Chương 45
Lá cây đang chết đi, hệt như cô đã chết. Tiết trời đang chết đi. Cuộc đời cũ đang chết đi, đã chết. Ban nãy họ vừa mới chôn vùi nó xong.
Thật lạ lùng biết bao, Patrice nghĩ thầm, nếu muốn tiến bước, trước khi ta kịp tiến bước sang một giai đoạn mới, sẽ luôn cần phải có thứ gì chết đi trước đã. Lúc nào cũng thế, đầu tiên cái chết luôn xuất hiện, không dưới dạng này thì sẽ là dạng kia. Hệt như mình từng trải qua.
Đám lá đang rực rỡ chết đi. Tấm mạng che mặt đen như làn sương mù của cô giúp làm nhạt đi sắc đỏ, cam và thô hoàng tươi rói của chúng, hãm chúng thành một sắc màu dịu mắt hơn dưới ánh hoàng hôn rực lửa, trong lúc chiếc xe Limousine đưa tang trang nghiêm băng qua miền đồng quê trở về nhà.
Cô ngồi giữa Bill và cha anh.
Mình giờ là người phụ nữ chính của gia đình rồi, cô nghĩ thầm. Người phụ nữ duy nhất trong gia đình họ và trong cùng ngôi nhà với họ. Đó là lý do mình ngồi giữa họ thế này, tại vị trí trang trọng nhất, chứ không phải ngồi lệch sang mé ngoài.
Và mặc dù cô không biết sẽ phải diễn đạt điều này như thế nào, kể cả là chỉ diễn đạt thầm trong đầu, bản năng vẫn mách bảo cô rằng đất nước và cái xã hội nơi cô đang sống về cơ bản là một xã
hội mẫu hệ. Người phụ nữ thực chất là tâm điểm mỗi mái ấm, người đứng đầu của mỗi nhóm gia đình nhỏ lẻ. Điều ấy không được thể hiện ra một cách rõ rệt, mạnh mẽ, không được thể hiện ra bên ngoài; nhưng nó tồn tại bên trong bốn bức tường, nơi có mái ấm thực sự. Giờ ngôi vị lãnh đạo này được truyền lại cho cô. Cái cô gái lóng ngóng, non trẻ, có thời từng đứng bên ngoài một cánh cửa dứt khoát không chịu mở ra.
Một người sẽ được cô cưới và trở thành vợ anh. Một người sẽ được cô chăm sóc đầy hiếu thảo, cố hết sức giúp ông bớt thấy lẻ loi, và đỡ đần lúc ông suy yếu. Trong các dự định của cô không có chút phản bội, không có chút lừa lọc nào hết; tất cả những điều như thế đều đã kết thúc và trôi vào dĩ vãng.
Một tay cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Cha Hazzard. Và tay còn lại thì dịu dàng đưa lên và luồn vào trong cánh tay mạnh mẽ của Bill. Hành động ấy cho thấy: Mọi người là của con. Và con là của mọi người.
Chiếc xe Limousine đã dừng lại. Bill chui ra ngoài và đỡ cô xuống. Thế rồi cả hai người đỡ cha anh xuống, và chậm rãi cùng ông bước trên những bậc lát đá quen thuộc, tiến về phía cánh cửa thân quen, mỗi người đi một bên ông.
Bill gõ cửa, và cô phụ tá của thím Josie ra mở cửa đón họ, đầy vẻ sốt sắng của một người mới học việc. Riêng thím Josie thì vì được coi như một thành viên của gia đình, thế nên lẽ dĩ nhiên đã đi dự tang lễ cùng họ, và giờ đang ngồi trong xe nhỏ hơn đi về.
Cô ta lễ phép đóng cửa lại trong im lặng, thế là họ đã về nhà.
Người nhìn thấy họ đầu tiên chính là cô, Patrice. Họ ở trong phòng đọc sách.
Bill lúc ấy đưa tay đỡ cha đi trước, thế nên họ đã bước qua khung cửa mở mà không biết gì cả. Cô thì nán lại đằng sau một lát để khẽ ra mấy lệnh cần thiết.
“Vâng, thưa cô Hazzard,” cô phụ tá của thím Josie ngoan ngoãn nói.
