← Quay lại trang sách

Chương 11

Có một bức thư trên khay đồ ăn sáng.

Cô y tá nói, “Thấy chưa? Giờ cô đã bắt đầu nhận được thư rồi đấy, chẳng khác nào người khỏe mạnh cả.”

Bức thư được đặt nghiêng về phía cô, dựa vào cốc sữa. Trên chiếc phong bì có đề:

'Cô Patrice Hazzard'

Cô thấy sợ hãi. Không thể nào rời mắt khỏi nó. Cốc nước cam run lên trong tay cô. Dòng chữ ghi trên đó như đang lớn hơn, lớn hơn, và lớn hơn, trong khi chiếc phong bì thì vẫn nằm im.

'CÔ PATRICE HAZZARD'

“Cô mở ra đi,” nữ y tá khích lệ. “Đừng chỉ nhìn như thế. Nó không cắn cô đâu.”

Đã hai lần cô thử mở bức thư, và cả hai lần nó đều rơi tuột xuống. Đến lần thứ ba thì cô xoay xở xé được một đường dọc bao thư.

Patrice thân yêu!

Mặc dù gia đình chúng ta chưa bao giờ được thấy mặt con, nhưng giờ con đã là con gái của chúng ta rồi, con yêu ạ. Con là tất cả những gì Hugh để lại cho chúng ta. Giờ con là tất cả những gì chúng ta có, con và đứa bé. Ta không thể đến chỗ con, theo lời khuyên của bác sĩ. Ta không chịu nổi cú sốc, và bác sĩ không cho ta đến thăm con. Thay vào đó, con sẽ về với chúng ta. Hãy về sớm nhé, con yêu. Về nhà với chúng ta, nơi chúng ta đang cô đơn và chìm trong mất mát. Như vậy sẽ giúp chúng ta dễ dàng chấp nhận mọi chuyện hơn. Sẽ không còn lâu nữa đâu, con yêu. Chúng ta đã liên tục thư từ với bác sĩ Brett và ông ấy đã gửi những thông tin rất tích cực về quá trình phục hồi của con...

Phần còn lại không quan trọng nữa; cô để nó trôi ra khỏi đầu mình.

Cô cảm thấy như đang có mấy bánh tàu hỏa lăn trong đầu mình.

“Mặc dù gia đình chúng ta chưa bao giờ được thấy mặt con.

Mặc dù gia đình chúng ta chưa bao giờ được thấy mặt con.

Mặc dù gia đình chúng ta chưa bao giờ được thấy mặt con.”

Một lúc sau, cô y tá nhẹ nhàng lấy bức thư ra khỏi mấy ngón tay lơ đễnh của cô, rồi đút nó vào trong phong bì. Cô sợ hãi quan sát trong lúc nữ y tá đi quanh phòng.

“Nếu tôi không phải là cô Hazzard, liệu tôi có được phép ở lại phòng này không?”

Cô y tá vui vẻ cười phá lên. “Bọn tôi sẽ đuổi cô ra, sẽ tống thẳng cô ra ngoài, cho vào một trong những khu kia kìa,” cô ta nói, cúi sát về phía cô với vẻ dọa dẫm giả vờ.

Cô ta nói tiếp, “Nào, đỡ lấy cậu con trai của cô đi nào.”

Cô ôm chặt con trai mình, bao bọc lấy nó, rất mãnh liệt, gần như co quắp cả người lại.

Mười bảy xu. Mười bảy xu chỉ giúp ta trụ được một thời gian ngắn ngủi, chẳng giúp ích được gì nhiều.

Nữ y tá cảm thấy hứng khởi. Cô ta thử tiếp tục cái câu đùa lúc trước. “Sao cô lại hỏi thế? Cô định bảo với tôi rằng mình không phải cô Hazzard?” cô ta bỡn cợt hỏi.

Cô ôm ghì lấy thằng bé, áp sát nó vào người mình để che chở.

Mười bảy xu, mười bảy xu.

“Không,” cô nói bằng cái giọng nghèn nghẹt, úp mặt vào đứa bé, “tôi có định nói vậy với chị đâu. Tôi có định bảo như thế đâu.”