← Quay lại trang sách

Chương 6

Chiếc máy tính của cô, một chiếc iMac giờ trông đã cũ kỹ tới mức có thể trở thành một món đồ cổ hợp thời trang, được đặt trong phòng cô. Darcy hiếm khi dùng nó vào việc gì ngoài email và tìm kiếm trên eBay, nhưng giờ đây, cô lại vào Google và gõ vào mục tìm kiếm tên của Marjorie Duvall. Cô ngần ngừ trước khi thêm từ Beadie vào ô tìm kiếm, nhưng cũng không lâu lắm. Tại sao phải kéo dài tình trạng khổ sở này làm gì? Kiểu gì rồi nó cũng sẽ lộ ra, cô chắc chắn là vậy. Cô bấm Enter, và trong khi quan sát vòng tròn nhỏ báo hiệu chờ đợi quay tròn trên màn hình, những cơn quặn thắt lại quay trở lại. Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, ngồi xuống bồn vệ sinh và thực hiện việc riêng tư của mình với khuôn mặt úp vào hai bàn tay. Có một chiếc gương trên mặt sau cánh cửa, và cô không muốn nhìn thấy chính mình trong đó. Tại sao nó lại ở đó cơ chứ? Tại sao cô lại cho phép nó được ở đó? Liệu có ai muốn ngắm nhìn chính mình ngồi trên bồn vệ sinh? Cho dù vào một thời điểm tuyệt vời nhất đi nữa, trong khi lúc này dứt khoát không phải là một thời điểm như thế?

Cô chậm chạp quay trở lại trước máy tính, kéo lê chân đi như một đứa trẻ biết chắc nó sắp bị phạt vì một chuyện kiểu như thứ mẹ Darcy từng gọi là một Việc Xấu Ghê Gớm. Cô nhận ra Google đã cung cấp cho cô hơn năm triệu kết quả cho truy vấn của cô: ôi Google toàn năng, thật rộng rãi và khủng khiếp làm sao. Nhưng kết quả đầu tiên thực sự khiến cô bật cười; nó chào mời cô dõi theo Marjorie Duvall Beadie trên Twitter. Darcy cảm thấy cô có thể bỏ qua kết quả này. Trừ khi cô nhầm to (và điều đó sẽ làm cô phát điên lên vì sung sướng biết chừng nào), cô gái Marjorie cô đang tìm kiếm hẳn đã đăng bài viết cuối cùng lên tài khoản Twitter của cô ta từ cách đây một thời gian.

Kết quả thứ hai đến từ tờ Portland Press Herald, và khi Darcy bấm chuột vào nó, bức ảnh hiện lên chào đón cô (màn chào đón làm cô có cảm giác như một cái tát) chính là bức ảnh cô còn nhớ từng thấy qua trên truyền hình, và nhiều khả năng ở chính bài viết này, vì Press Herald chính là tờ báo viết của họ. Bài báo đã được đăng mười ngày trước, và là câu chuyện chính trên trang nhất. NGƯỜI PHỤ NỮ TẠI NEW HAMPSHIRE CÓ THỂ LÀ NẠN NHÂN THỨ 11 CỦA BEADIE, hàng tít chạy chữ lớn. Và ở hàng tít phụ: Nguồn tin từ cảnh sát: “Chúng tôi chắc chín mươi phần trăm.”

Marjorie Duvall trông xinh đẹp hơn nhiều trong bức ảnh trên báo, một bức ảnh chụp trong studio thể hiện người phụ nữ theo phong cách cổ điển, mặc một chiếc váy liền màu đen thụng. Mái tóc cô gái được chải buông xuống, và trông có vẻ có màu vàng sáng hơn nhiều trong bức ảnh này.

Darcy tự hỏi liệu chồng cô đã từng thấy qua bức ảnh này chưa. Và cô đoán là rồi. Cô đoán nó đã nằm trên nóc lò sưởi trong ngôi nhà tại 17 Honey Lane, mà cũng có thể được treo ngoài tiền sảnh. Bà chủ nhà xinh đẹp chào đón các vị khách bằng nụ cười vĩnh cửu của mình.

