← Quay lại trang sách

Chương 17

“Thực tập?” Naomi hỏi vậy rồi nghiêng đầu, chớp chớp mắt. Hẳn là vì cô vừa nghe thấy một từ ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chính Nitta còn không hề nghĩ mình sẽ nói ra từ đó nữa là... Chuyện từ thời học cấp ba, ai mà nghĩ được cơ chứ.

“Anh ta đã dạy thực tập môn tiếng Anh ở lớp tôi. Hình như đúng là cái tên Kurihara Kenji đấy, mặc dù tôi cũng không nhớ rõ lắm. Anh ta dạy ở lớp tôi đâu khoảng hai tuần gì đó.” Nitta khoanh hai tay lại, lục lọi đống ký ức cũ kỹ. Anh vẫn nhớ tên bạn học cùng, thậm chí có mấy người tới giờ anh vẫn còn liên lạc. Anh còn có thể miêu tả chi tiết lớp học đó thế nào, nhìn từ cửa sổ trông ra sao.

Nhưng anh lại chẳng có chút ký ức nào về thời gian thực tập đó cả. Chắc do kỳ thực tập ngắn, mà giáo sinh thực tập lại không phải một cô giáo xinh tươi nào đó. Với lại thường mấy học sinh cấp ba già dặn sẽ không coi sinh viên thực tập làm giáo viên là người lớn.

Nói vậy nhưng vẫn có một việc để lại chút ấn tượng. Chuyện xảy ra lúc Nitta học lớp 11. Giáo sinh thực tập môn tiếng Anh của lớp Nitta khi đó có cái đầu to quá khổ. Tóc thì cắt ngắn kiểu bảy ba, thái dương che nút cả gọng kính. Bởi vậy mà ngay từ giây phút xuất hiện, anh ta đã trở thành trò tiêu khiển của cả lớp. Ngay cả việc anh ta mắt đỏ ngầu và nổi xung lên khi bị học sinh chỉ ra một lỗi sai nhỏ nào đấy, cũng trở thành đề tài để đám học sinh lôi ra châm chọc.

Trường Nitta thuộc top trên nên hầu như không có mấy thành phần du côn, bạo lực. Vì thế ai mà nghĩ được những học sinh ấy lại muốn gây khó dễ cho một giáo sinh thực tập chỉ hơi khác người một chút. Còn người đứng trên bục giảng thi thoảng nhìn xuống lại bắt gặp những ánh mắt coi thường như thế, tất nhiên sẽ khó chịu.

Nitta có một cậu bạn thân tên Nishiwaki. Cậu bạn này của anh chẳng ưa gì vị giáo sinh thực tập kia. Điên tiết vì mấy lần đứng lên đọc bài trước lớp đều bị anh ta bắt lỗi phát âm, Nishiwaki đã buông những lời khiêu khích vị giáo sinh trẻ.

“Em không hiểu thầy bắt bọn em đọc mấy câu tiếng Anh này với mục đích gì? Toàn là đáp án thế này đọc nhẩm thôi cũng được rồi mà ạ?”

Ngay lập tức một giáo sinh thực tập được đặt biệt danh “Mặt trẻ con” kia đỏ au lên.

“Các em đang học ngôn ngữ nên tập đọc rất quan trọng.”

“Thầy nói ngôn ngữ nhưng chắc gì sau này bọn em đã dùng đến thứ tiếng Anh này ạ. Thầy bảo hội thoại quan trọng thì em còn hiểu.”

“Quan trọng chứ, nó sẽ giúp các em luyện phát âm.”

“Phát âm? Thầy đang nói nghiêm túc đấy ạ?” Chẳng hiểu sao Nishiwaki lại nhìn sang phía Nitta, cười khẩy.

“Ý em là sao? Tôi nói sai à?” Giáo sinh thực tập hỏi.

“Vậy thầy đọc mẫu cho bọn em nghe một lần đi ạ.”

“Tôi đọc?”

“Vâng ạ. Ở đây thầy là chuyên gia mà.” Nishiwaki. đưa tay ra, ý chừng muốn nói “mời thầy, mời thầy”.

