Chương 2
Streeter nhận ra các đầu móng tay mình đang bấm sâu vào lòng bàn tay. Thay vì thả lỏng ra, anh ta càng siết mạnh hơn. Tiếp tục bấm móng tay xuống cho tới khi anh cảm thấy có máu rỉ ra. “Nhưng chết tiệt, anh ta đã cướp cô ấy của tôi!” Chuyện này đã giày vò gặm nhấm Streeter trong nhiều năm, và anh ta cảm thấy thật dễ chịu khi có thể hét ra thật to như thế.
“Quả đúng là thế thật, và chúng ta chưa bao giờ thôi mong muốn có được thứ chúng ta muốn, cho dù nó có tốt cho ta hay không. Ông không định phủ nhận điều đó chứ, ông Streeter?”
Streeter không trả lời. Anh ta đang thở hổn hển, giống như một người vừa cắm đầu chạy thật nhanh một mạch năm mươi yard[9] hay tham gia vào một cuộc ẩu đả trên đường phố. Những nốt tròn nhỏ cứng sẫm màu đã nổi lên trên hai gò má vốn trắng bệch lúc trước của anh.
“Và đó là tất cả?” Elvid nói với giọng của một mục sư xứ đạo nhân hậu.
“Không.”
“Vậy hãy kể hết ra đi. Hãy rút cạn nước khỏi nốt phỏng rộp đó đi.”
“Anh ta là một triệu phú. Anh ta không đáng được như thế, nhưng vẫn là triệu phú. Vào cuối những năm tám mươi - không lâu sau trận lụt thiếu chút nữa đã xóa sổ thị trấn này - anh ta bắt đầu khởi nghiệp một công ty thu dọn chế biến rác... có điều anh ta đặt tên cho nó là Công ty Thu dọn và Tái chế Chất thải Derry. Ít nhất cũng có những cái tên hay hơn, ông biết đấy.”
“Ít nặng mùi hơn.”
“Anh ta tới tìm tôi để vay tiền, và mặc dù đề xuất của anh ta có vẻ khá mạo hiểm với tất cả mọi người tại ngân hàng, tôi đã cố gắng giúp nó được phê chuẩn. Ông có biết tại sao tôi lại giúp anh ta vay được tiền không, Elvid?”
“Tất nhiên! Vì anh ta là bạn ông!”
“Đoán lại đi.”
“Vì ông nghĩ anh ta sẽ thất bại và sạt nghiệp.”
“Đúng thế. Anh ta đã dồn hết tiền tiết kiệm vào mua bốn chiếc xe chở rác, và mang ngôi nhà đi thế chấp để mua một khu đất nằm ngay bên ngoài địa giới của thị trấn Newport. Để làm bãi đổ rác. Giống như nơi đám găngxtơ ở New Jersey sở hữu để rửa tiền buôn bán ma túy và chứa giá của bọn họ, đồng thời làm chỗ thủ tiêu xác chết. Tôi nghĩ chuyện đó thật điên rồ và chỉ muốn viết giấy cho vay ngay lập tức. Vì chuyện đó, anh ta vẫn còn yêu quý tôi như một người anh em trai. Chưa bao giờ quên kể với mọi người tôi đã can đảm đối đầu với cả ngân hàng, thậm chí mạo hiểm cả chỗ làm của mình như thế nào. “Dave đã chống đỡ giúp tôi, giống như hồi ở trường trung học vậy,” anh ta nói thế. Ông có biết bọn trẻ trong thành phố giờ đây gọi bãi rác của anh ta như thế nào không?”
“Nói cho tôi biết đi!”
“Núi Rác Lớn! Nó to khủng khiếp! Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nó có phóng xạ! Nó được một lớp cỏ che phủ lên trên, nhưng có những tấm biển CẤM LẠI GẦN cắm nhan nhản khắp nơi quanh núi rác đó, và rất có thể có cả một thành phố chuột dưới lớp cỏ xanh rì đó! Và có khi cả chúng cũng nhiễm xạ!”
Streeter dừng lại, nhận ra những gì mình nói nghe có vẻ lố bịch, bất cẩn. Elvid là kẻ mất trí, nhưng - ngạc nhiên chưa! Streeter hóa ra cũng mất trí nốt! Ít nhất là trong chủ đề về người bạn cũ của anh ta. Hơn nữa... Khi mắc bệnh ung thư người ta nhìn ra sự thật, Streeter thầm nghĩ.
“Chúng ta hãy tóm lược lại nhé.” Elvid bắt đầu chỉ ra từng điểm bằng các ngón tay của ông ta, chẳng hề dài mà ngắn ngủn, mập mạp và vô hại hệt như phần còn lại của con người ông ta vậy. “Tom Goodhugh đẹp trai hơn ông, thậm chí kể cả khi hai người còn là những cậu nhóc. Anh ta được trời phú cho những năng khiếu thể thao mà ông chỉ có thể nằm mơ. Cô gái đã kiên quyết khép chặt cặp đùi dài trắng muốt của cô ta trên băng ghế sau chiếc xe của ông đã mở rộng chúng ra cho Tom. Anh ta cưới cô gái. Tới giờ họ vẫn còn yêu nhau. Con cái cũng đàng hoàng cả, tôi đoán vậy đúng không?”
“Khỏe mạnh và đẹp đẽ!” Streeter nhổ nước bọt. “Một đã kết hôn, một đang học đại học, một học trung học! Cậu út này là đội trưởng của một đội bóng đá! Hệt như bậc sinh thành chết tiệt của nó!”
“Phải. Và - đáng bực mình hơn tất cả - anh ta lại giàu có và ông đang phải vất vả bươn chải trong cuộc sống với mức lương chừng sáu mươi nghìn một năm.”
