← Quay lại trang sách

Chương 48

Và rồi, cuối cùng anh cũng xuất hiện. Anh trông rất thật, thật như một bức ảnh, và ngược đời thay, điều ấy lại khiến cho cô không thể tin được mình đang nhìn thấy anh. Đến cả những đường chỉ đan xương cá trên chiếc áo khoác của anh cũng nổi bật lên, như thể đang có một chiếc kính lúp giơ sát vào mẫu đan để cô có thể theo dõi kĩ. Cái vẻ hốc hác trên mặt anh, những chỗ râu hơi tôi tối cần cạo đi, cô có thể thấy được hết sức rõ ràng mọi thứ về anh, như thể anh ở gần hơn hẳn vị trí thực tại. Có khi chính sự mệt mỏi đã gây ra hiệu ứng ấy, thông qua quy trình tập trung ngược nào đó. Hoặc do mắt cô vì căng ra trông ngóng anh quá lâu nên đã dãn nở, và giờ chúng thấy anh một cách sắc nét đến bất thường.

Dù lý do có là gì thì anh cũng kia rồi.

Anh quay người, tiến về phía ngôi nhà. Và trước khi bước nốt cái bước cuối, cái bước sẽ làm anh lấn vào quá xa bên dưới, khiến cô không còn thấy được anh nữa, mắt anh liếc lên chỗ cửa sổ và nhìn thấy cô.

“Bill,” cô lặng lẽ nói qua tấm kính, và hai bàn tay cô áp lên mặt kính, như thể đang biến cái từ không ai nghe thấy kia thành một lời chúc phúc.

“Patrice,” anh lặng lẽ nói từ bên dưới; và mặc dù không nghe thấy tiếng anh, thậm chí còn không thấy môi anh cử động, cô vẫn biết rằng anh vừa nói như thế. Chỉ mình tên cô. Chẳng có gì nhiều, nhưng lại chan chứa biết bao.

Bất chợt cô chạy vọt ra khỏi căn phòng như thể vừa bị bỏng. Tấm rèm che bị hất tung lên hạ trở xuống, và cánh cửa hất ngược đã bật khép lại, nhưng cô thì đã biến mất rồi. Đứa bé tò mò quay đầu nhìn theo cô, quá chậm nên không bắt kịp cô.

Thế rồi cô dừng lại, bên dưới khúc quanh cầu thang, và đợi anh ở đó, không thể đi xa hơn được nữa. Đứng đó đợi anh đến chỗ cô.

Anh bỏ mũ, như thể chẳng khác nào những lần trở về nhà trước đây, và lên chỗ cô đang đứng. Và đầu cô, như thể đã quá mệt mỏi vì phải thui thủi một mình, gục xuống vai anh và ở im tại đó, ấp vào đầu anh.

Mới đầu họ không nói câu gì. Chỉ đúng im đó ôm lấy nhau, đầu sát đầu. Không một lời lẽ nào hết, chỉ có... ở bên nhau.

“Anh về rồi, Patrice,” cuối cùng anh chỉ nói có vậy.

Cô hơi rùng mình và nép người vào gần anh hơn. “Bill, giờ họ sẽ làm.?”

“Chẳng làm gì cả. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Tất cả đã xong xuôi rồi. Ít nhất đối với anh thì xong rồi. Anh lên đó chỉ để nhận dạng thôi. Anh phải đi cùng với họ và nhìn mặt hắn, chỉ vậy thôi.”

“Bill, em mới mở bức thư này. Mẹ nói.”

Cô đưa nó cho anh. Anh đọc nó.

“Em có đưa nó cho ai khác đọc không?”

“Không.”

“Thế thì đừng.” Anh xé đôi nó ra, và nhét hai mảnh giấy vào trong túi.

“Nhưng nhỡ.?”

“Không cần đâu. Mấy tay bạn bài bạc của hắn giờ đã bị ghi vào sổ rồi. Họ bảo với anh là họ đã phát hiện ra bằng chứng cho thấy đêm hôm ấy đã có một ván bài lớn được tổ chức tại đó.”

“Em có thấy bằng chứng nào đâu.”

Anh tặng cô một cái nhìn đầy thuyết phục. “Họ thì thấy. Lúc đến nơi họ thấy thế.”

Cô tròn mắt nhìn anh.

“Họ sẵn sàng chấp nhận lý do đó và cho qua. Thế nên chúng ta hãy cứ chấp nhận lý do đó và cho qua luôn đi, Patrice.” Anh thở dài ảo não. “Anh kiệt sức quá rồi. Cảm giác cứ như anh đã phải đứng nguyên một tuần. Anh chỉ muốn lăn ra ngủ vĩnh viễn thôi.”

“Không vĩnh viễn được đâu, Bill, không vĩnh viễn được đâu. Bởi vì em sẽ ở đây đợi, và như thế thì lâu quá...”

Môi anh lần tìm đến bên má cô, và anh hôn cô theo cái cách đê mê mù quáng.

“Dẫn anh đến chỗ cửa phòng đi, Patrice. Anh muốn ngắm bé con trước khi đi ngủ.”

Tay anh mệt mỏi trượt xuống quanh eo cô.

“Từ nay nó sẽ là bé con của chúng ta,” anh nhẹ nhàng bổ sung.