Vị giáo sinh thực tập chau mày, nhìn xuống cuốn sách giáo khoa. Cứ ngỡ người này còn đang băn khoăn, ấy vậy mà anh ta đã bắt đầu đọc những câu tiếng Anh một cách rất trơn tru. Giáo sinh đọc rất lưu loát, chứng tỏ anh ta đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm qua quá trình thực tập. Chỉ có điều, thứ tiếng Anh này người nước ngoài sẽ khó mà hiểu được.

“Ok, ok, thầy dừng ở đó được rồi ạ.” Nishiwaki lại quay qua nhìn Nitta. “Thế nào Nitta, cậu hiểu đoạn tiếng Anh vừa rồi chứ?”

“Ra vậy,” Nitta đọc vị được ý đồ của bạn mình. Nhưng anh chỉ nghĩ việc này thật phiền phức.

“Chuyện này là sao?” giáo sinh thực tập hết nhìn Nishiwaki lại nhìn Nitta.

“Cậu ấy đã từng sống ở Mỹ, nói tiếng Anh như gió đấy ạ.”

Mặt giáo sinh mới nãy còn đỏ bừng giờ đã cắt không còn giọt máu, mắt quắc lên.

“Thế nào? Cậu nghĩ người Mỹ nghe đoạn vừa rồi có hiểu không?” Nishiwaki hỏi. Nitta liếc nhìn phía sau. Giáo viên hướng dẫn vẫn im lặng, chắc định theo dõi tình hình xem sao đây mà.

Nitta thở dài ngao ngán. Cậu đùa hơi quá rồi đấy, Nishiwaki. Nhưng đã đến nước này, Nitta cũng không thể phản bội bạn mình được. Giáo sinh thực tập dạy có mấy tuần nhưng đời học sinh của cậu thì còn dài lắm.

“Ừm, chắc là không.” Nitta trả lời. “Với lại lúc nói chuyện chẳng mấy khi người ta dùng mấy từ cổ thế cả.”

“Phát âm thì sao?” Nishiwaki vẫn tiếp tục. Cậu ta muốn đuổi cùng giết tận đây mà.

“Cậu đang bảo tôi đọc đi đấy à?”

Nitta không định đùa, vậy mà cả lớp đã cười ồ lên.

“Nitta, cậu đọc thử mấy câu đi xem nào.” Nishiwaki đề nghị.

“Tôi á? Tại sao?”

“Có sao đâu, đọc một ít thôi mà. Tôi muốn nghe xem khác nhau thế nào.”

Đám bạn xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao lên bắt Nitta đọc. Giờ mà ngoan cố không nghe, hẳn sẽ bị chúng nó gán cho cái mác nhạt nhẽo cho mà xem.

Cực chẳng đã, Nitta đành đứng đó đọc hai dòng đầu tiên, giọng khàn khàn.

Nishiwaki huýt sáo. “Quả nhiên, giọng chuẩn có khác.”

Được thể mọi người cũng cứ thế vô tư vỗ tay theo.

Nitta nhìn vị giáo sinh thực tập. Chừng như toàn thân “Mặt trẻ con” đang túa mồ hôi, miệng thì mấp máy như chú cá chép hồ.

Nitta chỉ nhớ đến đấy. Còn sau đó mọi chuyện diễn biến thế nào, giáo sinh thực tập kia ra sao, anh không tài nào nhớ được. Anh nhớ là giáo viên hướng dẫn chẳng nói năng gì, nhưng cũng có thể anh đã nhầm. Đến giờ anh vẫn qua lại với cậu bạn Nishiwaki, nhưng họ chưa hề nhắc tới chuyện đó. Vì nếu muốn ôn chuyện cũ, họ còn đi kỷ niệm thú vị hơn nhiều.

Nitta kể lại chuyện đó cho Naomi nghe. Cô nghe vô cùng chăm chú.

“Giáo sinh thực tập khi đó tên là Kurihara Kenji.”

Naomi ngạc nhiên nhìn Nitta.

“Anh Nitta mà cũng có lúc nghịch mấy trò trẻ con như vậy nhỉ.”

