← Quay lại trang sách

Chương 15

“Thật không thể hiểu nổi. Tại sao hắn lại làm vậy nhỉ? Đã thế ngay từ đầu hắn ta phàn nàn làm gì cơ chứ? Gì mà cảnh đêm không giống ảnh trên trang web. Có mà muốn gây chuyện thì có.”

Nitta vừa càu nhàu vừa thao tác trên máy tính cá nhân, mắt lướt trên màn hình tinh thể lỏng. Trên đó hiển thị thông tin liên quan tới các vụ án mà họ đã phụ trách trước đây.

“Đúng là lạ thật đấy. Nếu muốn chứng minh không gây chuyện để thăng hạng phòng, hắn ta có thể chọn phòng twin hoặc deluxe cũng được. Vậy mà cuối cùng lại chọn phòng ban đầu. Không hiểu làm vậy vì mục đích gì nữa.” Motomiya cũng nghiêng đầu thắc mắc.

Nitta đã tới phòng họp bên tòa văn phòng, do phải báo cáo tình hình nên anh vừa thuật lại chuyện của Kurihara. Đội trưởng Inagaki vẫn chưa tới.

“Hay hắn biết thân thế của anh Nitta thật ạ? Thế nên mới cố ý gây chuyện để anh lộ ra điểm yếu?” Nhân viên hành lý giả Sekine phán đoán. “Chứ em nghe chuyện thấy rõ ràng hắn ta đang nhắm vào điểm yếu của anh Nitta.”

Nitta đăm chiêu, tựa người vào ghế. “Không được rồi. Tôi chẳng nhớ ra gì cả. Có lẽ tôi nhầm thật.”

“Chắc không phải người liên quan đến án chúng ta phụ trách đâu nhỉ?”

Motomiya để thêm vào, nhưng Nitta vẫn không thể gật đầu chắc chắn.

“Chắc không phải...”

Motomiya hờ hững tặc lưỡi.

“Tức thật. Có thể để em làm rõ việc này được không?”

“Trong dữ liệu những người mắc tiền án tiền sự hình như không có hắn ta đâu ạ.” Sekine bổ sung.

Nitta xua tay.

“Có tiền án tức là bị bắt rồi còn gì. Nếu là vậy tôi phải nhớ chứ. Nạn nhân và những người có quan hệ với hung thủ, chắc chắn tôi cũng sẽ không quên. Vấn đề ở chỗ những người tôi lấy lời khai qua qua kìa.”

“Nhưng nếu là vậy đối phương cũng sẽ không nhớ đâu. Mà có nhớ, cũng chẳng có lý do gì để hắn gây chuyện với cậu thế cả.” Ý kiến của Motomiya nghe rất hợp lý.

Nitta gãi đầu, toan quay lại màn hình máy tính. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa sau lưng anh vang lên.

Motomiya và Sekine đang nhìn về hướng đó nhanh chóng chỉnh đốn tư thế. Nitta ngoảnh lại đúng lúc chánh thanh tra Ozaki đi vào. Theo sau là Inagaki.

Nitta cũng vội vã đứng dậy, nhưng Ozaki đã xua tay, ý chừng được rồi, được rồi”.

“Không cần hoảng lên vậy đâu. Tôi chỉ ghé qua xem tình hình thế nào nào thôi.” Ozaki ngồi xuống một chiếc ghế trống, đưa mắt nhìn Inagaki.

“Sau đó có chuyện gì nữa không?” Inagaki hỏi mấy người Nitta. Sáng nay họ đã báo cáo về vụ của Anno Eriko.

“Bộ phận tiện và chiêu đãi không có gì đặc biệt ạ.” Motomiya trả lời.

“Bộ phận phòng thì sao?” Inagaki quay qua nhìn Nitta.

“Chuyện này chắc cũng không có gì quan trọng, nhưng mà...” Nitta ngập ngừng báo cáo chuyện về Kurihara Kenji.

Mặt Inagaki tối sầm lại. Ozaki xem chừng cũng vậy.

“Hắn chỉ phàn nàn về phòng nghỉ thôi à? Ngoài ra có nói gì nữa không?”

“Cho đến giờ thì chỉ có vậy thôi ạ.”

“Thế à,” Inagaki gật đầu. “Nếu người đàn ông tên Kurihara kia thật sự biết danh tính của Nitta, có thể hắn liên quan gì đó đến vụ án lần này, đã vậy không thể làm ngơ được. Với lại nếu đột nhiên hắn lật tẩy danh tính của cậu lúc có những vị khách khác thì hỏng hết chuyện. Hung thủ thật đánh hơi được đã đành, khi ấy còn phiền đến khách sạn đây nữa.”

