Chương 16
Vào trong nhà, chồng cô ném chiếc áo khoác thể thao của anh ta lên cây mắc áo cạnh cửa rồi kéo cô vào trong vòng tay với một cái hôn thật dài. Cô có thể nếm thấy vị champagne và mùi món tráng miệng trong hơi thở của chồng mình. Một thứ hỗn hợp không tồi chút nào, cho dù cô biết nếu mọi thứ đã diễn ra như chúng có thể, cô hẳn không bao giờ muốn nếm qua cả hai món đó nữa. Bàn tay anh ta tìm tới ngực cô. Cô cho phép nó nấn ná ở lại đó, cảm thấy anh ta đang ép sát vào mình, rồi đẩy anh ta ra. Chồng cô có vẻ thất vọng, song khuôn mặt anh ta lại sáng lên khi cô mỉm cười.
“Em sẽ lên gác và cởi bỏ cái váy này ra,” cô nói. “Có Perrier trong tủ lạnh. Nếu anh mang cho em một ly - kèm thêm một lát chanh - có thể anh sẽ gặp may, thưa quý ông.”
Chồng cô bật cười hết cỡ - kiểu cười quen thuộc, đáng yêu trước đây của anh ta. Bởi vì có một thói quen được thiết lập từ lâu trong cuộc hôn nhân này vẫn chưa được họ nối lại kể từ buổi tối chồng cô đánh hơi thấy điều cô phát giác ra (phải, đánh hơi thấy nó, giống như một con sói già đánh hơi thấy một miếng mồi tẩm độc) và hối hả từ Montpelier quay về nhà. Ngày qua ngày, sau đó dần dà họ đã xây nên bức tường che kín thân phận bí mật của anh ta - phải, một cách cũng chắc chắn như Montresor từng xây tường nhốt kín ông bạn cũ Fortunato của mình - và làm tình trên chiếc giường vợ chồng sẽ là viên gạch cuối cùng.
Chồng cô dập hai gót chân vào nhau và dành cho cô một điệu chào kiểu Anh, với các đầu ngón tay chạm vào trán, lòng bàn tay hướng ra phía trước. “Vâng, thưa quý bà.”
“Sẽ không lâu đâu,” cô vui vẻ nói. “Quý bà muốn thứ quý bà muốn.”
Bước lên cầu thang, cô thầm nghĩ: Cách này sẽ chẳng bao giờ có hiệu quả. Điều duy nhất cô đạt được khi thử làm nó là khiến chính cô bị giết.
Anh ta có thể không nghĩ anh ta có khả năng làm thế, song mình nghĩ là có.
Dẫu vậy, vẫn có khả năng mọi thứ sẽ êm xuôi cả. Nếu giả thiết rằng anh ta không tìm cách làm đau cô ngay từ đầu, như từng làm với những phụ nữ đó. Có khi bất cứ giải pháp nào rốt cuộc cũng đều ổn cả. Cô không thể trải qua suốt phần đời còn lại của mình ngắm nhìn vào những tấm gương. Cô không còn là một đứa trẻ nữa, và không thể chạy trốn nhờ vào một ý nghĩ điên rồ thời trẻ con.
Cô vào trong phòng ngủ, nhưng chỉ đủ lâu để ném chiếc xắc tay lên mặt bàn cạnh chiếc gương. Rồi cô quay trở ra và gọi, “Anh có lên không vậy, Bobby? Em có thể thực sự dùng đến món sủi bọt đó đấy!”
“Sắp xong rồi đây, thưa quý bà, chỉ còn phải rót lên trên đá nữa thôi!”
Và đây rồi, chồng cô từ trong phòng khách ra lối đi tới cầu thang, giơ cao một chiếc ly pha lê loại tốt của họ lên ngang tầm mắt như một người phục vụ trong những bộ phim hài, chiếc ly hơi chao đi khi anh ta tới chân cầu thang. Chồng cô tiếp tục nâng chiếc ly lên như thế trong lúc leo lên cầu thang, miếng chanh khẽ dập dềnh trôi vòng quanh trên miệng ly. Bàn tay còn tự do của anh ta nhẹ nhàng lướt theo tay vịn cầu thang; khuôn mặt anh ta rạng rỡ đầy hạnh phúc và hưng phấn. Trong khoảnh khắc, cô gần như mềm lòng, thế rồi hình ảnh của Helen và Robert Shaverstone hiện lên choán hết tâm trí cô, rõ đến ma quái: cậu con trai và người mẹ bị hành hạ, làm biến dạng của cậu cùng nổi lềnh bềnh dưới một khe núi hai ven bờ đã bắt đầu đóng băng.
