Chương 8
Một con mèo đang đưa một bàn chân mềm như nhung cọ lên má cô. Rất nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
Darcy cố gạt nó ra, song bàn tay cô dường như bỗng trở nên nặng nghìn cân. Và dù sao đó cũng là một giấc mơ - chắc chắn là vậy. Họ không hề nuôi mèo. Cho dù nếu có đủ nhiều lông mèo trong một ngôi nhà, chắc chắn sẽ phải có một con mèo ở đâu đó, tâm trí đang vật lộn cố tỉnh dậy của cô nhắc nhở cô một cách khá có lý.
Giờ thì bàn chân đó đang chuyển sang vuốt ve lên mái tóc cô và vầng trán nằm bên dưới, và nó không thể là một con mèo, vì những con mèo không biết nói.
“Dậy thôi, Darce. Dậy thôi, em yêu. Chúng mình cần nói chuyện.”
Giọng nói đó cũng nhẹ nhàng, êm dịu như những cử chỉ vuốt ve. Giọng nói của Bob. Và đó không phải là một bàn chân mèo mà là một bàn tay.
Bàn tay của Bob. Chỉ có điều không thể là anh ta, vì anh ta đang ở Montp...
Đôi mắt cô mở bừng và chồng cô đang ở đó, bình yên, ngồi trên giường bên cạnh cô, vuốt ve khuôn mặt và mái tóc cô như anh ta thỉnh thoảng vẫn làm mỗi khi cô cảm thấy không được khỏe. Chồng cô đang mặc một bộ com lê Jos.A. Bank (chồng cô mua tất cả các bộ com lê của mình ở đó, và gọi nhãn hiệu này - thêm một cách nói nửa đùa bỡn nữa của anh ta - là “Joss-Bank”), nhưng chiếc áo vét không cài khuy, và cổ cồn đã bị cởi ra. Cô có thể thấy một phần chiếc cà vạt thò ra khỏi túi áo vét của chồng mình như một cái lưỡi đỏ quạch. Phần bụng của anh ta phình ra phía trên thắt lưng và ý nghĩ liền mạch đầu tiên của cô là Anh thực sự cần phải làm điều gì đó với cân nặng của mình, Bobby, điều này không tốt cho tim của anh đâu.
“Cái...” Âm thanh vang lên như một tiếng khàn khàn không rõ nghĩa.
Chồng cô mỉm cười và tiếp tục vuốt ve mái tóc, má và cổ cô. Cô hắng giọng và cố thử lại.
“Anh đang làm gì ở đây vậy, Bobby? Đáng ra...” Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc đồng hồ của chồng mình, một cố gắng đương nhiên là vô ích. Lúc trước cô đã quay mặt đồng hồ úp vào tường.
Chồng cô cúi xuống nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay của mình. Anh ta đã mỉm cười trong suốt thời gian vuốt ve đánh thức cô dậy, và lúc này vẫn đang mỉm cười. “Ba giờ mười lăm. Anh đã ngồi trong căn phòng khách sạn ngớ ngẩn của mình trong gần hai giờ sau khi chúng mình nói chuyện với nhau, cố gắng thuyết phục bản thân rằng những gì anh đang nghĩ không thể đúng được. Chỉ có điều anh không thể an tâm được bằng cách lẩn tránh sự thật. Vậy là anh nhảy lên chiếc Suburban và lao thẳng ra đường. Chẳng có chiếc xe nào khác. Anh không rõ tại sao anh không đi đường nhiều hơn lúc tối muộn. Có lẽ trong tương lai anh sẽ làm thế. Nghĩa là nếu như không phải anh đang ở Shawshank. Hay nhà tù tiểu bang New Hampshire tại Concord. Nhưng chuyện đó có lẽ còn phụ thuộc vào em. Phải không nào?”