“Hay tôi sẽ tìm cách tránh mặt hắn?”

Nitta đề xuất, nhưng Inagaki nghiêng đầu, “Không được.”

“Kích động thì tất nhiên là không, nhưng cũng không được hành xử thiếu tự nhiên. Trường hợp nếu hắn có dã tâm thật, biết cậu tránh mặt thế, có khi còn dẫn đến những hành động quá khích hơn. Ngược lại, cậu cứ chuẩn bị tiếp đón hắn bất cứ lúc nào cho tôi.”

“Mấy đứa trẻ nghịch ngợm mà bị phớt lờ lại càng dễ nổi điên, nên tốt nhất là phải chơi luôn cùng chúng. Ý anh là vậy đúng không ạ?”

Inagaki nở nụ cười thỏa mãn trước cách so sánh tài tình của Motomiya. “Ừm, cứ cho là vậy đi.”

“Tôi hiểu rồi. Tóm lại tôi sẽ cẩn thận với vị khách đó,” Nitta trả lời.

“À không, nói vậy nhưng khách sạn còn bao nhiêu khách khác nữa. Ozaki im lặng nghe chuyện từ ban nãy giờ mới lên tiếng. “Inagaki cũng có kể cho tôi mấy chuyện kia. Cái cảnh phải diễn kịch cùng mấy người kỳ dị cũng chẳng khác cảnh sát là mấy nhỉ.”

“Vâng, đúng thật ạ.”

“Còn hơn ấy chứ.” Nitta muốn nói vậy song cố kìm lại.

“Nhưng chúng ta chưa nắm được danh tính của hung thủ, lại không thể đoán định nạn nhân nên đành phải làm theo cách như bây giờ. Tôi biết giao mấy việc lạ lẫm này là làm khó các cậu, nhưng mong các cậu cố gắng vậy.” Ozaki nghiêm nghị nhìn Nitta và Sekine. Hóa ra người này đến đây không phải để chỉ thị gì cụ thể mà là muốn dỗ ngon dỗ ngọt à.

“Mấy việc điều tra khác thì sao? Có tiến triển gì không ạ?” Nitta nhìn mặt mấy vị sếp hỏi.

“Tất nhiên vụ nào chúng ta cũng đang tích cực điều tra,” Inagaki liếc nhìn Ozaki, trả lời. “Chỉ tiếc là chưa có thành quả gì đáng nói. Những kiểu gì cũng ra thôi. Tôi biết các cậu muốn có chút manh mối gì đó về tên hung thủ sẽ xuất hiện ở đây, nhưng cố đợi thêm chút nữa đi.”

Nitta bắt đầu thấy khó chịu trước cách nói chuyện trừu tượng của vị sếp.

“Có thể cho chúng tôi biết tình hình điều tra của mấy vụ kia được không? Như vụ ở Senjushinbashi chẳng hạn, nạn nhân đã mua nhiều loại bảo hiểm sinh mệnh đúng không? Vụ đó sau thế nào rồi ạ?”

“Nitta,” Inagaki đưa tay ra, ý chừng muốn anh ngừng lại. Mặt Inagaki trông có vẻ khó chịu.

“Các cậu cứ tập trung việc ở đây là được. Còn tin tức quan trọng, chúng tôi sẽ liệu chừng thông báo. Không phải lo về mấy vụ kia. Việc đó cứ để chúng tôi. Hiểu rồi chứ?”

“Nhưng mà,” nói đến đấy, Nitta bỗng ngậm miệng lại. Ozaki ngồi bên cạnh Inagaki đang chu môi lên, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

“Tôi hiểu rồi a,” Nitta trả lời.

Rời phòng họp, Nitta cùng Sekine quay lại sảnh chờ. Nhưng đương nhiên cảm giác bất mãn vẫn âm ỉ trong lòng Nitta.

“Nghe chừng họ vẫn chưa có tiến triển gì anh nhỉ.” Sekine thỏ thẻ. “Chứ nếu biết được gì họ đã báo với ta rồi.”

“Tôi lại không nghĩ vậy.”

“Thật ạ?”

“Tôi nghĩ có chuyện gì đó mà họ không thể nói với mấy tên lính quèn như chúng ta.”

“Lại kiểu kịch câm ạ? Họ đúng là thích mấy trò này thật đấy,” Sekine vừa nói vừa cười khổ.