“Tôi kiếm thêm được một khoản thù lao nhờ viết giấy vay cho anh ta,” Streeter lẩm bẩm. “Vì tỏ ra có tầm nhìn.”
“Nhưng điều ông thực sự muốn là được thăng chức đúng không?”
“Làm sao ông biết?”
“Bây giờ tôi là dân làm ăn, nhưng đã từng có thời tôi chỉ là một người làm công ăn lương khiêm tốn. Và bị sa thải trước khi tự mình khởi nghiệp.
Điều tuyệt nhất từng xảy đến với tôi. Tôi biết những chuyện này diễn ra thế nào. Còn gì nữa không? Tốt hơn nên trút bỏ hết gánh nặng trong ngực ra.”
“Anh ta uống Spotted Hen Microbrew!” Streeter thốt lên. “Không ai ở Derry uống thứ thối tha huênh hoang đó! Chỉ mình anh ta! Chỉ mình Tom Goodhugh, ông Vua Rác!”
“Anh ta có xe hơi thể thao không?” Elvid khẽ hỏi, giọng trơn như bôi mỡ.
“Không. Nếu thế, ít nhất tôi còn có thể đùa cợt với Janet về thời kỳ mãn kinh của xe thể thao. Anh ta lái một chiếc Range Rover mắc dịch.”
“Tôi nghĩ có thể còn một điều gì đó nữa,” Elvid nói. “Nếu đúng thế, có lẽ ông cũng nên trút bỏ nốt nó ra.”
“Anh ta không bị ung thư.” Streeter gần như thì thầm. “Anh ta năm mươi mốt tuổi, cũng như tôi, và anh ta khỏe như một... một con ngựa chết tiệt.”
“Cả ông cũng thế thôi,” Elvid nói. “Cái gì?”
“Đã xong rồi, ông Streeter. Hay, vì tôi đã chữa khỏi ung thư cho ông, ít nhất là tạm thời, tôi có thể gọi ông là Dave chứ?”
“Ông là một người thật điên rồ,” Streeter nói, không khỏi có chút ngưỡng mộ.
“Không, thưa ông. Tôi đang rất sáng suốt tỉnh táo. Nhưng nhớ tôi đã nói là tạm thời. Bây giờ chúng ta đang ở giai đoạn “dùng nó đi, ông sẽ mua nó cho coi” trong mối quan hệ của chúng ta. Nó sẽ kéo dài ít nhất một tuần, có thể là mười ngày. Tôi đề nghị ông hãy đi khám bác sĩ ngay. Tôi nghĩ ông sẽ thấy tiến triển đáng kể trong tình trạng của mình. Nhưng điều đó sẽ không kéo dài. Trừ khi...”
“Trừ khi?”
Elvid cúi người ra trước, mỉm cười thân mật. Thêm lần nữa, dường như ông ta lại có quá nhiều răng (và chúng lại quá to) cho cái miệng vô hại của mình. “Thỉnh thoảng tôi lại có mặt ở đây,” ông ta nói. “Thường là vào giờ này trong ngày.”
“Ngay trước lúc hoàng hôn.”
“Chính xác. Phần lớn mọi người không để ý đến tôi - họ nhìn lướt qua tôi như thể tôi không có mặt ở đó - nhưng ông sẽ chăm chú quan sát. Phải không nào?”
“Nếu tôi khá hơn, chắc chắn tôi sẽ làm thế,” Streeter nói.
“Và ông sẽ mang cho tôi một thứ.”
Nụ cười của Elvid giãn rộng ra, và Streeter thấy một điều thật kỳ lạ, khủng khiếp: những chiếc răng của người đàn ông này không chỉ quá nhiều hay quá to. Chúng còn nhọn hoắt.
Janet đang gấp quần áo trong phòng giặt khi Streeter quay về nhà. “Anh đây rồi,” cô nói. “Em bắt đầu thấy lo rồi đấy. Anh lái xe không có vấn đề gì chứ?”
“Ổn cả,” anh đáp. Rồi đưa mắt nhìn quanh căn bếp của mình. Trông nó có gì đó khang khác. Trông giống như một nhà bếp trong một giấc mơ.
Anh ta bật một ngọn đèn lên, và cảm thấy tốt hơn. Elvid là một giấc mơ. Elvid cùng những lời hứa của ông ta. Chỉ là một kẻ điên trong một ngày lang thang thoát khỏi trung tâm tâm thần Acadia.
Vợ anh tới bên và hôn anh. Mặt cô đỏ ửng vì hơi nóng và trông rất đẹp. Cô cũng đã năm mươi tuổi, nhưng trông trẻ hơn thế nhiều. Streeter thầm nghĩ có lẽ vợ mình sẽ có một cuộc sống thoải mái sau khi anh chết. Anh đoán trong tương lai, May và Justin nhiều khả năng sẽ có một người bố dượng.
“Trông anh khá lắm,” cô nói. “Thậm chí anh thực sự có thần sắc hơn đấy.”
“Thật thế sao?”
“Đúng mà.” Cô dành cho anh một nụ cười động viên không giấu nổi vẻ lo lắng lấp ló bên dưới. “Anh lại đây nói chuyện với em trong lúc em gấp nốt chỗ đồ này đi. Việc này quả là chán ngắt.”
Anh đi theo vợ và đứng cạnh cửa phòng giặt. Anh biết chẳng nên đề nghị giúp một tay; cô vẫn nói anh thậm chí gập khăn lót đĩa còn sai chiều.
“Justin vừa gọi về,” cô nói. “Nó và Carl đang ở Venice. Tại một nhà trọ thanh niên. Nó nói người lái taxi cho hai đứa nói tiếng Anh rất tốt. Nó rất vui vẻ.”
“Tuyệt quá.”
“Anh đã đúng khi không cho các con biết kết quả chẩn đoán,” cô nói. “Anh đã đúng và em đã sai.”
“Lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Cô làm bộ nhăn mũi với anh. “Jus đã rất háo hức mong chờ chuyến đi này. Nhưng anh sẽ phải thông báo cho nó biết khi thằng bé quay về. May sắp sửa từ Searsport quay về dự đám cưới của Gracie, và lúc đó có lẽ là thời điểm thích hợp.” Gracie là Gracie Goodhugh, con đầu lòng của Tom và Norma. Carl Goodhugh, người bạn đồng hành của Justin, là người con thứ hai.
“Chúng ta sẽ xem sao,” Streeter nói. Anh ta đã chuẩn bị sẵn một túi nôn trong túi quần sau, nhưng không hề cảm thấy buồn nôn. Điều mà anh cảm thấy thèm hơn vào lúc này là ăn. Lần đầu tiên sau rất nhiều ngày.
Chẳng có gì xảy ra tại đó hết - anh bạn biết thế mà, phải không? Đó chỉ là một chút hiệu ứng tâm lý thôi. Nó sẽ hết dần.
“Giống như tóc của anh vậy,” Streeter nói.
“Gì cơ, anh yêu?”
“Không gì cả.”
“À, mà nói đến Gracie, Norma đã gọi điện đến nhà mình. Cô ấy nhắc em lần này đến lượt vợ chồng cô ấy mời chúng ta tới ăn tối tại nhà họ vào tối thứ Năm. Em đã nói sẽ hỏi ý anh, nhưng em cũng nói thêm dạo này anh rất bận tại ngân hàng, thường xuyên phải làm muộn, cùng với tất cả những rắc rối từ các khoản vay thế chấp xấu. Em không nghĩ anh muốn gặp họ.”
Giọng cô vẫn bình thường điềm tĩnh, song cùng lúc cô bắt đầu khóc òa lên với những giọt nước mắt to như trong các câu chuyện, đầu tiên ứa ra đầy ắp trong đôi mắt, sau đó chảy dài xuống theo hai bên má. Tình yêu trở nên nhàm chán trong những năm sau của một cuộc hôn nhân, nhưng lúc này, tình yêu của anh đang bừng lên tươi mới đúng như nó đã từng vào những ngày đầu tiên, khi hai người họ sống trong một căn hộ chật chội trên phố Kossuth và đôi lúc làm tình trên tấm thảm trải sàn phòng khách. Streeter bước vào trong phòng giặt, gỡ chiếc áo sơ mi cô đang gấp dở ra khỏi tay cô, rồi ôm lấy vợ mình. Cô quay lại, ôm anh thật chặt.
“Chuyện này thật tàn nhẫn và không công bằng,” cô nói. “Chúng mình sẽ vượt qua nó. Em không biết bằng cách nào, nhưng chúng mình sẽ làm được.”
“Đúng thế. Và chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách dự bữa tối vào thứ Năm với Tom và Norma, đúng như chúng ta vẫn làm.”
Cô lùi lại, nhìn anh với đôi mắt ướt đẫm. “Anh sẽ nói với họ chứ?”
“Và làm hỏng bữa tối sao? Không đời nào.”
“Nhưng liệu anh có thể ăn nổi không? Không có...” Cô đưa hai ngón tay áp lên đôi môi mím lại, phùng má ra, rồi đảo mắt sang hai bên: một màn kịch câm hài hước khiến Streeter bật cười.
“Anh không biết về thứ Năm, nhưng ngay bây giờ anh có thể ăn chút gì đó,” anh nói. “Em thấy sao nếu anh tự làm cho mình một chiếc hamburger? Hay anh có thể ra ngoài tới cửa hàng McDonald’s... có thể anh sẽ mang về cho em một cốc sô cô la lắc...”
“Chúa ơi,” cô nói, hai mắt mở to. “Đây quả là một phép màu.”
“Tôi sẽ không gọi đây chính xác là một phép màu,” bác sĩ Henderson nói với Streeter vào chiều thứ Tư. “Nhưng...”
Chuyện này diễn ra hai ngày sau khi Streeter bàn luận về vấn đề sự sống và cái chết dưới chiếc dù màu vàng của ông Elvid, và một ngày trước bữa chiều hàng tuần của vợ chồng Streeter với vợ chồng Goodhugh, lần này diễn ra tại khu dinh thự rộng mênh mông đôi khi Streeter vẫn nghĩ tới như Ngôi Nhà Dựng Lên Từ Rác. Cuộc trò chuyện diễn ra không phải trong văn phòng của bác sĩ Henderson, mà trong một phòng khám nhỏ tại bệnh viện Derry Home. Henderson đã cố thuyết phục bệnh nhân của mình không nên chụp cộng hưởng từ, nói với Streeter rằng bảo hiểm sẽ không chi trả cho việc đó và kết quả chắc chắn sẽ rất đáng thất vọng. Vậy nhưng Streeter vẫn khăng khăng yêu cầu.
“Nhưng sao, Roddy?”
“Các khối u có vẻ đã co lại, và phổi của anh dường như đã sạch hẳn. Tôi chưa bao giờ thấy kết quả nào như thế, và cả hai bác sĩ khác tôi đã gọi tới xem kết quả cũng vậy. Quan trọng hơn nữa - chuyện này chỉ nói riêng giữa anh và tôi thôi - kỹ thuật viên chụp cộng hưởng từ chưa bao giờ thấy chuyện gì tương tự, và đó là những người tôi thực sự tin tưởng. Anh ta nghĩ có thể đó là một trục trặc kỹ thuật của máy tính hay của chính thiết bị.”
“Tuy vậy, tôi cảm thấy rất tốt,” Streeter nói, “đó chính là lý do tại sao tôi lại yêu cầu chụp. Liệu có phải đó là lỗi kỹ thuật không?”
“Anh còn nôn không?”