Các quý ông thích các cô tóc vàng vì họ phát chán với việc phải nặn trứng cá[40] cho nữ giới.

Một trong những câu nói của Bob. Cô chưa bao giờ thấy thích câu này, và ghét cay ghét đắng khi nó cứ luẩn quẩn trong đầu cô vào lúc này.

Marjorie Duvall đã được tìm thấy dưới một khe suối tại Nam Gansett, cách nhà cô sáu dặm, ngay bên ngoài địa giới nội thị của Bắc Conway.

Cảnh sát trưởng hạt đưa ra giả thiết nguyên nhân cái chết nhiều khả năng là do bị bóp cổ, song ông ta không thể đoan chắc hoàn toàn; kết luận còn phải chờ bác sĩ pháp y hạt. Ông cảnh sát trưởng từ chối cung cấp thêm thông tin, hay trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào khác, song nguồn tin không nêu danh tính của người phóng viên (thông tin do nguồn này cung cấp ít nhất cũng đáng tin cậy một nửa vì “bám rất sát với cuộc điều tra”) cho hay Duvall đã bị cắn và xâm hại tình dục “theo cách thức hoàn toàn trùng hợp với những vụ giết người khác của Beadie.”

Một bước trung gian hoàn toàn tự nhiên hướng tới hồi cứu lại những vụ án mạng trước đây. Vụ đầu tiên xảy ra năm 1977. Có hai vụ nữa vào năm 1978, một vụ vào năm 1980, và rồi thêm hai vụ nữa năm 1981. Hai trong số các vụ giết người xảy ra tại New Hampshire, hai vụ tại Massachusetts, vụ thứ năm và thứ sáu tại Vermont. Sau đó là một khoảng gián đoạn mười sáu năm. Cảnh sát giả thiết rằng một trong ba trường hợp sau đã xảy ra: Beadie đã chuyển tới sống ở một vùng khác trong nước và tiếp tục theo đuổi thú vui của hắn ở đó, Beadie đã bị bắt vì một tội ác nào đó không có liên quan và phải ngồi tù, hoặc Beadie đã tự sát. Một khả năng khó có thể xảy ra, theo một chuyên gia tâm thần học mà phóng viên đã tham khảo khi viết bài, là Beadie chỉ đơn giản đã phát chán. “Những gã như hắn không bao giờ thấy chán,” chuyên gia tâm thần nói. “Đó là trò chơi, là niềm thôi thúc của chúng. Hơn thế, có thể là cuộc sống bí mật của chúng.”

Cuộc sống bí mật. Một khái niệm chẳng khác gì một viên kẹo ngọt ngào tẩm độc.

Nạn nhân thứ sáu của Beadie là một phụ nữ sống tại Barre, được một xe xúc tuyết chạy qua làm phát lộ thi thể cô dưới một đống tuyết chỉ đúng một tuần trước Giáng sinh. Người thân của người phụ nữ này hẳn đã có một kỳ nghỉ thật nặng nề, Darcy thầm nghĩ. Cho dù năm ấy bản thân cô cũng chẳng có gì nhiều cho dịp Giáng sinh. Cô đơn xa nhà (một sự thật ngay cả những con ngựa hoang cũng không thể lôi được ra khỏi miệng cô khi cô nói chuyện với mẹ), làm một công việc cô không dám chắc mình có đủ năng lực cần thiết dành cho nó, ngay cả sau khi đã trải qua mười tám tháng và một lần được thăng cấp vì thành tích, cô vẫn chẳng hề cảm thấy có chút hứng thú nào. Cô cũng có người quen (những cô gái cùng đi uống Margarita), nhưng chẳng có người bạn thực sự nào. Cô không mấy khéo léo trong việc kết bạn, chưa bao giờ. Rụt rè là một từ dễ nghe để nói về tính cách của cô, thu mình trong tổ kén có lẽ là cách diễn đạt chính xác hơn.

Sau đó, Bob Anderson bước vào cuộc đời cô với một nụ cười trên khuôn mặt - Bob, người đã mời cô ra ngoài đi chơi và không chấp nhận một câu từ chối. Chưa đầy ba tháng sau khi chiếc xe dọn tuyết tìm thấy thi thể nạn nhân cuối cùng trong “vòng đầu tiên” của Beadie, chắc là thế. Họ yêu nhau. Và Beadie dừng tay trong suốt mười sáu năm.

