← Quay lại trang sách

Chương 3

Tháng Mười, người bạn cùng phòng của Carl Goodhugh tại Emerson quay về sau buổi học và tìm thấy Carl nằm úp sấp mặt xuống sàn bếp căn hộ của họ, trong khi chiếc sandwich pho mát nướng cậu ta đang làm dở cho mình vẫn còn bốc khói trên chảo. Mặc dù mới hai mươi hai tuổi, Carl đã bị một cơn đau tim. Các bác sĩ tham gia chẩn đoán ca này đi tới kết luận về một dị tật tim bẩm sinh - thứ gì đó liên quan tới một vách tâm nhĩ mỏng - đã không được phát hiện ra trước đó. Carl không chết; người bạn ở cùng đã tìm thấy cậu vừa kịp lúc và biết cách cấp cứu ngừng tim. Nhưng cậu đã bị thiếu oxy, và chàng thanh niên sáng chói, điển trai, khỏe mạnh hoạt bát mới trước đó không lâu còn đi vòng quanh châu Âu cùng Justin Streeter trở thành một cái bóng vật vờ của chính mình trước đây. Cậu không còn luôn kiểm soát được việc bài tiết của mình, mất phương hướng nếu đi ra khỏi nhà quá một hay hai khối nhà (cậu đã quay về sống với ông bố còn chưa nguôi phiền muộn của mình), và giọng nói của cậu trở thành những âm thanh mơ hồ mà chỉ Tom có thể hiểu được. Goodhugh thuê một người điều dưỡng chăm sóc cho con trai. Người điều dưỡng lo việc thực hiện vật lý trị liệu và giúp Carl thay quần áo. Anh ta cũng đưa Carl “ra ngoài” hai tuần một lần. Nơi “ra ngoài” quen thuộc nhất là tới quán kem Wishful Dishful Ice Cream, tại đó Carl luôn đòi một cây kem ốc quế với hạt hồ trăn và làm giây nó nhem nhuốc ra khắp mặt. Sau đó, người điều dưỡng sẽ kiên nhẫn dùng khăn giấy lau sạch cho cậu ta.

Janet thôi không đi cùng Streeter tới ăn chiều tại nhà Tom nữa. “Em không chịu đựng nổi chuyện đó,” cô thú thực. “Không phải là tình cảnh của Carl, hay chuyện cậu ta thỉnh thoảng lại đái ra quần - mà là cái nhìn trong mắt cậu ta, như thể thằng bé vẫn nhớ trước đây mình thế nào, và không thể nhớ nổi tại sao cậu lại trở nên như bây giờ. Và... em không biết nữa... luôn có gì đó đầy hy vọng trên khuôn mặt thằng bé làm em cảm thấy một thứ trên đời cứ như một trò đùa.”

Streeter hiểu vợ anh nói gì, và thỉnh thoảng lại nghĩ về câu nói đó trong các bữa chiều với người bạn cũ (không còn Norma để nấu ăn, giờ đây hầu như tất cả các món ăn đều được gọi mang đến). Streeter khoan khoái quan sát Tom cho cậu con trai tàn tật của anh ta ăn, và khoan khoái ngắm nhìn tia hy vọng trên khuôn mặt Carl. Nó như muốn nói, “Tôi đang ở trong một giấc mơ, và không bao lâu nữa tôi sẽ tỉnh giấc.” Jan đã đúng, đây quả là một trò đùa, song là một trò đùa thật lý thú.

Nếu bạn thực sự nghĩ về nó.

Năm 2004, May Streeter tìm được công việc tại tờ Boston Globe và tuyên bố mình là cô gái hạnh phúc nhất nước Mỹ. Justin tạo ra Hãy rock ngôi nhà, một sản phẩm bán chạy đầu bảng cho tới khi sự xuất hiện của Người hùng ghi ta làm nó trở nên lỗi thời. Song tới lúc đó Jus đã chuyển sang một chương trình soạn nhạc có tên Em tạo nên anh, em yêu. Bản thân Streeter được cử làm giám đốc điều hành chi nhánh ngân hàng của anh ta, và có những tin đồn về vị trí quản lý vùng dành cho anh ta trong tương lai. Anh ta đưa Janet tới Cancun, và hai người đã trải qua một quãng thời gian tuyệt vời. Cô bắt đầu gọi chồng mình là “chú thỏ đáng yêu của em”.