“Có phải tôi đầu têu đâu. Tôi bị bạn kéo vào, không có đường lui đấy chứ. Cô cũng hiểu đúng không? Không thể đơn thương độc mã thành con ngoan trò giỏi được đâu.”

“Nhưng bị học sinh đối xử thế, chắc vị giáo sinh kia sốc lắm nhỉ. Có khi còn không gượng dậy nổi ấy chứ. Dễ anh ta sẽ hận mấy cậu học sinh kia, cả đời chẳng quên được cũng nên.”

Hiểu cô ám chỉ điều gì, Nitta ôm đầu ngao ngán.

“Khoan. Tức là anh ta đang trả thù tôi về việc hồi đó à? Đừng đùa chứ. Chuyện đó bạn tôi đầu trò, tôi chỉ miễn cưỡng hùa theo thôi mà.”

“Có thể đúng là vậy nhưng làm sao biết ngài Kurihara nhìn nhận chuyện đó thế nào. Có thể ngài ấy nghĩ hai anh thông đồng thì sao.”

“Đừng đùa chứ.” Nitta lặp lại. Anh bắt đầu rung đùi. Chỉ vì hùa theo bạn mà anh thành người xấu à? Nhưng như vậy cũng bớt được một mối lo.

“Tóm lại hắn không hề biết thân phận thật của tôi, vậy là yên tâm rồi. Giờ tôi sẽ không để hắn tự tung tự tác nữa đâu.”

“Anh định làm gì?”

“Tôi chẳng định làm gì cả, chỉ muốn hắn dùng ngay trò hành hạ người khác thôi.”

Đúng lúc đó di động của Nitta lại báo có cuộc gọi đến. Kurihara đang gọi. Chuông lại reo đúng ba hồi rồi tắt ngúm y như ban nãy.

“Đúng lúc quá.” Nitta nhấc ống nghe điện thoại đang để trên bàn.

Nhưng khi Nitta đang định ấn số thì Naomi đã dùng tay ngăn lại.

“Cô làm gì vậy?”

“Anh định nói với ngài Kurihara anh đã nhớ ra ngài ấy chính là giáo sinh thực tập kia à?”

“Tất nhiên. Tôi sẽ bảo hắn ta muốn trả thù thì cũng phải đường đường chính chính mà làm. Đừng có giở trò hèn hạ thế này.”

Mắt Naomi vô cùng cương quyết, cô lắc đầu. “Anh không thể làm vậy được.”

“Tại sao?”

“Vì anh đang là một nhân viên khách sạn. Đã là nhân viên khách sạn, dù có gặp người quen anh cũng không được nói ra nếu người đó im lặng. Vì khách cũng có sự tình riêng của khách.”

“Đợi đã. Thế khác nào tôi không thể phản kháng?”

“Đúng vậy. Anh không được phép phản kháng, Naomi lưòm Nitta.

Nitta chẳng nói chẳng rằng cứ thế hất tay Naomi ra, bắt đầu ấn số. Đã quá ba mươi giây.

Điện thoại vừa kết nối, Nitta đã nghe thấy giọng như đang gắt lên của Kurihara. “Cậu làm gì mà chậm chạp thế hả?”

“Tôi xin lỗi, tôi vừa chạy đi vệ sinh. Lần tới quý khách có thể du di thành một phút thì tốt quá.”

“Đừng có cằn nhằn nữa. Thế tình hình công việc thế nào rồi? Gõ được nhiều chưa?”

“Chắc được khoảng hơn hai mươi phần trăm rồi ạ.”

“Làm cho nhanh nhanh lên. Không xong thì đừng trách tôi.” Nói đoạn anh ta cúp máy.

Nitta vừa lắc đầu vừa đặt ống nghe điện thoại xuống, nhìn Naomi.

“Phiền anh Nitta phải chịu đựng rồi.” Naomi cúi đầu.

“Lúc nào chúng ta cũng phải theo khách thế sao? Rõ ràng hắn thù tôi nên mới làm vậy mà? Chúng ta phải phản kháng lại chứ? Cô cũng đang bị làm phiền đấy thôi?”