Vì cô chăng? Vì anh ta yêu cô? Vì anh ta muốn chấm dứt những Việc Xấu Ghê Gớm?

Hay có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Hoàn toàn có thể là thế.

Ý tưởng hay lắm, song những tấm thẻ tùy thân vẫn nằm trong gara làm cho ý tưởng về sự trùng hợp ngẫu nhiên trở nên khó tin hơn nhiều.

Nạn nhân thứ bảy của Beadie, cũng là đầu tiên trong cái mà bài báo gọi là “vòng mới” của hắn, là một phụ nữ sống tại Waterville, Maine, có tên Stacey Moore. Người chồng tìm thấy vợ dưới tầng hầm khi quay về nhà từ Boston, nơi anh ta và hai người bạn đã xem hai trận của đội Red Sox[41]. Vụ án mạng xảy ra vào tháng Tám năm 1997. Đầu cô gái đã bị siết chặt trong một bao tải đựng thứ ngô ngọt mà gia đình Moore vẫn bán ở quầy nông sản của họ nằm bên đường 106. Nạn nhân hoàn toàn trần trụi, hai tay bị trói ra sau lưng, ở mông và hai bên đùi có hơn chục vết cắn.

Hai ngày sau, bằng lái xe và thẻ Chữ Thập Xanh của Stacey Moore, được buộc vào nhau bằng một sợi dây chun, xuất hiện tại Augusta, địa chỉ được viết bằng chữ in gửi tới: CHƯỞNG LÝ JENRAL BAN ĐIỀU TRA TỘI PHẠM. Ngoài ra còn một dòng ghi chú: XIN CHÀO! TÔI ĐÃ TRỞ LẠI! BEADIE!

Đây là một món quà mà các thám tử phụ trách điều tra vụ sát hại Moore nhận ra ngay lập tức. Những giấy tờ tùy thân được lựa chọn tương tự - và những lời ghi chú vui vẻ cũng hoàn toàn tương tự - từng được gửi tới nhà chức trách sau mỗi vụ án mạng trước đó. Hắn biết khi nào các nạn nhân chỉ có một mình. Hắn hành hạ họ, chủ yếu bằng hàm răng; hắn cưỡng bức hoặc xâm hại tình dục họ; hắn giết họ; hắn gửi giấy tờ tùy thân của họ tới một cơ quan cảnh sát vài tuần hay vài tháng sau khi gây án. Dùng cách này để bỡn cợt họ.

Để đảm bảo chắc chắn hắn được quy trách nhiệm, Darcy thầm nghĩ đầy bất an.

Còn có thêm một vụ giết người nữa của Beadie vào năm 2004, rồi vụ thứ chín và thứ mười vào năm 2007. Đây là hai vụ xấu xa nhất, vì một trong số các nạn nhân là một đứa bé. Cậu con trai mười tuổi của người phụ nữ đã được cho phép nghỉ học sau khi kêu đau bụng, và có vẻ cậu bé đã bắt gặp Beadie khi hắn đang gây án. Thi thể cậu bé được tìm thấy cùng với người mẹ, trong một khe núi gần đó. Khi giấy tờ tùy thân của người phụ nữ - hai thẻ tín dụng và bằng lái xe - được gửi tới đồn số 7 Cảnh sát Tiểu bang Massachusetts, tấm thiếp gửi kèm viết: XIN CHÀO!

CẬU BÉ CHỈ LÀ TAI NẠN! XIN LỖI! NHƯNG ĐÃ LÀM RẤT NHANH, CẬU BÉ KHÔNG “ĐAU ĐỚN”! BEADIE!