Kế toán của Tom tại công ty Goodhugh Waste Removal đã thụt két hai triệu đô la và biến đi đâu không ai biết. Kết quả kiểm toán sau đó cho thấy tình hình kinh doanh đang rất nghiêm trọng; và tay kế toán ma quái dường như đã âm thầm rỉa tiền công ty từ nhiều năm nay.

Rỉa? Streeter thầm nghĩ, trong lúc đọc câu chuyện trên tờ The Derry News. Ngoạm ngấu nghiến một lần một miếng thì đúng hơn.

Tom không còn trông như mới ba mươi lăm nữa; giờ đây anh ta trông như đã sáu mươi. Và hẳn phải biết điều đó, vì anh ta thôi không còn nhuộm tóc nữa. Streeter không khỏi hân hoan khi thấy tóc của ông bạn không ngả sang màu trắng dưới lớp màu nhuộm; tóc Goodhugh ngả sang màu xám xịt ủ ê phờ phạc như cái dù của Elvid khi ông ta gập nó lại. Streeter đi tới kết luận đó là màu tóc của những người già ta thấy ngồi trên những băng ghế trong công viên cho chim bồ câu ăn. Có thể gọi là màu của Những Kẻ Thua Cuộc.

Năm 2005, Jacob, chàng cầu thủ bóng đá, người đã vào làm việc tại công ty đang chết dần của ông bố thay vì vào đại học (nơi cậu ta có thể nhập học nhờ vào một học bổng điền kinh toàn phần), gặp một cô gái và kết hôn. Một cô gái bé nhỏ hoạt bát tóc nâu có tên Cammy Dorrington.

Streeter và vợ anh đều nhất trí rằng đó là một buổi lễ đẹp đẽ, cho dù Carl Goodhugh đã hò hét, cười nói ngây ngô và lẩm bẩm suốt buổi lễ, và thậm chí cho dù cô con gái lớn của Goodhugh - Gracie - giẫm phải gấu váy của mình trên bậc thềm nhà thờ khi ra về, ngã xuống, và bị gãy chân ở hai chỗ. Cho tới khi chuyện đó xảy ra, Tom Goodhugh trông đã gần như lúc trước. Nói cách khác là hạnh phúc. Streeter không hề thấy ghen tỵ với bạn mình vì một chút hạnh phúc. Anh ta đoán thậm chí ngay cả dưới địa ngục người ta cũng thỉnh thoảng được cho uống một ngụm nước, cho dù chỉ để họ có thể cảm nhận được rõ hơn nỗi kinh hoàng khôn tả của cơn khát khi nó quay trở lại.

Đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật tại Belize. Mình dám cược là trời mưa suốt thời gian đó, Streeter thầm nghĩ. Trời không mưa, song Jacob dành phần lớn tuần lễ đó trong một bệnh viện xập xệ, bị chứng viêm dạ dày ruột hành hạ khổ sở, liên tục tháo dạ ào ào ra bỉm giấy.

Cậu ta đã chỉ uống nước đóng chai, nhưng sau đó quên mất và dùng nước vòi đánh răng. “Lỗi lầm ngu ngốc của chính tôi,” như cậu ta nói.

Hơn tám trăm lính Mỹ chết tại Iraq. Thật không may cho những chàng trai cô gái đó.

Tom Goodhugh bắt đầu bị bệnh gút hành hạ, một chân trở nên tập tễnh, và phải chống gậy.

Tấm séc gửi tới Quỹ trẻ em Phi tôn giáo năm đó mang một con số thật ấn tượng, song Streeter không thấy phiền lòng vì nó. Người ta sẽ được ban phước nhiều hơn khi cho đi thay vì nhận về. Tất cả những người tốt nhất đều nói thế.

