← Quay lại trang sách

Chương 9

Anh ta nói một hồi lâu, và anh ta càng nói, cô càng trở nên kinh hãi hơn. Suốt những năm qua cô đã sống chung với một kẻ điên loạn, nhưng làm sao cô có thể biết được? Chứng điên loạn của chồng cô giống như một biển ngầm. Có một lớp đá phủ kín bên trên nó, và trên đá là một lớp đất; trên đó có những bông hoa nở. Bạn có thể bước đi giữa những bông hoa ấy và chẳng bao giờ biết biển nước điên rồ đang ở đó... nhưng sự thực là vậy đấy. Nó luôn tồn tại. Anh ta trách cứ BD (người đã trở thành Beadie chỉ nhiều năm sau đó, trong những lời nhắn anh ta gửi tới cảnh sát) về mọi chuyện, nhưng Darcy ngờ rằng Bob ý thức được hơn thế nhiều; đổ tội cho Brian Delahanty chỉ giúp cho anh ta tách riêng hai cuộc sống của mình dễ dàng hơn mà thôi.

Chẳng hạn, chính BD là người đã nảy ra ý tưởng mang súng đến trường và đập phá một trận. Theo Bob, ý tưởng này xuất hiện vào mùa hè giữa năm thứ nhất và năm thứ hai của họ tại trường trung học Castle Rock. “1971,” anh ta nói, vừa nói vừa lắc đầu đầy thông cảm, như một người đàn ông vẫn làm khi nhắc lại vài trò nghịch ngợm vô hại thời tuổi trẻ. “Rất lâu trước khi đám nhóc ngớ ngẩn ở Columbine[48] có mặt trên đời. Có mấy cô nàng đã lên mặt khinh khỉnh với bọn anh. Diane Ramadge, Laurie Swenson, Gloria Haggerty... còn vài cô nàng nữa, nhưng anh quên mất tên bọn họ rồi. Kế hoạch của bọn anh là thó lấy vài khẩu súng - ông bố Brian có chừng hai mươi khẩu súng trường và súng ngắn cất dưới tầng hầm, trong đó có hai khẩu Luger của Đức từ thời Thế chiến thứ Hai khiến bọn anh mê mẩn - và mang đến trường. Em biết đấy, thời đó đâu đã có chuyện khám người và cửa kiểm tra kim loại.”

“Bọn anh định sẽ cố thủ trong khu thí nghiệm khoa học. Bọn anh sẽ khóa các cửa lại, giết vài người - chủ yếu là giáo viên, cùng vài đứa bọn anh không ưa - rồi sau đó xua đám nhóc còn lại ra ngoài qua cửa thoát hiểm hỏa hoạn ở phía cuối hành lang. À phải... hầu hết đám nhóc. Bọn anh dự định sẽ bắt giữ mấy cô nàng đã khinh khỉnh với bọn anh làm con tin. Bọn anh lên kế hoạch - đúng hơn là BD đã lên kế hoạch - sẽ làm tất cả những việc này trước khi cớm đến, em hiểu rồi chứ? Cậu ta vẽ ra các bản đồ, và cậu ta lập một danh sách các bước hành động bọn anh sẽ tiến hành trong vở địa lý của mình. Anh nghĩ có lẽ tất cả có chừng hai mươi bước, bắt đầu bằng “Bấm chuông báo cháy để tạo ra hỗn loạn.” Chồng cô tặc lưỡi. “Và sau khi bọn anh đã khóa trái khu nhà lại...”

Anh ta nhìn cô với một nụ cười có pha chút ngượng ngùng, nhưng cô nghĩ phần lớn là do chồng cô xấu hổ về cái kế hoạch anh ta đang kể ngay từ đầu đã thật ngu xuẩn.

“Thế đấy, chắc em cũng có thể đoán được. Hai cậu con trai vị thành niên, quá dư thừa hoóc môn tới mức phát cuồng lên khi gió thổi. Bọn anh dự định sẽ nói với đám con gái rằng, em biết đấy, nếu bọn họ “chiều” bọn anh thật tốt, bọn anh sẽ để họ đi. Nếu không, bọn anh sẽ phải giết họ. Và chắc hẳn các cô nàng sẽ “chiều”, tất nhiên rồi.”

Anh ta chậm rãi gật đầu.

“Bọn họ sẽ “chiều” để được sống. BD đã đúng về chuyện này.”

Chồng cô đắm chìm trong câu chuyện của anh ta. Đôi mắt anh ta lờ đờ với những hoài niệm (lố bịch nhưng có thật). Để làm gì? Những giấc mơ điên rồ của tuổi trẻ chăng? Cô sợ rằng có lẽ thực sự đúng là vậy.

