Chương 5
Cô quyết định pha trà cho mình. Trà giúp người ta bình tâm lại. Cô đang đổ nước vào siêu thì điện thoại lại bắt đầu đổ chuông. Cô buông rơi cái siêu xuống chậu rửa - tiếng boong vang lên làm cô khẽ kêu thét - rồi vội tới bên điện thoại, lau hai bàn tay ướt sũng lên chiếc áo mặc ở nhà.
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô tự nhủ. Nếu anh ta có thể giữ được một bí mật, thì mình cũng có thể. Hãy nhớ rằng có một lời giải thích hợp lý cho tất cả chuyện này.
À, thật không?
... và đơn giản là mình không biết nó là gì. Mình cần thời gian để nghĩ về chuyện này, vậy thôi. Thế nên: hãy bình tĩnh.
Cô nhấc ống nghe và vui vẻ nói, “Nếu đó là anh, chàng đẹp trai, hãy đến ngay đi. Chồng em ra khỏi thành phố rồi.”
Bob bật cười. “Chào em, em thế nào?”
“Đứng thẳng và ngửi hít không khí. Còn anh?”
Tiếp theo là một hồi lâu im lặng. Hay ít nhất cô cũng cảm thấy nó thật lâu, cho dù quãng thời gian đó chắc khó có thể kéo dài quá vài giây. Trong quãng thời gian đó cô nghe thấy tiếng kêu bỗng trở nên giống như tiếng rên rỉ thật ghê rợn của cái tủ lạnh, và tiếng nước nhỏ giọt từ trên vòi xuống chiếc siêu cô vừa đánh rơi trong chậu rửa, và cả tiếng trái tim cô đang đập - âm thanh cuối cùng đó dường như đang phát ra từ dưới cổ họng hay trong tai cô thay vì từ trong ngực. Hai người đã kết hôn với nhau quá lâu, tới mức họ đã gần như trở nên thuộc lòng mọi cảm xúc của nhau. Liệu điều đó có diễn ra trong mọi cuộc hôn nhân không? Cô không biết. Cô chỉ biết về cuộc hôn nhân của chính mình. Ngoại trừ việc vào lúc này cô đã đi đến chỗ phải tự hỏi liệu cô có thực sự hiểu về nó hay không.
“Nghe giọng em buồn cười quá,” chồng cô nói. “Nghe cứ nặng như chì ấy. Mọi thứ vẫn ổn chứ, em yêu?”
Đáng ra cô phải thấy cảm động. Nhưng thay vì thế, cô lại phát hoảng. Marjorie Duvall: cái tên đó không chỉ hiện lên rõ mồn một trước mắt cô; dường như nó đang không ngừng nhấp nháy, như một bảng hiệu bằng đèn neon. Trong khoảnh khắc cô như bị cấm khẩu, và cô kinh hoàng thấy căn bếp vốn quen thuộc với mình đến thế đang chao đảo trước mắt khi thêm nhiều nước mắt nữa trào lên mắt cô. Và cảm giác nặng nề quặn thắt cũng quay trở lại dưới bụng. Marjorie Duvall. Nhóm máu A. 17 Honey Lane. Như thể trong này, em yêu, cuộc đời đã đối xử với em ra sao, có phải em đang đứng thẳng và ngửi hít không khí?
“Em đang nghĩ về Brandolyn,” cô nghe thấy mình đang nói vậy.
“Ôi, em yêu,” chồng cô nói, và vẻ thông cảm trong giọng nói của anh ta hoàn toàn đúng chất Bob. Cô biết nó rất rõ. Chẳng phải cô đã từng hết lần này qua lần khác dựa vào nó kể từ năm 1984 sao? Thậm chí từ trước đó nữa, khi hai người vẫn còn đang hẹn hò và cô dần hiểu ra anh ta là người đàn ông cô tìm kiếm? Chắc chắn là thế rồi. Cũng như chồng cô đã dựa vào cô. Ý nghĩ một sự thông cảm như thế kỳ thực chẳng là gì ngoài lớp kem ngọt ngào phủ lên trên một chiếc bánh tẩm độc thật điên rồ. Sự thực là vào khoảnh khắc này cô đang nói dối chồng thậm chí còn điên rồ hơn. Hay cũng có thể sự điên rồ cũng giống như sự duy nhất, không thể có cấp so sánh hơn hay hơn nhất. Và cô đang nghĩ gì vậy chứ? Nhân danh Chúa, cô đang nghĩ gì đây?