“Chúng ta phải xử lý chứ không thể phản kháng. Không thể hành động theo cảm tính được. Anh không phải lo cho tôi. Chỉ là gõ bàn phím thôi mà.”

Quả nhiên con người hâm việc này lúc nào cũng lạnh lùng như vậy. Nitta vừa gãi đầu vừa đi lòng vòng quanh phòng, sau đó ngồi lại vào ghế.

“Cô đã gặp trường hợp thế này bao giờ chưa? Kiểu người quen đến thuê phòng nhưng người đó lại vô cùng hận mình ấy?”

Naomi vừa gõ bàn phím vừa nghiêng đầu.

“Người quen thì có. Nhưng người thù tôi thì hình như không. Ít nhất tôi cũng chưa bị làm khó bao giờ. Nhưng đời vốn nhiều kiểu người mà, nên chuyện thế này tôi nghĩ cũng bình thường. Ban nãy anh Nitta cũng có nói nhỉ, cảnh sát các anh chẳng biết đã gây thù chuốc oán với ai, ở đâu và khi nào. Nhân viên khách sạn chúng tôi cũng vậy. Lắm lúc chúng tôi phục vụ tận tình nhưng lại làm khách khó chịu đấy.”

Kiểu làm dâu trăm họ đây mà. Chuyện này cũng dễ hiểu.

“Nói như cô thì nhân viên khách sạn cũng có thể trở thành mục tiêu đấy nhỉ.”

“Mục tiêu?”

“Ý tôi là vụ án giết người hàng loạt ấy. Nhưng gã Kurihara này có vẻ không liên quan. Tôi e nạn nhân tên hung thủ nhắm đến không chỉ giới hạn trong khách trọ. Cũng có thể hắn sẽ nhắm tới nhân viên nào đó của khách sạn này.”

Naomi ngưng tay, quay lại. “Tại sao lại là nhân viên?”

“Cái đấy thì tôi không biết. Tôi chỉ đang nói tới khả năng thôi.”

“Nếu vậy hiện trường sẽ không phải ở phòng nhỉ?”

“Tại sao?”

“Thì nếu nhân viên bị giết trong phòng, nghiễm nhiên chủ phòng đó sẽ bị nghi là hung thủ chứ sao. Làm gì có chuyện hung thủ và nạn nhân lại ở trong phòng của một vị khách không hề liên quan khác chứ. Không phải hung thủ cũng sẽ nghĩ thế à?”

“Ra vậy,” Nitta đồng ý. Nói ra thì đúng thế thật.

“Chẳng hạn như lần này đây, anh Nitta và vị khách kia có đến tận mấy lần ở riêng với nhau. Nếu anh Nitta bị giết ở một thời điểm nào đó trong khoảng thời gian ấy, đương nhiên ngài Kurihara sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.”

“Đúng thật nhỉ,” miệng Nitta méo xệch đi, anh nhìn màn hình máy tính thật lung. “Chắc hắn không giết được tôi nên mới nhẫn nhịn bày trò thế này đây.”

“Nói như anh chuyện kết thúc vậy là tốt lắm rồi còn gì.” Naomi mỉm cười, tiếp tục gõ bàn phím.

Nhìn dáng lưng của Naomi, Nitta lại thấy lộn hết cả ruột gan. Gã Kurihara kia quá vô lý, sao có thể ôm hận vì chuyện ngày đó được nhỉ. Nhưng hắn chọn cách này để trả thù cuối cùng lại chỉ làm phiền đến người khác. Anh tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn được. Dù khó chịu, thì cứ ba mặt một lời giải quyết có phải hơn không.

Nitta lại gần chiếc cặp của Kurihara đang đặt ở một góc giường.

“Anh định làm gì vậy?” Dường như cảm nhận được điều gì đó, Naomi cất lời.

“Tôi định điều tra hắn xem sao, biết đâu lại nắm được điểm yếu của hắn.”

“Không được.” Naomi rời khỏi ghế, lao tới chỗ Nitta như thể vừa trượt trên sàn, chìa hai tay ra giữa anh và chiếc cặp. “Riêng chuyện này thì không được.”