“Bọn anh đã không lên kế hoạch tự sát giống như mấy gã ngốc nghiện nhạc heavy metal ở Colorado. Không thể có chuyện đó. Có một tầng hầm dưới khu nhà khoa học, và Brian nói dưới đó có một đường ngầm. Cậu ta nói nó chạy từ phòng cung cấp tới trạm cứu hỏa cũ ở bên kia đường 119. Brian nói khi mà trường trung học mới chỉ là một trường cấp hai vào những năm 50, ở chỗ đó có một công viên, nơi lũ trẻ thường hay tới chơi vào giờ nghỉ giải lao. Con đường ngầm đã cho phép chúng tới được công viên mà không phải băng qua đường.”

Bob phá lên cười, khiến cô giật bắn mình.

“Anh đã tin cậu ta về chuyện đó, nhưng hóa ra cậu ta chỉ toàn nói phét. Vào mùa thu sau đó, anh đã chui xuống dưới để tự tìm hiểu. Phòng cung cấp ở đó, đầy ắp những giấy, sặc mùi mực in rô nê ô mà người ta từng dùng thời đó, nhưng nếu quả thực có một đường ngầm thì anh chưa bao giờ tìm thấy nó, dù ngay cả hồi ấy anh đã rất cẩn thận tỉ mỉ. Anh không rõ liệu cậu ta đã nói dối với cả hai người bọn anh hay chỉ với chính bản thân mình, chỉ có điều anh biết chẳng có đường ngầm nào cả. Hẳn bọn anh rồi sẽ bị mắc kẹt trên lầu, và ai biết được, có khi cuối cùng rất có thể bọn anh cũng đã tự sát. Em chẳng bao giờ biết được một cậu nhóc mười bốn tuổi sẽ làm gì, phải không nào? Chúng lượn lờ quanh ta như những quả bom nổ chậm vậy.”

Anh đâu còn nổ chậm nữa, cô thầm nghĩ. Phải vậy không, Bob?

“Nhiều khả năng kiểu gì rồi bọn anh cũng phát hoảng. Nhưng cũng có thể là không. Có thể bọn anh sẽ cố gắng vượt qua được. BD khiến anh vô cùng phấn khích, không ngừng nói về chuyện bọn anh trước hết sẽ chiêm ngưỡng cảnh bọn con gái phát cuồng lên, sau đó ép bọn họ phải cởi quần áo của nhau ra...” Anh ta chăm chú nhìn cô. “Phải, anh biết những lời này nghe ra sao, chỉ là những trò tưởng tượng to mồm của mấy cậu trống choai, nhưng mấy cô nàng kia đúng là quá khinh khỉnh. Bọn anh cố tìm cách trò chuyện với bọn họ, bọn họ chỉ bật cười và bỏ đi. Rồi đứng ở góc quán cà phê, nguyên cả đám, liếc nhìn bọn anh rồi lại cười. Vậy nên em thực sự không thể trách bọn anh được, phải không nào?”

Anh ta nhìn vào các ngón tay của mình, đang không ngừng gõ gõ lên mặt vải chiếc quần ở nơi nó căng lên trên đùi anh ta, rồi trở lại nhìn Darcy.

“Điều mà em cần phải hiểu - mà em thực sự cần phải nhìn nhận - là Brian rất có khiếu thuyết phục. Cậu ta còn tồi tệ hơn anh rất nhiều. Cậu ta thực sự điên rồ. Hơn nữa, lúc đó là thời kỳ cả nước đang nổi loạn, đừng quên điều đó, và đây cũng là một phần nguyên nhân gây ra tất cả.”

Tôi không hề nghi ngờ, cô thầm nghĩ.

Điều đáng kinh ngạc là anh ta đã làm cho câu chuyện nghe gần như bình thường, như thể những mơ tưởng về tình dục của cậu nhóc vị thành niên nào cũng bao gồm cưỡng dâm và giết người. Cũng có thể chồng cô tin là vậy, cũng như anh ta đã tin vào đường ngầm thoát hiểm kỳ bí của Brian Delahanty. Hay đã từng tin? Làm sao cô biết được? Nói cho cùng, cô đang lắng nghe những lời trần thuật của một kẻ bệnh hoạn. Song vẫn thật khó để tin vào điều đó, vì kẻ điên rồ ấy lại là Bob. Bob của cô.

“Dù gì đi nữa,” anh ta nhún vai, “chuyện đó đã chẳng bao giờ xảy ra. Lúc ấy cũng chính là mùa hè Brian chạy xuống đường và bị đâm chết. Có một buổi phân ưu ở nhà cậu ấy sau tang lễ, và mẹ cậu ta nói anh có thể lên phòng cậu ta và lấy thứ gì đó, nếu anh muốn. Để làm kỷ niệm, em biết đấy. Và quả thực anh cũng muốn thế! Chắc em cũng biết anh đã làm gì! Anh đã lấy cuốn vở địa lý của cậu ta, để không ai có dịp liếc qua nó và bắt gặp kế hoạch về bữa Đại Tiệc Xả Súng và Làm Tình tại Castle Rock. Cậu ta đã gọi nó bằng cái tên ấy, em biết đấy.”

Bob bật cười buồn bã.

