← Quay lại trang sách

Chương 13

Mặt trời vẫn mọc ngày hôm sau. Và ngày hôm sau nữa. Một tuần trôi qua, rồi hai, sau đó là một tháng. Họ trở lại với cuộc sống trước đó, với những thói quen nhỏ nhặt của một cuộc hôn nhân lâu năm. Cô đánh răng trong lúc chồng cô tắm dưới vòi hoa sen (thường vừa tắm vừa hát một bài nổi tiếng nào đó thời những năm 80 bằng một giọng đúng tông điệu song không mấy du dương), cho dù giờ đây cô không còn để mình trần lúc đánh răng như trước đây, với mục đích cho phép cô có thể bước ngay vào dưới vòi hoa sen sau khi chồng cô tắm xong; bây giờ, cô tắm sau khi anh ta đã rời khỏi nhà tới công ty B, B & A. Nếu như chồng cô đã nhận ra thay đổi đó trong thói quen sinh hoạt của cô, anh ta cũng không đả động gì đến nó. Cô quay trở lại với câu lạc bộ sách của mình, nói với các quý bà và hai quý ông đã nghỉ hưu tham gia vào câu lạc bộ rằng cô đã bị khó ở vì thời tiết và không muốn phát tán virus ra xung quanh trong lúc bày tỏ quan điểm của mình về cuốn sách mới nhất của Barbara Kingsolver, và tất cả đều lịch sự tặc lưỡi. Một tuần sau, cô tiếp tục trở lại sinh hoạt với nhóm đan lát. Đôi lúc cô bắt gặp mình đang hát theo đài khi cô từ bưu điện hay hàng tạp hóa quay về nhà. Cô và Bob cùng xem tivi buổi tối - luôn là những bộ phim hài, không bao giờ là những xê ri điều tra hình sự. Giờ đây chồng cô về nhà sớm; không có thêm chuyến đi xa nào sau chuyến đi tới Montpelier. Anh ta cài thứ gì đó có tên là Skype vào máy tính của mình, nói rằng nhờ vào nó anh ta có thể theo dõi các bộ sưu tập tiền xu một cách rất dễ dàng và tiết kiệm được tiền xăng. Chồng cô không hề nói cách này còn cho phép anh ta tránh được những cám dỗ tội lỗi, song anh ta chẳng cần phải nói ra điều đó. Cô theo dõi các tờ báo để xem liệu những tấm thẻ tùy thân của Marjorie Duvall có xuất hiện hay không, biết rằng nếu chồng cô nói dối cô về chuyện đó, anh ta hoàn toàn có thể nói dối về mọi thứ. Song những tấm thẻ không hề xuất hiện. Mỗi tuần một lần, họ ra ngoài ăn tối tại một trong hai nhà hàng giá cả phải chăng tại Yarmouth. Chồng cô gọi bít tết, còn cô gọi món cá. Anh ta uống trà lạnh, còn cô uống Cranberry Breeze. Những thói quen cũ thật khó biến mất. Thông thường, cô thầm nghĩ, chúng chỉ biến mất cùng với chúng ta.

Ban ngày, khi chồng cô đi làm, giờ đây hiếm khi cô bật tivi lên xem nữa. Sẽ dễ lắng nghe tiếng động của tủ lạnh hơn khi tivi tắt, cũng như những tiếng lách cách cót két nho nhỏ của ngôi nhà đẹp đẽ nơi họ đang sống tại Yarmouth trong lúc nó trải qua một mùa đông nữa của vùng Maine. Dễ dàng hơn để suy nghĩ. Dễ dàng hơn để đối diện với sự thật: chồng cô sẽ gây án trở lại. Anh ta sẽ kìm tay mình lâu hết mức có thể, cô sẵn sàng dành cho anh ta niềm tin nhiều tới mức đó, nhưng sớm muộn gì Beadie cũng sẽ giành phần thắng. Anh ta sẽ không gửi thẻ tùy thân của người phụ nữ tiếp theo tới cảnh sát, tin rằng như thế có lẽ là đủ để qua mặt cô, nhưng chắc hẳn sẽ không để tâm tới chuyện liệu cô có thể nhìn thấu qua những thay đổi trong hành vi của anh ta hay không. Bởi vì, chồng cô hẳn sẽ suy luận, giờ đây cô ta đã là người trong cuộc. Cô ta sẽ phải thừa nhận cô ta biết. Đám cớm sẽ buộc cô ta phải thừa nhận điều đó dù cô ta có muốn che giấu phần can dự của mình đi nữa.

Donnie từ Ohio gọi về. Công việc làm ăn đang phát triển mạnh mẽ; mấy chàng thanh niên vừa tung ra một sản phẩm văn phòng rất có thể sẽ vươn tới tầm cỡ quốc gia. Darcy phấn khởi reo lên (cả Bob cũng vậy, hân hoan thừa nhận anh ta đã sai khi đánh giá về cơ hội của Donnie khi cậu thanh niên khởi nghiệp sớm đến vậy). Petra gọi về để nói cô và chồng chưa cưới đã quyết định thử chọn váy màu xanh cho các cô phù dâu, kiểu chữ A, ngắn tới đầu gối, đi kèm khăn quàng bằng sa tanh cùng màu, rồi cô con gái hỏi Darcy liệu cô thấy như vậy có ổn không, hay trang phục kiểu đó hơi trẻ con quá? Darcy nói cô nghĩ trông các phù dâu hẳn sẽ rất tuyệt, và hai mẹ con tiếp tục chuyển sang bàn bạc về việc chọn giày chính xác ra là đôi giày màu xanh có gót cao ba phần tư inch. Mẹ Darcy ở Boca Grande bị ốm, và có vẻ bà cụ sẽ phải nhập viện, nhưng sau đó người ta cho bà cụ sử dụng một loại thuốc mới và bà bình phục lại. Mặt trời cứ tiếp tục mọc rồi lại lặn. Những hình trang trí jack-o’-lanterns trên các ô cửa kính trong cửa hàng được tháo xuống, hình những chú gà tây bằng giấy được dán lên. Rồi đến lượt những hình trang trí cho lễ Giáng sinh. Những cơn bão tuyết đầu tiên xuất hiện, đúng thời gian dự kiến.

Trong ngôi nhà của cô, sau khi chồng cô đã cầm lấy ca táp rời nhà đi làm, Darcy đi qua các căn phòng, dừng lại để nhìn vào các tấm gương.

Thường trong một lúc lâu. Thầm hỏi người phụ nữ bên trong thế giới kia cô nên làm gì.

Càng ngày, câu trả lời dường như càng có vẻ là cô sẽ không làm gì hết.