Năm 2006, cô con gái Gracie của Tom mắc bệnh nha chu và mất hết răng. Cô gái đồng thời cũng mất luôn khứu giác. Vào một buổi tối sau đó không lâu, trong bữa tối hàng tuần giữa Goodhugh và Streeter (chỉ có hai người đàn ông với nhau; người điều dưỡng của Carl đã đưa Carl “ra ngoài”), Tom Goodhugh òa khóc. Anh ta từ bỏ những chai bia để thay bằng rượu gin Bombay Sapphire, và uống say mèm. “Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy đến với tôi nữa!” anh ta nức nở. “Tôi cảm thấy giống như... tôi không biết nữa... gã Job chết tiệt!”

Streeter ôm lấy ông bạn trong vòng tay mình và an ủi. Anh ta nói với người bạn lâu năm rằng những đám mây luôn trôi đến, và sớm hay muộn rồi cũng sẽ trôi đi.

“Vậy thì những đám mây chết tiệt ấy đã ở đây quá lâu rồi!” Goodhugh kêu lên, và đấm vào lưng Streeter với nắm tay siết chặt. Streeter không để tâm. Ông bạn cũ của anh ta không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Charlie Sheen, Tori Spelling và David Hasselhoff đều li dị, nhưng tại Derry, David và Janet Streeter kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của hai người. Có một bữa tiệc. Đến cuối tiệc, Streeter đưa vợ anh ta ra ngoài. Anh ta đã chuẩn bị một màn pháo hoa. Tất cả mọi người vỗ tay hoan hô trừ Carl Goodhugh. Cậu ta cố thử, nhưng liên tục vỗ hụt. Cuối cùng, cậu cựu sinh viên của Emerson đành từ bỏ việc vỗ tay và chỉ thẳng lên trời, la hét.

Năm 2007, Kiefer Sutherland vào tù (không phải lần đầu tiên) vì tội lái xe trong tình trạng không tỉnh táo, và chồng của Gracie Goodhugh Dickerson bị chết trong một vụ đụng xe. Một lái xe say rượu đã đi chệch sang làn đường của anh ta trong lúc Andy Dickerson đang trên đường từ chỗ làm về nhà. Tin tốt là gã say kia không phải Kiefer Sutherland. Tin xấu là Gracie Dickerson đang có mang bốn tháng và suy sụp hoàn toàn. Chồng cô gái đã để phần thiếu hụt trong tiền đóng bảo hiểm nhân thọ của mình lạm vào tiền tiết kiệm dành cho chi tiêu. Gracie quay trở về nhà với bố và cậu em trai Carl.

“Với vận may của họ lúc này, đứa trẻ đó chắc ra đời sẽ bị khuyết tật,” Streeter nói vào một buổi tối trong khi anh ta và vợ nằm trên giường sau lúc làm tình.

“Suỵt!” Janet hoảng hốt kêu lên.

“Nếu ta nói thế, điều đó sẽ không trở thành hiện thực,” Streeter giải thích, và không bao lâu sau, đôi uyên ương đầy âu yếm đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau.

Năm đó, tấm séc gửi tới Quỹ trẻ em lên tới ba mươi nghìn đô la. Streeter viết nó không chút cấn cá.

Đứa trẻ của Gracie ra đời giữa lúc một cơn bão tuyết tháng Hai diễn ra dữ dội nhất. Tin tốt là đứa trẻ không bị dị tật. Tin xấu là nó đã chết từ trong bụng mẹ. Cả gia đình bị nguyền rủa đó suy sụp. Gracie - không răng, không chồng, không thể ngửi thấy gì nữa - chìm vào một cơn trầm cảm nặng. Streeter nghĩ điều đó cho thấy về cơ bản cô gái vẫn còn tỉnh táo. Nếu cô gái lượn lờ quanh nhà huýt sáo không ngừng “Đừng lo lắng, cứ vui đi”, hẳn anh ta sẽ khuyên Tom cất kỹ mọi đồ vật sắc nhọn trong nhà.