“Nếu anh là người thành tín, hẳn anh phải nói Chúa đã cứu anh thoát khỏi chính mình. Và ai biết liệu không có Thứ Gì Đó... một Định Mệnh...

đã lên một kế hoạch riêng của chính nó cho chúng ta.”

“Và Định Mệnh đã lên kế hoạch với anh rằng anh cần hành hạ và sát hại những người phụ nữ chăng?” Darcy hỏi. Cô không thể kìm mình nổi nữa.

Chồng cô nhìn cô đầy trách cứ. “Bọn họ là những kẻ khinh khỉnh,” anh ta nói, và giơ một ngón tay lên như một thầy giáo. “Hơn nữa, đó không phải là anh. Beadie mới là kẻ đã làm những chuyện đó - và anh nói đã làm là có lý do của nó, Darce. Anh nói đã làm thay vì làm bởi tất cả những chuyện đó đã ở lại sau lưng anh rồi.”

“Bob - cậu bạn BD của anh chết rồi. Cậu ta đã chết gần bốn mươi năm nay rồi. Anh hẳn phải biết điều đó. Ý tôi là, ở mức độ nào đó hẳn anh phải biết.”

Anh ta giơ hai bàn tay lên huơ huơ trong không khí: một cử chỉ đầu hàng hiền lành. “Em có muốn gọi nó là lảng tránh tội lỗi không? Đó là cách mà một kẻ nhút nhát hẳn sẽ gọi nó, anh đoán vậy, và nếu em có làm điều tương tự thì cũng tốt thôi. Nhưng Darcy, hãy nghe đã!” Anh ta cúi người ra trước, ấn một ngón tay lên trán cô, vào giữa hai bên lông mày. “Hãy lắng nghe và nhập tâm điều này. Đó là Brian. Cậu ta đã làm tiêm nhiễm anh với... đúng thế, vài ý tưởng, chúng ta hãy nói như vậy. Có một số ý tưởng, một khi em đã đưa chúng vào trong đầu, em sẽ không thể xóa chúng đi được. Em không thể...”

“Cho thuốc đánh răng trở lại vào trong tuýp chứ gì?” Anh ta vỗ hai bàn tay vào nhau, thiếu chút nữa làm cô bật thét lên. “Phải rồi, chính xác là thế! Em không thể cho thuốc đánh răng trở lại vào trong tuýp. Brian đã chết, nhưng những ý tưởng vẫn sống. Những ý tưởng đó - bắt những người phụ nữ, làm bất cứ điều gì ta muốn với họ, bất cứ ý thích điên rồ nào chợt lóe lên trong đầu ta - chúng trở thành những bóng ma của cậu ta.”

Hai mắt chồng cô ngước nhìn lên trên rồi sang trái trong khi anh ta nói ra những lời đó. Cô từng đọc được ở đâu đó rằng cử chỉ này có nghĩa là người nói đang đưa ra một lời dối trá có ý thức. Nhưng nếu đúng anh ta đang nói dối thật thì có quan trọng gì? Hay việc anh ta đang muốn nói dối ai? Cô nghĩ là không.

“Anh sẽ không đi vào các chi tiết,” chồng cô nói. “Chúng không phải là thứ để một người yêu dấu như em nghe, và cho dù em có thích điều đó hay không - anh biết vào lúc này thì không - em vẫn là người yêu dấu của anh. Nhưng em cần biết anh đã tranh đấu chống lại nó. Trong suốt bảy năm liền anh đã chống lại nó, nhưng những ý tưởng đó - những ý tưởng của Brian - cứ tiếp tục lớn mãi lên trong đầu anh. Cho tới khi cuối cùng anh nói với chính mình, “Mình sẽ thử một lần, chỉ để tống khứ tất cả ra khỏi đầu. Để tống hắn ta ra khỏi đầu mình.

Dù có bị bắt cũng được - ít nhất như thế mình cũng sẽ thôi không nghĩ về nó nữa. Hãy thử cân nhắc về chuyện này. Hình dung xem nó sẽ ra sao.”

“Anh đang định nói với tôi đó là một cuộc khám phá của nam tính,” cô nói với giọng đều đều.

“À, phải. Anh đoán em có thể sẽ nói thế.”

“Hay giống như thử đập vào một khớp xương để xem tất cả những tiếng la hét từ đâu mà ra.”

Chồng cô lại nhún vai khiêm tốn như một cậu nhóc. “Kiểu đó.”

“Đây không phải là một cuộc khám phá, Bobby. Cũng không phải là thử đập khớp xương. Đó là việc cướp đi sinh mạng của một phụ nữ.”

Cô không thấy chút tội lỗi hay hổ thẹn nào, không hề - anh ta có vẻ như hoàn toàn mất khả năng biểu lộ chúng, dường như đường dây điều khiển chúng đã bị chập đứt, có lẽ từ trước khi anh ta chào đời - song lúc này anh ta đang ném về phía cô một cái nhìn hờn dỗi, trách cứ. Một cái nhìn em-không-hiểu-anh như của một cậu nhóc vị thành niên.

