lời, cũng chẳng từ chối, chỉ có hai cái răng vổ chìa ra dài hơn.

Lần đầu tiên tớ vào được nhà Rồ. Bên trong phủ một thứ ánh sáng ngai ngái nửa xám nửa vàng cam. Rồ vợ ngửa cổ, ngực vươn sát mặt tớ, hất tung mái tóc vốn hay buộc túm lại cho gọn.

Bây giờ thì tớ chả cảm giác gì cho ra tấm ra món, cứ lềnh loãng, nhàn nhạt phát sợ.

Mở hẳn ra mà xem.

Cái giọng nâu phớt ấy sao lênh đênh, diệu vợi làm vậy hả cậu.

Tớ không nhìn rõ những thứ trong cuốn sách nên giơ nó ra chỗ có vệt sáng mảnh sắc rọi vào từ khe hở giữa hai cánh cửa. Và tớ bắt gặp những chữ mà Đại tá đã từng nguệch ngoạc viết. Một ngọn lửa nhen lên trong vòm họng tớ khi tớ đọc thành tiếng mấy con chữ ấy. Triệu thời về. Cuốn sách quẫy mạnh một cái.

Rồ vợ đẩy tớ ra:

- Người ơi là người, đã chay tịnh thì xuống trần gian này làm gì cho khổ cơ chứ.

Ngoài kia, thằng bé tăng động đã xử lý xong kẻ thù và đang hung hăng tìm kiếm kẻ thù mới vì tớ nghe thấy con chị nó kêu rất to: Không phải. Kia kìa, con Phốc kia mới đúng kìa.

Mọi thứ dần bị nuốt mất, bắt đầu từ hai cánh tay, luôn luôn là hai cánh tay trước tiên, sau đó tới mạng sườn dập dềnh bóng tối, sau nữa thì chỉ còn lại quả tim to bằng cái ba lô lèn căng bồn chồn... Rồi thì quả tim thu nhỏ lại, phải nhỏ lại thôi, không nên quá to lớn. Một quả tim to lớn chả có ích gì ở đời này. Khi tim là quả hồng thì cái cây hiện ra, chầm chậm, gầy guộc nhưng dẻo dai, săn chắc. Sương khói lượn quanh, lấp vào khoảng trống giữa các cành và đốm sáng bềnh lên nổi trôi, chờn vờn.

- Về rồi kìa.

-Ừ!

Nghe vừa uể oải, vừa như rất hài lòng, lại vừa như cho xong đi.

Hà Nội 2013 - 2017