Chương 18
Nitta tới phòng giải lao nghỉ ngơi. Naomi trước khi về còn nói sẽ cố gắng đi làm sớm. Xem ra cô vẫn bận lòng về chuyện của Kurihara Kenji.
Nitta nằm xuống chiếc giường thô sơ, nghĩ lại chuyện với Kurihara. Nếu bị một người nào đó đem lòng thù hận khi làm cảnh sát hẳn tâm trạng anh sẽ không nặng nề nhường này. Ngược lại có khi anh còn thấy tự hào vì được làm một công việc cần đến sự tuyệt tình như vậy. Nhưng đây lại là chuyện hồi cấp ba, nên anh không thể lấy công việc ra làm cái cớ. Chính vì chẳng có chút ý thức nào về tội lỗi nên anh mới thấy thất vọng về bản thân.
Nhưng hóa ra trên đời vẫn có những người gàn dở như vậy. Yamagishi Naomi nói cũng phải, kết thúc thế này là tốt lắm rồi. Hóa ra nhân viên khách sạn cũng không phải nghề nghiệp an toàn gì.
Đã thấm mệt nên Nitta ngủ thiếp lúc nào không biết. Thế rồi anh bị tiếng điện thoại đánh thức. Chỉ có điều không phải báo thức mà là chuông báo cuộc gọi đến. Nitta nhìn dãy số, chắc quầy lễ tân có chuyện tìm anh.
Đã 8 rưỡi sáng. Nitta không nghĩ mình đã ngủ nhiều như vậy.
“Tôi Nitta đây,” giọng anh khàn khàn Nitta ho lên một tiếng.
“Xin lỗi vì đã gọi anh sớm thế này. Tôi là Suzuki ở bộ phận lễ tân ạ. Ngài Kurihara lại vừa gọi, ngài ấy bảo giờ sẽ trả phòng ạ...”
“Thế hả. Tốt quá.” Nitta thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng được giải thoát.
“À không, ngài ấy lại gọi anh Nitta ạ.”
“Gọi tôi á?”
“Tôi nên làm thế nào bây giờ ạ? Tôi đã giải thích giờ không phải ca làm của anh Nitta nhưng có vẻ ngài không chịu hiểu cho.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tới đó ngay.”
Nitta ra khỏi giường, mặc lại bộ đồng phục đã cởi vào. Anh thấy hơi đau đầu. Và hình như không chỉ do thiếu ngủ.
Nitta làm vệ sinh qua loa ở bồn rửa mặt, sau đó rời khỏi tòa văn phòng, rảo bước tới quầy lễ tân. Nhân viên lễ tân trẻ Suzuki đang đứng đó trong dáng vẻ bối rối. Thấy Nitta, anh ta liếc mắt ra phía sảnh. Kurihara đang ngồi trên ghế xô pha ở phía đó. Trên bàn đặt chiếc máy tính của khách sạn.
Nitta khẽ đằng hắng rồi tiến lại gần chỗ Kurihara. Như biết có người đến, anh ta ngẩng mặt lên.
“Xin chào quý khách. Quý khách sắp rời đi ạ?”
Kurihara uể oải hất cằm về phía chiếc bàn.
“Đi thế nào được. Đây, chuyện này là sao?”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cậu còn giả ngơ à,” Kurihara gõ bàn phím máy tính. Đoạn văn tiếng Anh hiện lên trên màn hình. “Vừa nãy tôi mới kiểm tra kỹ, còn thiếu bao nhiêu chỗ đây này. Cậu nghĩ tôi sẽ không nhận ra nên tính lừa tôi phỏng?”
“Sao có chuyện đó được ạ.”
“Sao trăng gì. Cậu nghĩ mọi chuyện thế là êm xuôi hết đúng không?” Kurihara mở cuốn tài liệu ra, đối chiếu với nội dung trên màn hình. “Đây cậu nhìn xem, thiếu hẳn cả một trang này còn gì.”
“Không thể thế được. Rõ ràng tôi đã gõ rất đầy đủ.”
Thật ra Yamagishi Naomi mới là người đánh máy nhưng sau đó cả hai bọn họ đã kiểm tra lại. Không thể nhầm được.
Tóm lại Kurihara đã xóa chúng. Còn vì sao thì không phải nghĩ. Nitta ngạc nhiên nhìn xuống Kurihara.