“Darcy, bọn họ rất khinh khỉnh.”

Cô muốn một ly nước, nhưng cô sợ anh ta sẽ ngăn cô lại, và sau đó biết chuyện gì sẽ xảy ra? Sau đó thì sao đây?

“Bên cạnh đó,” chồng cô nói tiếp, “anh không nghĩ anh có thể bị bắt. Không thể có chuyện đó nếu anh cẩn thận và có kế hoạch. Không phải là kiểu kế hoạch nửa mùa của một cậu nhóc mười bốn tuổi đang cơn bốc đồng, em biết đấy, mà là một kế hoạch đầy thực tế. Và anh cũng đã nhận thức ra được một điều nữa. Anh không thể tự mình làm điều đó. Ngay cả dù anh có không làm hỏng chuyện vì mất bình tĩnh, rất có thể anh sẽ làm hỏng chuyện vì cảm giác tội lỗi. Bởi vì anh là một người tốt. Đó là những gì anh nhìn nhận về bản thân, cho dù em có tin hay không, song anh vẫn là thế. Và anh có bằng chứng cho điều đó, phải không nào? Một ngôi nhà đẹp, một người vợ tuyệt vời, và hai đứa con đẹp như mơ đều đã trưởng thành và đang khởi đầu cuộc sống riêng của chúng. Và anh còn đền bù cho cộng đồng. Đó chính là lý do tại sao anh đảm nhận công việc tại Kho bạc thị trấn trong hai năm hoàn toàn không hưởng lương. Đó là lý do tại sao anh cùng làm việc với Vinnie Eschler hàng năm để tổ chức chuyến xe hiến máu vào dịp lễ Halloween.”

Đáng ra anh nên đề nghị Marjorie Duvall tham gia hiến máu, Darcy thầm nghĩ. Cô ấy là người có nhóm máu A.

Sau đó, hơi ưỡn ngực ra một chút - bộ dạng của một người đàn ông đang đưa ra lý lẽ của mình một cách cương quyết như đinh đóng cột, không gì phản bác được - anh ta nói: “Đó cũng là ý nghĩa tồn tại của Cub Scout. Em đã nghĩ anh sẽ rời khỏi nó khi Donnie gia nhập Cub Scout, anh biết em từng nghĩ thế. Chỉ có điều anh đã không làm vậy. Và không chỉ đơn thuần vì thằng bé, chưa bao giờ là thế. Mà là vì cộng đồng. Để đóng góp.”

“Vậy hãy trả lại cho Marjorie Duvall cuộc sống của cô ấy. Hay Stacey Moore. Hay Robert Shaverstone.”

Cái tên cuối cùng đã trúng đích; chồng cô nhăn mày như thể cô vừa tát vào mặt anh ta. “Cậu bé chỉ là một tai nạn. Anh không hề lường trước cậu nhóc lại có mặt ở đó.”

“Nhưng việc anh có mặt ở đó thì hẳn không phải chuyện tình cờ?”

“Đó không phải là anh,” anh ta nói, rồi thêm vào một câu khẳng định lố bịch đến tột cùng. “Anh không phải là kẻ biến thái. Mà chính là BD.

Luôn là BD. Chính hắn có lỗi vì đã nhồi nhét những suy nghĩ đó vào đầu anh từ ban đầu. Nếu không hẳn anh đã chẳng bao giờ tự mình nghĩ tới chúng. Anh đã ký tên của hắn trên các lời nhắn gửi cho cảnh sát để làm rõ điều đó. Tất nhiên, anh đã làm thay đổi cách phát âm, vì đôi lúc anh vẫn gọi hắn là BD khi lần đầu tiên anh nói với em về hắn. Có thể em không còn nhớ chuyện đó, nhưng anh thì có.”

Cô thấy thực sự ấn tượng với mức độ đầy ám ảnh mà anh ta đã dấn thân vào tội ác. Chẳng lạ vì anh ta vẫn chưa bị bắt. Nếu như cô không tình cờ vấp ngón chân phải cái thùng các tông đáng nguyền rủa đó...