Nhưng chồng cô đang nói, và cô không nhớ nổi anh ta vừa nói gì.
“Anh nhắc lại cho em nghe anh vừa nói gì đi. Em với lấy tách trà nên không nghe thấy gì cả.” Thêm một lời nói dối nữa, hai bàn tay cô đang quá run rẩy để có thể với lấy bất cứ cái gì, nhưng ít nhất là một lời nói dối nho nhỏ lọt tai. Và giọng nói của cô cũng không bị run. Ít nhất cô cũng nghĩ vậy.
“Anh vừa hỏi là sao em lại làm vậy?”
“Donnie gọi về và hỏi thăm em gái nó. Và chuyện này làm em nhớ tới em gái em. Em đã ra ngoài, lang thang đi bộ một lúc. Em bị sổ mũi, mặc dù một phần có lẽ chỉ vì trời lạnh quá. Có lẽ anh đã nghe thấy trong giọng nói của em.”
“Phải, anh nghe thấy ngay mà,” chồng cô nói. “Nghe này, anh có thể bỏ qua Burlington ngày mai và quay trở về nhà.”
Thiếu chút nữa cô đã kêu lớn lên Không!, nhưng đó chính là điều sai lầm lớn nhất cô có thể phạm phải. Phản ứng như vậy có thể sẽ khiến chồng cô quay về trên ngay chuyến bay tiếp theo, đầy quan tâm lo lắng.
“Cứ làm thế đi, rồi em sẽ cho anh một quả thụi vào mắt,” cô nói, và thấy nhẹ nhõm khi chồng mình bật cười. “Charlie Frady nói với anh rằng vụ bán đồ đạc của tư gia đó tại Burlington rất đáng bỏ công tới xem qua, và những mối liên hệ của anh ta rất tốt. Linh cảm của anh ta cũng vậy. Anh vẫn luôn nói thế còn gì.”
“Phải, nhưng anh không thích nghe thấy em có vẻ bất ổn như thế.”
Việc anh ta đã nhận ra (và ngay lập tức! ngay lập tức!) rằng có gì đó không ổn với cô quả là không hay. Và việc cô sẽ cần phải nói dối về sự bất ổn đó là gì - a, chuyện này còn đáng phiền hơn. Cô nhắm mắt lại, nhìn thấy Cô Ả Xấu Xa Brenda đang la hét trong miếng trùm đầu, và lại mở bừng mắt ra.
“Lúc nãy em thấy không ổn, nhưng bây giờ thì không,” cô nói. “Chỉ là một chút đãng trí thôi mà. Cô ấy là em gái em, và em đã nhìn thấy bố em đưa cô ấy về nhà. Đôi khi em lại nghĩ về chuyện đó, có vậy thôi.”
“Anh biết,” chồng cô nói. Anh ta cũng biết điều đó. Cái chết của em gái không phải là lý do để cô phải lòng Bob Anderson, nhưng việc anh ta thấu hiểu nỗi đau khổ của cô đã làm mối quan hệ giữa họ thân mật hơn.
Brandolyn Madsen đã bị một gã lái mô tô trượt tuyết say rượu đâm chết khi cô đang ra ngoài trượt tuyết băng đồng. Gã lái xe bỏ chạy, để mặc thi thể cô nằm lại trong rừng cách ngôi nhà của gia đình Madsen nửa dặm. Khi Brandi không quay trở về lúc tám giờ tối, hai cảnh sát tại Freeport và người phụ trách an ninh khu vực đã hợp thành một toán tìm kiếm. Chính bố Darcy đã tìm thấy thi thể con gái và mang cô về nhà qua nửa dặm đường trong rừng thông. Darcy - được giao nhiệm vụ trực trong phòng khách để nghe điện thoại và trấn an mẹ cô - là người đầu tiên nhìn thấy ông quay về. Bố cô bước qua bãi cỏ dưới ánh sáng lạnh lẽo của một đêm đông trăng tròn với từng hơi thở phả ra như những đám mây màu trắng.