“Gì vậy, ánh mắt đó là sao? Cậu lại định phản kháng?”
“Không, tôi không hề có ý vậy...” Nitta nhìn tránh đi.
“Giờ cậu tính thế nào? Hôm nay tôi cần nó để dạy ở trung tâm. Mà thế này thì dùng kiểu gì được?”
“Trung tâm?” Nitta bất giác chau mày lại.
“Đúng vậy, tôi là giáo viên trung tâm dạy thêm. Không được à?”
“Không ạ.” Nitta lại cúi đầu xuống. Anh không thể mở miệng nói “Không phải anh mới bị đuổi việc rồi à?”
“Thế cậu tính thế nào đây?” Kurihara đứng dậy. “Cậu nói gì đi chứ,” hắn đấm thụp một cái vào ngực Nitta.
Nitta bắt đầu thấy má mình căng lên.
“Tôi đã đánh máy rất đầy đủ. Tôi có thể khẳng định điều đó. Nên bị thiếu như vậy chỉ có thể là do lỗi khi dùng máy.”
“Ý cậu là tại tôi? Cậu lại định đổ lỗi cho người khác đấy à? Trong khi chính mình đã gõ thiếu?”
“Gõ thiếu?”
“Không phải gõ thiếu thì là gì. Cậu nghĩ văn bản dài nên tôi sẽ không để ý đúng không?”
Đúng là không thể chịu nổi nữa rồi. Yamagishi Naomi biết hắn ta đang làm khó nên cứ thế lẳng lặng gõ hết đống tài liệu không kêu ca gì. Chính anh đã ngồi sau chứng kiến dáng vẻ đó. Anh không thể đứng im nghe công sức của cô bị nhạo báng thế được.
“Anh hãy...” Nitta cố nén hai chữ “thôi đi” đang định nói ra. Vì anh trông thấy Motomiya đang lo lắng nhìn về phía họ từ đằng xa.
Không chỉ có Motomiya. Ở ngoài sảnh này còn biết bao nhiêu điều tra viên khác. Và cả khách nghỉ nữa. Nitta nhận ra Motomiya đang nhìn về phía họ.
“Sao, cậu bất mãn gì nào?” Kurihara mắt đỏ ngầu, gườm gườm nhìn Nitta.
Nitta điều chỉnh lại hơi thở, chờ cơn giận lắng xuống.
Ngay lúc này đây, hơn ai hết anh phải cư xử cho ra dáng một nhân viên khách sạn, Nitta nghĩ. Anh không thể để lộ thân phận được. Lại càng không thể để mọi người nghĩ mình là một nhân viên khách sạn tồi. Vì như vậy anh sẽ làm mất hết uy tín của khách sạn.
“Tôi không cố ý gây ra chuyện đâu ạ. Quả thật tôi đã đánh máy theo đúng yêu cầu của quý khách. Nên hãy để chúng tôi kiểm tra lại máy tính. Có cả chuyên gia máy tính ở đây, biết đâu họ sẽ khôi phục lại được dữ liệu.”
Cách xử lý của anh đã có hiệu quả. Trong một khoảnh khắc, Kurihara trở nên yếu ớt như thể đã bị đánh trúng điểm yếu. Sau đó hắn vội vàng lắc đầu.
“Tôi đang rất vội, không có thời gian cho những chuyện đó.”
“Nhưng mà, thưa quý khách...”
“Cậu xin lỗi đi,” Kurihara chỉ xuống chân Nitta. “Nếu cậu chịu quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua. Quỳ xuống chắp tay xin lỗi tôi đi.”
Hắn chẳng khác nào một đứa trẻ khó bảo. Nitta thật chỉ muốn đấm vỡ mũi mấy kẻ như vậy. Nhưng anh cố nhẫn nhịn. Mình phải diễn thật đạt vai một nhân viên ưu tú. Ưu tú... thì phải như Yamagishi Naomi. Nếu là cô, những lúc như này cô sẽ làm thế nào nhỉ. Cô ấy sẽ quỳ xuống chăng? Không, làm thế lại không giống cô ấy lắm.
“Quý khách.” Nitta nhìn thẳng vào mặt Kurihara.
Kurihara giật mình lùi lại. Chắc hắn nghĩ mình sắp bị táng.