“Tôi chỉ xem bên trong một chút thôi chứ có lấy trộm đâu.”

“Không được. Tuyệt đối không được mở hành lý của khách. Tôi không rõ cảnh sát các anh thế nào, nhưng dù là điều tra, cũng không thể tự tiện thế đúng không? Anh phải được đối phương cho phép đã chứ? Còn nếu là cưỡng chế thì phải có lệnh khám xét.” Naomi cương quyết nói.

Nitta thở dài, từ bỏ ý định. Naomi để cặp lại chỗ cũ.

“Cô đúng là tấm gương sáng của các nhân viên khách sạn. Tôi không nói kháy đầu, tôi nghĩ vậy thật đấy.”

“Gương gì đâu. Chuyện đương nhiên thôi.” Naomi quay lại ghế ngồi. Cô nhặt cuốn tài liệu vừa bị rơi xuống sàn lên. Đúng lúc ấy Nitta nhìn ra thứ gì đó.

“Đợi đã, cho tôi xem cái đấy đi.” Nitta lật bìa sau cuốn tài liệu lên. Trên đó có dán miếng băng dính in dòng chữ “Trung tâm học thêm Imai, chi nhánh Ikebukuro”.

“Đúng là thầy giáo dạy thêm này,” Naomi từ bên cạnh nói.

Nitta cầm điện thoại, gọi cho Motomiya. Chắc chắn anh ấy vẫn đang ở tòa văn phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Motomiya hỏi.

“Tôi biết nơi làm việc của Kurihara rồi. Có vẻ hắn ta là một thầy giáo dạy thêm.”

Nitta thuật lại chuyện bị Kurihara bắt gõ lại cuốn tài liệu tiếng Anh. Nhưng lại không hé miệng vụ người này là giáo sinh thực tập hồi cấp ba của mình.

“Cậu không nhớ ra chuyện gì à?” Motomiya hỏi.

“Xin lỗi, nhưng em không nghĩ ra được gì cả.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trao đổi với đội trưởng rồi cấp tốc điều tra thân thế của hắn xem sao.” Sau khi cho Nitta nghe được đúng câu trả lời anh mong đợi, Motomiya cúp máy.

“Sao anh không nói chuyện mình đã nhớ ra?” Naomi khó hiểu nhìn lên.

Nitta thọc hai tay vào túi áo, nhún vai.

“Tôi nói chuyện đó để các sếp quên hắn luôn à. Rồi lấy ai cất công điều tra hắn giúp tôi?”

Naomi trố mắt ra. “Anh còn lừa cả đồng nghiệp của mình nữa à. Thế giới này đúng là đáng sợ thật đấy.”

“Nói dối cũng là một cách mà. Với lại cũng chưa chắc hắn vô hại.”

Cô nhân viên lễ tân lại bắt đầu gõ bàn phím, như thể chẳng buồn đôi co với Nitta.

Sau đó khoảng ba mươi phút, Kurihara lại gọi điện tới. Nitta gọi lại cho hắn. Mặc dù họ chỉ trao đổi dăm ba câu nhưng Nitta chắc mẩm hắn đã hơi ngà ngà.

“Sao hắn lại làm mấy chuyện phiền phức thế này nhỉ.” Nitta nghiêng đầu. “Nếu muốn biết tôi có ở đây không, hắn chỉ cần gọi thẳng vào số điện thoại phòng này là được mà.”

“Tôi chịu thôi,” Naomi chỉ lẩm bẩm có vậy, chừng như đang rất tập trung vào việc đánh máy.

Đến khi ngày mới sắp sang thì Naomi cũng hoàn thành công việc. Hai người soát lỗi xong xuôi, Naomi mới chậm rãi hết xoay tay lại xoay cổ.

“Cô vất vả quá,” Nitta đứng dậy, lịch sự cúi đầu. “Để tôi làm có khi giờ còn chưa được một nửa. Thật sự rất cảm ơn cô.”

Naomi vắt chiếc áo khoác cởi ra từ ban nãy lên cánh tay, mỉm cười.

