← Quay lại trang sách

Chương 16

Nhà thờ Tân giáo St. Bartholomew, nơi tụ họp giao thiệp nổi tiếng nhất trong số tất cả các nhà thờ ở Caulfield, vào một sáng Chủ nhật tháng Tư vàng óng.

Cô đứng cạnh bình đựng nước thánh, tay ôm con trai, người nhà và bạn bè thân thiết của họ đứng ngay bên cạnh.

Họ dứt khoát yêu cầu làm chuyện này. Cô thì chẳng muốn. Cho đến nay, cô đã trì hoãn tận hai lần, suốt hai Chủ nhật liền nhau, mặc dù mọi thứ đều đã được thu xếp. Lần đầu cô viện cớ bị nhiễm cảm mặc dù thực ra thì không. Lần hai thì lấy cớ đứa bé bị cảm nhẹ, và đúng là nó bị cảm thật. Hôm nay cô không thể trì hoãn thêm nữa. Kiểu gì thì cuối cùng họ cũng sẽ nhận thấy cô cố tình nại cớ.

Cô gục đầu xuống, chủ yếu nghe buổi lễ chứ không quan sát gì mấy. Như thể cô sợ phải công khai quan sát nó. Như thể cô sợ mình sẽ lập tức bị sét đánh cho ngã lăn xuống trước mặt tất cả mọi người vì cái tội báng bổ của mình.

Cô đội chiếc mũ rộng vành làm từ lông đuôi ngựa, có thể nhìn xuyên qua được phần nào, và nó đã hỗ trợ cô, giúp che mắt và phần trên khuôn mặt trong lúc cô gục đầu xuống.

Có lẽ mọi người sẽ nghĩ cô đang nhớ lại những ký ức đau thương. Đang buồn khổ.

Nhưng thực ra thì cô cảm thấy tội lỗi. Nhục nhã. Không đủ dày mặt để nghênh ngang theo dõi cái trò nhạo báng này.

Một đôi tay chìa về phía cô, đỡ lấy đứa bé từ cô. Cánh tay của người đỡ đầu. Cô đưa thằng bé cho bà, đỡ lấy cái áo lễ ren dài mà - cô tí nữa thì nói là 'cha thằng bé' - một người lạ mặt có tên Hugh Hazzard đã từng mặc, và cha của anh ta, Donald, đã từng mặc trước anh ta.

Sau đó thì cô cảm thấy tay mình trống rỗng lạ thường. Cô muốn ấp chúng lên ngực để che chắn, như thể cô đang trần như nhộng. Cô gồng người lên để ép mình không làm như vậy. Thứ trần trụi không phải là cơ thể, mà là lương tâm cô. Cô lặng lẽ buông tay, hai tay nắm lấy nhau, mắt nhìn xuống.

“Hugh Donald Hazzard, ta rửa tội cho con...”

Họ đã diễn trò hỏi xem cô thích như thế nào. Đối với cô thì đây là một trò hề; nhưng với họ thì không. Tất nhiên cô muốn đứa bé được lấy tên của Hugh, đúng không? Vâng, cô e dè nói, đặt theo tên của Hugh. Thế còn tên đệm thì sao? Đặt theo tên cha cô à? Hoặc có thể hai tên đệm, mỗi ông một tên? (Thực ra khi ấy cô chẳng thể nào nhớ nổi tên của cha mình. Phải một thời gian sau cô mới nhớ lại được, mà phải rất khó khăn. Mike - một ông phu cất hàng, to lớn, gần như chẳng nhớ nổi dáng hình, bị giết trong một trận ẩu đả say xỉn tại Embarcadero hồi cô mới 10 tuổi).

“Một tên đệm là được rồi ạ. Đặt theo tên cha của Hugh,” cô e dè nói.

Cô cảm thấy mặt mình bỏng rát và biết rằng nó hẳn đang đỏ bừng lên vì xấu hổ. Không thể để cho họ thấy được. Cô cúi ghì đầu xuống.

“... Nhân danh Cha, và Con, và Thánh thần. Amen.”

Vị mục sư nhỏ vài giọt nước lên đầu đứa bé. Cô có thể thấy một, hai giọt bị rơi xuống sàn, thẫm thành những đốm như đồng xu. Một đồng mười xu, một đồng năm xu, hai xu... Mười bảy xu.

Đứa bé bắt đầu gào lên phản đối, hệt như vô số đứa bé khác từ suốt bao đời nay. Đứa bé đến từ một gian nhà thuê có kèm đồ đạc ở New York, giờ đã trở thành người thừa kế của gia đình giàu có nhất Caulfield, giàu có nhất toàn bộ quận, có khi còn toàn bộ bang.

Con không có gì phải khóc lóc đâu, cô buồn rầu nghĩ thầm.