“Tôi nghĩ mình có quỳ xuống vấn đề vẫn sẽ ở đó. Tôi muốn làm gì có ích cho quý khách hơn. Hay quý khách cứ để tôi thử khôi phục lại dữ liệu xem sao ạ?”
Kurihara xua tay. “Tôi không có thời gian.”
“Thế nên tôi mới bảo chúng ta cứ nhờ thợ xem sao. Biết đâu họ lại sửa được ngay.”
“Tôi bảo không cần rồi cơ mà. Cậu xin lỗi đi là được. Nhanh quỳ xuống đi.”
“Nếu không khôi phục được văn bản, quý khách có bắt tôi quỳ hay làm gì cũng được. Thế nên cứ để thợ sửa xem sao đi ạ.”
“Phiền quá. Cậu quỳ xuống nhanh cho tôi, cúi đầu xuống đi.” Đột nhiên Kurihara lao tới.
Nitta nhanh chóng định né đi nhưng đúng lúc đó anh ngưng lại.
Kurihara tóm lấy cổ áo Nitta, lắc người anh. “Chết tiệt, tại sao? Tại sao lại thế chứ? Tại sao?”
“Quý khách hãy dừng lại đi ạ. Xin hãy bình tĩnh lại.” Nitta cố đẩy Kurihara ra. Nhưng đến khi nhìn vào mặt anh ta, Nitta lại như chẳng còn chút sức lực nào. Kurihara đang khóc.
“Tại sao? Tại sao cậu lại không nổi điên lên? Tại sao cậu không đánh tôi?” anh ta nói rấm rứt.
Mấy nhân viên và bảo vệ khác cũng đã chạy tới. Trong số đó có cả Sekine. Nitta bèn vẫy cậu ta lại. “Vị khách này tâm trạng đang không được tốt, cậu dẫn ông ấy tới phòng tiếp khách nghỉ ngơi nhé.”
Sau khi giao Kurihara lại cho Sekine, Nitta cầm lấy máy tính xách tay và chiếc cặp đang đặt trên bàn lên. Đến lúc ấy anh mới nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
“Xin lỗi mọi người vì đã làm ồn ào. Không có việc gì đâu nên mọi người cứ tiếp tục chuyện trò vui vẻ ạ.” Nitta cúi người, rời khỏi đó.
Nitta trông thấy Yamagishi Naomi lúc đang đi tới phòng tiếp khách. Hình như cô đã chứng kiến hết đoạn hội thoại ban nãy. Cô nhìn Nitta, tay làm dấu hiệu chữ V, khẽ giơ lên.
“Cậu có nhớ tôi không?” Kurihara thì thầm hỏi. Anh ta đang ngồi cuộn tròn trên ghế xô pha trong phòng tiếp khách.
“Nhớ chứ. Thầy Kurihara đúng không ạ?”
Kurihara ngạc nhiên ngẩng mặt lên. “Ngay từ đầu sao?”
“Không ạ. Tối qua em mới nhớ ra. Nhờ tập tài liệu tiếng Anh đó.”
“Thế à? Tôi thì đã nhận ra ngay khi nhìn thấy cậu ở quầy lễ tân. Vì tôi không thể nào quên cậu được.”
“Ấn tượng về em xấu đến thế cơ ạ?”
“Xấu? Không phải, tôi thấy sợ thì đúng hơn.”
“Sợ? Thật thế ạ? Em không nghĩ mình lại gây ra chuyện gì đáng sợ đến vậy.”
“Ý tôi không phải thế,” Kurihara cọ cọ vào mặt. “Hồi đó mấy suy nghĩ kiểu ‘mấy đứa học sinh này thật đáng ghét’, ‘khéo chúng lại lôi vụ phát âm của mình ra mà làm trò cười mất’, rồi ‘khéo chúng sẽ nghĩ mình thật ngốc’ hay ‘có khi thầy ta chả biết tiếng Anh đâu’ cứ bám riết lấy tôi. Cuối cùng tôi thấy sợ việc thực tập nên sau đó đã bỏ dở giữa chừng.”
“... Ra là thế ạ...”
Chuyện cỏn con thế mà, Nitta nghĩ vậy nhưng anh không thể nói ra. Rõ ràng chúng ta không thể biết người khác sẽ vì những chuyện thế nào mà tổn thương.
Kurihara rũ đầu xuống, đan các ngón tay vào nhau.
