← Quay lại trang sách

Chương 34

Tới khi khách làm thủ tục trả phòng đã vãn, điện thoại trong túi áo khoác Nitta rung lên. Kiểm tra cuộc gọi đến xong, Nitta đi về phía góc quầy lễ tân. Nose đang gọi cho anh.

“Tôi Nitta đây,” anh hạ giọng trả lời.

“Tôi Nose, giờ cậu nói chuyện được không?”

“Được chứ. Anh đang ở Nagoya rồi à?”

“Vâng. Tôi vừa mới từ nhà bố mẹ đẻ Matsuoka Takashi ra. Nhà họ ở đường Myoon, quận Mizuho. Nhà bố mẹ anh ta phải nói là khang trang lắm. Mẹ anh ta có nhà nên tôi cũng hỏi han được vài chuyện. Nói vậy nhưng cậu con một vừa mới mất chưa đầy tháng nên vừa nói bà ấy vừa khóc nức nở rồi cả nổi khùng lên, thành ra cuộc trò chuyện cũng chẳng dễ dàng gì.”

Khung cảnh ấy như hiện ra trước mắt Nitta. Nhưng kiểu gì Nose vẫn sẽ hỏi ra được tin gì đó từ một nhân vật như thế thôi.

“Thế anh có thu hoạch được gì không?”

“Hiện tại vẫn chưa thể chắc chắn gì cả. Theo như những lời bà mẹ nói, Matsuoka đam mê kịch nghệ từ hồi còn học đại học, nghe đâu anh ta từng trực thuộc một đoàn kịch ít tiếng tăm nào đấy. Hồi ấy, thời gian ở chỗ tập kịch của anh ta còn nhiều hơn thời gian lên lớp, thành thử có đợt gia đình đã lo anh ta không tốt nghiệp nổi. Đến khi tốt nghiệp rồi, anh này cũng chẳng chịu kiếm công ăn việc làm tử tế, chỉ đâm đầu vào kịch. Đến mùa thu năm ngoái, đột nhiên anh ta nói với gia đình muốn lên Tokyo.”

“Đột nhiên? Chứ không phải có nguyên cớ gì sao?”

“Chuyện đó hình như bà mẹ cũng không nắm được thì phải. Có vẻ bố mẹ anh ta chấp nhận lời giải thích muốn tiếp tục con đường kịch nghệ thì buộc phải lên Tokyo của con mình. Bà ấy còn bảo cứ nghĩ trượt cuộc thi tuyển ở đoàn kịch, con trai sẽ quay lại Nagoya nhưng khi Matsuoka nói sẽ ở lại Tokyo, hai người họ sửng sốt lắm. Cả chuyện Matsuoka nói sẽ ở nhờ nhà bạn, họ còn nhắc nhở anh ta đừng để phiền đến người khác, rồi gửi tiền viện trợ cho nữa. Nhưng chuyện sống chung thì sau này bà ấy mới biết. Bà ấy kêu bố mẹ đúng là những người chẳng biết gì.”

“Bà ấy có chút manh mối gì về vụ án không?”

“Bà ấy bảo không nghĩ ra được chuyện gì. Theo như tôi thấy có vẻ bà ấy không nói dối. Lúc vội vàng chạy lên Tokyo khi nghe tin con trai qua đời, rồi lại nghe nói con mình bị lên cơn đau tim mà chết, bà ấy cũng chỉ nghĩ con mình đã bị người phụ nữ xấu xa kia lừa gạt, rồi sống buông thả mới ra cơ sự như vậy. Bà ấy không hề mảy may nghĩ tới chuyện con trai mình bị sát hại, Nhưng người nhà nạn nhân lúc nào chẳng nói kiểu đó, không trông mong gì được đâu.”

Nitta cũng nghĩ vậy, vẫn áp điện thoại vào tai, gật đầu.

“Còn khách sạn này thì sao? Bà ấy có biết điều gì liên quan tới chuyện anh ta đã nghỉ tại khách sạn này không?”