Đúng là cấp trên vẫn thường có kiểu chỉ huy cấp dưới mà chẳng thèm tiết lộ thông tin gì. Lý do thì cũng dăm ba loại, sợ lộ thông tin cơ mật, hoặc cũng có thể là lo ảnh hưởng đến chuyện thăng quan tiến chức. Nhưng lần này Nitta cảm thấy có gì đó khang khác.

Vừa ra khỏi tòa văn phòng, điện thoại của Nitta báo có cuộc gọi đến từ Yamagishi Naomi.

“Tôi Nitta nghe đây.”

“Tôi Yamagishi ạ. Tôi xin lỗi, anh vẫn đang họp à?”

“Tôi vừa họp xong. Giờ đang quay lại đó đây. Có chuyện gì à?”

“Vậy anh về rồi tôi nói luôn vậy. Tôi đang ở quầy lễ tân.”

“Tôi hiểu rồi,” Nitta ngắt điện thoại, nghiêng đầu.

“Chị Yamagishi gọi ạ?” Sekine hỏi.

“Cô ấy biết có thể tôi đang họp mà vẫn gọi điện, chắc có chuyện gì rồi.”

“Hay lại vị khách đó chăng.

“Mong là không phải vậy,” Nitta rảo bước đi về phía tòa nhà chính.

Nhưng trời lại không chiều lòng người. Naomi đã đợi sẵn ở quầy lễ tân, đưa cho anh mảnh giấy nhớ, trên đó có viết dãy số 2210, cũng chính là số phòng Kurihara Kenji đang trọ.

“Vị khách đó lại có vấn đề gì à?”

Naomi thở dài gật đầu.

“Khách yêu cầu người lên phòng ngay, dĩ nhiên là chỉ đích danh anh. Tôi cũng đã nói hiện anh đang ra ngoài, tôi sẽ lên thay, nhưng ông ấy không đồng ý.”

Nitta nhăn mặt, tặc lưỡi.

“Lại gì nữa đây không biết. Hay hắn định phàn nàn nhà vệ sinh khó dùng quá?”

“Anh Nitta, thái độ vậy là không được đâu nhé.” Naomi khẽ nói, lắc qua lắc lại ngón trỏ. “Anh có nhớ ra được gì về ngài Kurihara không?”

Nitta lắc đầu.

“Không. Tôi đã thử xem lại mấy vụ án cũ mà không tài nào nhớ ra được gì. Có thể tôi đã gặp hắn ta ở nơi nào đó ngoài công việc.”

“Nếu vậy có khi vị khách ấy nghĩ anh là nhân viên khách sạn này thật cũng nên.”

“Vâng, cũng có thể.”

“Đã thế,” Naomi hơi ưỡn ngực, nhìn Nitta chăm chú. “Thì chuyện rất đơn giản. Anh cứ hành xử như một nhân viên thực thụ của khách sạn này thôi. Không cần nghĩ ngợi chuyện này chuyện kia làm gì.”

“Nhưng rõ ràng hắn đang muốn bày trò gì đó.”

“Kể cả vậy, đã là nhân viên khách sạn, anh buộc phải làm như tôi nói.”

“Ý cô là không được cãi lại khách, khách là ‘sách điều lệ’?”

“Không phải khách, mà là các vị khách.” Nói đoạn Naomi cúi đầu xuống. “Anh đi nhanh đi, ngài Kurihara đang đợi đấy.”

Nitta lườm Naomi một cái, quay gót đi về phía sảnh thang máy.

Đến trước cửa phòng 2210, Nitta hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa. Không nghe thấy tiếng đáp lại, Nitta toan nắm tay gõ thêm lần nữa, đúng lúc ấy cửa phòng mở ra. Kurihara nhìn anh với ánh mắt đục ngầu, miệng cong lên khó chịu.

“Cậu làm gì mà giờ mới tới hả?”

“Xin lỗi quý khách, tôi có chút việc không rời đi được. Quý khách gọi người khác thì họ đã tới ngay rồi ạ.”

“Người khác thì còn ý nghĩa gì nữa. Phải là cậu, vì cậu là người chịu trách nhiệm.” Kurihara nhấn mạnh vào chữ “cậu”, miệng liến thoắng.

“Căn phòng này lại có vấn đề gì ạ?” Nitta hỏi. Hắn nói Nitta phải chịu trách nhiệm, vậy chắc chỉ có chuyện liên quan đến căn phòng này thôi.

Thế nhưng Kurihara lại lắc đầu thật mạnh, vẻ tức giận.

“Không phải phòng chiếc gì ở đây cả. Cậu lại đây mà xem.”

Nghe Kurihara ra lệnh vậy, Nitta bước vào phòng. Trên bàn viết là máy tính cá nhân mà lần trước Kurihara đã cho anh xem.