“Tôi có bị vài lần,” Streeter thừa nhận, “nhưng tôi nghĩ đó là do hóa trị. Nhân tiện, tôi đề nghị chấm dứt nó.”
Roddy Henderson cau mày. “Như thế rất không khôn ngoan.”
“Điều không khôn ngoan chính là tôi đã thực hiện nó từ đầu, anh bạn. Anh nói, “Xin lỗi nhé, Dave, khả năng anh chết trước khi có cơ hội nói lời chúc mừng vào Lễ Tình Nhân là chín mươi phần trăm, vì thế chúng tôi sẽ làm cho quãng thời gian còn lại của anh tệ hại hơn bằng cách bơm đầy thuốc độc vào người anh. Có thể anh sẽ cảm thấy tồi tệ hơn nếu tôi tiêm vào người anh thứ nước lấy ra từ bãi rác của Tom Goodhugh, nhưng nhiều khả năng là không.” Và như một thằng ngốc, tôi đã đồng ý.”
Henderson trông có vẻ phật ý. “Hóa trị là hy vọng cuối cùng tốt nhất cho...”
“Đừng nói chuyện ngớ ngẩn với một kẻ ngớ ngẩn nữa,” Streeter nói với một nụ cười dễ mến. Anh ta hít một hơi sâu xuống tận đáy hai buồng phổi. Cảm giác thật tuyệt vời. “Khi bệnh ung thư tiến triển dữ dội, hóa trị không phải là để cho bệnh nhân. Đó chỉ là thêm một gánh nặng đau đớn nữa bệnh nhân phải chịu đựng để khi anh ta chết, các bác sĩ và người thân có thể ôm nhau phân ưu bên quan tài và nói “Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể.”
“Thế thì tàn nhẫn quá,” Henderson nói. “Anh cũng biết với anh nguy cơ tái phát luôn tiềm tàng, phải không nào?”
“Hãy nói điều đó với các khối u,” Streeter nói. “Những khối u không còn ở chỗ của chúng nữa.”
Henderson nhìn qua những hình ảnh chụp cộng hưởng từ của Streeter vẫn đang lướt qua theo chu kỳ giãn cách hai mươi giây trên màn hình trong phòng và thở dài. Đó là những hình chụp tốt, thậm chí cả Streeter cũng biết thế, song dường như nó khiến bác sĩ của anh ta không được vui cho lắm.
“Thoải mái đi nào, Roddy,” Streeter nhẹ giọng nói, như thể anh ta đang nói với May hay Justin khi một món đồ chơi ưa thích của chúng bị mất hay hỏng. “Những chuyện tồi tệ xảy ra; đôi khi những điều kỳ diệu cũng xảy ra. Tôi đã đọc được điều đó trong Reader’s Digest[10].”
“Theo kinh nghiệm của tôi, chuyện như thế chưa bao giờ xảy ra trong một máy chụp cộng hưởng từ.” Henderson cầm một cái bút lên và gõ gõ vào tập bệnh án của Streeter, vốn đã dày lên đáng kể trong ba tháng vừa qua.
“Luôn có lần đầu tiên cho mọi thứ,” Streeter nói.
Tối thứ Năm tại Derry; lúc nhá nhem của một buổi tối mùa hè. Mặt trời đang lặn tỏa những tia sáng đỏ quạch kỳ ảo trên khu đất rộng ba mẫu với cây cỏ được xén tỉa, tưới nước và tạo hình hoàn hảo mà Tom Goodhugh đã táo bạo gọi là “cái sân sau cũ kỹ.” Streeter ngồi trên một chiếc ghế tựa gấp kê ngoài hiên, lắng nghe tiếng những chiếc đĩa chạm vào nhau lách cách và tiếng cười của Janet và Norma trong lúc hai người phụ nữ xếp bát đĩa vào máy rửa.
Sân ư? Nó đâu phải là một cái sân, nó là những gì một người hâm mộ kênh Shopping Channel nghĩ về thiên đường.
Thậm chí còn có một đài phun nước với bức tượng cẩm thạch tạc một đứa trẻ đứng ở giữa. Không hiểu tại sao, nhưng chính bức tượng cậu nhóc mông trần đó (đang tè, tất nhiên rồi) làm Streeter khó chịu hơn cả. Anh ta tin chắc đó là một ý tưởng của Norma - cô ta đã quay lại trường đại học để lấy thêm một tấm bằng về mỹ thuật tự do, và có những ý tưởng cổ điển nửa mùa” - song thế đấy, khi phải nhìn một thứ như thế từ đây, trong ánh nắng đang tắt dần của một buổi chiều thời tiết tuyệt hảo tại Maine và biết sự hiện diện của nó là kết quả từ độc quyền gom rác của Tom...
Và, nhắc tới quỷ sứ (hay đến Elvid, nếu anh bạn thích như thế hơn, Streeter nghĩ) là ông Vua Rác lập tức bước vào, với hai chai Spotted Hen Microbrew vừa lấy trong tủ lạnh ra còn đọng nước bên ngoài được kẹp cổ giữa các ngón tay của bàn tay trái. Cao ráo, đứng thẳng người trong chiếc áo sơ mi hiệu Oxford để mở cổ và quần bò bạc màu, khuôn mặt xương xương được chiếu sáng một cách hoàn hảo trong ánh hoàng hôn, Tom Goodhugh trông giống như người mẫu trong hình quảng cáo bia trên tạp chí. Streeter thậm chí có thể hình dung ra dòng chữ đi kèm: Sống một cuộc sống tuyệt vời, cầm một chai Spotted Hen.
“Tôi nghĩ có thể anh sẽ thích một chai lạnh, vì cô vợ xinh đẹp của anh nói cô ấy sẽ lái xe.”
“Cảm ơn.” Streeter cầm lấy một chai, đưa lên miệng, và uống. Kiêu căng hay không, món bia lạnh này thật hay.