Bàn tay anh ta đang vuốt ve khuôn mặt cô. Cảm giác thật quen thuộc, thậm chí mùi tỏa ra từ bàn tay đó cũng thật quen thuộc, và cô đã luôn yêu thích chúng. Giờ thì không, và nguyên do không chỉ vì những khám phá khủng khiếp của đêm hôm trước. Tại sao trước đây cô chưa bao giờ nhận ra những cử chỉ vuốt ve đó đậm vẻ chiếm hữu đầy thỏa mãn đến thế nào? Cô là một con điếm già, nhưng cô là con điếm già của tôi, cử chỉ vuốt ve đó giờ đây dường như đang nói như vậy. Chỉ có điều lần này cô đã tè ra sàn trong lúc tôi vắng nhà, và như thế là rất xấu. Thành thực mà nói, đó là một Việc Xấu Ghê Gớm.
Cô gạt bàn tay anh ta ra và ngồi dậy. “Có Chúa chứng giám, anh đang nói về chuyện gì vậy? Anh lặng lẽ chui vào trong nhà, anh đánh thức em dậy...”
“Phải, em đang ngủ trong lúc để đèn sáng trưng - anh thấy ngay khi lái xe rẽ lên lối về nhà.” Chẳng có chút tội lỗi nào trong nụ cười của anh ta.
Và không có gì độc ác. Vẫn là nụ cười hồn hậu của Bob Anderson mà cô đã yêu gần như ngay từ lần đầu nhìn thấy. Trong chốc lát, ký ức của cô chợt nhớ lại anh ta đã dịu dàng đến thế nào trong đêm tân hôn của họ, không hề hối hả thúc giục cô. Mà để cô có thời gian làm quen với điều mới mẻ.
Cũng chính là điều bây giờ anh ta sẽ làm, cô thầm nghĩ. “Em chưa bao giờ ngủ mà để đèn sáng cả, Darce. Và mặc dù em đã thay áo ngủ, nhưng dưới nó em vẫn mặc cả áo nịt ngực, và đó cũng là chuyện em chưa bao giờ làm. Em chỉ đơn giản đã quên cởi nó ra thôi, phải không nào? Em yêu tội nghiệp. Cô bé mệt mỏi tội nghiệp.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta áp tay lên ngực cô, rồi - thật may thay - liền thu tay về.
“Ngoài ra, em cũng quay mặt đồng hồ của anh đi để em không nhìn thấy giờ trên đó. Em đã bực bội, và anh là lý do. Anh xin lỗi, Darce. Từ tận sâu thẳm trái tim.”
“Em đã ăn phải thứ gì đó không hợp với em lắm.” Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra.
Chồng cô mỉm cười kiên nhẫn. “Em đã tìm thấy chỗ giấu đồ bí mật của anh trong gara.”
“Em không hiểu anh đang nói về chuyện gì.”
“Ồ, em đã làm rất tốt chuyện xếp trả lại mọi thứ vào đúng chỗ nơi em tìm thấy chúng, nhưng anh luôn rất cẩn thận về những chuyện như thế, và miếng băng dính anh dán lên mảnh ván xoay đã bị bong ra. Em không nhận ra chi tiết đó, phải không nào? Mà tại sao em phải nhận ra chứ? Đó là một thứ băng dính luôn trong suốt một khi đã được dán lên. Ngoài ra, chiếc hộp ở trong hốc đã dịch đi chừng một hay hai inch về bên trái so với chỗ anh đã để nó - nơi anh luôn để nó.”
Anh ta đưa tay tới vuốt ve má cô vài lần nữa, rồi thu bàn tay về (dường như không hề có chút bực dọc nào) khi cô quay mặt tránh đi.
“Bobby, em có thể thấy anh đang cố dấu một bí mật nào đó, nhưng thành thực mà nói em không rõ bí mật đó là gì. Có thể anh đã làm việc quá căng thẳng.”
Miệng anh ta trễ xuống đầy phiền muộn, và đôi mắt ướt nhòe. Thật không thể tin nổi. Cô thực sự cần ra lệnh cho mình phải ngừng cảm thấy ái ngại cho anh ta. Cảm xúc chỉ là một thói quen nữa của con người, và dường như cũng mang tính điều kiện như bất cứ thói quen nào khác. “Anh đoán anh vẫn luôn biết ngày này rồi kiểu gì cũng sẽ tới.”
“Em thực sự không hiểu anh đang nói về cái gì.” Chồng cô thở dài. “Anh đã có cả một chặng quay về dài để nghĩ tới chuyện này, em yêu. Và càng nghĩ lâu, càng nghĩ kỹ về nó, dường như anh càng nhận thấy thực sự chỉ có một câu hỏi duy nhất cần được trả lời: WWDD[46].”
