← Quay lại trang sách

Chương 35

Naomi dừng chân trước cửa phòng 0917. Cô dùng thẻ mở cửa. “Xin mời quý khách,” tay vẫn cầm nắm cửa, Naomi nói với bà Katagiri Yoko đang đứng phía sau.

“Cảm ơn cô,” bà Katagiri mỉm cười, đi qua người Naomi, bước vào phòng. Khác với lần trước, lần này bà không chống gậy. Đương nhiên là vì giờ bà không phải giả mù nữa. Bà vẫn đeo kính râm, nhưng màu kính lần này nhạt hơn rất nhiều. Chẳng biết có phải nhờ thế không mà trong da bà sáng sủa, trẻ trung hơn rất nhiều. Có điều lần này bà vẫn đeo găng tay nilon. Naomi nhớ lại lần đó bà nói tại bà có một vết bỏng ở tay.

Bà Katagiri Yoko gọi đến khách sạn đêm qua.

Dĩ nhiên người nghe máy là nhân viên làm ca đêm. Theo nhân viên này kể lại thì vừa gọi điện tới, bà đã hỏi:

“Ngày mai chồng tôi sẽ tới nghỉ tại khách sạn của các vị. Thật ra, chồng tôi là người khiếm thị. Vậy nên hôm trước tôi đã trình bày cụ thể tình hình với cô Yamagishi và nhờ cô ấy giúp đỡ. Không biết ngày mai cô Yamagishi có đi làm không vậy?”

Sau khi người nhân viên kia trả lời là “Mai cô Yamagishi chắc chắn có đi làm ạ”, thì bà ấy tiếp tục “Vậy, anh làm ơn báo với cô ấy giúp tôi, khoảng 6 giờ tối ngày mai chồng tôi sẽ đến đó. Nhưng trước đấy tôi muốn kiểm tra phòng một lượt, nên tôi sẽ tới vào khoảng 4 giờ chiều.”

Nghe vậy, nhân viên kia bèn trả lời “Tôi hiểu rồi ạ, nhất định tôi sẽ báo lại với cô Yamagishi ạ.” Và quả thật sáng nay, lúc giao ca, Naomi đã được nghe báo về chuyện này.

Cô kiểm tra danh sách đặt phòng, đúng là có tên vị khách Katagiri Ichiro.

Lần trước bà Katagiri có nói sắp tới chồng bà sẽ lên Tokyo gặp lại những người bạn cũ. Bà còn bảo mọi lần bà đều đi cùng chồng nhưng lần này chồng bà dứt khoát đòi đi một mình. Vậy nên bà mới tới khách sạn xem xét tình hình trước như vậy. Thậm chí bà còn đóng giả làm người khiếm thị khiến Naomi bị một phen hoảng hồn. Nhưng đồng thời cô cũng thầm ngưỡng mộ tình yêu vô bờ bến mà bà Katagiri dành cho chồng.

Hiện khách sạn đang ở trong tình trạng nước sôi ở lửa bỏng, song chuyện đó chẳng can hệ gì đến những vị khách tới đây cả. Cô coi việc làm sao để bà Katagiri hài lòng là một trong những nhiệm vụ phải hoàn thành ngày hôm nay.

Khoảng hơn 4 rưỡi chiều, bà Katagiri Yoko tới khách sạn. Đúng lúc Nitta vừa rời khỏi. Bà đi tới quầy lễ tân, mỉm cười chào Naomi. “Chuyện lần trước, cảm ơn cô nhiều.”

“Cuối cùng quý khách cũng tới. Cảm ơn quý khách đã luôn tin dùng dịch vụ của khách sạn chúng tôi.” Nghe thì giống những lời rập khuôn sáo rỗng, song đúng là cô thật tâm nghĩ vậy. Nói đoạn cô cúi đầu xuống.

“Xin lỗi cô vì tôi đòi hỏi những điều phiền phức quá.” Bà Katagiri vẫn dịu dàng xin lỗi cô như những lần trước.

“Không có chuyện ấy đâu ạ.”

“Lần trước tôi cũng nói qua với cô rồi nhỉ, chuyện chồng tôi có khả năng ngoại cảm mạnh hơn tôi nhiều ấy. Nhưng nói vậy chứ, đây là lần đầu ông nhà tôi đi du lịch một mình, phòng có không hợp chắc ông ấy cũng chẳng dám đề nghị đổi đâu. Nhưng mà cô xem, mấy khi được khách sạn sang trọng thế này, để ông ấy bức bối trong lòng thì cũng tội quá. Thành ra, tôi muốn tới trước để chọn giúp ông ấy luôn.”

“Tôi cũng lờ mờ đoán vậy ạ. Nhưng hình như hôm trước quý khách bảo hôm ông nhà lên Tokyo, quý khách có việc bận, không phải ạ? Hay quý khách thu xếp được rồi ạ?”

“Ý cô là đám cưới con gái cô bạn tôi ấy hả? Không sao đâu. Giờ tôi chọn phòng, rồi khoảng 5 rưỡi từ đây đi là vừa kịp.”

“Vậy ạ. Thế chúng ta đi thôi ạ. Quý khách muốn chọn phòng single đúng không ạ?”

“Đúng rồi. Nhưng hôm nay là thứ Bảy nhỉ, liệu có còn phòng không cô? Tôi chỉ lo không có phòng để chọn. Xin lỗi cô, tôi đòi hỏi quá.”

“Không sao đâu ạ. Nhiều khách đã đặt những hiện vẫn chưa tới nhận phòng. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn mấy phòng, giờ tôi xin phép được dẫn quý khách đi xem qua ạ.”

