Chương 12
Cô mặc một chiếc áo thụng dài, ngồi cạnh cửa sổ, dưới ánh mặt trời. Chiếc áo được may từ lụa xanh. Ngày nào cô cũng mặc nó mỗi khi ra khỏi giường. Trên túi ngực áo là một chữ viết lồng được thêu bằng lụa trắng; hai chữ 'PH' đan xen nhau. Còn có cả dép cùng bộ.
Cô đang đọc một cuốn sách. Trên trang trắng đầu sách, mặc dù cô đã đọc qua chỗ đó từ lâu, là dòng chữ, “Thân gửi Patrice, từ mẹ H.” Có một hàng các cuốn sách khác trên cái kệ cạnh giường. Mười hay mười hai cuốn gì đó; toàn sách có bìa rất sặc sỡ, ngọc lam, đỏ sậm, đỏ son, bạch kim, kèm cả nội dung vui tươi, nhẹ nhàng nữa. Giữa hai tấm bìa của chúng không có chút bóng đen tiêu cực nào.
Trên cái đĩa đặt tại cái bàn thấp cạnh chiếc ghế bành có một mớ vỏ cam và hai hay ba hột gì đó. Có một điếu xì gà đang cháy dở đặt trên một cái đĩa khác, nhỏ hơn, nằm cạnh cái đĩa trước. Điếu xì gà được đặt làm riêng, có một đầu bọc rơm, và hai chữ viết tắt 'PH' viết trên đó vẫn chưa bị hút mất.
Ánh mặt trời, tỏa xuống từ phía sau, trên đầu cô, khiến tóc cô trở nên mờ đục, mơ hồ, khiến nó gần giống như mớ bọt vàng bao quanh đầu cô. Vì bị lưng ghế chặn, nó nhảy vọt lên trước mặt cô, chảy xuống, và lại đọng thành một bể vàng nhỏ bên trên một mu bàn chân trần thò ra, nằm đó như nụ hôn ấm nóng, rực sáng.
Có tiếng gõ nhẹ trên cửa, và vị bác sĩ bước vào.
Ông ta kéo ghế ra và ngồi đối diện với cô, để cho phần lưng ghế dựng thẳng phía trước để tăng thêm sự thân tình vui vẻ.
“Tôi được biết không bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi chỗ chúng tôi.”
Cuốn sách rơi xuống đất, vị bác sĩ nhặt nó lên giúp cô. Ông ta đưa lại cuốn sách cho cô, nhưng thấy cô có vẻ không cầm nổi, ông lại đặt nó lên trên kệ.
“Cô đừng quá lo lắng thế. Mọi thứ đều đã được thu xếp...”
Cô cảm thấy hơi khó thở. “Đi đâu.? Tôi sẽ đi về đâu?”
“Ô, tất nhiên là cô sẽ về nhà.”
Cô đưa tay lên tóc và vuốt phẳng xuống một chút, nhưng rồi chúng lại xù lên ngay, bồng bềnh dưới ánh mặt trời như lúc trước.
“Đây là vé tàu của cô.” Ông ta lôi chiếc phong bì ra khỏi túi áo, định đưa cho cô. Tay cô rụt lại một chút, mỗi tay đặt ở một bên thành ghế phía sau. Cuối cùng, vị bác sĩ nhét chiếc phong bì vào giữa mấy trang của cuốn sách đánh rơi hồi nãy, để nó thò ra ngoài như một cái đánh dấu sách.
Đôi mắt cô mở to. To hơn trước khi ông ta bước vào căn phòng. “Khi nào thì tôi phải đi?” cô hỏi, gần như không còn chút hơi nào.
“Thứ Tư, chuyến tàu đầu giờ chiều.”
Bất chợt cơn hoảng loạn liếm láp khắp người cô, như một ngọn lửa héo hắt, cô đặc, lạnh lẽo.
“Không, tôi không thể! Không! Bác sĩ, ông phải nghe tôi.!” Cô tìm cách tóm lấy tay ông ta bằng cả hai tay mình và bám chặt lấy nó.
Vị bác sĩ vui vẻ nói với cô, như thể nói với một đứa trẻ. “Nào, nào, thôi nào. Sao tự nhiên cô lại thế này? Sao tự nhiên lại thế này?”
“Không, bác sĩ ơi, không.!” Cô kiên quyết lắc đầu.
Ông ta kẹp tay cô vào giữa hai tay mình, giữ im nó đầy an ủi.
“Tôi hiểu mà,” ông ta nhẹ nhàng nói. “Cô vẫn hơi run, cô chỉ vừa mới quen với mọi thứ. Cô cảm thấy hơi ngại khi phải từ bỏ môi trường quen thuộc để đến một nơi xa lạ. Tất cả chúng ta đều bị như thế; đây là một phản ứng lo lắng thường gặp. Ôi, nhoằng một cái là cô sẽ quen ngay thôi mà.”
“Nhưng tôi không thể làm chuyện này, bác sĩ,” cô thì thầm thiết tha. “Tôi không thể.”
Ông ta khẽ vuốt dưới cằm cô, để giúp cô can đảm hơn. “Chúng tôi sẽ đưa cô lên tàu và việc cô cần làm là ngồi trên đó. Gia đình của cô sẽ đợi ở ga bên kia để đón cô về.”
“Gia đình tôi.”
“Đừng có ủ rũ như vậy,” ông ta vui vẻ trêu.
Vị bác sĩ liếc ra sau, nhìn cái cũi.
“Còn đứa trẻ này thì sao?”
Ông ta ra chỗ nó, bế đứa bé lên; và mang nó đặt nó vào vòng tay của cô.
“Cô muốn đưa thằng bé về nhà mà, phải không? Cô chẳng muốn nó phải lớn lên trong bệnh viện đâu nhỉ?” Ông ta bật cười đùa giỡn với cô. “Cô muốn thằng bé có một mái ấm, đúng không?”
Cô đỡ con trai về phía mình, gục đầu xuống.
“Vâng,” cuối cùng cô ngoan ngoãn nói
“Vâng, tôi muốn thằng bé có một mái ấm.”