← Quay lại trang sách

Chương 20

Ông già chậm rãi bước cẩn thận xuống lối đi, chăm chú để ý tới những chỗ đóng băng. Dáng đi của một người già. Ông ấy thực sự cần đến một cây can, Darcy thầm nghĩ. Ông đang đi vòng qua đầu chiếc xe của mình, vẫn chăm chú cúi xuống quan sát những mảng đóng băng, khi cô lên tiếng gọi tên ông. Viên cảnh sát già quay lại, đôi lông mày rậm nhướng lên.

“Khi chồng tôi còn là một cậu bé, anh ta có một người bạn bị chết trong một vụ tai nạn.”

“Thật vậy sao?” Câu hỏi vang lên cùng một làn hơi trắng của mùa đông.

“Đúng thế,” Darcy nói. “Ông có thể tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Một chuyện rất bi thảm, cho dù cậu bạn này cũng không phải là một cậu bé ngoan ngoãn gì, theo lời chồng tôi kể.”

“Không ư?”

“Không. Cậu ta là một cậu bé nuôi dưỡng những ý nghĩ hoang tưởng nguy hiểm. Tên cậu bạn này là Brian Delahanty, nhưng khi chồng tôi và cậu ta còn nhỏ, Bob gọi cậu ta là BD.”

Ramsey đứng bên chiếc xe của ông trong vài giây, nhập tâm những gì vừa nghe thấy. Sau đó ông gật đầu. “Rất thú vị. Có thể tôi sẽ xem qua những chuyện liên quan tới nó trên máy tính của tôi. Mà cũng có thể không; tất cả đã qua lâu quá rồi. Cảm ơn bà vì cà phê.”

“Cảm ơn ông vì cuộc nói chuyện.”

Cô nhìn vị khách lái xe xuống cuối phố (cô nhận ra ông già lái xe đi với sự tự tin của một người trẻ trung hơn nhiều - có thể vì đôi mắt của ông vẫn còn sắc sảo đến thế) rồi đi vào trong nhà. Cô cảm thấy trẻ trung hơn, nhẹ nhõm hơn. Cô bước tới trước tấm gương treo ngoài lối đi. Bên trong nó, cô không thấy gì ngoài hình ảnh phản chiếu của bản thân mình, và như thế thật tốt.

HẾT