“Như thế này mà ngài Kurihara bỏ qua cho thì tôi cũng mừng.”

Đúng lúc Nitta nhăn mũi, chẳng biết trả lời thế nào thì di động báo Kurihara gọi. Anh nhìn đồng hồ, vừa đúng 12 giờ đêm.

“Thế nào rồi?” Kurihara hỏi.

“Tôi vừa mới xong ạ.”

“Ok, giờ tôi sẽ về luôn đây, cậu cứ đợi ở đó đi.” Giọng hắn có vẻ ngọng nghịu khang khác. Nói xong hắn cúp máy cái rụp.

“Hắn đang quay lại đấy. Cô nhanh về văn phòng đi. Nếu biết không phải tôi đánh máy, có khi hắn sẽ lại nổi khùng lên cho mà xem.” Nitta nói với Naomi. “Mà cô cứ về luôn đi cũng được.”

“Mong anh Nitta hãy hứa với tôi một chuyện. Dù có bị nói gì, anh cũng...”

“Biết rồi khổ lắm nói mãi,” Nitta giơ tay phải ra, ngăn cô nói tiếp. “Tôi sẽ không nói gì đâu. Tôi tôn trọng quy tắc của nhân viên khách sạn này mà.”

Mắt Naomi ánh lên vẻ nghi ngờ. Đúng lúc đó di động Nitta lại reo lên. Lần này là Motomiya gọi.

“Tôi có thông tin về Kurihara rồi đây. Đúng như cậu nói, hắn là giáo viên trung tâm dạy thêm. Nhưng đến hai tuần trước thôi.”

“Đến hai tuần trước? Nghĩa là sao?”

“Hắn bị đuổi việc. Hình như hắn cũng mới được tuyển vào hồi tháng Tư năm nay thì phải, nhưng bị học sinh chê nên họ hủy hợp đồng. Trước đó có vẻ hắn cũng đổi hết trung tâm này đến trung tâm khác.”

Nitta nhớ lại chuyện hắn nói anh là người “không thể ở lâu một chỗ” và coi anh chẳng ra gì. Có lẽ nào hắn đang nói chính mình?

“Tóm lại không có gì đặc biệt đáng nghi. Cũng chẳng dính dáng gì tới cậu cả. Còn việc đã gặp ở đâu đó, có khi chỉ là do cậu tưởng tượng ra thôi.”

Có lẽ họ vẫn chưa điều tra những chuyện khi hắn làm giáo sinh thực tập.

“Trước khi dạy ở trung tâm hắn ta dạy ở trường ở nào hay sao ạ?” Tóm lại Nitta cứ hỏi đã.

“Trước đó hình như hắn là một nhân viên văn phòng thôi, không có kinh nghiệm dạy học gì cả. Nghe đâu hồi xưa hắn cũng muốn trở thành giáo viên nhưng lại gặp vấn đề gì đó. Không lấy được bằng giảng dạy thì phải. Muốn lấy được bằng cần qua quá trình thực tập, mà hồi đi học hắn không thực tập hay sao đó.”

Nitta giật mình. “Sao hắn lại không thực tập nhỉ?”

“Tôi cũng không rõ. Cậu cảnh sát đi lấy thông tin hình như không hỏi những chuyện đó. Tóm lại gã Kurihara này không có vấn đề gì cả. Hắn ta gây chuyện với cậu thật nhưng thôi cứ để đó theo dõi tiếp xem sao.”

“Em hiểu rồi ạ.”

Ngắt điện thoại, Nitta trình bày ngắn gọn lại cho Naomi nghe. Nghe đến giữa chừng, cô chau mày lại.

“Thế việc thực tập ở lớp anh sau đó thế nào?”

“Nếu đúng Kurihara không có kinh nghiệm thực tập như thông tin điều tra được thì chắc hồi đó hắn đã bỏ dở giữa chừng. Hẳn vì quá thất vọng.”

“Và nguyên nhân đó là...”

“Tại chúng tôi rồi,” Nitta ngồi xuống ghế. “Có khi hắn còn nghĩ tại mấy đứa trẻ ranh nghịch ngợm hồi đó mà mình mới không thể trở thành giáo viên cũng nên.”

