← Quay lại trang sách

Chương 14

Nose trong dáng người to đậm xuất hiện ở sảnh trước quầy lễ tân khi bên ngoài cửa chính trời đã bắt đầu tối dần. Anh ta vẫn vận bộ com lê nhàu nát như mọi khi. Nhác thấy Nitta ở quầy lễ tân, anh ta khẽ cúi chào với vẻ hớn hở, rồi ngồi xuống chiếc xô pha trống.

“Tôi ra đằng này một chút nhé,” Nitta nói với Naomi đang đứng bên cạnh, chỉ tay về phía Nose.

Có vẻ Naomi vẫn nhớ viên cảnh sát địa phương quê mùa này. Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, khẽ trả lời, “Tôi hiểu rồi.”

Nitta vừa nhìn xung quanh vừa đi tới chỗ Nose. Ở sảnh vẫn có vài điều tra viên đang làm nhiệm vụ theo dõi. Cũng may hình như chẳng ai để ý đến hành động của Nitta. Hẳn đối với họ việc anh đi đi lại lại như một nhân viên khách sạn như vậy đã trở nên quá quen thuộc.

Nitta ngồi xuống bên cạnh Nose.

“Xin lỗi đã đường đột gọi anh tới thế này,” Nitta xin lỗi. “Chắc anh đang đi nghe ngóng tin tức à?”

“Làm gì có, nghe chuyện kia rồi, tôi sao mà ngồi yên được cơ chứ,” Nose làm điệu bộ như sắp liếm môi.

“Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ bất chợt của tôi thôi.”

“Không đâu, phải nói cậu quan sát rất tài tình đấy. Tôi chỉ còn biết cảm thán ‘Đúng thật’. Quả là thường chẳng ai lại đi gọi điện cho người yêu cũ khi đang ở cùng bạn mình cả. Nhưng nếu bị bạn xúi thì cũng có thể lắm. Quả nhiên cậu Nitta giỏi thật, để ý cả những thứ ấy. Có vẻ cậu rất hiểu tâm lý phụ nữ.”

Nitta nén cười khổ trước những lời tán tụng của Nose. Nào có phải anh nghĩ ra đâu, ấy là ý kiến của Naomi đấy chứ. Nhưng cũng không cần thiết phải giải thích cả những chuyện hậu trường ấy.

“Thế nên tôi muốn nhờ anh Nose điều tra giúp...”

Nitta mới nói đến đây, Nose đã giơ tay phải lên trước mặt, ý chừng anh không cần nói hết ra.

“Tôi biết. Điều tra Inoue Hiroyo đúng không?” Anh ta mở cuốn sổ tay lôi từ túi áo trong ra. “Cô người yêu cũ gọi điện cho Teshima Masaki hôm ấy là Honda Chizuru. Và người bạn ở cùng cô ta khi đó là Inoue Hiroyo. À thôi chết, tôi vẫn phải gọi là cô Inoue Hiroyo chứ nhỉ.”

Nose chừng như đã hiểu ra ý định của Nitta.

Nitta hơi tiến lại gần anh ta.

“Có hai chúng ta với nhau, anh gọi Inoue Hiroyo không cũng được mà. Nếu cô ta đúng là đồng phạm của Teshima, tôi nghĩ chúng ta sẽ giải quyết được vụ bằng chứng ngoại phạm kia. Vì cuộc gọi tình cờ của Honda Chizuru khiến cả Teshima cũng bất ngờ ấy vẫn là vấn đề nan giải của chúng ta mà,” Nitta vừa để ý xung quanh, vừa nói nhỏ. Khách đã đành, anh cũng không muốn mấy điều tra viên khác nghe được chuyện này.

Nose gật đầu thật mạnh.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Theo báo cáo của cậu Nitta, Inoue Hiroyo là bạn đại học của Honda Chizuru đúng không? Cô ta 28 tuổi, đã kết hôn và hiện đang sống ở Omori...” Nose vừa nhìn sổ vừa nói.

Nitta cắn môi, nhớ lại chuyện lúc điều tra về Inoue Hiroyo. Cô ta có khuôn mặt không nổi bật, nhưng nhờ chút son phấn mà rạng rỡ hẳn lên. Inoue Hiroyo vận toàn đồ hiệu, Nitta đoán chồng cô ta là một người thành đạt. Cô ta rất kiệm lời, hỏi sao trả lời vậy, không thêm thắt gì. Khi ấy Nitta còn nghĩ có lẽ cô ta thận trọng bởi chuyện này liên quan đến án giết người, nhưng biết đâu cô ta còn có dụng ý khác.