“Em không...”
“Thôi nào,” anh ta nói, và nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi cô. Cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng. Chắc hẳn chồng cô đã tắm dưới vòi hoa sen trước khi rời khách sạn, một hành động rất đúng với con người Bob. “Anh sẽ kể cho em biết tất cả. Anh sẽ nói hết. Anh nghĩ rằng, trong sâu thẳm tâm trí mình, anh vẫn luôn mong muốn em biết.”
Anh ta vẫn luôn mong muốn cô biết? Lạy Chúa lòng lành. Có thể vẫn còn nhiều điều tệ hại nữa đang chờ phía trước, song rõ ràng đây là thứ khủng khiếp nhất cho tới lúc này. “Em không muốn biết. Cho dù anh đang có gì luẩn quẩn trong đầu thì em cũng không muốn biết.”
“Anh thấy điều gì đó khác biệt trong mắt em, em yêu, và anh rất giỏi trong việc đọc trong mắt phụ nữ. Anh có lẽ đã trở thành một dạng chuyên gia. WWDD có nghĩa là What Would Darcy Do[47]. Trong trường hợp này, Darcy Sẽ Phải Làm Gì nếu cô ấy tìm thấy nơi cất giấu bí mật của anh, cùng những thứ nằm bên trong chiếc hộp đặc biệt đó của anh. Nhân tiện đây, anh muốn nói anh luôn yêu quý cái hộp đó, vì em đã tặng nó cho anh.”
Chồng cô cúi người ra trước, khẽ hôn nhanh lên giữa hai lông mày cô. Đôi môi anh ta ẩm ướt. Lần đầu tiên trong đời mình, phải cảm nhận chúng tiếp xúc với làn da của mình khiến cô ghê sợ, và cô chợt nghĩ rất có thể khi mặt trời mọc cô đã trở thành người chết. Vì những phụ nữ đã chết không hé lộ điều gì. Mặc dù, cô thầm nghĩ, hẳn anh ta sẽ cố đảm bảo chắc chắn mình không bị “đau đớn”.
“Thứ nhất, anh tự hỏi liệu cái tên Marjorie Duvall có nghĩa gì với em không. Anh sẽ rất mừng nếu có thể trả lời câu hỏi đó bằng một tiếng “Không” thật lớn, nhưng đôi khi con người ta cần phải biết trở nên thực tế. Em không phải là người hâm mộ số một thế giới của các bản tin truyền hình, song anh đã sống cùng em đủ lâu để biết em luôn theo dõi những tin chính trên tivi và báo chí. Anh nghĩ hẳn em biết cái tên đó, và thậm chí nếu em có không biết đi nữa, anh nghĩ chắc em cũng sẽ nhận ra bức ảnh trên bằng lái xe. Bên cạnh đó, anh tự nhủ, không lẽ cô ấy không tò mò vì sao tôi lại có những tấm thẻ tùy thân đó ư? Phụ nữ luôn là những người tò mò. Hãy thử nhìn tấm gương của Pandora xem.”
Hay cô vợ của Yêu Râu Xanh, cô thầm nghĩ. Cô gái đã bước vào căn phòng khóa kín và tìm thấy những cái đầu bị chém lìa của tất cả các bà vợ trước của chồng mình.
“Bob, em thề với anh là em không hiểu anh đang nói về...”
“Vậy nên điều đầu tiên anh làm khi về đến nhà là bật máy tính của em lên, mở Firefox - đó là trình duyệt tìm kiếm em luôn sử dụng - và kiểm tra lịch sử tìm kiếm.”
“Cái gì?”
Chồng cô tặc lưỡi như thể cô đã bỏ qua một chi tiết thú vị đặc biệt. “Thậm chí em còn không biết nữa. Anh không hề nghĩ em biết, bởi vì mỗi lần anh kiểm tra, tất cả đều hiện lên trên đó. Em chẳng bao giờ xóa lịch sử tìm kiếm của mình cả!” Và anh ta lại tặc lưỡi lần nữa, như một người đàn ông sẽ làm khi một người vợ thể hiện ra một nét tính cách anh ta thấy cực kỳ ưa thích.
