Chương 15
Vậy ra cảm giác được trở về nhà là như thế này đây; cảm giác được ở dưới một mái nhà riêng, trong một căn phòng riêng là như thế này đây.
Bây giờ cô đã thay một chiếc váy khác, sẵn sàng xuống bàn ăn. Cô ngồi đợi trên chiếc ghế bành lưng cao, thế ngồi rất thẳng, trông hơi nhỏ thó trên lưng ghế trải rộng. Lưng cô dựa thẳng vào lưng ghế, chân cô buông xuống dưới sàn rất thẳng, cẩn thận đặt cạnh nhau. Cô đặt tay lên cái cũi mà họ đã mua cho thằng bé, cô đã thấy nó đợi sẵn lúc mới bước vào căn phòng. Thằng bé giờ đang nằm gọn trong cũi. Họ thậm chí đã tính trước đến cả việc này.
Họ để cho cô được ở một mình; cô cần được ở một mình thì mới có thể tận hưởng một cách trọn vẹn như thế này. Vài tiếng sau, cô vẫn còn nhấm nháp, đắm chìm trong nó, hít thở bản chất của nó. Không bút nào có thể tả nổi tác động của nó đối với cô. Đã vài tiếng trôi qua, thế mà thỉnh thoảng đầu cô vẫn chậm rãi quay từ bên này sang bên kia, đầy bao quát, đầy trầm trồ, chiêm ngưỡng bốn bức tường của căn phòng. Và thậm chí còn ngước lên trên, không quên mái trần. Một mái nhà che chở trên đầu. Một mái nhà để ngăn chặn mưa gió, sự lạnh lẽo và cô đơn. Không còn là mái nhà vô danh của căn hộ đi thuê, không phải như vậy. Đây là mái ấm gia đình. Bảo vệ ta, che chở ta, nuôi giữ ta, trông nom ta.
Và đâu đó dưới tầng, loáng thoáng vọng vào cặp tai tinh nhạy của cô, là tiếng nhộn nhịp êm dịu của một bữa cơm tối đang được chuẩn bị. Thỉnh thoảng nó lại khẽ xuất hiện qua tiếng một cánh cửa mở ra, và thêm lần nữa khi nó đóng lại. Tiếng bước chân hối hả băng qua đoạn sàn gỗ không được trải thảm, rồi lại quay lại. Đôi lúc lại có tiếng lanh canh nhẹ của đồ gốm hay sành sứ. Thậm chí còn có giọng của người quản gia da màu, thoáng nghe rõ rệt như tiếng kèn hiệu. “Không, vẫn chưa sẵn sàng đâu, thưa bà Hazzard; cần thêm năm phút nữa.”
Và theo sau là lời khiển trách trêu đùa, nghe cũng rõ ràng chẳng kém, “Khẽ nào, thím Josie. Chúng ta đang có một em bé trong nhà; có thể nó đang ngủ đấy.”
Có ai đó đang bước lên cầu thang. Họ đang lên cầu thang để thông báo với cô. Cô hơi co người trên chiếc ghế. Giờ cô lại hấy hơi hoảng sợ, hơi lo lắng. Giờ cô sẽ không thể trốn tránh khoảnh khắc giáp mặt như lúc ở ga tàu hỏa. Giờ là cuộc gặp mặt thật sự, là lúc hòa nhập thật sự, là lúc được chào đón vào gia đình thật sự. Giờ là bài kiểm tra thật sự.
“Patrice con ơi, cơm chiều đã sẵn sàng rồi, con xuống lúc nào cũng được nhé.”
Khi ta trở về nhà, trong mái ấm của mình, đến tối ta sẽ được ăn 'cơm chiều'. Khi đến nơi công cộng hay đến nhà ai khác, ta có thể ăn bữa tối. Nhưng vào buổi tối, khi ở nhà mình, ta sẽ ăn 'cơm chiều' và không bao giờ ăn bất cứ thứ gì khác nữa. Tim cô mừng rơn lên như thể cái từ giản đơn đó là một lá bùa hộ mệnh. Cô nhớ đến hồi còn nhỏ, những năm tháng ngắn ngủi ấy kết thúc quá lẹ làng... Và tiếng gọi ăn cơm chiều, chỉ có cơm chiều thôi, không bao giờ ăn thứ gì khác.