“Khi ấy tôi chỉ nghĩ cô ta đơn giản là một nhân chứng củng cố thêm cho lời khai của Honda Chizuru, nên điều tra có vậy.”

“Nhưng đúng là thế mà. Khi đó, xét từ mọi góc độ, cô ta chỉ là người ngoài cuộc.”

Nitta chỉ biết nhún vai trước những lời nghe như đang an ủi của Nose. “Nhưng cũng chưa khẳng định được cô ta là người trong cuộc.”

Nghe Nitta nói vậy, Nose làm động tác như thể muốn nói “không đâu”. Nitta không khỏi ngạc nhiên, bởi mắt anh ta đã trở nên sắc bén tự bao giờ.

“Tôi nghĩ không sai đâu. Lúc nhận được điện thoại của cậu Nitta, trực giác đã mách bảo tôi như vậy. Tôi cũng không rõ lý do, nhưng lúc ấy ngực tôi đã đập rộn lên. Đương nhiên là theo nghĩa tốt ấy. Sẽ ổn cả thôi.”

“Được vậy thì tốt quá.

“Tôi sẽ tức tốc điều tra về Inoue Hiroyo xem sao. Nếu Inoue và Teshima có liên hệ với nhau, chuyện sẽ thú vị lắm đây. Với lại chắc cũng phải điều tra thêm Honda Chizuru. Chúng ta phải làm rõ chuyện có phải cô ta bị Inoue Hiroyo xúi giục gọi điện cho Teshima hay không. Tôi sẽ hỏi rõ lý do tại sao cô ta lại gọi điện cho Teshima.” Nose bắt đầu ghi chép gì đó vào quyển sổ.

“Nếu lý do gọi điện cho Teshima mà Honda đã khai báo là giả, hẳn cô ta có điều khó nói. Liệu anh có hỏi ra được không vậy?”

Nghe Nitta hỏi, Nose đang cất sổ bỗng dùng tay lại, ngẫm nghĩ. Nhưng ngay sau đó, anh ta gật gù cái cổ mập mạp.

“À, chắc sẽ có cách gì đó thôi. Thu thập được gì tôi sẽ báo cho cậu ngay,” nói đoạn Nose dồn sức đứng dậy.

“À, anh Nose này,” Nitta cũng đứng lên theo. “Chuyện này tạm thời anh đừng nói với ai vội nhé.”

Nose trợn tròn mắt nhìn về phía Nitta.

“Cả sếp cũng không à?”

“Nếu được.”

Viên cảnh sát với khuôn mặt bầu bầu tặc lưỡi, gật gù cái cổ lộ rõ hai cằm.

“Tôi hiểu rồi. May mà giờ tôi đang hoạt động tự do. Tôi sẽ không báo cáo lại với cấp trên đâu.”

“Vậy tốt quá. Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo. Vậy tôi đi nhé.”

Nose bước đi còn nhẹ nhàng hơn cả lúc đến. Chờ anh ta đi khuất, Nitta mới quay lại quầy lễ tân. “Anh quay lại rồi à.” Naomi bắt chuyện.

“Hai người chuyện trò say sưa quá nhỉ. Có gì tiến triển không?” Naomi hạ giọng, hỏi.

“Chúng tôi không nói chuyện điều tra,” Nitta tiếp tục. “Gợi ý của cô có khi lại dùng được đấy. Nếu thu được kết quả tốt, tôi sẽ hậu tạ xứng đáng.”

Naomi nhìn lên vẻ bất ngờ. “Tôi đã gợi ý khi nào vậy?”

Nitta đưa ngón trỏ lên miệng, ý bảo Naomi “đừng nói ở đây”. Naomi chỉ biết thở dài, cười khổ. Nhưng nhìn cô không hẳn đang khó chịu.

Trời tối, khách đến nhận phòng đông dần. Nitta vẫn vừa đứng đó diễn vai một nhân viên lễ tân như thường lệ, vừa nhớ lại cuộc trò chuyện với Nose.

Nitta không hoàn toàn tin vào câu chuyện người đàn ông trông có vẻ chậm chạp kia thật ra lại là một cảnh sát ưu tú. Nhưng lúc này anh chỉ có thể trông cậy vào tay cảnh sát địa phương này thôi. Tất nhiên, lẽ ra anh định bàn bạc với Inagaki và Motomiya. Chắc chắn họ sẽ chấp nhận giả thuyết Inoue Hiroyo và Teshima Masaki là đồng phạm. Nhưng cũng chưa chắc vì thế mà họ sẽ giao cho anh phụ trách điều tra việc này. Hắn Inagaki sẽ giao cho một người khác. Và nếu điều tra ra được gì, người hưởng lợi là viên cảnh sát đó chứ không phải Nitta.