“Vâng, thưa cô Hazzard.” Đó là lần đầu tiên cô được nghe thấy câu này (thím Josie luôn gọi cô là 'cô Pat'), giờ cô sẽ được sở hữu cái tước danh đó trọn đời, bởi đó là quyền của cô. Tâm trí cô cứ lật qua lật lại nó trên đầu lưỡi mình, tận hưởng dư vị của nó. Vâng, thưa cô Hazzard. Địa vị. Sự an toàn. Bất khả xâm phạm. Dấu chấm hết cho một hành trình.
Thế rồi cô tiến tới trước và phát hiện ra họ lúc bước qua khung cửa.
Họ đang ngồi trong đó, cả hai đều quay mặt ra ngoài cửa. Hai người đàn ông. Họ giữ đầu theo một tư thế rất đặc biệt - họ không mang vẻ thương tiếc, họ không có vẻ bận tâm, không hợp ghé thăm nơi đây vào một dịp như thế này. Cô thấy vẻ mặt của họ, và chúng không toát lên vẻ, “Chúng tôi đang đợi cô sẵn sàng đây.” Gương mặt của họ như muốn nói, “Chúng tôi đã săn sàng tiếp cô rồi. Hãy vào đây gặp chúng tôi.”
Nỗi sợ chìa ra một ngón tay dài thuỗn và chạm vào tim cô. Cô dừng bước.
“Hai người kia là ai vậy?” cô thì thầm với cô gái đã mở cửa cho mình. “Họ đang làm gì trong đó thế?”
“Ồ, tôi quên mất. Họ đến đây khoảng tầm hai mươi phút trước, bảo là muốn gặp ông Hazzard. Tôi đã giải thích về đám tang, và đề nghị với họ là lát nữa hẵng quay lại. Nhưng họ bảo không, họ nói sẽ đợi. Tôi không thể thuyết phục họ làm gì khác. Thế nên tôi cứ để mặc họ thôi.”
Cô tiếp tục bước qua cửa. “Ông ấy hiện không thể nói chuyện được với ai. Cô sẽ phải vào trong đó và...”
“À, không phải ông Hazzard lớn tuổi đâu. Người họ muốn là con trai ông Hazzard.”
Thế là cô biết ngay. Cô đã biết ngay từ lúc bắt gặp gương mặt họ, trông thấy cái cách đáng sợ mà hai người họ đánh giá cô chỉ trong tích tắc cô đứng bên bậu cửa. Nếu là người bình thường thì chẳng ai lại đi nhìn người khác theo kiểu như thế cả. Chỉ những người lãnh trách nhiệm đi trừng phạt mới có ánh mắt ấy. Những người được luật pháp trao quyền đi tìm kiếm, xác định, và thẩm vấn.
Cái ngón tay kia giờ đã trở thành nguyên một bàn tay buốt lạnh, siết lấy tim cô, vặn xoắn và nghiền nát nó.
Thanh tra. Chưa gì đã đến rồi. Sao mà sớm quá, sao mà tàn nhẫn quá, sớm đến chết người. Và lại còn là ngày hôm nay, vào chính cái ngày này.
Mấy cuốn vở tập viết ngày xưa đã ghi đúng, chúng ghi rằng cảnh sát không bao giờ nhầm.
Cô quay đầu và vội vã đi lên cầu thang, đuổi theo Bill và cha anh, bấy giờ đã lên đến gần đỉnh cầu thang, khó nhọc đưa bước, tay vẫn đỡ nhau.
Bill tò mò quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã của cô đằng sau lưng. Còn Cha Hazzard thì không. Tiếng bước chân còn có nghĩa lý gì với ông nữa đâu? Tiếng chân người duy nhất ông muốn nghe sẽ không bao giờ vang lên nữa.
Cô ra dấu với Bill đằng sau lưng cha anh. Ngoắc nhanh ngón tay để cho anh thấy có chuyện hai người họ cần nói riêng. Sau đó cô nói, cố giữ giọng bình thường, “Bill, ngay khi anh đưa cha về phòng xong thì em muốn gặp anh một phút. Anh ra được chứ?”
Anh vào gặp cô trong phòng của cô, khi ấy đang hạ ly brandy rỗng không từ môi xuống. Anh nhìn cô với vẻ tò mò.
“Em bị sao thế, ban nãy đi ngoài đường bị rét à?”
“Em đang rét thật,” cô nói. “Nhưng không phải là lúc ngoài đường. Bị rét trong này. Vừa ban nãy thôi.”
“Trông em như đang run ấy.”
“Em run thật mà. Đóng cửa lại đi.” Và sau khi anh đã đóng cửa xong, “Cha ngủ chưa?”