“Vì thế tôi đã không thể trở thành giáo viên. Cực chẳng đã, tôi xin vào làm việc tại một công ty nọ nhưng được một năm thì xin nghỉ vì thấy công việc ở đó quả không hợp với mình. Sau đó tôi còn chuyển qua chuyển lại nhiều việc nữa nhưng chỗ nào cũng làm chẳng được bao lâu. Thế rồi tôi bắt đầu đi dạy thêm ở trung tâm, bán thời gian thôi. Tôi nhận ra công việc này mới hợp với mình. Học sinh ở đó ngoan ngoãn, lại rất nghiêm túc. Tôi thì nghĩ công việc như vậy là được quá rồi nhưng họ lại không nghĩ vậy.”
“Họ là ai cơ ạ?”
“Phía trung tâm dạy thêm ấy. Họ bảo cách dạy của tôi không phù hợp với phương châm của họ. Thành thử chỗ nào cũng được khoảng một năm là lại bị hủy hợp đồng. Chỗ nhanh có khi chỉ tầm ba tháng.”
Nitta dám cá phía trung tâm đã nói lái đi. Chứ thực ra ý của họ là học sinh ở đây không thích thầy.
“Nói thật với cậu tôi đã tính sẽ về quê ở Yamagata. Chỉ định bụng tới đây tiêu tiền lần cuối.”
“Vậy mà em... cậu học sinh hồi đó lại đang ở đây.”
“Tôi bất ngờ một thì tức giận mười. Tại sao mình thì thất nghiệp mà cậu ta lại được vận trên mình bộ đồng phục của một khách sạn cao cấp, điềm nhiên đứng ở đó như vậy? Tôi đã nghĩ thế đấy. Nghĩ đến việc có thể vì cậu giỏi tiếng Anh nên tôi lại càng điên tiết. Thế là tôi quyết định sẽ làm khó cậu, nhất định tôi phải lột cái mặt nạ điềm nhiên như không kia xuống. Hôm qua lúc cậu hất tay tôi ra, nói thật tôi đã cười thầm trong bụng. Tôi nghĩ nếu cậu ra tay không biết chúng tôi sẽ có thể khiến cậu bị đuổi việc cũng nên.” Nitta cứ tưởng anh ta đưa hai tay ôm mặt nhưng không, Kurihara vò đầu làm tóc tại rối bù lên.
“Ấy vậy mà cậu lại rất điềm tĩnh. Sau đó tôi có khiêu khích thế nào cậu cũng vẫn như không. Lúc nãy cũng vậy, cậu thật sự rất bình tĩnh. Cũng ghế đấy, tôi chợt nhận ra. Hóa ra chuyên nghiệp là thế này đây. Một người chỉ vì bị học sinh trêu chọc mà bỏ cả thực tập đúng là không thể thành người chuyên nghiệp.” Anh ta vẫn vò đầu bứt tai nhìn Nitta. Những giọt nước mắt trên mặt Kurihara đã khô hết cả nhưng mắt thì vẫn đỏ ngầu. “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Tôi nghĩ cậu cũng biết, nhưng máy tính đúng là do tôi đã cố ý làm hỏng.”
Nhìn thấy Kurihara cúi đầu xin lỗi, Nitta bối rối vô ngần. Chuyên nghiệp? Tôi sao? Nitta vừa buồn cười vừa hơi ngượng, nhưng cũng lại thấy tự hào.
“Thầy ngẩng mặt lên đi ạ,” Nitta nói. “Em mới là người phải xin lỗi. Hồi đó em đã làm một chuyện thật chẳng ra gì. Mong thầy lượng thứ ạ.”
Kurihara vẫn cúi người, khẽ lắc đầu.
“Cậu đâu có làm gì sai. Cậu cũng nghĩ thế đúng không? Tại tôi vô dụng, chẳng làm được việc gì ra hồn thôi.”
Nghe thấy câu thoại quen thuộc của mấy kẻ thất bại, Nitta chỉ muốn nổi xung lên. Nhưng anh cố nén lại, lên tiếng.
“Thầy vẫn chưa bỏ cuộc, đúng không? Em nghĩ vẫn chưa muộn đâu ạ. Thầy có thể học lại, xin thực tập rồi thì làm giáo viên. Em mong thầy không chỉ dạy bán thời gian mà sẽ trở thành một giáo viên thực thụ.” Nitta nói những lời ấy vô cùng tự nhiên.