Naomi vẫn đứng sững ra đó. Có lẽ cô chưa tìm được lời nào đáp lại.

“Thôi cô Naomi quay lại văn phòng đi. Chắc hắn sắp về tới nơi rồi đấy.”

Naomi gật đầu, đoạn nói “Có chuyện gì cứ gọi tôi nhé,” rồi ra khỏi phòng.

Nitta vùi tay vào đống tóc mái, gãi đầu sồn sột. Cảm giác của anh lúc này như vừa nuốt phải cục chì.

Nhưng anh cũng lại nghĩ “Mặc kệ.” Mới có thế đã bỏ cả thực tập thì làm được trò trống gì chứ. Nghề nào chẳng có chuyện này chuyện kia. Vừa bị trêu chọc chút xíu đã chạy trốn như thế cũng chẳng có tư cách làm giáo viên.

Nhưng nói thật, anh cũng muốn xin lỗi anh ta. Dù gì anh cũng góp phần vào việc cướp đi ước mơ của Kurihara Kenji.

Ngoài cửa phát ra tiếng động. Mấy giây sau của mở, Kurihara bước vào.

“Quý khách đã về rồi ạ” Nitta đứng lên.

Kurihara gườm gườm nhìn Nitta. “Văn bản tiếng Anh đâu?”

“Đây ạ. Mời quý khách kiểm tra lại ạ.” Nitta chỉ cả hai tay vào chiếc máy tính.

Kurihara nghi ngờ bước lại gần bàn. Thế nhưng đi được một đoạn anh ta bị mất thăng bằng, đổ ập người xuống. Nitta chắc mẩm anh ta đã say quắc cần câu. Mùi rượu xộc lên khắp căn phòng.

Kurihara quăng mông ngồi xuống ghế, bắt đầu dùng máy tính. Thỉnh thoảng anh ta lại nấc cụt thành tiếng rõ to.

“Này,” đột nhiên anh ta quay qua nhìn Nitta. “Có thật cậu tự gõ hết chỗ này không vậy? Không nhờ ai đấy chứ?” Tự nhiên anh ta nói như gió.

“Tôi đã làm đúng như lời quý khách dặn ạ.”

Anh ta hừm một tiếng rồi quay lại nhìn màn hình máy tính. Sau đó tiếp tục nấc thành tiếng.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép ạ.”

Kurihara chẳng nói chẳng rằng. “Vậy tôi xin phép.” nói đoạn Nitta cúi đầu, đi ra phía cửa.

“Đợi đã,” Kurihara nói như réo lên. “Cậu đọc thử chỗ này đi.”

"Dạ?"

Kurihara hất cằm về phía màn hình máy tính.

“Tôi bảo cậu đọc thủ đoạn tiếng Anh này xem. Đọc thành tiếng ấy. Chẳng phải cậu giỏi tiếng Anh lắm sao. Giỏi thì đọc tôi nghe thử đi.”

Mới đầu Nitta thấy khó chịu nhưng ngay sau đó một cảm giác khác đã tràn ngập trong lòng. Quả nhiên chuyện hồi đó đã làm người đàn ông này tổn thương rất sâu sắc.

Nitta lại gần bàn, cầm máy tính lên. “Đọc từ đầu ạ?”

“Cậu thích đọc chỗ nào thì đọc,” Kurihara đáp cụt lủn.

Sau khi hít một hơi thật dài, Nitta bắt đầu đọc đoạn văn tiếng Anh đang hiện trên màn hình. Trong này có nhiều từ vựng khó hiểu, hiếm gặp trong hội thoại nhưng anh cứ phát âm đại khái cho qua.

“Được rồi...” Kurihara lí nhí nói.

“Được rồi ạ?”

“Tôi nói được rồi còn gì. Cậu đi đi!”

Nitta đặt máy tính lên bàn, cúi chào, quay gót đi. Chỉ lúc ra khỏi phòng, anh mới quay lại nhìn. Kurihara vẫn ngồi trên ghế, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đó.