Nitta quyết định sẽ báo cáo với Inagaki khi mọi việc đã chắc chắn hơn, nên chỉ còn cách nhờ cậy cả vào Nose.

Hơn nữa...

Cứ cho là giữa Inoue Hiroyo và Teshima Masaki có mối liên hệ nào đó nhưng nếu Nitta không chứng minh được họ là đồng phạm thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Buộc phải tìm cho ra họ đã dùng mánh khóe nào. Dù Inoue Hiroyo có xúi giục nhưng thực tế vẫn là Honda Chizuru đã gọi điện cho Teshima. Cô ta khẳng định mình đã gọi tới số máy bàn và người nghe chắc chắn là Teshima.

Giả sử có giải mã được bí ẩn này, anh sẽ lại phải nghĩ đến một chuyện khác nữa. Chẳng cần nói, chính là mối liên hệ với những vụ còn lại. Mà ở thời điểm hiện tại, anh chưa tìm ra được sự liên quan đó.

Đúng lúc Nitta đang miên man nghĩ ngợi, anh nghe tiếng ai đó gọi “Này, cậu.” Thế nhưng Nitta lại nghĩ chắc không phải gọi mình. Bởi ngoài anh ra còn có nhân viên lễ tân khác, và anh còn đứng sau mọi người nữa.

“Tôi đang gọi cậu đấy, không nghe thấy à?”

Mãi Nitta mới nhận ra. Một người đàn ông dáng người ục ịch đứng ở cạnh quầy lễ tân đang gọi anh. Như để cho hợp với thân hình mập mập kia, mặt anh ta cũng rất tròn trịa, tóc đen, cắt ngắn gọn gàng. Đôi mắt một mí húp lên làm Nitta khó mà đọc được biểu cảm và đoán ra tuổi của anh ta. Nhưng làn da nhẵn nhụi, đẹp đẽ lại khiến mặt anh ta trông như trẻ con.

Yamagishi Naomi nhanh nhảu đáp lời. “Quý khách nhận phòng ạ?”

Ấy vậy nhưng người đàn ông chẳng có ý định quay ý sang nhìn cô, chỉ tay về phía Nitta.

“Sao cậu lại không trả lời tôi?”

Naomi bối rối ngoảnh lại. Hai người nhìn nhau, thế rồi Nitta bước lên.

“Quý khách muốn hỏi tôi chuyện gì ạ?”

“Cậu còn hỏi chuyện gì à? Khách gọi mà cậu lờ đi như thế là sao?”

“Tôi không có ý đó... Tôi xin lỗi,” Nitta cúi đầu xuống.

Người đàn ông chau mày, nhìn Nitta chằm chằm. Nhìn người đàn ông đó, Nitta bỗng thấy ngực mình rộn rạo lên. Hình như anh đã gặp người này ở đâu rồi.

“Kurihara,” người đàn ông nói cụt lủn.

“Sao cơ ạ?”

“Tôi là Kurihara, đã đặt phòng.”

“À, vâng ạ. Xin quý khách đợi cho một lát ạ.”

Nitta quả đã học được đại khái cách làm thủ tục nhận phòng cho khách, nhưng thực tế anh chưa tự làm chuyện này bao giờ. Nitta bối rối nhưng anh quyết định cứ đưa tờ thông tin khách cho người đàn ông đã.

“Phiền quý khách điền thông tin vào đây ạ.”

Người đàn ông khó chịu cầm bút viết. Ở bên cạnh, Naomi đã nhanh nhảu thao tác trên máy đầu cuối, đoạn chỉ tay vào màn hình. Đúng là người đàn ông có tên Kurihara Kenji này đã đặt phòng. Anh ta sẽ nghỉ lại một đêm, phòng single, yêu cầu phòng không hút thuốc.

Kurihara, Kurihara, Kurihara Kenji. Nitta lặp đi lặp lại tên người đàn ông trong đầu. Anh có cảm giác đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi nhưng lại không nhớ rõ.

“Tôi điền xong rồi,” Kurihara thông báo.

Nitta cầm lấy tờ thông tin. Địa chỉ đề ở tỉnh Yamagata.

“Xin hỏi quý khách muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?”

"Thẻ."