“Một ly Perrier dành cho quý bà, tới thẳng từ...”
Cô nhìn thấy vẻ vỡ lẽ hiện lên trong mắt anh ta vào giây cuối cùng, một thứ gì đó cũ kỹ, vàng vọt, xa xưa. Nó còn hơn cả sự kinh ngạc; đó là một cú sốc đầy phẫn nộ. Trong khoảnh khắc, hiểu biết của cô về anh ta chợt trở nên hoàn thiện. Anh ta chẳng yêu gì hết, cô lại càng không. Tất cả sự chu đáo, quan tâm, nụ cười trẻ con, những cử chỉ trầm tư - tất cả đều chẳng là gì ngoài một lớp ngụy trang. Anh ta là một cái vỏ. Chẳng có gì bên trong cái vỏ đó, chỉ là trống rỗng hư vô.
Cô đẩy anh ta.
Một cú đẩy thật mạnh làm anh ta lăn ba phần tư vòng trên cầu thang trước khi lộn ngược xuống, trước tiên trên hai đầu gối, rồi cánh tay, cuối cùng là đập thẳng mặt xuống. Cô nghe thấy tiếng cánh tay anh ta gãy răng rắc. Chiếc ly pha lê nặng trịch hiệu Waterford rơi xuống các bậc cầu thang không rải thảm vỡ tan. Anh ta tiếp tục lộn vòng, và cô nghe thấy tiếng gì đó vang lên bên trong cánh tay gãy của anh ta. Chồng cô gào thét vì đau đớn và lăn nhào một lần cuối cùng trước khi đổ vật một đống xuống sàn gỗ cứng bên dưới, cánh tay gãy (không chỉ ở một chỗ mà đến vài chỗ) văng ra phía trên đầu theo một góc mà tự nhiên chưa bao giờ có ý định thiết kế cho nó. Đầu anh ta ngoẹo sang bên, một gò má áp xuống sàn.
Darcy hối hả lao xuống cầu thang. Trên đường, cô dẫm phải một viên đá, trượt chân, và phải bám lấy tay vịn để khỏi bị ngã. Xuống tới chân cầu thang, cô nhìn thấy một cục bướu lớn chĩa ra sau gáy anh ta, làm chỗ da gáy trắng bệch, và nói: “Đừng động đậy, Bob, em nghĩ anh bị gãy cổ rồi.”
Đôi mắt anh ta ngước lên nhìn cô. Máu đang trào ra từ mũi anh ta - dường như nó cũng đã bị vỡ - và còn ộc ra nhiều hơn từ trong miệng chồng cô. Gần như tuôn ra. “Em đẩy anh,” anh ta nói. “Ôi Darcy, tại sao em đẩy anh?”
“Em không biết,” cô nói, trong lúc thầm nghĩ cả hai chúng ta đều biết. Cô bắt đầu khóc. Phản xạ này thật tự nhiên; anh ta là chồng cô, và anh ta đang bị chấn thương nặng. “Ôi Chúa ơi, em không biết. Có cái gì đó ám ảnh em. Em xin lỗi. Đừng cử động, em sẽ gọi 911 và yêu cầu họ điều xe cấp cứu tới.”
Bàn chân chồng cô cựa quậy trên sàn. “Anh không bị liệt,” anh ta nói. Tạ ơn Chúa về việc đó. Nhưng anh đau quá.”
“Em biết, anh yêu.”
“Gọi xe cấp cứu đi! Nhanh lên!”
Cô đi vào trong bếp, đưa mắt liếc qua chiếc điện thoại đang nằm trên giá đặt kiêm bộ sạc, rồi mở ngăn tủ dưới chậu rửa ra. “A lô? A lô? 911 phải không?” Cô lấy ra chiếc hộp đựng túi ni lông hiệu GLAD, những chiếc túi cỡ dùng để cất đồ ăn cô vẫn dùng cho thực phẩm còn thừa khi họ ăn gà hay bít tết, và lấy một túi ra khỏi hộp. “Tôi là Darcellen Anderson, tôi gọi tới từ số 24 Sugar Mill Lane, tại Yartmouth! Anh có nghe rõ không?”