Darcy cảm thấy những dấu hiệu tức giận đầu tiên đang sống dậy trong cô. Có thể thật lố bịch, nếu xét tới hoàn cảnh lúc này, nhưng chúng vẫn hiện diện.
“Anh kiểm tra máy tính của tôi? Anh lén lút làm thế! Đồ lén lút bẩn thỉu!”
“Tất nhiên anh có kiểm tra. Anh có một người bạn rất xấu vẫn làm những việc rất tệ. Một người ở vào tình thế đó buộc phải nắm bắt được nhất cử nhất động của những người gần gũi với mình. Kể từ khi bọn trẻ rời khỏi nhà, người đó là em, và chỉ có mình em.”
Một người bạn xấu? Một người bạn xấu vẫn làm những việc rất tệ? Đầu cô đang bồng bềnh chao đảo, nhưng có một thứ dường như đã quá rõ ràng: chối cãi thêm nữa là vô ích. Cô biết tất cả, và anh ta biết là cô biết.
“Em không chỉ đã tìm kiếm về Marjorie Duvall.” Cô không nghe thấy chút xấu hổ hay biện hộ nào trong giọng nói của anh ta, chỉ có âm hưởng của một cảm giác hối tiếc ghê rợn là mọi sự lại đi tới chỗ như lúc này. “Em đã tìm hiểu về tất cả bọn họ.” Rồi chồng cô bật cười và thốt lên, “Ái chà!”
Cô ngồi lên, tựa người vào đầu giường, một tư thế cho phép cô cách xa anh ta hơn một chút. Như thế thật tốt. Khoảng cách thật tốt. Suốt bấy nhiêu năm qua cô vẫn kề vai áp má với chồng mình, và giờ đây cảm giác về khoảng cách bỗng thật tuyệt.
“Người bạn xấu nào vậy? Anh đang nói về ai thế?”
Chồng cô nghiêng đầu sang một bên, ngôn ngữ hình thể của Bob để nói Anh thấy em thật chậm hiểu, song một cách hết sức thú vị. “Brian.”
Thoạt đầu, cô không hiểu anh ta đang nói về cái gì, và nghĩ rằng hẳn đó phải là người chồng cô quen biết qua công việc. Có thể là một kẻ đồng phạm chăng? Về bề ngoài nghe có vẻ khó có khả năng là vậy, cô sẵn sàng nói Bob cũng kém cỏi trong việc kết bạn chẳng khác gì cô, nhưng những kẻ thực hiện những việc như thế đôi khi vẫn có đồng bọn. Nói gì thì nói, sói vẫn đi săn thành bầy.
“Brian Delahanty,” chồng cô nói. “Đừng nói với anh là em đã quên Brian. Anh đã kể cho em nghe tất cả về cậu ấy sau khi em kể với anh những gì đã xảy đến với Brandolyn.”
Miệng cô há hốc ngơ ngẩn. “Cậu bạn của anh từ hồi phổ thông ư? Bob, cậu ta chết rồi! Cậu ta đã bị một chiếc xe tải đâm phải trong khi đuổi theo một quả bóng chày, và cậu ta chết rồi.”
“Thế đấy...” Nụ cười của Bob trở nên như đang biện hộ. “Phải... và không. Anh gần như luôn gọi cậu ấy là Brian khi anh kể với em về cậu ấy, nhưng đó không phải là cách anh gọi cậu ấy hồi còn ở trường phổ thông, vì cậu ấy rất ghét cái tên đó. Anh gọi cậu ấy bằng các chữ cái đầu tên họ. Anh gọi cậu ấy là BD.”
Cô đã định hỏi anh ta điều đó có gì liên quan tới giá trà ở Trung Quốc không, rồi chợt hiểu ra. Tất nhiên cô phải biết rồi. BD.
Beadie.
[46] What Would Dexter Do (Dexter nên làm gì), một câu hỏi quen thuộc của nhân vật tay sát nhân hàng loạt Dexter trong xê ri phim truyền hình cùng tên khi hắn cân nhắc cách ra tay với nạn nhân tiếp theo. Trở thành một cách diễn đạt bình dân phổ biến tại Mỹ.
[47] Darcy sẽ phải làm gì.