Một chiếc máy bay chở hai thành viên ban nhạc rock Blink - 182 bị rơi. Tin xấu, bốn người chết. Tin tốt, mấy anh chàng chơi rock trên thực tế đã thoát chết vào dịp đó... mặc dù một người trong bọn họ chẳng bao lâu sau cũng chết.

“Tôi đã xúc phạm Chúa,” Tom nói tại một trong những bữa tối mà giờ đây hai người gọi là những “tối độc thân” của họ. Streeter mang tới mì spaghetti anh ta đã mua từ Cara Mama, và vét sạch đĩa của mình. Còn Tom Goodhugh hầu như không động tới đĩa của anh ta. Trong phòng bên, Gracie và Carl đang theo dõi chương trình American Idol, Gracie im lặng, còn anh chàng cựu sinh viên Emerson hét lên và lắp bắp, “Tôi không biết bằng cách nào, nhưng tôi có.”

“Đừng nói thế, vì điều đó không đúng.”

“Anh không biết điều đó.”

“Tôi có biết,” Streeter nhấn mạnh. “Nói chuyện này thật ngu ngốc.”

“Nếu anh nói vậy, anh bạn.” Đôi mắt Tom giàn giụa nước mắt. Những giọt nước mắt lăn xuống hai bên má anh ta. Một giọt đọng lên bộ râu không cạo dưới cằm, lưu lại đó trong khoảnh khắc, rồi rơi xuống đĩa spaghetti còn nguyên của anh ta. “Xin cảm ơn Chúa vì Jacob. Nó ổn cả. Bây giờ đang làm việc tại một đài truyền hình ở Boston, còn vợ nó làm kế toán tại Brigham and Women’s[15]. Thỉnh thoảng vợ chồng nó vẫn gặp May.”

“Tốt quá,” Streeter nói đầy vui vẻ, trong khi thầm hy vọng Jake không làm ảnh hưởng tới con gái anh ta qua mối quan hệ bạn bè này.

“Và anh vẫn còn tới gặp tôi. Tôi hiểu tại sao Jan không tới, và tôi không trách cô ấy, nhưng... Tôi rất mong tới những dịp như tối nay. Chúng giống như một mối liên hệ với những ngày trước đây.”

Phải, Streeter nghĩ thầm, những ngày xưa cũ khi anh có tất cả còn tôi có ung thư.

“Anh sẽ luôn có tôi,” anh ta nói, và giữ lấy một bàn tay đang run rẩy của Goodhugh giữa hai bàn tay mình.

2008, một năm mới đáng nhớ làm sao! Quỷ tha ma bắt! Trung Quốc đăng cai Olympic! Chris Brown và Rihanna chung sống với nhau! Các ngân hàng sụp đổ! Thị trường chứng khoán chao đảo! Và tới tháng Mười một, Cơ quan Bảo vệ Môi trường đóng cửa Núi Rác Lớn, nguồn thu nhập cuối cùng của Tom Goodhugh. Chính quyền tuyên bố ý định sẽ khởi tố về những vấn đề liên quan tới ô nhiễm nước ngầm và thải rác y tế trái phép. Tờ The Derry News còn tiết lộ thậm chí có thể có truy cứu hình sự.

Streeter vẫn thường lái xe dọc đại lộ Harris kéo dài vào cuối các buổi chiều, tìm kiếm một cây dù màu vàng. Anh ta không muốn mặc cả; anh ta chỉ muốn chuyện vãn một lát. Nhưng anh ta không bao giờ thấy cây dù vàng hay chủ nhân của nó. Anh ta thất vọng song không ngạc nhiên.

Những người làm công việc giao dịch đổi chác đó cũng giống như lũ cá mập vậy; họ cần liên tục vận động nếu không sẽ chết.

Anh ta viết một tấm séc và gửi tới ngân hàng tại Cayman.

