← Quay lại trang sách

Chương 17

Viên cảnh sát lấy lời khai của cô là Harold Shrewsbury, một người địa phương. Darcy không quen ông ta, nhưng tình cờ lại quen vợ ông này; Arlene Shrewsbury là thành viên của hội đan lát. Viên cảnh sát nói chuyện với cô trong bếp trong lúc đội cấp cứu y tế khám nghiệm thi thể Bob rồi sau đó mang anh ta đi, không hề biết còn có một thi thể khác bên trong anh ta. Một gã từng nguy hiểm hơn nhiều so với Robert Anderson, chuyên gia kế toán.

“Ông uống chút cà phê nhé, sĩ quan Shrewsbury? Không phiền gì đâu.”

Viên cảnh sát dõi theo hai bàn tay run rẩy của cô và nói ông ta sẵn lòng pha cà phê cho cả hai người. “Tôi cũng khá thành thạo trong bếp.”

“Arlene chưa bao giờ đả động tới chuyện đó,” cô nói khi ông ta đứng dậy. Viên cảnh sát để cuốn sổ ghi chép đang mở của mình trên bàn bếp.

Cho tới lúc này, ông ta vẫn chưa viết gì trong đó ngoài tên cô, tên Bob, địa chỉ và số điện thoại của họ. Cô coi đó là một dấu hiệu tốt.

“Không, cô ấy muốn giấu giếm tài năng của tôi,” viên cảnh sát nói. “Bà Anderson - Darcy - tôi rất lấy làm tiếc vì mất mát của bà, và tôi chắc Arlene cũng sẽ cảm thấy như vậy.”

Darcy lại bắt đầu khóc. Sĩ quan Shrewsbury xé ra một nắm khăn giấy khỏi cuộn và đưa cho cô. “Cứng cáp hơn Kleenex.”

“Ông hẳn đã có kinh nghiệm với những tình huống như thế này,” cô nói.

Viên cảnh sát kiểm tra chiếc máy pha cà phê hiệu Bunn, thấy rằng cà phê đã được cho vào máy, và đóng nó lại. “Nhiều hơn tôi muốn.” Ông ta quay lại và ngồi xuống. “Bà có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Bà có cảm thấy đủ sức để kể không?”

Cô kể cho viên cảnh sát việc Bob tìm thấy đồng xu hiếm mắc lỗi dập khuôn kép trong chỗ tiền trả lại khi mua sandwich, và anh ta đã phấn khích tới mức nào. Rồi bữa ăn mừng của họ tại nhà hàng Pearl of the Shore, và tại đó chồng cô đã uống quá nhiều ra sao. Cũng như chuyện sau đó anh ta đã đùa bỡn pha trò (cô nhắc tới việc Bob đùa cợt chào cô theo kiểu Anh khi cô yêu cầu một ly Perrier có chanh). Rồi chồng cô đã leo lên cầu thang trong lúc giơ cao chiếc ly như một người phục vụ thế nào. Sau đó anh ta đã trượt chân khi gần lên tới chỗ dừng giữa cầu thang. Thậm chí cô còn kể cho viên cảnh sát nghe việc bản thân mình thiếu chút nữa cũng trượt chân ngã vì giẫm phải một cục đá khi vội vàng chạy xuống chỗ chồng.

Sĩ quan Shrewsbury ghi chép gì đó vào sổ của ông ta, gập nó lại, rồi đưa mắt nhìn cô. “Okay. Tôi muốn bà đi cùng tôi. Bà lấy áo khoác đi.”

“Cái gì? Đi đâu?”

Tới nhà tù, tất nhiên rồi. Không thẩm vấn, không điều tra, đi thẳng tới nhà tù. Bob đã thoát được sau khi thực hiện hơn chục vụ án mạng, còn cô thậm chí không thể thoát nổi với vụ đầu tiên (tất nhiên anh ta đã lên kế hoạch cho những vụ án mạng của mình, và với sự quan tâm dành cho mọi chi tiết của một kế toán). Cô không biết cô đã sơ sảy ở đâu, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó hẳn phải là điều gì đó quá hiển nhiên. Sĩ quan Shrewsbury chắc sẽ nói cho cô biết trên đường tới đồn cảnh sát. Sẽ giống như chương cuối một cuốn sách của Elizabeth George[50] vậy.

“Tới nhà tôi,” viên cảnh sát nói. “Bà sẽ ở lại với tôi và Arlene tối nay.”

Cô há hốc miệng nhìn ông ta. “Tôi không... tôi không thể...”

“Bà có thể,” ông ta nói, bằng một giọng không cho phép tranh luận. “Cô ấy sẽ giết tôi nếu tôi để bà ở đây một mình. Bà có muốn phải chịu trách nhiệm về cái chết của tôi không?”

Cô lau nước mắt trên mặt và rầu rĩ mỉm cười. “Không, tôi đoán là không. Nhưng... sĩ quan Shrewsbury...”

“Harry.”

“Tôi cần phải gọi điện thoại. Các con tôi... chúng vẫn chưa biết.” Ý nghĩ này lại khiến nước mắt cô trào ra, và cô lấy miếng khăn giấy cuối cùng để dành cho chúng. Ai có thể ngờ người ta có nhiều nước mắt đến thế bên trong mình? Cô vẫn chưa động tới phần cà phê của mình, và lúc này uống liền nửa tách sau ba hớp dài, cho dù cà phê vẫn còn nóng.

“Tôi nghĩ vợ chồng tôi có thể chịu đựng được cước phí của vài cuộc gọi đường dài,” Harry Shrewsbury nói. “Và hãy nghe đây. Bà có thứ gì có thể mang theo không? Bất cứ thứ gì, bà biết đấy, có thể giúp bà an tâm lại?”

“Không có thứ gì,” cô thì thầm. “Chỉ có Ambien thôi.”

“Vậy thì Arlene sẽ cho bà mượn một viên Valium của cô ấy,” viên cảnh sát nói. “Bà nên uống một viên ít nhất nửa giờ trước khi bắt đầu gọi bất cứ cuộc điện thoại nào có thể gây xúc động mạnh. Bây giờ, tôi sẽ báo trước để vợ tôi biết chúng ta sẽ tới.”

“Ông tử tế quá.”

Viên cảnh sát mở một ngăn kéo trong bếp của cô, rồi một ngăn kéo thứ hai, rồi thứ ba. Darcy cảm thấy tim mình như đang bật lên tới tận cổ họng khi ông ta mở tới ngăn kéo thứ tư. Viên cảnh sát lấy một chiếc khăn lau đĩa ra và đưa cho cô. “Tốt hơn những chiếc khăn giấy.”

“Cảm ơn ông,” cô nói. “Rất nhiều.”

“Bà đã kết hôn được bao lâu rồi, bà Anderson?”

“Hai mươi bảy năm,” cô nói.

“Hai mươi bảy năm,” ông ta ngỡ ngàng. “Chúa ơi, tôi lấy làm tiếc.”

“Tôi cũng vậy,” cô nói, và cúi mặt xuống chiếc khăn lau đĩa.

[50] Nữ văn sĩ Mỹ chuyên viết các tiểu thuyết bí ẩn lấy bối cảnh nước Anh.