“Vậy phiền quý khách cho tôi mượn thẻ ngân hàng ạ.”

Mặt Kurihara vẫn khó đăm đăm, rút thẻ từ trong ví ra. Nitta photo chiếc thẻ. Trên thẻ in tên KURIHARA KENJI thật.

Naomi đứng bên cạnh đưa thẻ khóa phòng 2210 cho Nitta.

Nitta đặt chiếc thẻ trước mặt Kurihara.

“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu. Chúng tôi đã chuẩn bị một phòng trên tầng 22 cho quý khách rồi ạ.” Vừa nói vậy Nitta vừa đưa thẻ khóa cho một nhân viên hành lý đã chờ sẵn bên cạnh.

Kurihara liếc nhìn Nitta như có ẩn ý gì đó, rồi anh quay lưng lại, chậm rãi bước đi.

“Có chuyện gì với vị khách đó à?” Thấy Nitta cứ nhìn theo mãi, Naomi hỏi.

“Không, tôi chỉ đang nghĩ sao anh ta lại chỉ đích danh tôi thôi ấy mà.”

“Chắc do tình cờ đập vào mắt nên vậy.”

“Vậy sao?”

“Hay anh nghĩ có lý do gì đó à?”

“Không hẳn là lý do, nhưng tôi nghĩ mình đã gặp người này ở đâu rồi.”

Naomi căng mắt lên nhìn. Đến nỗi má cô như bị co lại vậy.

“Anh biết người này à?”

“Tôi không biết nữa,” Nitta lắc đầu. “Tôi chỉ cảm giác thế thôi. Cũng có thể chỉ là do tôi tưởng tượng.”

“Nhưng nếu không phải tưởng tượng thì sao?” Naomi liếm môi. “Nếu thế thì gay đấy. Rất gay là đằng khác.”

“Đúng đấy.”

Nitta nhìn quanh, thấy nhân viên hành lý Sekine đang đứng đó, anh bèn vẫy tay gọi lại.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Sekine mặt hoảng hốt chạy lại.

Nitta giải thích ngắn gọn rồi đưa tờ thông tin của Kurihara cho cậu ta xem.

“Có thể người này biết tôi.”

Sekine nhìn như đang nín thở.

“Nói mới nhớ, vị khách ban nãy đúng là đã đứng cách quầy lễ tân một đoạn quan sát rất lâu. Hay khi đó anh ta nhìn anh Nitta nhỉ?”

“Có thể lắm.”

“Có khi nào vị khách ấy biết anh qua một vụ án nào đó không?”

“Cũng có thể. Tôi không nghĩ anh ta có tiền án, nhưng cứ kiểm tra trong kho lưu trữ thông tin của Sở Cảnh sát giúp tôi xem nhé.”

“Em hiểu rồi ạ. Để em trao đổi với đội trưởng hoặc anh Motomiya xem sao ạ.”

“Nhờ cậu vậy.”

Sekine tay cầm tờ thông tin, rảo bước rời đi. Vừa nhìn theo Sekine, Nitta vừa khẽ nắm chặt hai tay lại. Hai nắm đấm đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ reo. Naomi cầm lấy ống nghe. Nói được vài câu, mặt cô đanh lại, ánh mắt nhìn qua phía Nitta.

“Có chuyện gì à?” Nitta hỏi.

“Nhân viên hành lý gọi, cậu ta bảo khách Kurihara phàn nàn về phòng trọ...”

Một dự cảm chẳng lành lan khắp lồng ngực Nitta.

“Anh ta có nói phàn nàn chuyện gì không?”

Naomi lắc đầu.

“Tôi không rõ. Cậu ấy chỉ nói khách bảo phòng đó không ổn và muốn nhân viên lễ tân ban nãy lên đó.”

“Nhân viên lễ tân ban nãy ý là tôi ấy hả?”

“Hình như vậy.”

Nitta cắn môi, nghiêng đầu. “Hắn ta là ai vậy nhỉ.”

“Thôi ta cứ lên đó xem sao đã. Nhanh kẻo khách sẽ càng khó chịu.”

“Không, tôi sẽ lên đó một mình. Tôi cũng nắm được đại khái thủ tục đổi phòng rồi, trước cô có chỉ cho tôi mà. Tôi sẽ gọi điện xuống khi đã nắm rõ tình hình. Cô giúp tôi tìm phòng khác trước đi được không?”

“Cứ giao việc đó cho tôi. Nhưng liệu có ổn không vậy?”