“Không ai trong số bọn họ có bất cứ mối quan hệ nào với anh hay công việc làm ăn của anh. Cho dù là công việc nào. Một mối liên hệ như thế sẽ rất tệ hại. Vô cùng nguy hiểm. Nhưng anh đi lại rất nhiều, và anh luôn để mắt chú ý. BD - gã BD ở trong con người anh - hắn cũng thế. Cả anh và hắn cùng tìm kiếm những cô ả khinh khỉnh. Người ta luôn có thể nhận ra bọn họ. Những cô ả này luôn mặc váy quá ngắn, luôn cố phô bày dây đeo nịt ngực ra một cách có chủ ý. Chẳng hạn như cô ả Stancey Moore đó. Anh tin chắc em đã đọc qua về cô ta rồi. Đã lập gia đình, nhưng chuyện đó cũng không ngăn cô ta miết hai bầu vú vào người anh. Cô ta làm nhân viên phục vụ bàn tại một quán cà phê - quán Sunnyside ở Waterville. Anh thường hay tới đó để ghé qua cửa hàng bán tiền xu của Mickleson, em nhớ chứ? Thậm chí vài lần em còn đi cùng với anh, khi Pets đang ở Colby. Đó là chuyện trước khi George Mickleson chết và con trai ông ta bán sạch cửa hàng để anh chàng có thể chuyển tới New Zealand hay đâu đó. Người đàn bà đó lúc nào cũng chăm chăm bám lấy anh, Darce! Luôn hỏi anh liệu anh có thích làm nóng một chút với tách cà phê của mình, rồi nói về những chuyện như đội Red Sox trong lúc cúi người xuống, cọ hai bầu vú của cô ta lên vai anh, cố gắng làm hết cách để anh dựng đứng lên. Điều mà cô ta đã làm được, anh đành phải thừa nhận, vì anh là một gã đàn ông với những nhu cầu của một người đàn ông, và cho dù em không bao giờ từ chối anh hay nói không...à phải, hiếm khi... anh là một người đàn ông với những nhu cầu của một người đàn ông, và anh vẫn luôn có nhu cầu tình dục rất mạnh. Một vài phụ nữ cảm nhận được điều đó và đùa bỡn với nó. Điều đó kích thích bọn họ.”

Chồng cô đang nhìn xuống dưới mình với đôi mắt sẫm đầy tư lự. Thế rồi anh ta chợt nhớ tới một chuyện gì đó và ngẩng đầu lên. Mái tóc thưa của anh ta hơi tung lên, rồi lại nằm xuống.

“Luôn mỉm cười! Môi tô son đỏ và luôn mỉm cười! À phải, anh luôn nhận ra ngay những nụ cười như thế. Phần lớn đàn ông đều nhận ra ngay.

Ha ha, em biết anh muốn nó, em có thể ngửi thấy trên người anh, nhưng chút cọ xát nho nhỏ này là tất cả những gì mà anh sẽ có được, vậy hãy hài lòng với nó đi. Anh có thể! Anh có thể hài lòng với chừng đó! Nhưng BD thì không, hắn thì không.”

Chồng cô chậm chạp lắc đầu.

“Có vô vàn đàn bà như thế. Thật dễ dàng để có được tên bọn họ. Sau đó, ta có thể tìm kiếm họ trên Internet. Có rất nhiều thông tin nếu em biết cách tìm kiếm, và các kế toán viên luôn biết cách. Anh đã làm thế... ồ, hàng chục lần. Có thể là cả trăm lần. Em có thể gọi đó là một thú vui, anh đoán vậy. Em có thể nói anh sưu tập thông tin cũng giống như tiền xu. Thường thì chẳng có gì xảy ra cả. Nhưng thỉnh thoảng BD sẽ nói, “Cô ta là người cậu muốn theo tới cùng, Bobby. Chính cô nàng đang ở ngay kia. Chúng ta sẽ cùng nhau lên một kế hoạch, và khi thời cơ tới, hãy chỉ đơn giản để tôi lo liệu.” Và đó là điều anh đã làm.”

Anh ta cầm lấy tay cô, và gập những ngón tay vô cảm, lạnh ngắt của cô vào các ngón tay của mình.

“Em nghĩ anh đang điên. Anh có thể thấy ý nghĩ đó trong mắt em. Nhưng anh không điên, em yêu. BD mới là kẻ điên... hay Beadie, nếu em thích cái tên-dành-cho- công-chúng của hắn hơn. Nhân tiện, nếu em đọc qua các bài viết trên báo, em hẳn cũng biết anh đã cố tình thêm rất nhiều chỗ viết sai chính tả vào trong những lời nhắn gửi cho cảnh sát. Thậm chí anh còn viết sai chính tả các địa chỉ. Anh giữ một danh sách cách viết sai chính tả trong ví để anh luôn thực hiện điều đó theo cùng một cách. Đó là một chiêu đánh lạc hướng. Anh muốn bọn họ nghĩ Beadie là kẻ ngu ngốc - hay ít nhất là thất học - và họ đã nghĩ vậy thật. Bởi vì bọn họ thật ngu ngốc. Anh chỉ bị thẩm vấn có một lần duy nhất, từ nhiều năm về trước, và lần đó với tư cách nhân chứng, chừng hai tuần sau khi BD giết cô ả Moore. Một tay già khú tập tễnh, sắp sửa về hưu. Ông ta yêu cầu anh gọi điện cho ông ta nếu anh nhớ ra điều gì. Anh đã nói là anh sẽ làm thế. Quả là hay ho.”

Chồng cô im lặng tặc lưỡi, như anh ta thỉnh thoảng vẫn làm khi hai vợ chồng đang cùng nhau theo dõi Gia đình Hiện đại hay Hai người đàn ông rưỡi. Đó là một cách cười của chồng cô, mà cho tới tận tối nay vẫn luôn làm tăng thêm hương vị cho cảm giác thích thú của chính cô.