“Không được đâu... Đã quá muộn rồi.”
“Chưa muộn đâu ạ. Một vận động viên bóng chày nọ sau khi về hưu vẫn quyết tâm học hành để trở thành giáo viên cấp ba dạy môn bóng chày đấy ạ. Rồi một người rất nổi tiếng trong giới âm nhạc sau cũng trở thành giảng viên đại học nữa. Không có gì là muộn đâu ạ.”
Kurihara vẫn cúi gằm, không động đậy gì. Nitta ngồi tạm xuống ghế xô pha, hai tay để trên đầu gối, chờ Kurihara lên tiếng. Nitta giật mình vì nhận ra lưng mình đang duỗi ra rất thẳng.
Đợi mãi cuối cùng Kurihara cũng ngẩng mặt lên. Anh ta khổ sở mỉm cười.
“Cậu đã nói vậy chắc tôi cũng phải thử xem sao.”
“Thầy nhất định phải thử đấy ạ,” Nitta gật đầu. Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên. Nitta vừa mới nói “Mời vào” đã thấy Yamagishi Naomi đứng đó. Theo sau còn có cả Sekine.
“Ngài Kurihara, tôi mang bảng kê tiền phòng tới ạ. Ngài thanh toán luôn tại đây hay ra quầy ạ?” Naomi hỏi.
Kurihara nhận lấy tờ bảng kê, liếc mắt nhìn qua nội dung, cười với Nitta.
“Vậy là cậu đã giữ đúng lời hứa, đánh máy trong phòng ấy nhỉ.”
Nitta nghiêng đầu vẻ không hiểu gì. Thấy vậy Kurihara chỉ vào bảng kê, nói “Đây này.”
“Ở đây có liệt kê hết những lần dùng điện thoại trong phòng. Nó đã chứng minh cậu luôn ở đó.”
“Chỉ vì muốn có thứ này mà quý khách phải làm việc phiền phức ấy sao ạ?”
“Ừm. Nếu tôi gọi đến số điện thoại của phòng đấy thì thông tin cuộc gọi sẽ không được lưu lại. Đã vậy làm sao biết được có đúng là tôi được kết nối tới phòng đó không. Có thể cậu ở đâu đó khác và nhờ người trực tổng đài nối máy tới đó thì sao. Không muốn bị cậu qua mặt nên tôi đành cất công.”
“Ra là thế. Đúng như quý khách nói thật ạ,” Nitta gật đầu. Nitta còn chẳng hề nghĩ tới chuyện đó.
“Tôi sẽ thanh toán ở quầy lễ tân. Tôi không muốn phiền mọi người thêm nữa.” Kurihara cầm cặp, đứng dậy. Nitta cũng đứng lên.
“Tôi hiểu rồi ạ.” Naomi nói, đoạn quay lại phía Sekine. “Cậu dẫn khách tới quầy nhé.”
Sekine gật đầu, đoạn mở cửa phòng. Kurihara lại nhìn về phía Nitta.
“Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Nitta cúi đầu. “Rất mong lại được đón tiếp quý khách.”
Kurihara chớp mắt, rời khỏi phòng. Thấy cửa phòng đóng lại rồi, Nitta mới ngồi lại xuống ghế xô pha. Trông anh như kiệt lực. Nhưng tâm trạng lại khá tốt.
“Anh vất vả rồi. Lần này anh diễn rất chuyên nghiệp đấy,” Naomi trêu chọc. Nitta đoán cô đã nghe được hết cuộc trò chuyện dưới sảnh ban nãy.
“Còn căng thẳng hơn cả lúc lấy lời khai của tội phạm. Thật là!”
“Hy vọng ước mơ của ngài Kurihara sẽ thành hiện thực.”
“Chắc sẽ ổn cả thôi. Anh ta là người thông minh. Chỉ là trước giờ hơi cứng nhắc quá. Chứ bình thường mấy ai nghĩ ra điện thoại trong khách sạn dùng thế nào.”
“Đúng thật nhỉ. Quả là tôi cũng không hề nghĩ tới có thể dùng cách đó.”
Nitta gật đầu. Nhưng ngay giây tiếp theo, có thứ gì đó vụt hiện lên trong đầu anh. Nitta đứng dậy mà như thể nhảy bổ ra khỏi chỗ ngồi.