“Không sao đâu. Hơn nữa có thể người này biết rõ tôi là ai nên mới cố ý gây chuyện để được gặp riêng tôi.”

“Đúng là... cũng có thể như thế lắm.”

“Vậy tôi đi đây. Phòng 2210 nhỉ.” Sau khi đã xác nhận số phòng, Nitta rời khỏi quầy lễ tân.

Lúc đứng chờ ở sảnh thang máy, Nitta nhớ lại gương mặt của Kurihara. Chắc chắn anh đã gặp người này ở đâu đó rồi. Nhưng Nitta không tài nào nhớ ra. Anh ta có khuôn mặt rất đặc trưng nên nếu từng gặp ở phòng thẩm vấn, chắc chắn anh sẽ không quên.

Từ lúc họ quyết định giao cho anh nhiệm vụ đóng giả làm nhân viên khách sạn, anh đã nói với mấy người Inagaki về rủi ro có thể sẽ tình cờ gặp phải người nào đó biết anh là cảnh sát. Nhưng khi đó họ chỉ kết luận xác suất đó rất thấp. Họ nói sẽ chẳng nhiều người nhớ rõ mặt viên cảnh sát lấy lời khai của mình một, hai lần đâu. Thông thường, lúc nói chuyện với cảnh sát, người dân chẳng dám nhìn thẳng mặt nữa là. Mà nếu có nhớ, thấy anh trong bộ dạng nhân viên khách sạn như thế, họ cũng sẽ không nghĩ là cùng một người. Nếu nhớ rõ mặt Nitta, hẳn người đó phải là nghi phạm anh từng thẩm vấn, nhưng thế thì Nitta cũng sẽ nhớ ra ngay. Nitta phải thường xuyên quan sát khách trọ, nên nếu người như thế xuất hiện, anh sẽ nhận ra trước. Inagaki và những người khác đều đồng tình với ý kiến này. Nitta cũng không ngoại lệ.

Nhưng trong lúc nóng vội thì sao? Nitta chợt nghĩ. Trí nhớ của con người không phải là thứ tuyệt đối. Nếu ai đó hỏi anh có nhớ hết những người mình từng thẩm vấn không, Nitta cũng không dám chắc.

Nitta đi thang máy lên tầng 22, sau đó di chuyển trên hành lang. Cửa phòng 2210 đang đóng. Anh nắm chặt tay, gõ cửa.

Cửa cứ thế được mở ra, không lời đáp lại. Người mở cửa là cậu nhân viên hành lý trẻ tuổi. Mặt cậu ta lộ rõ vẻ bối rối.

“Tôi xin phép,” nói đoạn Nitta bước vào trong. Kurihara đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía này, vẫn vận bộ com lê ban nãy.

“Ở đây cứ giao cho tôi, cậu quay lại sảnh chờ đi.” Nitta nói nhỏ với cậu nhân viên hành lý.

Cậu ta chớp mắt, ý chừng muốn hỏi “Vậy có được không ạ?”. Thấy Nitta gật đầu, cậu nhân viên mặt trẻ măng e ngại nhìn về phía Kurihara, cúi đầu thật thấp, đoạn ra khỏi phòng.

Nitta lại nhìn về phía Kurihara.

“Phòng này có vấn đề gì sao, thưa quý khách?”

Kurihara chẳng nói chẳng rằng. Đôi vai ngắn tũn dưới cái đầu quá khổ của anh ta đang nhún lên nhún xuống.

“Xin lỗi,” Nitta đang toan gọi lần nữa thì cuối cùng gương mặt nhi đồng kia cũng chịu quay lại. Thế nhưng ánh lên trong đôi mắt ấy lại là những tia sáng toát lên nét gì đó gian trá của một người đàn ông trung niên.

“Cậu làm ở khách sạn này mấy năm rồi?”

Nitta giật nẩy mình trước câu hỏi đột ngột. Nitta cũng đã tính đến chuyện anh ta sẽ hỏi về thân thế của mình lúc chỉ có hai người.

“Khoảng... năm năm rồi ạ.” Trước mắt, anh trả lời bừa.

“Năm năm à? Thế trước đó thì sao? Cũng làm ở khách sạn à?”

“À không, trước đó thì tôi làm việc này việc kia.” Nitta trả lời trong khi không hề đoán được ý đồ của câu hỏi.

“Hừm,” Kurihara khịt mũi.

“Ra là người không thể ở lâu một chỗ à. Thế thì năm năm chắc cũng chẳng thể trở thành một nhân viên khách sạn tử tế được đâu nhỉ?”