Còn nhiều bài viết nữa cô có thể truy cập vào (ôi Google toàn năng), nhưng để làm gì? Giấc mơ ngọt ngào về thêm một đêm bình thường nữa trong một cuộc đời bình thường đã bị một cơn ác mộng nuốt chửng. Liệu đọc thêm nhiều nữa về Beadie có xua tan được cơn ác mộng ấy đi không? Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Bụng cô quặn thắt lại. Cô vội vàng chạy vào phòng tắm - vẫn còn sặc mùi bất chấp quạt thông gió, thường thì bạn có thể lãng quên đi được cuộc đời là một thứ nặng mùi đến thế nào, song không phải lúc nào cũng vậy - và quỳ phục xuống trước bồn cầu, nhìn chằm chằm xuống mặt nước xanh trong lúc mồm mở hết cỡ. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ cơn buồn nôn sắp qua đi, nhưng rồi cô nghĩ tới Stacey Moore với khuôn mặt nghẹt thở đen bầm bị dúi vào đống ngô và hai bên mông đầy máu đã khô lại thành màu sô cô la sữa. Hình ảnh đó làm cô không cưỡng nổi nữa, và cô nôn ra hai lần, dữ dội tới mức làm nước tẩy dưới bồn cầu bắn cả lên mặt cùng vài vết từ bãi nôn của chính cô.

Vừa khóc vừa thở hổn hển, cô giật nước bồn cầu. Mặt sứ của bồn cầu cần được cọ cho sạch, nhưng vào lúc này cô chỉ hạ nắp đậy xuống, áp bên má đang đỏ bừng lên mặt nhựa mát mẻ màu be của nó.

Mình sẽ phải làm gì đây?

Bước đi hiển nhiên nhất tiếp theo là gọi cảnh sát, nhưng sẽ thế nào nếu cô làm vậy và cuối cùng tất cả hóa ra chỉ là sự nhầm lẫn? Bob vẫn luôn là người đàn ông rộng lượng, dễ tha thứ nhất - khi cô đâm đầu chiếc xe tải cũ của họ vào thân cây bên rìa bãi đậu xe ở bưu điện làm vỡ tan tành kính chắn gió, lo lắng duy nhất của chồng cô lúc ấy là liệu cô có bị thủy tinh đâm vào mặt không - nhưng liệu anh ta có thể tha thứ cho cô không nếu cô nhầm lẫn tố cáo anh ta vì mười một vụ tra tấn - giết người mà chồng cô không hề thực hiện? Và thiên hạ sẽ biết. Có tội hay không, ảnh chồng cô sẽ lên mặt báo. Trên trang nhất. Cả ảnh của cô cũng vậy.

Darcy cố đứng dậy, lấy bàn chải cọ bồn cầu từ trong ngăn cất đồ của phòng tắm và dọn dẹp đống hậu quả cô vừa gây ra. Cô làm thật chậm chạp.

Lưng cô đau nhức. Cô đoán mình đã nôn ra dữ dội tới mức làm một sợi cơ bị kéo căng.

Đang dọn nửa chừng, một ý nghĩ nữa lại lóe lên trong đầu cô. Sẽ không chỉ hai vợ chồng cô bị lôi lên mặt báo và vòng xoáy liên tu bất tận bẩn thỉu suốt hai mươi tư giờ của các bản tin trên truyền hình cáp; còn phải nghĩ tới các con cô nữa. Donnie và Ken vừa có được hai khách hàng đầu tiên của chúng, nhưng ngân hàng và nhà kinh doanh xe hơi đang tìm một hướng tiếp cận mới mẻ chắc chắn sẽ biến mất chỉ ba giờ sau khi quả bom bẩn thỉu này phát nổ. Anderson & Hayward, mới vừa sống ngày thực sự đầu tiên của mình vào hôm nay, sẽ chết ngay ngày mai. Darcy không biết Ken Hayward đã đầu tư bao nhiêu, nhưng Donnie thì đã dốc hết vốn liếng. Về tiền mặt, số lượng không phải là nhiều, nhưng còn cả những thứ khác nữa bạn cũng đem vào cuộc khi bạn bắt tay vào thực hiện chuyến đi của chính mình. Trái tim, khối óc của bạn, cảm nhận về giá trị của bản thân.