Từ trong một ngăn kéo khác, cô lấy chiếc khăn lau đĩa ở trên cùng của chồng khăn ra. Cô vẫn đang khóc. Mũi giống như một cái vòi phun nước vậy, người ta vẫn hay nói thế khi còn là những đứa trẻ. Khóc thật tốt. Cô cần phải khóc, và không chỉ vì như thế sẽ tốt cho cô sau này. Anh ta là chồng cô, anh ta đang đau đớn, và cô cần phải khóc. Cô chợt nhớ tới khi chồng mình vẫn còn nguyên mái tóc. Cô nhớ tới bước nhảy mở màn chớp nhoáng của anh ta khi họ nhảy điệu Footloose. Chồng cô luôn tặng hoa hồng cho cô hàng năm vào ngày sinh nhật. Anh ta chưa bao giờ quên. Họ từng tới Bermuda, ở đó họ cùng nhau đạp xe đi dạo vào buổi sáng và làm tình vào buổi chiều. Hai người đã cùng nhau xây dựng một cuộc sống, và giờ đây cuộc sống đó đã kết thúc, và cô cần phải khóc. Cô quấn chiếc khăn lau đĩa quanh bàn tay, rồi cho bàn tay vào trong chiếc túi ni lông.
“Tôi cần một xe cấp cứu, chồng tôi bị ngã xuống cầu thang. Tôi nghĩ có thể cổ anh ấy bị gãy. Phải! Phải! Ngay lập tức!”
Cô quay trở ra lối đi, bàn tay phải giấu sau lưng. Cô thấy chồng mình đã nhích xa khỏi chân cầu thang một chút, và có vẻ như anh ta đã tìm cách lật người lại, nhưng không thành công. Cô quỳ gối xuống bên cạnh chồng.
“Anh không bị ngã,” anh ta nói. “Em đã đẩy anh xuống. Tại sao em đẩy anh?”
“Em đoán là vì cậu bé Shaverstone,” cô nói, và đưa bàn tay giấu sau lưng ra. Cô khóc dữ hơn lúc nào hết. Chồng cô nhìn thấy chiếc túi ni lông.
Anh ta nhìn thấy bàn tay trong túi đang nắm lấy một cái khăn. Anh ta hiểu ra cô định làm gì. Có thể chính anh ta đã từng làm điều gì đó tương tự.
Nhiều khả năng là vậy.
Anh ta bắt đầu la hét... chỉ có điều chúng không thực sự là những tiếng la hét. Miệng anh ta ngập trong máu, có thứ gì đó bị gãy bên trong cổ họng anh ta, và những âm thanh anh ta tạo ra nghe giống những tiếng sặc òng ọc hơn là những tiếng la hét. Cô nhét chiếc túi ni lông vào giữa đôi môi anh ta, rồi ấn sâu vào trong khoang miệng. Chồng cô đã bị gãy mất mấy chiếc răng trong cú ngã, và cô có thể cảm thấy những chân răng lởm chởm còn sót lại. Nếu chúng cứa vào da cô, rất có thể cô sẽ phải đưa ra vài lời giải thích khá nghiêm trọng.
Cô rút bàn tay ra trước khi anh ta kịp cắn, để chiếc túi ni lông và cái khăn lau đĩa ở lại. Cô ấn hàm dưới và cằm anh ta lên. Bàn tay còn lại, cô đặt lên đỉnh đầu hói nhẵn của anh ta. Làn da ở đây rất ấm. Cô có thể cảm nhận thấy những dòng máu giần giật chảy bên dưới. Cô khép chặt miệng anh ta lại với cái nút bên trong bằng túi ni lông và khăn vải. Anh ta cố hất cô ra, nhưng chồng cô chỉ còn lại một cánh tay còn tự do không mắc kẹt, và đó lại là cánh tay đã bị gãy trong cú ngã. Cánh tay còn lại đã bị kẹt dưới người anh ta. Hai bàn chân anh ta giãy đạp quờ quạng trên nền gỗ cứng của sàn nhà. Một chiếc giày anh ta đang đi văng ra. Anh ta đang ú ớ sặc. Cô kéo chiếc váy đang mặc lên tận hông, giải phóng hai chân được tự do, rồi nhào tới, cố đè lên anh ta. Nếu cô có thể làm vậy, có lẽ cô sẽ bóp nghẹt được mũi anh ta.