Nitta không phải là nhân viên khách sạn thật, nhưng anh bắt đầu cảm thấy bị xúc phạm. Đồng thời anh chắc mẩm người đàn ông này không biết anh là cảnh sát.

“Tôi đã mắc lỗi gì sao ạ?”

Kurihara nhếch môi, nhìn lên Nitta.

“Mắc lỗi gì ấy à? Cậu để tôi ở cái phòng này mà còn hỏi được câu đó à?”

“Vậy xin hỏi phòng này có vấn đề...” Nitta chưa kịp nói hết câu đã bị Kurihara chặn họng, anh ta chỉ tay ra bên ngoài cửa sổ.

“Bên ngoài làm sao cơ ạ?”

“Lúc tôi đặt phòng, mấy người có hỏi muốn phòng thế nào, tôi đã bảo muốn ở căn phòng có thể ngắm cảnh đêm. Khách sạn các cậu nổi tiếng về thứ ấy mà.”

“Nếu vậy có vấn đề gì đâu ạ. Ở khách sạn chúng tôi, phòng nào cũng có thể ngắm cảnh đêm, thưa quý khách.”

“Vớ vẩn,” Nitta kéo phăng cái rèm đăng ten ra. “Cảnh đêm ở đâu hả? Cậu định xỏ tôi đấy à?”

Nitta bước gần tới phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Bên dưới là đường cao tốc. Vô số đèn pha ô tô chuyển động, trông chẳng khác nào một dòng sông ánh sáng.

“Cảnh đêm này không hợp mắt quý khách ạ?”

“Còn phải hỏi à. Tôi nói từ nãy rồi, tôi muốn ở một căn phòng có thể ngắm cảnh đêm. Thế này có khác gì lừa đảo không?”

Nitta cố nén tiếng thở dài lại. Khách hàng là “sách điều lệ”. Anh vẫn nhớ câu nói này của Naomi, nhưng cái suy nghĩ ấy đúng thật là vớ vẩn.

“Thưa quý khách, mỗi người quan niệm về cái đẹp mỗi khác. Thật tiếc quý khách lại không ưng cảnh này, chứ với tôi mà nói, cảnh đêm như vậy cũng không đến nỗi tệ."

Kurihara lườm lại.

“Gì đây? Cậu tính trả treo với khách đấy à? Ý cậu là tôi sai?”

Nitta vội vã lắc đầu.

“Tôi không hề có ý đó. Chỉ là quý khách bảo chúng tôi lừa đảo nên tôi cũng phải giải thích rõ suy nghĩ của chúng tôi cho quý khách hiểu. Tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị một phòng khác cho quý khách, xin quý khách đợi cho một chút ạ.”

Nitta toan lại gần điện thoại thì Kurihara lên tiếng “Cậu đợi đã,” nói đoạn anh ta lỗi chiếc máy tính xách tay từ trong cặp ra.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Cậu cứ đợi đó cho tôi.”

Kurihara bắt đầu bấm máy tính, đoán chừng đang vào mạng internet. Nitta đứng đó nhìn, nghĩ bụng “người này lại định làm gì nữa đây?” Đúng lúc đó, Kurihara quay màn hình máy tính về phía anh. “Cậu nhìn đi.”

Màn hình hiển thị trang web chính thức của khách sạn này.

“Nghĩa là sao ạ?”

“Còn sao trăng gì nữa. Đây không phải có hình cảnh đêm của khách sạn các cậu à? Hiểu chưa hả?”

Kurihara gõ gõ đầu ngón tay vào màn hình. Đúng là ở trang đầu có hình cảnh đêm Tokyo thật. Ở giữa còn có tháp Tokyo.

“Các cậu treo chình ình cái ảnh này ở trang web ở chính thức, ai chẳng nghĩ phòng nào ở đây cũng sẽ ngắm được? Không cần chuẩn bị phòng khác, nhưng hãy nhớ lời tôi nói đấy.”

Nitta ngạc nhiên hết nhìn màn hình máy tính lại quay qua nhìn Kurihara.

“Sao? Còn muốn ý kiến gì à?” Kurihara miệng lưỡi sắc bén.

“À không ạ. Thật ra bức ảnh này chỉ là hình minh họa để quảng cáo thôi ạ...” Nói đến đó, Nitta tự nhiên im bặt. Anh nhận ra có giải thích thêm cũng vô ích. Người này biết thế nhưng vẫn cố tình gây khó dễ cơ mà.