Naomi cũng chỉ vừa mới cầm thẻ khóa, rời khỏi quầy lễ tân vài phút trước. Và phòng đầu tiên cô dẫn bà Katagiri tới xem là phòng 0917 này. Khi Naomi nói với bà Katagiri số của năm phòng cô định dẫn bà tới, bà đã đề nghị muốn xem phòng này trước tiên.

Bà Katagiri nhìn quanh phòng một lượt, đoạn nói “Phòng này được đấy,” rồi gật đầu. “Không tệ chút nào.”

“Cảm ơn quý khách ạ.”

“Nhưng đợi tôi một chút đã nhé.”

“Dạ vâng, quý khách cứ từ từ xem ạ.”

Bà Katagiri đứng ở cạnh giường, nhắm mắt lại như thể đang nghĩ ngợi gì đó, liên tục hít thở thật sâu. Một lúc sau, bà mới mở mắt ra, đoạn nói với Naomi, “Cô thử đứng lại đây xem.”

“Tôi ấy ạ?”

“Đúng vậy. Tôi muốn nhờ cô chút việc. Cô đặt hành lý lại kia giúp tôi nhé.”

Naomi đặt chiếc túi xách khổ đại của bà Katagiri xuống cạnh cái giá. Cô không hiểu bà đang định làm gì, nhưng đoán chừng đây là một công đoạn cần thiết để bà kiểm tra ngoại cảm. Naomi hơi bối rối, nhưng vẫn đứng đúng vào chỗ như bà bảo.

“Ở đây đúng không ạ?”

“Đúng rồi. Cô có thể chỉnh lại chân giúp tôi không. Ừm, vậy được rồi.” Đoạn bà Katagiri ngồi chính tọa xuống dưới sàn, chắp hai tay, ngẩng đầu lên nhìn Naomi. “Đây là một loại niệm thần chú. Vốn dĩ phải hai người có ngoại cảm cùng làm với nhau cơ. Nhưng nếu không đủ cả hai, thì một người cũng được.”

“Thế ạ?” Naomi chỉ biết hùa theo. Cô làm nghề này đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên niệm thần chú với người có ngoại cảm.

“Cô làm theo tôi nhé. Đầu tiên là chắp tay trước ngực. Sau đó nhắm mắt lại. Cuối cùng, cái này hơi khó, nhưng cô hãy cố gắng vứt bỏ mọi tạp niệm đi nhé.”

“Cái này... đúng là khó thật ạ.”

“Cô cứ làm ở mức có thể là được. Sau đó hãy đặt tay lên mắt, giống kiểu bịt mắt lại ấy. Đúng rồi, ý tôi là vậy đấy. Cô cứ để yên như vậy nhé, không được mở mắt ra đâu đấy.”

Người này bắt cô làm những việc kỳ lạ quá, Naomi nghĩ thầm. Vậy lúc có một mình thì họ phải làm sao nhỉ.

Naomi cảm thấy thứ gì đó vừa chạm vào cổ chân mình. Không biết bà ấy đang làm gì vậy nhỉ.

Cô nới lỏng hai tay, hơi hé mắt. Và rồi cô thấy cổ chân mình đang bị thứ gì đó như thắt lưng da buộc lại.

“Xin lỗi, quý khách đang làm gì vậy ạ...”

Nghe thấy Naomi hỏi, bà Katagiri ngẩng mặt lên. Trông thấy biểu hiện của bà, Naomi phát hoảng. Bà đang cười, vẻ vô cùng nhạo báng, nét dịu dàng và ôn hòa mà mới đây thôi cô còn thấy rõ giờ đã biến mất tăm.

“Tôi đã bảo cô không được mở mắt ra cơ mà.” Ngay cả giọng nói cũng vang lên đầy lạnh lùng khiến Naomi không khỏi bàng hoàng.

Bà Katagiri nhanh chóng đứng phắt dậy, đấm thùm thụp vào ngực Naomi vẫn đang ngơ ngác. Song cô cũng chẳng thể làm gì, vì chân đã bị trói chặt. Cô ngã xuống chiếc giường phía sau, ré lên một tiếng “Á”.

“Quý khách đang làm gì vậy ạ?”

Thế nhưng bà Katagiri vẫn làm thinh, bổ nhào tới. Naomi bị đẩy nằm úp mặt xuống giường, hai tay vòng ra sau lưng. Cô vùng vẫy kháng cự nhưng không thành. Không hiểu bà ta lấy đâu ra sức lực như vậy.

Cô chưa kịp kêu lên thì nhận ra tay mình đã bị trói lại bằng thứ gì đó như dây kim loại.

“Chuyện này là sao? Quý khách hãy dừng lại ngay đi. Thả tôi ra!”.

Tóc cô bị kéo giật ra phía sau. Trong một khoảnh khắc, Naomi đã chẳng thể kêu lên thành tiếng. Đầu cô cũng bị giật ngược ra sau, trong khi người vẫn nằm sấp dưới giường. Rồi bà Katagiri nhìn xoáy vào Naomi.

“Cô ồn ào quá đấy. Nếu không muốn bị bóp cổ chết, khôn hồn ngậm miệng lại cho tôi.” Giọng bà ta nghe rợn người như thể vọng lại từ một cái giếng rất sâu. Cùng là giọng một người, vậy mà vẻ ôn hòa ban nãy đã biến mất không để lại dấu vết.

Mãi đến giờ cô mới có cơ hội nhìn kỹ mặt bà ta, Naomi không khỏi sửng sốt. Người này...

Người này không hề già, ngược lại còn rất trẻ. Và hình như trước đây cô đã gặp ở đâu đó.