“Em có muốn biết một điều không, Darce? Nếu bọn họ bắt quả tang được anh, chắc anh sẽ thừa nhận - hay chí ít anh đoán mình sẽ làm thế, vì anh không nghĩ có ai dám chắc được trăm phần trăm họ sẽ làm gì trong một tình huống như thế - nhưng anh sẽ không dành cho họ gì nhiều với tư cách một bản tự thú đâu. Vì anh không nhớ mấy về những hành động... à phải... thực tế. Beadie đã thực hiện chúng, còn anh... như thể... anh không biết nữa... trở nên mất ý thức. Trở nên mất trí nhớ. Một thứ đáng nguyền rủa đại loại như thế.”

Ôi, đồ dối trá. Anh nhớ rõ mọi thứ. Điều đó hiện rõ trong mắt anh, trong cả cái cách hai khóe miệng anh nhệch xuống.

“Và bây giờ... mọi thứ đều nằm trong tay Darcellen.” Chồng cô nâng một bàn tay cô lên môi anh ta và hôn lên mu bàn tay, như thể để nhấn mạnh cho điều vừa nói. “Em biết câu cao trào xưa cũ của những màn đối thoại đó mà, câu nói “Anh có thể nói cho em biết, nhưng sau đó anh sẽ phải giết em”, phải không nào? Nó không được áp dụng ở đây. Anh không bao giờ có thể giết em. Tất cả những gì anh đã làm, mọi thứ anh đã xây đắp nên... cho dù anh đoán chúng có phần khiêm tốn trong mắt của một số người... anh đã làm, đã xây đắp vì em. Vì cả bọn trẻ nữa, tất nhiên rồi, nhưng trước hết là vì em.

Em bước vào cuộc đời anh, và em có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

“Anh đã dừng lại,” cô nói.

Chồng cô nở một nụ cười rạng rỡ. “Trong hơn hai mươi năm!”

Mười sáu, cô thầm nghĩ, song không nói gì.

“Trong phần lớn những năm tháng đó, khi chúng ta cùng nhau nuôi dạy các con và nỗ lực để công việc kinh doanh tiền xu phát triển - cho dù phần lớn đều do em làm - anh đã chạy ngang chạy dọc khắp quanh New England làm các công việc liên quan tới thuế và thiết lập các quỹ...”

“Anh mới là người làm cho nó hoạt động,” cô nói, và có phần hơi sốc về những gì nghe thấy trong giọng nói của mình: bình thản và ấm áp. “Anh mới là người có hiểu biết chuyên sâu.”

Trông anh ta gần như xúc động tới mức sắp khóc lên trở lại, và khi chồng cô nói, giọng anh ta khàn đặc. “Cảm ơn em. Giá như thế giới nghe thấy những gì em vừa nói. Em đã cứu anh, em biết đấy. Theo nhiều cách khác nhau.”

Anh ta hắng giọng.

“Trong mười hai năm, BD không hề ho he lấy một lần. Anh từng nghĩ hắn đã ra đi. Anh thực sự đã nghĩ thế. Nhưng rồi sau đó hắn quay trở lại.

Như một bóng ma vậy.” Anh ta dường như đang nghĩ ngợi về cách gọi này, rồi gật đầu một cách rất chậm rãi. “Hắn ta chính là vậy. Một bóng ma, một bóng ma xấu xa. Hắn lại bắt đầu chỉ ra những người phụ nữ khi anh đi đây đi đó. “Hãy nhìn cô nàng kia xem, cô ta muốn đảm bảo chắc chắn là anh bạn thấy hai gò ngực của cô ta, nhưng nếu anh bạn chạm tay vào chúng cô ta sẽ gọi cảnh sát rồi quay sang cười đùa cùng bạn bè khi họ điệu anh bạn đi. Hãy thử nhìn cô ả kia xem, ả đang thè lưỡi ra liếm môi, cô nàng biết anh bạn thích cô ta đưa nó lùa vào trong miệng anh bạn, và cô ta cũng biết anh bạn biết cô ta sẽ chẳng bao giờ làm thế. Hãy nhìn cô nàng kia xem, trưng quần lót ra trước mắt thiên hạ khi chui ra khỏi xe, và nếu anh bạn nghĩ đó chỉ là sơ suất tình cờ, thì anh bạn quả đúng là một gã ngốc. Chỉ đơn giản có thêm một cô ả lẳng lơ kênh kiệu nữa nghĩ cô ta sẽ chẳng bao giờ có được thứ cô ta xứng đáng có được.”

Anh ta dừng lại, đôi mắt một lần nữa tối sầm lại, u ám. Bên trong chúng chính là anh chàng Bobby đã thành công trong việc né tránh cô suốt hai mươi bảy năm qua. Kẻ mà chồng cô đang cố coi như một bóng ma.