Cô nhảy khỏi cái ghế và chạy ra mở cửa. “Con sẽ. con sẽ mang thằng bé xuống cùng, hay để nó nằm trong cũi cho đến khi con quay lại ạ?” cô hỏi, nửa háo hức, nửa lưỡng lự. “Con đã cho nó bú lúc năm giờ rồi mẹ ạ.”
Mẹ Hazzard nghiêng đầu thích thú. “Ồ, sao con không đưa thằng bé xuống cùng nhỉ, chỉ tối nay thôi? Hôm nay là buổi tối đầu tiên. Không cần phải vội đâu, con yêu, hãy cứ từ tốn.”
Một lúc sau, khi ra khỏi phòng, tay bồng đứa bé, cô dừng lại mấy giây, nấn ná miết ngón tay bên mép cánh cửa. Chỗ cô vuốt lên vuốt xuống không phải nơi có tay nắm cửa, mà là cái phần mặt liền.
“Canh chừng căn phòng giúp ta nhé,” cô kín đáo thì thầm. “Ta sẽ quay lại ngay. Hãy coi chừng nó. Đừng để ai... Nhé?”
Khi bắt đầu bước xuống cầu thang, cô biết về sau mình sẽ còn leo những bậc cầu thang này hàng trăm lần nữa. Cô rồi sẽ có lúc vội vã bước xuống, cô rồi sẽ có lúc chậm rãi bước xuống. Cô rồi sẽ có lúc bước xuống trong vui vẻ, sung sướng. Và có thể cô rồi sẽ có lúc bước xuống trong sợ hãi, lo âu. Nhưng bây giờ, tối nay, đây là lần đầu tiên cô bước xuống cầu thang này.
Cô ôm chặt thằng bé vào người và dò dẫm bước đi, bởi đối với cô những bậc thang này còn mới lạ, cô vẫn chưa quen với kích thước, với cảm giác mà chúng mang lại và cô không muốn bị sẩy chân.
Họ đứng quanh phòng ăn đợi cô. Không phải kiểu cứng nhắc, nghiêm nghị như mấy ông sĩ quan huấn luyện trong quân đội, mà là theo kiểu thoải mái tự nhiên, như thể không ý thức được mình đang tiếp đón cô trịnh trọng thế nào. Mẹ Hazzard đang rướn người phía trước, chỉnh nốt cái bàn, dịch thứ gì đó lại một tí. Cha Hazzard đang ngước nhìn về phía mấy ngọn đèn qua cặp kính vừa dùng để đọc sách ban nãy và lau sạch nó trước khi cất vào hộp. Còn có một người thứ ba trong phòng, người mà lúc cô bước vào thì đang quay lưng lại phía cô, lén lấy viên đậu phộng muối từ cái đĩa trên bàn.
Lúc nghe tiếng cô bước vào, anh quay về phía trước và trả lại viên đậu phộng. Trông anh có vẻ trẻ trung, cao ráo và thân thiện, và mái tóc thì... Một màn trập máy ảnh kêu đánh tách một tiếng trong tâm trí cô, và cuộn phim lăn lên trước.
“Cháu trai của chúng ta kia rồi!” Mẹ Hazzard vui sướng thốt lên. “Đích thân cậu trẻ xuống kìa! Nào, con hãy đưa thằng bé cho mẹ. Chắc con biết người này là ai rồi chứ?” Và rồi bà nói thêm, như thể ngay cả lời giải thích gọn lỏn như vậy cũng hoàn toàn không cần thiết, “Bill.”
Nhưng đó là ai. Cô băn khoăn. Từ nãy giờ họ vẫn chưa nói gì cả.
Anh tiến lên trước, và cô không biết phải làm gì, bởi anh gần bằng tuổi cô. Cô chìa tay ra nửa chừng, thầm hi vọng nếu cử chỉ này quá nghiêm túc, cũng sẽ không bị ai chú ý.
Anh nắm lấy tay cô, nhưng không phải để bắt tay. Thay vào đó, anh ấp nó trong hai tay mình, ủ ấm nó trong giây lát.
“Chào mừng chị trở về nhà, chị Patrice,” anh nói lặng lẽ. Và lúc nói điều này, ánh mắt nhìn thẳng, không chút dao động của anh mang vẻ gì đó khiến cô cảm tưởng trước giờ mình chưa từng được nghe ai nói điều gì thành thật, đơn giản, và trung thực đến vậy.
Và chỉ vậy thôi.