“Ý cậu là sao? Là tại tôi tự hiểu lầm à?”

“Không đâu ạ, thành thật xin lỗi quý khách. Vậy tôi xin phép một lát được không ạ? Tôi sẽ xuống dưới thảo luận với cấp trên rồi quay lên ngay ạ.”

“Thảo luận gì? Nói trước là tôi chỉ đích danh cậu rồi đấy. Đừng có đẩy qua người khác. Cậu tự nghĩ cách đi. Hiểu không hả?”

"... Tôi hiểu rồi ạ.”

Nitta cúi chào, ra khỏi phòng. Lúc khép cửa, anh cố gắng để không đóng sầm lại. Thay vào đó, anh đá vào tường bên cạnh.

Nitta quay lại quầy lễ tân ở tầng 1, trình bày sự tình với Naomi. Cô nhăn mặt, liếc nhìn chiếc máy đầu cuối.

“Vị khách ấy phàn nàn thế à. Cũng thỉnh thoảng có khách kêu ca nội dung không như tờ rơi, nhưng lôi ảnh trên trang web ra để kiếm chuyện thế này chắc là lần đầu.”

“Vậy ta nên xử trí thế nào? Hay bảo anh ta không thích thì đừng thuê nữa?”

Naomi trợn ngược mắt lên. “Anh nói vớ vẩn gì thế hả?"

“Nhưng rõ ràng hắn cố tình gây sự. Hắn chọn tôi vì nhận ra tôi không có kinh nghiệm. Bực thật!”

“Thế nên nếu anh kích động, mọi chuyện sẽ đúng ý vị khách đó. Anh cứ đường hoàng mà xử lý thật thỏa đáng đi,” nói đoạn Naomi bắt đầu thao tác trên máy đầu cuối. “Phòng ở phía Tây sẽ thấy được tháp Tokyo, chúng ta sẽ chọn cho vị khách ấy một căn phòng ở trên cao.”

Đúng lúc ấy cậu lễ tân trẻ Kawamoto đi đến, trên tay cầm tập tài liệu gì đó.

“Trong danh sách mấy vị khách hay gây chuyện ở các khách sạn khác không thấy tên vị khách đó. Khách dùng thẻ ngân hàng nên cũng khó mà dùng tên giả được.”

“Hay đây là màn ra mắt của hắn?” Nitta nêu ý kiến. “Và hắn ta nghĩ tôi sẽ dễ dàng sập bẫy?”

“Nhưng nói tóm lại, danh tính của anh Nitta chưa bị lộ đúng không?” Naomi hỏi.

“Chắc vậy,” anh trả lời. “Tôi vẫn có cảm giác đã gặp hắn ở đâu rồi. Nhưng cũng có thể tôi nhầm hắn với ai đó.”

Naomi gật đầu, sau đó viết gì đấy vào tờ giấy ghi nhớ cô đang cầm, đoạn chìa ra cho Nitta.

“Trên tầng 34 có mấy phòng đủ tiêu chuẩn. Ngoài phòng single, còn có cả một phòng twin và phòng deluxe nữa. Mấy phòng này mà vẫn không được, anh gọi lại cho tôi nhé.”

Trên tờ giấy nhớ có viết mấy số phòng.

“Tôi đóng giả nhân viên khách sạn đâu để làm mấy việc này cơ chứ.”

“Trong mắt khách trọ, anh Nitta chỉ là một nhân viên khách sạn. Anh chịu khó vậy.” Naomi đưa cho anh chìa khóa chủ.

Nitta im lặng nhận lấy, thở dài.

Lúc anh trở lại phòng 2210, Kurihara trông còn khó chịu hơn cả lúc trước. Anh ta phàn nàn Nitta làm việc quá chậm chạp.

“Tôi còn có việc nữa. Mỗi chuyện đổi phòng khác thôi mà sao lâu thế hả? Việc của tôi có trục trặc gì, anh chịu trách nhiệm nhé?”

“Xin lỗi quý khách. Vì chúng tôi phải tìm phòng phù hợp với yêu cầu của quý khách ạ.”

“Vấn đề là ở chỗ ấy đấy. Tại sao ngay từ đầu mấy người không cho tôi ở một căn phòng như thế đi?”

“Xin lỗi quý khách ạ.” Nitta lặp lại.

“Phòng lần này chuẩn rồi đấy chứ?”

“Vâng ạ.” Nitta mở cửa, toan bước ra ngoài hành lang trước.

“Đợi đã. Cậu định để tôi cầm cái này à?” Kurihara chỉ vào chiếc cặp.