Trong lúc Goodhugh ngồi xuống, Jacob, chàng cầu thủ bóng đá, bước ra ngoài hiên với một đĩa pho mát và bánh giòn. Cậu ta có đôi vai vạm vỡ và khuôn mặt bảnh trai hệt như Tom thời còn ở cùng độ tuổi. Chắc luôn bị các cô nàng trong đội cổ động nhao nhao vây lấy, Streeter thầm nghĩ.
Thậm chí phải dùng gậy mà đuổi bớt.
“Mẹ nghĩ bố và chú có lẽ sẽ thích những món này,” Jacob nói.
“Cảm ơn, Jake. Con ra ngoài à?”
“Chỉ một lát thôi ạ. Ném Frisbee[11] với vài cậu bạn dưới khu Barrens cho tới khi trời tối hẳn, sau đó học bài.”
“Hãy ở yên phía đó. Ở dưới đằng kia có cây sơn độc kể từ khi hạt bắt đầu nảy mầm.”
“Đúng thế, bọn con biết. Denny bị dính phải món này hồi bọn con ở cấp hai, và kết quả tệ hại đến mức mẹ cậu ta đã nghĩ cậu ta bị ung thư.”
“Ối chà!” Streeter nói.
“Lái xe về nhà an toàn nhé, con trai. Đừng làm gì bốc đồng.”
“Yên tâm đi bố.” Cậu thanh niên quàng một cánh tay quanh hông ông bố và hôn lên má ông với vẻ trìu mến tới mức Streeter cảm thấy ngao ngán. Tom không chỉ có sức khỏe, một cô vợ vẫn còn lộng lẫy, và một bức tượng trẻ con ngớ ngẩn đứng tè; anh ta còn có một cậu con trai đẹp đẽ mười tám tuổi cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi hôn tạm biệt ông bố trước khi ra ngoài chơi với bạn.
“Một thằng bé ngoan,” Goodhugh nói đầy trìu mến, trong lúc nhìn Jacob leo lên các bậc thang dẫn tới ngôi nhà rồi biến mất vào trong nhà. “Học hành chăm chỉ và có điểm số đàng hoàng, không giống như bố nó. Thật may cho tôi, tôi đã có anh.”
“Thật may cho cả hai chúng ta,” Streeter nói, mỉm cười và đặt một miếng pho mát Brie lên một cái bánh giòn Triscuit. Anh nhét miếng bánh vào miệng.
“Tôi rất mừng khi thấy anh ăn, ông bạn thân mến,” Goodhugh nói. “Tôi và Norma đã bắt đầu băn khoăn liệu có chuyện gì không ổn với anh hay không.”
“Chưa bao giờ tôi cảm thấy tuyệt hơn,” Streeter nói, và uống thêm một chút thứ bia ngon tuyệt (và đắt tiền, không nghi ngờ gì nữa). “Tuy vậy, tôi bắt đầu bị rụng tóc ở trước trán. Jan nói như thế trông tôi gầy hơn.”
“Đó là một chuyện các quý bà không phải lo đến,” Goodhugh nói, và đưa một bàn tay lên vuốt ngược ra sau qua các lọn tóc, vẫn dày và khỏe mạnh như hồi anh ta mười tám tuổi. Thậm chí chưa hề có lấy một sợi bạc. Janet Streeter vẫn còn có thể trông như bốn mươi tuổi vào một ngày đẹp trời, nhưng dưới ánh sáng đỏ quạch của mặt trời sắp lặn, ông Vua Rác trông như thể mới ba mươi lăm. Anh ta không hút thuốc, không uống thái quá, và luyện tập tại một câu lạc bộ thể thao có quan hệ làm ăn với ngân hàng của Streeter nhưng Streeter không đủ khả năng để cho phép mình lui tới đó. Cậu con trai thứ hai của anh, Carl, hiện đang đi du lịch châu Âu cùng Justin Streeter, cả hai chàng trai du lịch bằng tiền của Carl Goodhugh. Trên thực tế cũng có nghĩa là, tất nhiên rồi, bằng tiền của Vua Rác.
Ôi ngươi kẻ có tất cả, tên ngươi là Goodhugh, Streeter nghĩ, và mỉm cười với người bạn cũ của mình.
Người bạn cũ của anh cũng mỉm cười đáp lại, và cụng cổ chai bia của mình với chai bia của Streeter.
“Cuộc đời thật tuyệt, anh thấy đúng vậy không?”
“Rất tuyệt,” Streeter tán đồng. “Những ngày dài và những đêm vui vẻ.”
Goodhugh nhướng mày. “Anh lấy ý nghĩ đó ở đâu vậy?”
“Tự nghĩ ra, tôi đoán thế,” Streeter nói. “Nhưng đúng vậy, phải không nào?”
“Nếu đúng thế, thì tôi nợ anh rất nhiều những đêm vui vẻ như thế,” Goodhugh nói. “Tôi từng nghĩ, ông bạn thân mến, rằng tôi nợ anh cả cuộc sống của mình.” Anh ta giơ chai bia như uống mừng cái sân sau điên rồ của mình. “Ít nhất thì cũng là phần tuyệt diệu nhất của nó.”
“Đâu phải vậy, anh là một người tự lực tự cường.”
Goodhugh hạ giọng xuống và nói với vẻ bí mật. “Muốn biết sự thật không? Người phụ nữ đã làm nên gã đàn ông này. Kinh Thánh viết “Ai có thể tìm ra một người đàn bà tốt? Vì giá của nàng còn cao hơn hồng ngọc.” Hay ít nhất cũng đại loại như thế. Và chính anh đã giới thiệu chúng tôi với nhau. Tôi không biết anh còn nhớ chuyện đó không.”