“Khi anh bắt đầu cảm thấy sự thôi thúc đó, anh đã đấu tranh chống lại chúng. Có vài cuốn tạp chí... vài cuốn tạp chí... anh đã mua chúng trước khi chúng ta kết hôn, và anh nghĩ nếu anh thử lặp lại việc đó... hay tìm đến vài địa chỉ trang web trên Internet... anh nghĩ anh có thể... anh không biết nữa... thay thế thực tại bằng trí tưởng tượng, anh đoán em sẽ mô tả như thế... nhưng một khi em đã thử qua thực tế, trí tưởng tượng chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.”

Darcy thầm nghĩ chồng cô nói chuyện như một kẻ đang phải lòng một món đặc sản cực kỳ đắt đỏ quý hiếm nào đó. Caviar. Nấm củ. Sô cô la Bỉ.

“Nhưng điểm quan trọng là anh đã dừng lại. Trong suốt những năm đó, anh đã dừng lại. Và anh có thể dừng lại lần nữa, Darcy. Lần này là mãi mãi. Nếu còn một cơ hội cho hai chúng ta. Nếu em có thể tha thứ cho anh và chấp nhận lật sang một trang mới.” Anh ta nhìn cô, đầy thành khẩn với đôi mắt ướt nhòe. “Liệu em có thể làm thế không?”

Cô nghĩ tới một người phụ nữ bị vùi dưới đống tuyết, đôi chân trần bị phơi lộ ra do một chiếc xe dọn tuyết bất cẩn lướt qua - người con gái của một bà mẹ nào đó, từng là cô con gái rượu được cưng chiều của một ông bố trong khi cô bé vụng về nhảy múa trên sân khấu trường tiểu học trong bộ váy biểu diễn màu hồng. Cô nghĩ tới một bà mẹ và cậu con trai bé bỏng được phát hiện ra dưới khe núi đóng băng, mái tóc cứng đơ lại dưới làn nước đen ngòm phủ băng. Cô nghĩ tới người phụ nữ vùi đầu trong bao tải ngô.

“Tôi cần phải nghĩ về chuyện đó,” cô nói, rất thận trọng. Anh ta nắm lấy hai cánh tay cô và cúi người về phía cô. Cô phải cố để không xoay người đi lảng tránh, để có thể nhìn thẳng vào mắt chồng mình. Chúng là đôi mắt của anh ta... và cũng không phải. Có lẽ nói cho cùng câu chuyện hồn ma đó cũng có phần nào sự thật, cô thầm nghĩ.

“Chúng ta không phải đang ở trong một bộ phim với gã chồng điên loạn đuổi theo người vợ kinh hoàng la hét khắp ngôi nhà. Nếu em quyết định tới gặp cảnh sát và tố giác anh, anh sẽ không động dù chỉ một ngón tay để ngăn cản em. Nhưng anh biết em đã suy nghĩ về ảnh hưởng của việc đó tới bọn trẻ. Em không thể là người phụ nữ anh đã kết hôn nếu em không cân nhắc tới điều đó. Điều có lẽ em vẫn chưa nghĩ tới là việc đó sẽ có hậu quả ra sao với em. Sẽ không ai tin em đã chung sống với anh trong suốt những năm qua và chưa bao giờ biết... hay chí ít nghi ngờ. Em sẽ phải chuyển nhà và sống bằng những khoản tiền đã dành dụm được cho tới lúc này, vì trước nay anh vẫn là người kiếm tiền cho gia đình, và một người đàn ông không thể làm được chuyện đó nữa khi anh ta ngồi tù. Thậm chí có khi em còn không thể tiếp cận được những khoản tiết kiệm đó, vì các thủ tục tố tụng dân sự. Và tất nhiên các con...”

“Thôi đi, đừng có nhắc tới chúng khi anh nói về chuyện này, đừng bao giờ.”

Chồng cô gật đầu đầy cam chịu, trong lúc vẫn giữ nhẹ lấy hai tay cô. “Anh đã từng đánh bại BD - anh đã đánh bại hắn trong hai mươi năm...”

Mười sáu, cô lại thầm nghĩ. Mười sáu, và anh biết thế. “... và anh có thể đánh bại hắn thêm lần nữa. Với sự giúp đỡ của em, Darce. Có em giúp sức, anh có thể làm được bất cứ điều gì. Thậm chí nếu hắn có quay lại sau hai mươi năm nữa, thì có sao? Tuyệt vời! Lúc đó anh đã bảy mươi ba.

Khó lòng còn có thể săn lùng những cô ả lẳng lơ khinh khỉnh khi bản thân anh phải nặng nhọc đi từng bước nhờ vào khung tập đi!” Chồng cô bật cười hồ hởi trước hình ảnh lố bịch này, rồi tỉnh táo trở lại. “Nhưng - giờ hãy lắng nghe anh thật cẩn thận - nếu có lúc nào đó anh lại tái phạm, cho dù chỉ một lần thôi, anh sẽ tự sát. Bọn trẻ sẽ không bao giờ được phép biết, chúng sẽ không bao giờ bị dính dáng tới thứ đó... cái đó, em biết đấy, vết nhơ đó... bởi vì anh sẽ làm cho đoạn kết giống như một vụ tai nạn... nhưng hẳn em phải biết rồi. Và em phải biết vì sao. Vậy em thấy thế nào?

Liệu chúng ta có thể bỏ chuyện này lại sau lưng không?”

Có vẻ cô đang cân nhắc. Kỳ thực đúng là cô đang cân nhắc, mặc dù những suy nghĩ như vậy được cô tập trung xử lý trong đầu nhiều khả năng sẽ không đi theo một chiều hướng anh ta có thể hiểu được.

Điều cô đang nghĩ trong đầu là: Đó là những gì đám nghiện ma túy vẫn nói. “Tôi sẽ không bao giờ động vào thứ đó nữa. Trước đây tôi đã từng từ bỏ nó và lần này tôi sẽ từ bỏ nó mãi mãi. Tôi thực sự sẽ làm thế.” Nhưng bọn họ đâu hề có ý đó, thậm chí ngay cả khi bọn họ có nghĩ sẽ làm thế thì họ cũng không làm, và anh ta cũng vậy mà thôi.

Điều cô đang nghĩ là: Mình sẽ làm gì đây? Mình không thể lừa anh ta, mình và anh ta đã chung sống với nhau quá lâu.

Một giọng nói lạnh lẽo lên tiếng trả lời, giọng nói cô chưa từng ngờ đến sự tồn tại bên trong con người mình, có lẽ là một giọng nói có gì đó liên quan tới giọng nói của BD đã thì thầm với Bob về những cô ả khinh khỉnh hắn quan sát thấy trong các nhà hàng, cười cợt trên các góc phố, lướt đi trên những chiếc xe hơi thể thao đắt tiền với mui gập được hạ xuống, thì thầm trò chuyện và cười cợt với nhau trên ban công các tòa chung cư.

Hay có lẽ đó là giọng nói của Cô Gái Trong Gương.

Tại sao cô không thể chứ? nó hỏi. Nói cho cùng... anh ta đã lừa dối cô.

Thế thì sao đây? Cô không biết nữa. Cô chỉ biết hiện tại là hiện tại, và hiện tại cần được giải quyết thỏa đáng.

“Anh phải hứa sẽ dừng lại,” cô lên tiếng, nói một cách rất chậm rãi và miễn cưỡng. “Lời hứa nghiêm trang nhất, không-bao-giờ-được-phá-vỡ.”

Khuôn mặt chồng cô hiện rõ vẻ nhẹ nhõm một cách hoàn toàn - thậm chí có chút gì đó trẻ con - đến mức khiến cô xúc động. Chồng cô rất hiếm khi trông giống cậu bé anh ta từng là thuở nhỏ. Tất nhiên đó cũng chính là cậu nhóc đã từng lên kế hoạch mang súng tới trường. “Anh sẽ làm thế, Darcy. Anh sẽ làm. Anh xin hứa. Anh đã nói với em rồi.”

“Và chúng ta sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa.”

“Anh hiểu.”

“Và anh cũng sẽ không gửi giấy tờ tùy thân của cô Duvall đó tới cảnh sát.”

Cô nhìn thấy vẻ thất vọng (cũng trẻ con một cách kỳ lạ) xuất hiện trên khuôn mặt chồng mình khi cô nói ra những lời này, nhưng cô cương quyết sẽ không nhượng bộ. Anh ta cần phải cảm thấy bị trừng phạt, dù chỉ là một chút. Như thế, chồng cô sẽ tin rằng anh ta đã thuyết phục được cô.

Có phải thế không? Ôi Darcellen, có phải thế không?

“Em cần nhiều hơn những lời hứa, Bobby. Hành động nói lên nhiều điều hơn lời hứa suông. Hãy đào một cái hố trong rừng và chôn các tấm thẻ tùy thân của người phụ nữ này dưới đó.”

“Một khi anh đã làm xong chuyện đó, liệu chúng ta...”

Cô cúi người tới trước và áp bàn tay lên miệng chồng. Cô cố hết sức để làm cho giọng nói của mình có vẻ nghiêm khắc. “Suỵt. Không nói thêm nữa.”

“Okay. Cảm ơn em, Darcy. Rất nhiều.”

“Em không biết anh đang cảm ơn em vì cái gì.” Và sau đó, cho dù ý nghĩ anh ta nằm kề sát bên cạnh làm cô thấy rùng mình và bất an, cô cố trấn tĩnh để nói nốt những lời còn lại.

“Giờ hãy thay quần áo đi và lên giường. Cả hai chúng ta đều cần ngủ một chút.”

[48] Nhắc tới vụ hai học sinh xả súng tại trường trung học Columbine, tiểu bang Colorado ngày 20 tháng Tý năm 1999 bắn chết mười hai học sinh và một giáo viên rồi tự sát.