Ý nghĩ đầu tiên của Darcy (và đến giờ vẫn thật khủng khiếp với cô) là về những bộ phim tình yêu đen trắng cổ lỗ sướt mướt người ta thỉnh thoảng vẫn chiếu trên TCM[39], những cảnh phim khi có một anh chàng bế cô dâu mới cưới của mình bước qua ngưỡng cửa căn nhà của tuần trăng mật trong lúc năm mươi cây vĩ cầm đồng loạt réo rắt thật ngọt ngào trong phần nhạc nền.
Darcy đã khám phá ra Bob Anderson có thể liên hệ theo một cách mà nhiều người không thể. Anh ta không bị mất một người anh em trai hay chị em gái; anh ta đã mất người bạn thân nhất của mình. Cậu này đã lao ra đường để bắt một đường bóng ném quá đà tong một trận bóng chày (ít nhất cũng không phải là cú ném của Bob; chưa bao giờ chơi môn bóng chày, hôm đó anh ta đã đi bơi), và bị một chiếc xe tải chở hàng đâm phải, rồi chết trong bệnh viện không lâu sau đó. Sự trùng hợp về những nỗi buồn trong quá khứ này không phải là điều duy nhất làm cô thấy dường như mối liên kết giữa hai người có gì đó đặc biệt, nhưng chính là điều đem đến cho nó vẻ huyền bí - như thể không phải là trùng hợp ngẫu nhiên mà là một điều đã được sắp đặt sẵn.
“Hãy ở lại Vermont, Bobby. Tới dự buổi bán đồ. Em rất yêu anh vì sự quan tâm anh dành cho em, nhưng nếu anh cuống cuồng chạy về nhà, em sẽ cảm thấy mình như một đứa trẻ con vậy. Nếu thế em sẽ phát điên mất.”
“Okay. Nhưng anh sẽ gọi cho em ngày mai vào lúc bảy giờ ba mươi. Báo trước rồi đấy.”
Cô bật cười, và cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy nó đúng là tiếng cười thực sự... hay gần giống như vậy tới mức không thể nhận ra sự khác biệt.
Và tại sao cô không thể cho phép mình được có một tiếng cười thực thụ? Tại sao lại không chứ? Cô yêu chồng mình, và sẵn sàng cho anh ta được hưởng đặc ân của sự ngờ vực. Của mọi sự ngờ vực. Mà đây cũng không phải là một lựa chọn. Bạn không thể tắt tình yêu đi - cho dù là thứ tình yêu lơ đãng, đôi khi chỉ là phỏng đoán, đã hai mươi bảy năm tuổi - như tắt một bóng đèn được. Tình yêu xuất phát từ trái tim, và trái tim có những lý lẽ riêng của nó.
“Bobby, lúc nào anh chả gọi lúc bảy giờ ba mươi.”
“Không trật vào đâu được. Tối nay hãy gọi anh nếu em...”
“... cần bất cứ thứ gì, cho dù vào bất cứ giờ nào,” cô hoàn tất câu nói cho chồng. Lúc này, cô gần như đã cảm thấy trở lại là mình. Thật đáng kinh ngạc khi ta nhận ra tinh thần con người ta có thể phục hồi lại sau nhiều cú chấn động ghê gớm như thế. “Em sẽ làm vậy.”
“Anh yêu em.” Đoạn kết của không biết bao nhiêu cuộc trò chuyện trong suốt những năm dài đã qua.
“Em cũng yêu anh,” cô mỉm cười nói. Rồi gác máy, tựa trán vào tường, nhắm mắt lại, và bắt đầu khóc thầm trước khi nụ cười kịp biến mất trên khuôn mặt.
[39] Turner Classical Movie, một kênh truyền hình cáp chuyên chiếu phim kinh điển.