Streeter bỗng cảm thấy một khao khát đột ngột, gần như không thể kìm nén được muốn đập vỡ đôi chai bia của mình vào những viên gạch lát hàng hiên rồi đâm cái cổ chai gãy sắc lởm chởm vẫn còn đầy bọt thẳng vào đôi mắt ông bạn cũ. Thay vì làm thế, anh mỉm cười, nhấp thêm ít bia, rồi đứng dậy. “Tôi nghĩ tôi cần ghé thăm nơi làm nhẹ gánh nặng một chút.”
“Bạn không mua bia, bạn chỉ thuê nó thôi,” Goodhugh nói, rồi phá lên cười. Như thể anh ta vừa ứng tác ra câu nói đó ngay tại chỗ.
“Không thể đúng hơn,” Streeter nói. “Tôi xin lỗi nhé.”
“Trông anh thực sự khá hơn đấy,” Goodhugh gọi với sau lưng bạn mình trong lúc Streeter leo lên các bậc cầu thang.
“Cảm ơn, ông bạn già”. Streeter nói.
Anh ta đóng cửa phòng tắm lại, bấm nút khóa trong, bật đèn lên, và - lần đầu tiên trong đời mình - mở toang tủ thuốc trong nhà một người khác.
Thứ đầu tiên Streeter trông thấy làm anh ta phấn chấn lên rất nhiều: một tuýp dầu gội Just For Men. Ngoài ra còn có vài lọ thuốc kê đơn.
Streeter thầm nghĩ, Những người để thuốc của mình trong một phòng vệ sinh mà khách khứa có thể sử dụng chỉ chuốc lấy rắc rối cho bản thân.
Không phải vì bản thân những loại thuốc ấy có gì ấn tượng: Norma dùng thuốc hen; Tom đang dùng thuốc hạ huyết áp - Atenolol - và một loại kem bôi da.
Lọ Atenolol còn đầy một nửa. Streeter lấy ra một viên thuốc, nhét vào túi quần jean của mình, rồi giật nước bồn cầu. Sau đó anh ta rời khỏi phòng tắm, có cảm giác như một người vừa lén vượt qua biên giới của một quốc gia xa lạ.
Buổi tối hôm sau trời xầm xì rất nhiều mây, song George Elvid vẫn ngồi dưới cây dù màu vàng và thêm một lần nữa, đang theo dõi bản tin Inside Edition trên chiếc tivi xách tay của ông ta. Câu chuyện đáng quan tâm nhất là về Whitney Houston, người đã mất đi một lượng thể trọng đáng nghi ngờ ngay sau khi ký một hợp đồng ghi âm mới có giá trị khổng lồ. Elvid phản ứng trước tin đồn này bằng cách bật hai ngón tay mũm mĩm ngắn ngủn của ông ta và nhìn Streeter với một nụ cười.
“Anh đã cảm thấy thế nào, Dave?”
“Tốt hơn.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Có nôn không?”
“Hôm nay thì không.”
“Ăn thì sao?”
“Như hùm vậy.”
“Và tôi dám cược anh đã làm vài kiểm tra y tế.”
“Làm sao ông biết được?”
“Tôi trông đợi không ít hơn thế từ một nhân viên ngân hàng thành công. Anh có mang gì cho tôi không vậy?”
Trong chốc lát, Streeter nghĩ tới việc bỏ đi. Anh ta thực sự nghĩ tới điều đó. Thế rồi anh ta thò tay vào túi chiếc áo khoác nhẹ đang mặc (buổi tối khá lạnh với tiết trời tháng Tám, và anh ta vẫn còn đang yếu) và lấy ra một mảnh nhỏ khăn giấy Kleenex gấp vuông lại. Anh do dự, rồi đưa nó qua bàn cho Elvid, và ông ta mở mảnh khăn giấy ra.
“À, Atenolol,” Elvid nói. Ông ta bỏ viên thuốc vào miệng và nuốt chửng.
Miệng Streeter há ra, rồi từ từ khép lại.
“Đừng có ra bộ sốc thế chứ,” Elvid nói. “Nếu anh có một công việc đầy sức ép như của tôi, rồi anh cũng sẽ gặp vấn đề về huyết áp thôi. Và cả chứng trào ngược mà tôi phải chịu nữa chứ, ôi. Anh sẽ không muốn biết đâu.”
“Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Streeter hỏi. Ngay cả với chiếc áo khoác, anh ta vẫn cảm thấy lạnh.
“Bây giờ ư?” Elvid trông có vẻ ngạc nhiên. “Giờ anh sẽ bắt đầu tận hưởng mười lăm năm với sức khỏe hoàn hảo của mình. Có khi là hai mươi hay hai mươi lăm năm. Ai mà biết được?”
“Và hạnh phúc?”
Elvid khoan khoái nhìn anh ta với ánh mắt thật tinh quái. Có lẽ hẳn cũng khá thú vị, nếu không có vẻ lạnh lùng Streeter nhìn thấy ẩn ngay dưới cái nhìn đó. Và tuổi tác. Trong giây lát đó, anh cảm thấy chắc chắn George Elvid đã làm công việc này từ rất lâu, cho dù có chứng trào ngược hay không. “Phần hạnh phúc còn tùy thuộc vào anh, Dave. Và gia đình anh, tất nhiên rồi - Janet, May và Justin.”
Có phải anh ta đã nói cho Elvid biết những cái tên này không? Streeter không nhớ nổi nữa.
“Có lẽ quan trọng nhất là lũ trẻ. Có một câu nói cũ rích về chuyện lũ trẻ là con tin của chúng ta với vận may, song trên thực tế thì chính lũ trẻ lại biến bố mẹ chúng thành con tin, đó là những gì tôi nghĩ. Một trong số chúng có thể bị một tai nạn chết người hay gây tàn tật nghiêm trọng trên một con đường quê vắng vẻ... mắc phải một căn bệnh khiến con người ta suy nhược...”
