← Quay lại trang sách

Chương 46

Trong quá trình được đôi tay dẫn xuống, hết tay này rồi lại đến tay kia đảo lên, nắm lấy tay vịn, còn chân thì đưa theo chúng, chậm rãi hơn, luôn bám theo sau một bước, cô nhận ra phải tuân theo lệnh anh mới bất khả thi thế nào. Ở im trên đó, không hay không biết, không nghe ngóng gì mới bất khả thi thế nào. Anh chẳng thế nào trông đợi cô sẽ nghe cái lệnh ấy được. Đã liên đới đến mức như cô, đã là một người phụ nữ như cô thì không đời nào tuân lệnh anh được. Đây không phải là tọc mạch; không ai lại trở thành tọc mạch khi nghe một chuyện liên quan sát sườn với mình thế này. Đây là quyền được biết của cô.

Tay nối tay trên lan can, trong khi phần thân còn lại rón rén bám theo phía sau, thân người gù xuống. Chẳng khác nào một người tàn phế chật vật leo xuống cầu thang.

Khi cô đi xuống được một phần tư quãng đường, tiếng rì rầm trở thành các giọng riêng lẻ. Đi xuống được nửa đường thì các giọng người trở thành từ ngữ. Cô không xuống thêm nữa.

Họ không lên giọng. Không có gào lên hay phản đối giận dữ gì cả. Họ chỉ là những người đàn ông đang lặng lẽ, lịch sự nói chuyện. Không hiểu sao, điều ấy còn khiến cô thấy khiếp đảm hơn.

Họ đang lặp lại một điều gì đó mà hẳn anh vừa nói ra.

“Vậy tức là anh có biết một người tên là Harry Carter, phải không anh Hazzard?”

Cô không nghe thấy anh nói gì cả. Như thể anh cảm thấy chuyện đó chỉ cần xác nhận một lần là đủ rồi.

“Anh có thể nói cho chúng tôi biết mối quan hệ... sự liên đới... giữa anh và nhân vật Carter này không?”

Lúc đáp lời, cách anh nói nghe có phần hơi mỉa mai. Cô chưa từng nghe thấy anh nói như thế với mình, nhưng cô nhận thấy giọng anh mang sắc thái gì đó mới, và nhận ra đó là sự mỉa mai. “Nào, hai người, các anh đã biết hết cả rồi. Chắc hẳn là các anh đã biết rồi, không thì các anh đến đây làm gì? Các anh chỉ muốn tôi lặp lại cho các anh nghe thôi à?”

“Chúng tôi muốn được trực tiếp nghe anh nói ra, thưa anh Hazzard.”

“Thôi được rồi. Anh ta là một thám tử tư. Như các anh đã biết rồi đó. Tôi đã tuyển chọn và thuê anh ta. Như các anh đã biết rồi đó. Và anh ta được trả một khoản phí, anh ta được thuê để theo dõi, để dè chừng cái anh chàng Georgesson mà các anh đang quan tâm. Như các anh đã biết rồi đấy.”

“Vâng, đúng là chúng tôi đã biết, thưa anh Hazzard. Nhưng điều chúng tôi chưa biết, điều anh ta không thể nói cho chúng tôi nghe, bởi vì chính anh ta cũng không biết, đó là bản chất mối quan tâm của anh đối với anh Georgesson, lý do anh cho người theo dõi anh ta.”

Thế rồi người còn lại nói tiếp phần người kia bỏ lửng, “Anh có thể cho chúng tôi biết điều đó được không, anh Hazzard? Tại sao anh lại cho người theo dõi anh ta? Lý do là gì?”

Phía ngoài cầu thang, tim cô như vừa lật úp lại và nằm bẹp mặt xuống. Lạy Chúa! Một giọng nói bệnh hoạn vang vọng trong tâm trí cô. Giờ đến phấn liên quan tới mình!

“Đây là vấn đề hết sức riêng tư,” anh rắn giọng nói.

“Tôi hiểu rồi; anh không muốn nói cho chúng tôi nghe.”

“Tôi đâu có nói như thế.”

“Nhưng kể cả vậy, anh vẫn không muốn nói với chúng tôi.”

“Các anh đang nhét chữ vào mồm tôi.”

“Bởi vì có vẻ anh không muốn nói cho chúng tôi nghe gì cả.”

“Các anh có nhất thiết phải biết điều này không?”

“Nếu không thì chúng tôi đã không có mặt ở đây, tôi xin cam đoan với anh như vậy. Thám tử của anh, anh Carter, chính là người đã báo cáo với chúng tôi về cái chết của Georgesson.”

“Tôi hiểu rồi.” Cô nghe thấy anh hít một hơi thật sâu. Và cô cũng hít theo cùng anh. Hai nhịp thở, cùng một nỗi sợ.