“Tầm một, hai phút nữa cha sẽ ngủ. Thím Josie đang cho cha uống thêm chút thuốc an thần mà bác sĩ để lại.”
Cô đan tay vào nhau, như thể đang tìm cách bẻ gãy từng khúc xương. “Họ đến đây rồi, Bill. Đến vì chuyện đêm hôm ấy. Họ đã đến đây rồi.”
Anh không việc gì phải hỏi, anh biết cô bảo 'đêm hôm ấy' tức là sao. Đối với họ, chỉ có duy nhất một đêm hôm ấy, và từ nay sẽ luôn chỉ có một đêm hôm ấy. Khi đã có thêm nhiều đêm trôi qua, có thể nó sẽ trở thành “đêm hôm đó,” đó sẽ là thay đổi duy nhất.
“Làm sao em biết được? Bọn họ nói với em thế à?”
“Họ không cần phải làm thế. Em tự biết.” Cô tóm lấy ve áo khoác của anh, như thể cô đang tìm cách giật phăng chúng ra khỏi người anh. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ chẳng làm gì hết,” anh nói đầy ngụ ý. “Anh sẽ làm những gì cần làm.”
“Ai đấy?” cô rùng mình, và nép mình vào người anh. Răng của cô thiếu điều gõ lập cập vào nhau vì lo lắng và căng thẳng.
“Ai đấy?” anh cất cao giọng hỏi.
“Thím Josie đây,” giọng đáp vọng qua cửa.
“Buông anh ra,” anh hạ giọng khuyên. “Được rồi, thím Josie.”
Thím thò đầu vào và nói, “Hai người ở dưới kia bảo là họ không thể đợi ông Hazzard lâu hơn được nữa.”
Trong một thoáng ngắn ngủi, một tia hi vọng nhỏ xíu len lỏi vào trong con tim đang hãi sợ của cô.
“Họ nói nếu cậu không đi xuống, họ sẽ phải lên trên này.”
“Họ muốn gì? Họ có nói gì với bác không?” anh hỏi thím Josie.
“Tôi đã hỏi họ hai lần rồi, và lần nào họ cũng chỉ nói đúng một câu. ‘Ông Hazzard.’ Thật chẳng hiểu đó là kiểu trả lời gì nữa chứ? Họ thật đúng là trơ trẽn.”
“Được rồi,” anh nói cộc lốc. “Thím đã báo xong với bọn cháu rồi.”
Thím lại đóng cửa vào.
Anh đứng lưỡng lự một hồi, tay ôm lấy gáy. Thế rồi anh đứng thẳng người lên với vẻ quả quyết đầy miễn cưỡng, bành vai ra, kéo cổ tay áo xuống, và quay mặt về phía cửa. “Rồi,” anh nói, “làm cho dứt điểm thôi nào.”
Cô chạy ra đi cùng anh. “Em sẽ đi cùng anh.”
“Em không được làm thế!” Anh nắm lấy bàn tay cô và gõ nó khỏi tay mình, từ chối đầy thô bạo. “Để anh nói luôn cho rõ này. Em sẽ ở lại trên này, và em sẽ không dính líu gì đến vụ này cả. Em nghe anh nói rồi chứ? Bất kể chuyện gì xảy ra, em phải ở ngoài cuộc.”
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói chuyện với cô theo cái kiểu như vậy cả.
“Em có định lấy anh không?” anh hỏi.
“Có,” cô lí nhí. “Em đã bảo với anh như vậy rồi mà.”
“Thế thì đó sẽ là một mệnh lệnh. Anh hi vọng đây sẽ là mệnh lệnh đầu tiên và cũng là mệnh lệnh cuối cùng mà anh phải đưa ra cho em. Giờ nghe đây, chúng ta không thể khai ra hai chuyện khác nhau được. Chúng ta sẽ chỉ kể một phiên bản câu chuyện duy nhất: phiên bản của anh. Và theo đúng lý thì em không thể biết tí gì về phiên bản ấy. Thế nên em không thể giúp gì được anh đâu, em chỉ có thể hại anh được thôi.”
Cô nắm lấy tay anh và áp môi lên trên đó, thay cho lời chúc may mắn.
“Anh sẽ nói gì với họ?”
“Sự thật.” Anh nhìn cô với ánh mắt hơi khác lạ. “Em nghĩ anh sẽ nói với họ cái gì? Anh chẳng có gì cần nói dối cả, nếu như nó chỉ liên quan đến mình anh.”
Anh đóng cửa và đi ra ngoài.