Và rồi còn cả Petra và Michael, có lẽ vào lúc này chúng đang tựa đầu vào nhau mường tượng ra thêm những kế hoạch mới cho đám cưới, không hề biết một cái két sắt nặng hai tấn đang lơ lửng trên đầu chúng dưới một sợi dây thừng sờn đang đứt dần. Pets luôn thần tượng bố nó. Con bé sẽ ra sao nếu nó biết hai bàn tay từng đẩy đu cho nó ở sau nhà cũng chính là hai bàn tay đã bóp nghẹt sự sống khỏi mười một phụ nữ? Và đôi môi từng hôn nó chúc ngủ ngon cũng đã che đậy cho những chiếc răng đã cắn xé mười một phụ nữ, trong nhiều trường hợp xé toạc da thịt họ tới tận xương?

Lại ngồi xuống trước máy tính, một hàng tít báo khủng khiếp hiện lên trong tâm trí Darcy. Nó đi kèm với một bức ảnh chụp Bob quàng khăn hướng đạo sinh, mặc một chiếc quần soóc kaki ngớ ngẩn và đi một đôi tất dài. Dòng chữ rõ ràng đến nỗi có thể in ngay ra được:

KẺ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT “BEADIE” CHỈ HUY CUB SCOUT SUỐT 17 NĂM

Darcy áp một bàn tay lên miệng. Cô có thể cảm thấy đôi mắt mình đang giần giật trong hốc mắt. Ý nghĩ tới tự sát lóe lên trong đầu cô, và trong vài khoảnh khắc (những khoảnh khắc thật dài) ý tưởng này dường như hoàn toàn hợp lý, là lựa chọn khả dĩ duy nhất. Cô sẽ để lại một lời nhắn nói rằng cô làm thế vì cô sợ mình đã bị ung thư. Hay mắc bệnh Alzheimer giai đoạn đầu, như thế còn hay hơn. Nhưng tự sát sẽ phủ một bóng đen nặng nề lên gia đình, và hơn nữa sẽ thế nào nếu cô đã nhầm? Sẽ thế nào nếu Bob kỳ thực chỉ tình cờ tìm thấy mấy tấm thẻ đó bên đường, hay ở đâu đó?

Cô có biết chuyện đó khó xảy ra tới mức nào không?

Darcy Khôn Ngoan dè bỉu.

Okay, phải, nhưng khó xảy ra không hẳn là không thể, phải không nào? Và còn một điều nữa, một điều khiến cho chiếc lồng sắt cô đang rơi vào bên trong hoàn toàn không có lối ra: sẽ thế nào nếu cô đúng? Chẳng phải cái chết của cô sẽ cho phép Bob tự do giết nhiều người hơn nữa sao, vì anh ta không còn phải tiếp tục một cuộc sống hai mặt kín đáo như trước nữa? Darcy không dám chắc cô tin vào một dạng tồn tại có ý thức sau cái chết, nhưng nếu một thứ như thế có thực thì sao? Và sẽ thế nào nếu ở đó trước mặt cô không phải là những cánh đồng xanh mướt và những dòng sông đầy ắp của Địa đàng mà là một hàng dài tiếp đón hồn ma của những phụ nữ bị sát hại, bị hàm răng của chồng cô cắn xé, tất cả cùng buộc tội cô đã gây ra cái chết của họ khi lựa chọn lối thoát dễ dàng cho bản thân? Và bằng cách lờ đi những gì cô đã tìm thấy (nếu thậm chí một chuyện như vậy là có thể, điều cô không hề tin dù chỉ trong một phút), chẳng phải những lời buộc tội sẽ trở nên đúng sao? Liệu cô có thực sự nghĩ cô có thể bỏ mặc thêm nhiều phụ nữ khác phải chịu những cái chết thảm khốc chỉ để con gái cô có được một lễ cưới vui vẻ vào tháng Sáu không?

Cô thầm nghĩ: Ước gì mình chết rồi. Nhưng cô chưa chết. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Darcy Madsen Anderson rời khỏi ghế, quỳ xuống hai đầu gối và bắt đầu cầu nguyện. Chẳng ích gì. Ngoại trừ cô ra, ngôi nhà hoàn toàn trống vắng.

[40] Trứng cá tiếng Anh là blackhead, cũng có thể hiểu là “đầu đen” hay “tóc đen”, đây là một câu chơi chữ.

[41] Boston Red Sox, tên một đội bóng chày nổi tiếng tại Mỹ.