Nhưng trước khi cô kịp thử, lồng ngực anh ta bắt đầu phập phồng thật mạnh bên dưới cô, và tiếng ú ớ trở thành hơi thở khò khè thật sâu bên trong cổ họng anh ta. Nó làm cô nhớ tới lúc học lái xe, đôi khi cô vẫn làm bộ truyền động bị mài trong lúc loay hoay tìm cách vào số hai, một việc vốn chẳng dễ dàng gì với chiếc Chevrolet cũ của bố cô. Bob vùng vẫy, con mắt duy nhất của anh ta cô có thể nhìn thấy lồi ra như mắt bò trong hố mắt của nó. Khuôn mặt chồng cô, vốn đỏ ửng lúc trước, giờ bắt đầu trở nên tím ngắt. Anh ta lại nằm vật xuống sàn. Cô chờ đợi, há hốc miệng lấy hơi, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi. Con mắt của anh ta không còn đảo vòng nữa, không còn sáng rực lên đầy hốt hoảng nữa. Cô nghĩ anh ta đã ch...
Bob vùng vẫy một lần cuối cùng thật dữ dội, và hất văng cô ra. Anh ta ngồi dậy, và cô thấy nửa người trên của anh ta không còn tương xứng với nửa dưới nữa; dường như anh ta đã bị gãy sống lưng bên cạnh gãy cổ. Khuôn miệng bị nhét đầy túi ni lông của anh ta há ra. Đôi mắt anh ta bắt gặp đôi mắt cô trong một cái nhìn trân trối mà cô biết mình sẽ không bao giờ quên được...nhưng đó là một cái nhìn cô có thể cùng chung sống với nó, nếu cô vượt qua được lúc này.
“Dar! Arrrrr!”
Chồng cô đổ vật ra sau. Đầu anh ta phát ra một âm thanh giống như vỏ trứng vỡ khi đập xuống sàn. Darcy bò lại gần anh ta, nhưng không quá gần để bị dính vào vũng máu. Tất nhiên trên người cô đã dính máu của anh ta, và điều đó cũng chẳng có gì tai hại - cô đã cố tìm cách giúp chồng mình, một chuyện không thể tự nhiên hơn - nhưng như thế không có nghĩa cô muốn tắm mình trong nó. Cô ngồi dậy, chống người trên một bàn tay, và quan sát chồng mình trong lúc chờ cho nhịp thở bình thường trở lại. Cô theo dõi xem liệu anh ta có cựa quậy hay không. Không hề. Sau khi năm phút đã trôi qua theo như chiếc đồng hồ đeo tay trang sức nho nhỏ hiệu Michele trên cổ tay cô - chiếc đồng hồ cô luôn đeo mỗi khi họ ra ngoài - cô đưa một bàn tay áp vào bên cổ anh ta để tìm mạch đập. Cô áp các ngón tay vào làn da anh ta cho tới khi đếm hết ba mươi, và vẫn không thấy gì. Cô ghé tai áp sát lên ngực chồng, biết rằng đây chính là khoảnh khắc anh ta có thể hồi sinh và chộp lấy cô. Nhưng chồng cô không hồi sinh, vì chẳng còn chút sự sống nào sót lại bên trong anh ta: tim không còn đập, phổi không còn thở. Tất cả đã ngừng hoạt động. Cô không cảm thấy chút thỏa mãn nào (chứ đừng nói gì tới đắc thắng), ngoài một quyết tâm đầy tập trung nhằm kết thúc chuyện này một cách đúng đắn. Một phần vì bản thân cô, nhưng chủ yếu vì Donnie và Pets.
Cô đi vào bếp, bước đi thật hối hả. Bọn họ cần phải biết cô đã gọi cấp cứu nhanh nhất có thể; nếu họ phát hiện ra có một quãng thời gian trì hoãn (nếu máu anh ta có cơ hội để đông lại quá nhiều, chẳng hạn), rất có thể sẽ xuất hiện những câu hỏi hóc búa. Mình sẽ nói với họ mình đã xỉu đi, nếu bắt buộc phải kiếm lý do, cô thầm nghĩ. Họ sẽ tin vào điều đó, mà cho dù họ có không tin đi nữa, họ cũng không thể bác bỏ nó. Ít nhất mình không tin họ có thể.