“Đây, xem đi nhé,” Kurihara ấn nút khởi động.

Nhưng chiếc máy tính không có phản ứng gì, cả tiếng cũng không. Màn hình tinh thể lỏng vẫn đen thui.

“Chuyện này...” Nitta liếc nhìn Kurihara. “Là sao ạ?”

“Cậu còn hỏi là sao à. Nó chết cứng rồi. Cậu tính thế nào đây?”

“Sao cơ ạ?” Nitta há hốc miệng, nhìn thẳng xuống Kurihara. “Ý quý khách là máy tính hỏng rồi ạ?”

“Chứ sao nữa. Lúc trước nó vẫn còn bình thường. Cậu cũng chứng kiến còn gì, lúc đó tôi ấn nút khởi động này, máy vẫn chạy êm ru.” Kurihara vừa kích động hét lên, vừa ấn ngón tay liên tục vào nút khởi động. “Nhưng vừa nãy tôi định dùng thì máy thành ra vậy. Cứ thế này tôi không thể làm việc được. Với lại trong máy còn có biết bao nhiêu dữ liệu quan trọng nữa. Tóm lại cậu tính thế nào đây?”

Đây là lần thứ hai từ nãy đến giờ hắn hỏi anh định làm thế nào. Nitta chắc mẩm hắn đang muốn đổ tội cho anh.

“Xin lỗi nhưng tôi nghe như quý khách đang bảo tại khách sạn chúng tôi nên chiếc máy mới hỏng?”

“Không phải khách sạn các cậu mà là cậu, cậu đã làm hỏng nó.” Kurihara mặt đỏ bừng bừng nói.

“Tôi... tôi ấy ạ? Quý khách đang nói gì vậy ạ? Tôi còn chưa động tới chiếc máy.”

“Cậu còn nói vậy được à? Cậu chẳng động vào rồi còn gì?”

“Tôi động vào lúc...” nói đến đây, Nitta chợt nhớ ra. “Ý quý khách là lúc tôi cầm chiếc cặp sao?”

“Chứ còn lúc nào nữa. Vậy mà cậu còn định cãi không động vào.”

“Nhưng tôi đâu có động chạm trực tiếp vào máy. Tôi cũng không lấy nó ra khỏi cặp.”

“Chuyện đó thì liên quan gì. Máy tính được cấu tạo từ những linh kiện rất tinh vi, dù có để trong cặp, nhưng chỉ cần va chạm nhẹ vào đâu đó là cũng đủ hỏng rồi. Cậu tính thế nào đây? Nói đi, cậu định thế nào? Trả lời đi chứ.”

Hắn ta tuôn một tràng, giọng đe dọa làm Nitta bối rối. Đúng là anh đã cầm chiếc cặp. Nhưng anh không nhớ mình có va đập nó vào đâu. Song nếu giờ hắn ta hỏi anh đã cầm nó cẩn thận chứ, anh cũng không dám trả lời chắc chắn. Vì trong đầu anh lúc ấy chỉ nghĩ đến chuyện dẫn Kurihara đến mấy căn phòng kia.

“Sao cậu cứ im lặng mãi thế hả? Nói gì đi chứ, này!”

“À, vâng, tôi hiểu ý quý khách, nhưng cũng đâu thể khẳng định lỗi là tại tôi ạ?”

“Cậu vẫn còn định chối à? Không phải tại cậu thì tại ai?”

“Cái đó... Cũng có thể quý khách đã gây ra lỗi gì đó khi dùng thì sao ạ?”

“Cậu nói gì hả?” Mắt Kurihara đỏ ngầu lên. “Cậu lại định đổ vấy cho tôi đấy à?”

“Không ạ, tôi chỉ nói cũng có khả năng như vậy thôi.”

“Tại cậu. Ngoan ngoãn nhận tội đi. Cậu đã làm hỏng máy tính của tôi.” Kurihara giơ tay phải ra, gí đầu ngón trỏ vào mũi Nitta.

Ngay lập tức Nitta hất tay hắn ra. Một hành động hoàn toàn vô thức. Ngay sau đó, anh nghĩ, thôi xong rồi.

“Thái độ của cậu như vậy là sao? Còn hất cả tay khách ra thế à?” Đôi mắt một mí trợn tròn lên.

“Tôi xin lỗi ạ. Chỉ là vô tình đụng trúng tay quý khách thôi ạ.”

“Đừng cố biện minh. Cậu đứng đó cho tôi, cấm đi đâu cả.” Nói đoạn Kurihara vươn tay với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn.