Chương 14
Vào một ngày ấm áp trái mùa hai tuần trước lễ Giáng sinh, Bob quay về nhà vào giữa buổi chiều, lớn tiếng gọi tên cô. Darcy đang ở trên lầu đọc một cuốn sách. Cô ném cuốn sách lên mặt bàn đầu giường (bên cạnh chiếc gương cầm tay giờ đây luôn nằm thường trực trên đó) và lao xuống giữa cầu thang. Ý nghĩ đầu tiên của cô (đi kèm cảm giác kinh hoàng pha lẫn nhẹ nhõm) là tất cả cuối cùng cũng kết thúc. Chồng cô đã bị phát hiện ra. Cảnh sát chẳng mấy chốc nữa sẽ có mặt tại đây. Họ sẽ bắt chồng cô đi, rồi quay lại hỏi cô hai câu hỏi xưa như trái đất: cô biết những gì, và biết từ khi nào? Xe thu phát của các hãng truyền thông sẽ đậu đầy ngoài phố. Những người đàn ông và phụ nữ trong bộ dạng chỉn chu sẽ lên hình ngay trước ngôi nhà của họ.
Ngoại trừ việc trong giọng nói của anh ta không hề có chút sợ hãi nào; cô hiểu ra ngay nó là gì thậm chí trước cả khi chồng cô đặt chân lên cầu thang và ngước mắt lên nhìn cô. Đó là sự phấn khích. Thậm chí là háo hức.
“Bob? Có chuyện gì...”
“Em sẽ không bao giờ tin nổi đâu!” Áo khoác của chồng cô mở phanh, cả khuôn mặt anh ta đỏ ửng lên tới tận trán, và tất cả những lọn tóc anh ta còn giữ được xõa tung ra theo mọi hướng. Cứ như thể chồng cô đã phóng về nhà với tất cả các cửa xe mở tung. Nếu tính tới thời tiết như mùa xuân của ngày hôm đó, Darcy thầm nghĩ có khi anh ta làm thế thật.
Cô thận trọng bước xuống, đứng trên bậc thang dưới cùng, cho phép hai người đứng ngang tầm mắt nhau. “Hãy nói cho em biết đi.”
“Vận may đáng kinh ngạc nhất! Thật vậy! Nếu có lúc nào anh cần đến một dấu hiệu cho thấy anh đã trở lại con đường đúng - rằng chúng ta đã trở lại con đường đúng - thì nó đây rồi!” Anh ta chìa hai bàn tay ra. Cả hai đều nắm lại, hai mu bàn tay xoay lên trên. Đôi mắt anh ta sáng long lanh. Gần như đang nhảy múa. “Tay nào? Em chọn đi.”
“Bob, em không muốn chơi...”
“Chọn đi!”
Cô chỉ vào bàn tay phải của chồng mình, chỉ để cho xong chuyện. Chồng cô bật cười. “Em đọc được suy nghĩ của anh... nhưng em vẫn luôn có thể, phải không nào?”
Chồng cô xoay nắm tay lại và xòe các ngón tay ra. Trên lòng bàn tay anh ta có một đồng xu duy nhất với mặt sau quay lên, vì thế cô có thể thấy đó là một đồng xu có hình bông lúa. Không phải loại không còn được lưu thông, nhưng vẫn còn ở tình trạng rất tuyệt. Giả thiết rằng không có bất cứ vết xước nào ở mặt có hình Lincoln, cô nghĩ đó là một đồng xu F hoặc VF. Cô đưa tay tới đồng xu, rồi dừng lại. Chồng cô gật đầu thúc giục cô tiếp tục. Cô lật đồng xu lên, hầu như tin chắc về thứ cô sẽ nhìn thấy. Không gì khác có thể lý giải thỏa đáng được vẻ phấn khích của chồng cô.
Đúng như cô dự đoán: một đồng xu mắc lỗi dập khuôn kép năm 1955. Một đồng xu kép, theo cách gọi nhà nghề của giới sưu tập chuyên nghiệp.
“Lạy Chúa Thánh Thần, Bobby! Anh tìm thấy nó ở đâu...? Anh đã mua được nó sao?” Một đồng xu mắc lỗi dập khuôn kép năm 55 không còn được lưu thông mới đây đã được bán trong một cuộc bán đấu giá tại Miami ở mức hơn tám nghìn đô la, lập nên một kỷ lục mới. Đồng xu này không được tới mức đó, song chẳng có tay buôn bán tiền xu cổ nào, cho dù là kẻ tay mơ, chịu chia tay nó để đổi lấy ít hơn bốn nghìn.
“Chúa ơi, không! Có mấy anh chàng mời anh tới nhà hàng Thái Eastern Promises, và thiếu chút nữa anh đã nhận lời họ, nhưng anh lại đang mắc bận với tài khoản mắc dịch của Vision Associates - chính là ngân hàng tư nhân anh đã kể với em lúc trước đấy, em còn nhớ không? - và thế là anh đưa cho Monica mười đô, nhờ cô ta ra ngoài mua cho anh một chiếc sandwich và một Fruitopia. Cô ta mang về cùng với số tiền thừa để cả trong túi đựng. Anh lấy ra... và nó nằm ngay đó!” Chồng cô cầm lấy đồng xu lên khỏi lòng bàn tay cô và giơ lên cao quá đầu, rồi ngước mắt lên nhìn nó và bật cười.
Cô cũng bật cười cùng anh ta, rồi thầm nghĩ (như cô vẫn hay nghĩ vào những ngày đó): ANH TA KHÔNG “ĐAU ĐỚN!”
“Thật tuyệt phải không nào, em yêu?”
“Vâng,” cô nói. “Em rất mừng cho anh.” Và, cho dù điều đó có kỳ lạ hay không (có phù phiếm hay không), cô thực sự cảm thấy thế. Chồng cô đã môi giới cho việc mua bán vài đồng xu như thế trong những năm trước, và thậm chí đã có thể mua cho mình một đồng vào bất cứ cơ hội nào trước đây, nhưng cảm giác không thể giống như tình cờ có được một đồng. Thậm chí chồng cô từng cấm ngặt cô không được tặng anh ta một đồng xu như thế vào lễ Giáng sinh hay dịp sinh nhật. Một khám phá vĩ đại xảy đến hoàn toàn tình cờ chính là khoảnh khắc vui sướng nhất của một nhà sưu tầm, anh ta đã nói với cô như thế trong cuộc trò chuyện thực sự đầu tiên giữa hai người, và giờ đây anh ta đã có được thứ mà anh ta đã lục tìm trong những nắm tiền xu lẻ suốt cả đời để tìm kiếm. Thứ trái tim anh ta khao khát nhất đã chui ra từ một chiếc túi giấy đựng sandwich cùng với chiếc bánh kẹp gà tây và thịt lợn muối.
Anh ta ôm chầm lấy cô. Cô cũng ôm chồng mình, rồi khẽ đẩy anh ta ra. “Anh định sẽ làm gì với nó, Bobby? Cho vào một Lucite cube chắc?”
Đó là một câu nói đùa, và chồng cô biết vậy. Anh ta chĩa ngón trỏ ra như một khẩu súng rồi làm bộ bắn vào đầu cô. Cũng tốt thôi, vì khi bạn bị bắn bằng một khẩu súng-ngón tay, bạn sẽ không bị “đau đớn”.
Cô tiếp tục mỉm cười với anh ta, nhưng giờ đây đã trở lại nhìn nhận chồng mình (sau thoáng chốc tình tứ ngắn ngủi ấy) đúng như bản chất của anh ta: Người Chồng Trong Gương. Gollum, với món báu vật của gã.
“Em cần đoán khá hơn. Anh sẽ chụp ảnh nó, treo bức ảnh lên tường, sau đó cất đồng xu vào một tủ gửi đồ an toàn tại ngân hàng. Theo em thì nó là loại nào, F hay VF?”
Cô ngắm nghía đồng xu lần nữa, rồi nhìn chồng với một nụ cười buồn phiền. “Em những muốn có thể nói là VF, nhưng...”
“Phải rồi, anh biết, anh biết - và anh không quan tâm. Hiển nhiên sẽ chẳng có chuyện em đếm răng ngựa khi ai đó tặng em một con ngựa, song chuyện đó quả là khó lòng cưỡng lại được. Tuy nhiên vẫn còn tốt hơn VG, phải không nào? Nhận xét trung thực lắm, Darce.”
Nhận xét trung thực của tôi là chắc chắn anh rồi sẽ lại gây án.
“Tốt hơn VG, hẳn rồi.”
Nụ cười của chồng cô biến mất. Trong giây lát cô tin chắc anh ta đã đoán ra cô đang nghĩ gì, nhưng đáng ra cô phải biết tốt hơn thế; cô vẫn có thể giữ bí mật, thậm chí là ở bên này của tấm gương.
“Dù sao thì điều đáng quan tâm không phải là chất lượng của đồng xu. Mà là bản thân việc đã tìm ra nó. Không phải có được qua một người môi giới hay nhặt ra từ một cuốn ca ta lô, mà trên thực tế tìm được thứ mình muốn đúng lúc ít ngờ đến nhất.”
“Em biết.” Cô mỉm cười. “Nếu bố em có mặt ở đây lúc này, hẳn ông sẽ mở một chai champagne.”
“Anh sẽ để tâm tới chi tiết nhỏ này vào bữa tối nay,” chồng cô nói. “Và sẽ không phải là Yarmouth nữa. Chúng ta sẽ tới Portland. Nhà hàng Pearl of the Shore. Em thấy thế nào?”
“Ôi, anh yêu, em không biết...”
Chồng cô nhẹ nhàng đặt tay lên hai vai cô như anh ta vẫn làm mỗi khi muốn cô hiểu anh ta đang thực sự nghiêm túc về chuyện gì đó. “Thôi nào tối nay thời tiết sẽ đủ dễ chịu để cho phép em mặc bộ váy mùa hè đẹp nhất của em. Anh đã nghe được trên bản tin thời tiết trong lúc lái xe về nhà. Và anh sẽ mua champagne đủ để em uống thoải mái. Liệu em có thể từ chối một lời đề nghị như thế không?”
“À...” Cô cân nhắc. Rồi mỉm cười. “Em đoán là không.”