“Có phải ông đang nói...”
“Không, không, không! Đây không phải là một câu chuyện triết lý nửa mùa. Tôi là một người làm ăn, chứ không phải là một nhân vật chui ra từ Quỷ sứ và Daniel Webster[12]. Tất cả những gì tôi đang nói là hạnh phúc của anh nằm trong tay anh và những người gần gũi, thân thiết nhất với anh. Và nếu anh nghĩ tôi sẽ chường mặt ra sau hai thập kỷ nữa để thu lấy linh hồn anh cho vào cái ví cũ kỹ mốc meo của tôi, thì tốt hơn anh nên nghĩ lại. Linh hồn của con người đã trở thành một thứ kém giá trị và trong suốt.”
Streeter nghĩ những lời ông ta nói đúng như con cáo hẳn sẽ làm sau khi vô số lần nhảy lên rơi xuống đã chứng tỏ với nó rằng chùm nho thực sự đúng là nằm ngoài tầm với. Nhưng Streeter không hề có ý định nói ra điều gì tương tự. Lúc này, khi thỏa thuận đã xong xuôi, tất cả những gì anh ta muốn là rời khỏi nơi này. Song anh ta vẫn nán lại, không muốn hỏi ra câu hỏi đang vương vấn trong đầu nhưng biết rằng mình cần phải hỏi.
Bởi vì ở đây chẳng hề có chuyện tặng quà miễn phí; Streeter đã thực hiện những thỏa thuận tại ngân hàng trong phần lớn cuộc đời mình, và anh biết ngay đâu là dân làm ăn khi nhìn thấy một người như thế. Hay khi anh ngửi thấy: một thứ mùi thoang thoảng, khó chịu, giống như mùi nhiên liệu máy bay bị đốt cháy.
Nói trắng ra là ông phải chuyển thứ bẩn thỉu sang ai đó nếu muốn rũ bỏ nó khỏi mình.
Nhưng đánh cắp một viên thuốc hạ huyết áp duy nhất cũng không chính xác là làm trò bẩn thỉu. Phải không nào?
Trong lúc đó, Elvid đang cụp chiếc dù của ông ta lại. Và khi nó cụp xuống, Streeter nhận ra một sự thật đáng kinh ngạc và thất vọng: Chiếc dù không hề có màu vàng. Nó cũng xám xịt như bầu trời trên đầu vậy. Mùa hè đã gần như kết thúc.
“Phần lớn khách hàng của tôi đều hoàn toàn hài lòng, hoàn toàn hạnh phúc. Đó có phải là điều anh muốn nghe không?”
Có... và không.
“Tôi cảm thấy anh còn một câu hỏi hợp cảnh hơn nhiều,” Elvid nói. “Nếu anh muốn có câu trả lời, hãy thôi vòng vo và hỏi thẳng ra đi. Trời sắp mưa rồi, và tôi muốn kiếm chỗ trú trước khi mưa rơi xuống. Viêm phế quản là thứ cuối cùng tôi cần đến ở tuổi của mình.”
“Xe của ông đậu ở đâu?”
“Ồ, đó là câu hỏi của anh sao?” Elvid dè bỉu anh ta một cách thẳng thừng. Hai gò má của ông ta xương xương, không hề múp míp chút nào, và hai mắt ông ta hơi xếch lên phía đuôi, nơi lòng trắng sẫm dần lại thành một sắc đen nom chẳng dễ nhìn chút nào và - phải, đúng thế - trông như của người mắc bệnh ung thư. Ông ta trông tựa như anh hề ít vui nhộn nhất trên thế gian này, với một nửa lớp hóa trang bị lột bỏ.
“Răng của ông,” Streeter nói một cách ngớ ngẩn. “Chúng nhọn hoắt.”
“Câu hỏi của ông, ông Streeter!”
“Liệu Tom Goodhugh có bị ung thư không?”
Elvid há hốc miệng ra trong thoáng chốc, sau đó bắt đầu cười khúc khích. Tiếng cười khò khè, lạo xạo, và chẳng vui vẻ chút nào - giống như một giọng nói đang chết dần.
“Không, Dave,” ông ta nói. “Tom Goodhugh sẽ không bị ung thư. Không phải anh ta.”
“Vậy thì là gì? Là gì?”
Vẻ coi thường khi Elvid nhìn Streeter làm anh có cảm giác xương của mình bỗng trở nên yếu đuối lạ thường - như thể một thứ acid ăn mòn không đau đớn nhưng dữ dội khủng khiếp đã khoét vô vàn lỗ thủng trong chúng. “Tại sao anh lại bận tâm? Anh ghét anh ta, chính anh đã nói vậy mà.”
“Nhưng...”
“Quan sát. Chờ đợi. Tận hưởng. Và cầm lấy thứ này.” Ông ta đưa cho Streeter một danh thiếp. Trên đó viết QUỸ TRẺ EM PHI TÔN GIÁO cùng địa chỉ của một ngân hàng tại quần đảo Cayman.
“Nơi tránh thuế,” Elvid nói, “Anh sẽ chuyển mười lăm phần trăm của tôi tới đó. Nếu anh trễ hẹn với tôi, tôi sẽ biết. Và lúc đó hãy liệu hồn, ông bạn.”
“Thế nếu vợ tôi phát hiện ra và vặn hỏi thì sao?”
“Vợ anh có một tài khoản cá nhân riêng. Bên cạnh đó, cô ấy không bao giờ tọc mạch vào bất cứ điều gì. Cô ấy tin tưởng anh. Tôi nói vậy có đúng không?”
“À...” Streeter quan sát và không cảm thấy chút ngạc nhiên nào khi thấy những giọt nước mưa rơi trúng bàn tay và cánh tay Elvid bốc hơi và sôi xèo xèo. “Đúng thế.”
“Tất nhiên là tôi đúng rồi. Thỏa thuận của chúng ta vậy là xong. Hãy rời khỏi đây và quay về với vợ anh đi. Tôi chắc cô ấy sẽ mở rộng vòng tay đón nhận anh. Đưa vợ anh lên giường. Nhét cái dương vật trần tục của anh vào trong cô ấy và giả bộ như cô ấy chính là vợ người bạn thân nhất của anh. Anh không xứng đáng với cô ấy đâu, nhưng anh thật may mắn.”
“Thế nếu tôi muốn hủy bỏ thỏa thuận thì sao,” Streeter thì thầm.
Elvid dành cho anh một nụ cười sắt đá phô bày ra một dãy răng nhọn hoắt như của những kẻ ăn thịt người. “Anh không thể,” ông ta nói.
Lúc đó là tháng Tám năm 2001, chưa tới một tháng trước khi tòa Tháp đôi sụp đổ[13].
Tới tháng Mười hai (kỳ thực là vào đúng ngày Wynona Ryder bị bắt quả tang trộm đồ trong cửa hàng), bác sĩ Roderick Henderson tuyên bố Dave Streeter không còn dấu hiệu ung thư - và, thêm vào đó, một lời bày tỏ niềm tin vào phép màu của thời hiện đại.
“Tôi không có bất cứ lời giải thích nào cho chuyện này,” Henderson nói.
Streeter thì có, nhưng anh ta giữ im lặng.
Cuộc trao đổi diễn ra trong văn phòng của Henderson. Tại bệnh viện Derry Home, trong phòng khám nơi Streeter đã ngắm nhìn những hình ảnh đầu tiên về cơ thể đã bình phục lại một cách lạ thường của mình, Norma Goodhugh ngồi tại đúng chiếc ghế nơi Streeter đã ngồi, nhìn vào những bức hình chụp cộng hưởng từ ít đáng mừng hơn. Bà ta thẫn thờ lắng nghe trong khi bác sĩ thông báo - với giọng dịu dàng nhất có thể - rằng khối u bên vú trái của bà ta đúng là ung thư, và nó đã lan sang hạch lympho.
“Tình hình rất xấu, nhưng chưa tuyệt vọng,” bác sĩ nói, đưa tay qua bàn để nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Norma. Ông ta mỉm cười. “Chúng tôi muốn bà bắt đầu hóa trị liệu ngay lập tức.”
Vào tháng Sáu năm sau, Streeter cuối cùng cũng được thăng cấp. May Streeter được nhận vào học Trường Báo chí đại học Columbia. Streeter và vợ anh ta thực hiện chuyến đi đã ao ước bấy lâu tới Hawaii để ăn mừng. Họ làm tình với nhau rất nhiều lần. Vào ngày cuối cùng hai người lưu lại Maui, Tom Goodhugh gọi điện tới. Tín hiệu rất kém, và ông ta hầu như không nói nên lời, nhưng lời nhắn đã được hiểu rõ: Norma đã chết.
“Chúng tôi sẽ có mặt bên anh,” Streeter hứa.
Khi anh ta báo tin cho Janet, cô đã gục xuống giường, đưa hai bàn tay ôm lấy mặt và khóc. Streeter nằm xuống bên cạnh vợ, ôm chặt lấy cô, và nghĩ: Được thôi, kiểu gì chúng ta cũng sắp quay về nhà. Mặc dù anh ta cảm thấy buồn cho Norma (và ít nhiều ái ngại cho Tom), ít nhất cũng có mặt tích cực: họ đã tránh được mùa rận rệp, thời điểm có thể rất khó chịu tại Derry.
Tới tháng Mười hai, Streeter gửi một tấm séc chỉ hơn mười lăm nghìn đô la tới Quỹ trẻ em Phi tôn giáo. Anh ta trích món tiền này ra từ khoản hoàn thuế.
Vào năm 2003, Justin lọt vào danh sách Sinh viên Xuất sắc tại Brown[14] và - như một thú vui - tạo ra một trò chơi điện tử có tên Đưa Fido về nhà. Mục tiêu của trò chơi là đưa chú chó lạc nhà của bạn quay về từ siêu thị và tránh các lái xe chạy ẩu, những vật nặng rơi từ ban công tầng mười xuống, và một đám các bà già điên khùng tự xưng là Các Bà Giết Chó. Với Streeter, nghe có vẻ như một trò đùa (và Justin cả quyết với bố mẹ cậu ta đúng là cậu tạo ra nó chỉ để cho vui), song công ty Games, Inc. đã thử ngó qua và trả cho cậu con trai đẹp trai, vui nhộn của họ bảy trăm năm mươi nghìn đô la để mua bản quyền. Một món hời vương giả. Jus mua cho bố mẹ cậu hai chiếc SUV Toyota Pathfinder giống hệt nhau, màu hồng cho quý bà, màu xanh cho quý ông. Janet đã khóc, ôm chầm lấy con trai và gọi cậu là một chàng trai ngốc ngếch, bốc đồng, rộng lượng và hoàn toàn tuyệt vời. Streeter đưa con trai tới quán Roxie’s Tavern và mua cho cậu một chai Spotted Hen Microbrew.
[9] 1 yard = 0,9144 m.
[10] Tên một tạp chí ra 10 số mỗi năm, chuyên về chủ đề các hàng hóa tiêu dùng thiết yếu cho gia đình.
[11] Trò chơi ném đĩa nhựa.
[12] Một truyện ngắn kể về một người bán linh hồn cho quỷ để đổi lấy bảy năm phát đạt.
[13] Ý nhắc tới vụ tấn công Trung tâm Thương mại Thế giới tại New York ngày 11/9/2001.
[14] Ðại học Brown, thành lập năm 1764, là một trường thuộc Ivy League của Mỹ.