Cô lấy đèn pin từ trong ngăn tủ ra, đúng như cô đã làm vào buổi tối khi cô vấp phải bí mật của chồng mình theo đúng nghĩa đen. Cô quay trở lại chỗ Bob đang nằm, nhìn trừng trừng lên trần nhà với đôi mắt giá lạnh. Cô lấy chiếc túi ni lông ra khỏi miệng anh ta và lo lắng kiểm tra nó. Nếu cái túi bị rách, có thể sẽ gây rắc rối... và đúng là nó bị rách thật, ở hai chỗ. Cô chiếu đèn pin vào trong khoang miệng anh ta và phát hiện ra một mảnh túi GLAD bé xíu trên lưỡi chồng mình. Cô dùng đầu ngón tay lấy nó ra, cho vào túi.
Đủ rồi, thế là đủ rồi, Darcellen.
Nhưng kỳ thực là chưa. Cô dùng các ngón tay dò dẫm bên trong hai bên má anh ta, thoạt tiên là bên phải, rồi bên trái. Và ở bên má trái cô tìm thấy một mảnh túi ni lông nhỏ xíu nữa, mắc vào lợi anh ta. Cô nhặt mảnh túi này ra và cho vào túi bên cạnh mảnh kia. Liệu có còn mảnh nào nữa không? Hay chồng cô đã nuốt chửng chúng? Nếu vậy, chúng đã nằm ngoài tầm tay của cô, và tất cả những gì cô có thể làm là cầu nguyện để không ai phát hiện ra chúng nếu ai đó - cô cũng không biết là ai - đặt ra nhiều câu hỏi tới mức yêu cầu thực hiện giải phẫu tử thi.
Trong lúc đó, thời gian đang trôi đi.
Cô hối hả lao qua lối đi có mái che dẫn tới gara, song không hẳn là chạy. Cô chui xuống dưới kệ làm việc, mở ngăn giấu đồ đặc biệt của chồng mình ra, nhét vào đó cái túi ni lông thấm máu cùng chiếc khăn lau đĩa bên trong. Cô đóng tấm ván che ngăn giấu đồ lại, đẩy thùng các tông đựng đống ca ta lô cũ che phía ngoài, rồi trở vào trong nhà. Cô cất đèn pin về chỗ cũ của nó. Cô nhấc điện thoại lên, nhận ra mình đã thôi khóc, và đặt điện thoại xuống giá. Cô đi qua phòng khách, nhìn về phía chồng mình. Cô nghĩ tới những bông hồng, song không ăn thua. Những bông hồng, chứ không phải tinh thần ái quốc, mới là lý lẽ cuối cùng của một gã đê tiện, cô thầm nghĩ, và choáng váng nghe thấy mình đang bật cười. Sau đó, cô nghĩ tới Donnie và Petra, cả hai đứa đều thần tượng bố chúng, và ý nghĩ này đã đem tới thứ cô cần. Khóc nức nở, cô quay trở lại chỗ điện thoại trong bếp và bấm số gọi 911. “A lô, tên tôi là Darcellen Anderson, và tôi cần một xe cấp cứu ngay...”
“Xin hãy nói chậm lại một chút, thưa bà,” nhân viên tổng đài nói. “Tôi không hiểu bà nói gì.”
Tốt, Darcy thầm nghĩ.
Cô hắng giọng. “Tốt hơn chưa? Cô có thể hiểu tôi nói gì không?”
“Có, thưa bà, bây giờ thì có. Xin bà hãy bình tĩnh. Bà nói bà cần một xe cấp cứu?”
“Vâng, tới số 24 Sugar Mill Lane.”
“Bà bị đau sao, thưa bà Anderson?”
“Không phải tôi, mà là chồng tôi. Ông ấy bị ngã xuống cầu thang. Có thể ông ấy chỉ bị bất tỉnh thôi, nhưng tôi nghĩ ông ấy chết rồi.”
Nhân viên tổng đài nói cô ta sẽ điều một xe cấp cứu tới ngay lập tức. Darcy đoán có lẽ cô ta cũng sẽ gửi tới cả một xe của cảnh sát Yarmouth.
Thậm chí cả xe của cảnh sát tiểu bang nữa, nếu tình cờ có chiếc nào ở quanh khu vực. Cô hy vọng là không. Cô quay trở ra tiền sảnh, ngồi xuống băng ghế ở đó, nhưng không được lâu. Đôi mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô. Buộc tội cô.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác thể thao của chồng, khoác nó lên người, và ra trước cửa chờ xe cấp cứu.