“Georgesson là một con bạc,” anh nói.

“Chúng tôi biết.”

“Một kẻ lừa đảo, một tên bịp bợm, một gã hết sức mờ ám.”

“Chúng tôi biết.”

“Thế thì đây sẽ là phần các anh không biết. Khoảng tầm... chắc phải bốn năm trước. hay ba năm gì đó, mà thôi. Hugh, anh trai tôi, hồi đó là sinh viên năm cuối tại Đại học Dartmouth. Anh ấy về nhà để nghỉ lễ Giáng sinh. Anh ấy đã đi đến New York, và rồi không đi thêm được nữa. Anh ấy không xuất hiện. Anh ấy không có mặt trên chuyến tàu đáng ra sẽ chở anh về nhà vào ngày hôm sau. Chúng tôi nhận được một cuộc gọi đường dài từ anh ấy, và hóa ra anh ấy đang gặp rắc rối. Về cơ bản là đang bị giam lỏng. Có vẻ đêm hôm trước anh ấy đã tham gia đánh bài, cùng với cái tay Georgesson này và vài người bạn của hắn - tất nhiên, ván bài bị gài - và chúng đã ăn của anh ấy không rõ là bao nhiêu ngàn nữa, và anh ấy không có tiền, chúng đòi thanh toán nợ thì mới thả anh ấy ra. Chúng đã bắt thóp được anh ấy. Vụ này có dấu hiệu lộn xộn kinh khủng. Hugh hồi đó chỉ là một thanh niên ham vui, vốn chỉ quen giao du với người tử tế, các quý ông, không phải phường vô lại như thế, và anh ấy không biết phải hành xử như thế nào. Chúng dành ra cả tối chăn dắt anh ấy, cho anh ấy nốc rượu say xỉn, lôi anh ấy đi đủ mọi nơi và tống cho mấy con bé đàn ca hát xướng ghẻ lở... quay lại đề tài chính, bởi vì mẹ tôi sức khỏe yếu và gia đình tôi cũng cần giữ thanh danh, thế nên chúng tôi không thể nào để cảnh sát vào cuộc được, không thì sẽ um xùm lên mất. Thế là cha tôi đích thân lên đó - tình cờ thì tôi cũng đi cùng - và giải quyết mọi chuyện hộ anh ấy. Trả khoảng nửa trị giá tiền nợ, hay gì đó đại loại thế. Lấy lại được tờ giấy nợ chúng ép anh ấy ký. Và đưa anh ấy về nhà với chúng tôi.

“Tất cả chỉ có thế thôi. Không phải câu chuyện mới mẻ gì, đã bao lần có chuyện tương tự xảy ra rồi. Nhưng lẽ dĩ nhiên, không có chuyện tôi quên khuấy đi tay Georgesson này được. Thế là vài tuần trước, khi tôi biết hắn chường mặt đến Caulfield, tôi không rõ có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không, nhưng tôi không muốn làm liều. Tôi liên hệ với một văn phòng thám tử ở New York và bảo họ cử Carter đến đây, nhiệm vụ chỉ là tìm hiểu xem hắn định làm gì.

“Chuyện là như vậy đó. Thế đã đủ trả lời câu hỏi của các anh chưa? Các anh hài lòng chưa?”

Cô để ý thấy họ không nói mình đã hài lòng. Cô đợi, nhưng cô không nghe thấy họ nói gì cả.

“Anh ta không tiếp cận anh hay gia đình anh gì hết à? Anh ta không quấy rối anh à?”

“Hắn không đến gần chúng tôi.”

Xét chuẩn ra thì nói thế cũng không phải là sai, cô nhăn nhó đồng tình; lần nào cô cũng phải qua chỗ hắn.

“Nếu hắn mà làm thế thì các anh đã được biết tin từ lâu rồi,” anh cam đoan với họ. “Không có chuyện tôi đợi các anh đi tìm mình đâu, tôi sẽ tự đi tìm các anh.”

Theo sau là một câu không liên quan, được phát biểu với vẻ bình thản kinh hoàng. Cô bất chợt nghe thấy một người trong số họ hỏi anh, “Anh có muốn mang mũ theo không, anh Hazzard?”

“Nó treo ngay bên ngoài hành lang,” anh đáp gọn lỏn. “Tôi sẽ cầm theo nó.”

Họ bắt đầu ra khỏi phòng. Với một tiếng rên rỉ như trẻ con, chẳng khác nào một bé gái chạy trốn yêu tinh trong bóng tối, cô quay đầu và chạy ngược lên cầu thang, quay về phòng mình.

“Không...! Không...! Không...!” cô cứ rên rỉ liên hồi như người mất trí.

Họ đang bắt giữ anh, họ sẽ buộc tội anh, họ sẽ đưa anh đi cùng họ.