Năm 2009, Chris Brown nện nhừ tử cô bạn tình của anh ta sau lễ trao giải Grammy, và vài tuần sau đó, anh chàng cựu cầu thủ bóng đá Jacob Goodhugh nện nhừ tử cô vợ hoạt bát Cammy của mình sau khi Cammy tìm thấy vài món đồ lót phụ nữ và nửa gam cocain trong túi áo khoác của Jacob. Nằm dưới sàn nhà, khóc ầm ĩ, cô ta gọi chồng là đồ chó đẻ. Jacob đáp lại bằng cách dùng dĩa xiên thịt đâm vào bụng vợ. Anh chàng lập tức ân hận về hành động của mình và gọi 911, nhưng thiệt hại đã xảy ra; anh ta đã đâm thủng dạ dày vợ hai chỗ. Anh ta kể lại với cảnh sát là không nhớ gì về chuyện đó. Lúc đó anh ta bị mất trí, chàng thanh niên nói.

Luật sư mà tòa án chỉ định cho anh ta quá gà mờ để giúp được giảm tiền bảo lãnh. Jake Goodhugh nhờ cậy tới ông bố, người vốn đã khó lòng thanh toán nổi hóa đơn sưởi ấm cho mình, chứ đừng nói gì đến chuyện đủ tiền thuê các tài năng luật pháp có giá cắt cổ ở Boston để bào chữa cho cậu con trai bạo hành vợ. Goodhugh tìm đến Streeter, anh ta không đợi đến khi người bạn cũ phải nói đến mười từ trong bài nói đầy đau khổ đã phải khó nhọc chuẩn bị trước đến thuộc lòng để nói tất nhiên rồi. Streeter vẫn còn nhớ cách Jacob trìu mến hôn lên má bố cậu ta. Hơn nữa, trả tiền thuê luật sư cũng cho phép anh ta có cơ hội hỏi chuyện tay luật sư về trạng thái tinh thần của Jake, vốn không được tốt lắm; cậu ta bị giày vò khổ sở vì cảm giác tội lỗi và bị trầm cảm nặng. Tay luật sư nói với Streeter rằng cậu thanh niên nhiều khả năng sẽ phải lĩnh án năm năm, trong đó hy vọng ba năm được hưởng án treo.

Khi cậu ta ra tù, cậu ta có thể quay về nhà, Streeter nghĩ. Cậu ta có thể theo dõi American Idol với Gracie và Carl, nếu nó còn tiếp tục được phát sóng. Và nhiều khả năng là vậy.

“Tôi còn có khoản bảo hiểm của mình” Tom Goodhugh nói vào một buổi tối. Anh ta đã gầy đi rất nhiều, giờ đây quần áo trở nên rộng thùng thình trên người anh ta. Đôi mắt anh ta đờ đẫn. Anh ta đã bị bệnh vảy nến, và không ngớt gãi liên hồi lên hai cánh tay, để lại những vết xước dài đỏ lựng trên làn da trắng. “Có lẽ tôi đã tự sát nếu tôi nghĩ mình có thể thu xếp cho nó giống một vụ tai nạn.”

“Tôi không muốn nghe anh nói tới những chuyện như thế,” Streeter nói. “Mọi thứ sẽ thay đổi.”

Tới tháng Sáu, Michael Jackson từ giã cõi đời. Tháng Tám, đến lượt Carl Goodhugh, chết nghẹn vì một miếng táo. Người điều dưỡng đáng ra đã có thể thực hiện động tác cấp cứu kịp thời và cứu sống cậu ta, song người điều dưỡng đã không còn đó từ mười sáu tháng trước vì thiếu tiền trả.

Gracie nghe thấy tiếng Carl ú ớ nhưng cô nghĩ “đó chỉ là trò vớ vẩn thường ngày của cậu ta”. Tin tốt là Carl cũng có bảo hiểm nhân thọ. Chỉ là một khoản nhỏ, song đủ để chôn cất cậu ta.

Sau đám tang (Tom Goodhugh khóc nức nở suốt cả tang lễ, bám vào người bạn cũ để lấy chỗ dựa), Streeter chợt nảy ra một ý nghĩ thật rộng lượng. Anh ta tìm thấy địa chỉ nhà Kiefer Sutherland và gửi cho anh này một cuốn AA Big Book[16]. Rất có thể cuốn sách sẽ tìm tới thùng rác, anh ta biết thế (và gia nhập vào vô số cuốn khác mà những người hâm mộ từng gửi cho anh chàng diễn viên từ nhiều năm qua), nhưng nào ai biết trước được. Đôi khi phép màu vẫn xảy ra.