“Tôi xin lỗi,” nói đoạn Nitta cầm chiếc cặp lên. Chắc do bên trong đựng máy tính cá nhân nên chiếc cặp khá nặng.

Đầu tiên Nitta dẫn Kurihara tới căn phòng single 3415. Cửa sổ phòng nhìn ra hướng Tây, có thể trông thấy tháp Tokyo. Bên ngoài cửa sổ là quang cảnh chẳng khác bức ảnh trên trang web khách sạn là mấy.

“Quý khách thấy thế nào ạ?” Nitta kéo rèm ra.

Nhưng Kurihara chừng như chẳng có ý định nhìn ra. Anh ta ngó nghiêng căn phòng một lượt, mặt không biểu cảm nhìn Nitta hỏi, “Còn phòng nào khác không?”

“Quý khách không ưng phòng này ạ?”

“Chắc các cậu cũng chuẩn bị sẵn mấy phòng rồi đúng không? Đã vậy cứ cho tôi xem hết một lượt đi. Xem xong tôi sẽ chọn. Không thể để cậu chọn phòng cho tôi được.”

Nitta nghiến chặt răng. Anh chỉ muốn đấm cho cái khuôn mặt trẻ con không nhìn ra tuổi của hắn ta một đấm, nhưng cố kìm lại.

“Tất nhiên rồi ạ. Vậy tôi xin phép dẫn quý khách đi ạ.” Cơn tức giận làm giọng anh nghe hơi run run.

Nitta vừa nhìn tờ giấy Naomi đưa cho, vừa dẫn Kurihara tới phòng twin và deluxe. Cảnh nhìn từ phòng nào cũng tuyệt đẹp. Nhưng rõ ràng Kurihara chẳng buồn bận tâm đến chuyện đó. Hắn ta đâu có định ngắm cảnh.

“Còn phòng nào khác không?” Kurihara khó chịu hỏi.

“Tối nay chúng tôi chỉ còn những phòng này thôi ạ.”

“Thật không? Tôi có thể nhờ người quen kiểm tra phòng trống đấy nhé,” Kurihara trầm giọng nói. Nghe qua không thấy có sự uy hiếp nhưng chắc chắn hắn ta đang ngầm hăm dọa Nitta.

“Xin quý khách đợi cho một lát ạ.”

Nitta sử dụng điện thoại phòng gọi xuống quầy lễ tân, Naomi đã bắt máy.

“Tôi Nitta đây.”

“Chuyện sao rồi?”

“Chuyện này...”

“Khách không chịu à?”

“Vâng, thế đấy.”

Sau khi im lặng một thoáng, Naomi tiếp tục, “Tôi hiểu rồi.”

“Anh dẫn khách đến phòng 3430 nhé. Phòng Suite đấy.”

“Thế cũng được à?”

“Giờ đành chịu thôi. Anh Nitta cũng muốn kết thúc cho nhanh đúng không?”

“Tôi hiểu rồi.”

Nitta ngắt điện thoại, nhìn Kurihara.

“Chúng tôi chuẩn bị phòng cho quý khách rồi ạ. Giờ ta đi xem chứ ạ?”

“Gì đây, chẳng phải vẫn còn phòng đấy sao?”

“Ban nãy là do chưa dọn phòng xong thôi ạ. Giờ đã xong rồi nên tôi xin phép dẫn quý khách đi xem ạ.” Nitta cầm lấy chiếc cặp của Kurihara.

Ngay khi bước vào trong, Kurihara một tay vẫn để trong túi quần, đi vòng quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở ngay chính giữa phòng.

“Quý khách thấy sao ạ?” Nitta hỏi.

Kurihara ngả người về phía Nitta.

“Cậu nghĩ tôi đang bày trò để thăng hạng phòng đúng không?”

“Làm gì có chuyện đó ạ.”

“Thôi không phải giả vờ. Mặt cậu đang viết rõ mấy chữ đó kìa.” Kurihara nghiêm túc bước qua chỗ Nitta, đi về phía cửa sổ.

“Vậy quý khách chọn phòng nào ạ?”

Kurihara khó chịu quay lại.

“Tôi ở phòng single lúc đầu. Cậu dẫn đường đi.”

“Phòng 3415 ấy ạ?”

“Không phải. Tôi bảo phòng lúc đầu cơ mà. Phòng trên tầng 22 ấy, 2210.”

"Ơ..."

“Tôi đang vội, cậu nhanh lên cho,” Kurihara hung bạo mở cửa.