Mẹ Hazzard nói, “Từ bây giờ con sẽ ngồi ở đây nhé.”
Cha Hazzard nói một câu ngắn gọn, “Chúng ta rất vui, Patrice à,” và ngồi vào đầu bàn.
Còn anh chàng Bill, người không rõ là ai kia, ngồi đối diện cô.
Bà quản gia da màu dành một phút dõi mắt nhìn qua cánh cửa và mỉm cười rạng rỡ. “Trông vậy mới ổn chứ! Đây đúng là điều mà cái bàn này cần bấy lâu nay. Vậy là cái ghế trống đã có ng...”
Thế rồi bà ta vội vã ngưng lại, hoảng hốt úp bàn tay lên miệng, và rời đi.
Mẹ Hazzard liếc xuống cái đĩa tầm một giây, rồi ngay lập tức ngước lên và mỉm cười, nỗi đau đã biến mất, nó không được phép nấn ná lưu lại nơi đây.
Họ không nói điều gì đặc biệt. Suốt bữa ăn, không ai nói điều gì đặc biệt. Trái tim mới là thứ phát ngôn chứ không phải bộ não, và nó nói chuyện với những trái tim khác quanh mình. Được một lúc thì cô quên chuyện dè chừng lời lẽ, quên suy xét, cân nhắc. Mái ấm là như vậy đó, mái ấm chính là như vậy. Lời lẽ tuôn ra từ cô dễ dàng như tuôn ra từ bọn họ. Cô biết đó là điều mà họ đang cố giúp cô thực hiện. Và họ đang thành công. Sự lạ lẫm đã cùng với chỗ súp biến mất, không hẹn ngày trở lại. Không một thứ gì có thể đưa nó trở lại được nữa. Có thể sẽ có những vấn đề khác nảy sinh, dù cô hi vọng chúng sẽ không xuất hiện. Nhưng cái cảm giác lạ lẫm, cái sự bất an vì lạ nước lạ cái sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Họ đã thành công.
“Em hi vọng chị không thấy cái cổ trắng trên váy có vấn đề gì, chị Patrice. Em cố ý chọn những bộ ít sắc màu, em không muốn chị bị quá...”
“Ồ, mấy bộ ấy dễ thương lắm. Thực ra thì trước khi bỏ đồ ra khỏi va li, chị còn chưa xem được quá nửa.”
“Thứ duy nhất em lo là kích thước, nhưng cô y tá của chị đã gửi cho em toàn bộ.”
“Giờ chị nhớ ra rồi, có hôm chị ấy đã lấy thước dây ra đo khắp người chị, nhưng không cho chị biết làm thế để làm gì.”
“Chị thích loại nào, chị Patrice? Sáng màu hay sẫm màu?”
“Thực ra thì không.”
“Không, con cứ nói cho nó nghe đi, con yêu; từ nay về sau nó sẽ không phải hỏi lại con nữa.”
“Thế thì chị nghĩ là sẫm màu.”
“Vậy là chị và em giống nhau.”
Anh kiệm lời hơn ba người còn lại. Cô có thể cảm nhận được anh có phần hơi nhút nhát. Không phải là anh bị căng thẳng hay quá ngần ngại gì. Có thể bản tính anh như vậy; bản tính im lặng, không phô trương.
Vấn đề lúc này là, chính xác thì anh chàng này là ai? Giờ thì cô không thể hỏi thẳng ra được. Cô đã lờ đi ngay từ đầu, và đã muộn mất hai mươi phút để hỏi câu đó rồi. Không ai nhắc đến họ của anh chàng này, thế nên chắc hẳn anh là...
Mình sẽ sớm biết thôi, cô tự trấn an bản thân. Chắc chắn là như vậy. Cô không còn sợ nữa.
Có lần, lúc đưa mắt về phía anh ta, cô thấy anh nhìn mình, và cô tự hỏi anh đang nghĩ gì trong đầu. Ấy nhưng sẽ là tự dối mình nếu không thừa nhận rằng cô biết rõ, rằng cô có thể nhận ra thông qua những đường nét còn lưu lại trên khuôn mặt anh. Khi ấy, anh nghĩ rằng cô có một gương mặt ưa nhìn, rằng anh thích nó.
Và rồi một lúc sau anh nói, “Cha à, đưa giúp con cái bánh mì qua đây với nhé.”
Thế là cô đã biết anh là ai.