***

Đầu tháng Chín năm 2009, vào một buổi tối mùa hè nóng bức, Streeter và Janet lái xe qua con đường chạy dọc đằng sau sân bay Derry. Không có ai bày hàng ra buôn bán làm ăn gì trên khoảng đất rải sỏi bên ngoài hàng rào sân bay, vậy là anh ta đậu chiếc Pathfinder màu xanh của mình ở đó và đưa cánh tay ôm vòng quanh vợ, người anh yêu sâu đậm và trọn vẹn hơn bao giờ hết. Mặt trời đang lặn xuống như một quả cầu đỏ rực.

Streeter quay sang Janet và thấy vợ mình đang khóc. Anh ta nâng cằm cô về phía mình và trân trọng hôn hết những giọt nước mắt đi. Cử chỉ ấy làm cô mỉm cười.

“Có chuyện gì vậy, em yêu?”

“Em đang nghĩ về gia đình Goodhugh. Em chưa bao giờ biết một gia đình nào lại lâm vào bước đường không may đến thế. Không may ư?” Cô bật cười. “Đen tối thì đúng hơn.”

“Anh cũng chưa từng thấy,” anh ta nói, “nhưng chuyện đó vẫn luôn xảy ra. Một trong những phụ nữ bị giết trong vụ tấn công ở Mumbai đang có thai, em biết chuyện đó không? Đứa con hai tuổi của cô ấy sống sót, nhưng đứa bé bị thương nặng. Và...”

Người vợ đưa hai ngón tay lên môi cô. “Suỵt. Không nói thêm nữa. Cuộc sống không công bằng. Chúng ta biết thế.”

“Nhưng nó có công bằng đấy chứ!” Streeter hăng hái nói. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt anh ta trông thật hồng hào khỏe mạnh. “Hãy nhìn anh mà xem. Đã từng có lúc em không bao giờ nghĩ anh có thể sống để nhìn thấy năm 2009, phải vậy không?”

“Đúng thế, nhưng...”

“Và cuộc hôn nhân, vẫn bền vững như một cánh cửa gỗ sồi. Hay anh sai nhỉ?”

Cô lắc đầu. Anh không sai.

“Em đã bắt đầu viết những bài viết tự do cho The Derry News, May đang thành công rực rỡ với Globe, và con trai chúng ta, thằng nhóc chỉ biết mê mải với máy tính, là một ông trùm truyền thông ở tuổi hai mươi lăm.”

Người vợ bắt đầu mỉm cười trở lại. Streeter rất phấn khởi. Anh ghét phải thấy cô buồn.

“Cuộc sống công bằng. Tất cả chúng ta đều được lắc chín tháng trong chiếc cốc, rồi quân xúc xắc đổ xuống. Một số người trúng số độc đắc. Một số người, thật không may, tán gia bại sản. Chỉ đơn giản vì thế giới là như vậy thôi.”

Cô khoác hai cánh tay quanh chồng mình. “Em yêu anh, anh yêu. Anh luôn nhìn về phía tích cực.”

Streeter khiêm tốn nhún vai. “Luật trung bình ưa thích những kẻ lạc quan, bất cứ ai làm ngân hàng cũng sẽ nói với em như thế. Đến cuối cùng, mọi thứ luôn trở nên cân bằng theo cách nào đó.”

Sao Kim hiện ra trên bầu trời sân bay, lấp lánh trên nền trời xanh thẫm.

“Ước đi!” Streeter ra lệnh.

Janet bật cười và lắc đầu. “Em biết ước gì bây giờ? Em có mọi thứ em muốn rồi.”

“Cả anh cũng vậy,” Streeter nói, rồi sau đó, với đôi mắt nhìn chăm chú vào sao Kim, anh ta ước thêm nhiều hơn nữa.

[15] Tên một bệnh viện nổi tiếng tại Boston, Mỹ.

[16] Một cuốn sách phổ biến kinh nghiệm cai nghiện rượu.