“À chuyện đó thì tôi hỏi được rồi. Hồi xưa hình như Matsuoka cũng từng thi vào một trường đại học ở Tokyo. Đợt đó anh ta cũng đã đến ở Cortesia Tokyo. Có vẻ Matsuoka rất hài lòng về khách sạn này, vì sau khi về Nagoya rồi, thỉnh thoảng anh ta vẫn khen Cortesia nức nở.”

“Ra là vì thế nên hồi chuyển lên Tokyo anh ta mới nghỉ ở đây.”

Trong mắt một cậu học sinh vừa hết cấp ba, hẳn một khách sạn cao cấp ở Tokyo phải tràn ngập sắc màu xa hoa lắm. Và chắc Matsuoka cũng đã rất ngưỡng mộ thái độ tiếp đón của nhân viên khách sạn ở đây. Nghĩ vậy, Nitta bỗng khoan khoái trong người, nhưng đồng thời cũng thấy buồn cười, anh nào có phải nhân viên khách sạn này thật đâu.

“Vậy là đã rõ tại sao Matsuoka lại đến ở khách sạn này. Nhưng chỉ có vậy thì tôi chưa thấy liên quan gì tới vụ án cả.”

“Đúng vậy. Nên tôi đang định đi gặp bạn trong giới kịch nghệ của anh ta đây. Mẹ Matsuoka đã cho tôi địa chỉ liên lạc của mấy người.”

“Ra vậy. Biết đâu lại hỏi ra được gì đó.”

“Tôi tính sẽ tới cả chỗ tập kịch nữa. Chẳng biết có điều tra ra được gì không, nhưng ít nhất chắc tôi cũng sẽ hỏi được tên hoặc xin được ảnh của vài người thân thiết với anh ta.”

“Vậy nhờ anh cả nhé. Ở đây hiện tại mọi chuyện vẫn bình thường.”

“Giá mà thủ phạm để lại cho chúng ta chút dấu vết gì thì tốt nhỉ. Vậy có tin tức gì tôi sẽ liên lạc lại nhé,” nói đoạn Nose cúp điện thoại.

Nitta cất di động vào trong túi, thở dài. Chuyện ở đằng ấy đành nhờ Nose cả vậy. Anh dám chắc mình không tin tưởng nhầm người.

Sau đó, anh quay lại làm những việc thường nhật ở quầy lễ tân. Đến khoảng 2 rưỡi chiều, anh nghe có tiếng phát ra từ tai nghe đang đeo bên tai trái. Đồng nghiệp anh thông báo Takayama Keiko và Watanabe Noriyuki đã thay đồ xong xuôi, bắt đầu di chuyển tới phòng chụp ảnh. Mấy điều tra viên chịu trách nhiệm bảo vệ những nơi đó lên tiếng trả lời “Đã rõ”.

Chuyện bắt đầu rồi đây, nghĩ vậy Nitta bỗng thấy căng thẳng. Sợ khách sẽ nghe thấy nên những lúc đứng quầy, Nitta thường tắt nguồn bộ đàm nhưng chắc có khi từ giờ anh phải bật lên thôi.

Vậy là cô dâu và chú rể đã an toàn đi tới phòng chụp ảnh. Anh nghe thấy thông báo họ đã bắt đầu chụp ảnh. Hiện tại là 2 giờ 40 phút chiều. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch.

Nitta đưa mắt nhìn về phía sảnh chính. Một người đàn ông đứng tuổi vận trên mình bộ com lê cùng người phụ nữ trông như vợ ông trong bộ kimono đang bước vào khách sạn. Họ dừng chân trước tấm bảng thông báo các sự kiện được tổ chức trong ngày, chỉ tay vào nội dung đám cưới của cặp đôi Takayama và Watanabe, rồi nheo mắt lại. Hai người cùng nở nụ cười trìu mến, cứ thế đi về phía sảnh thang máy.

Sau đấy, những cặp vợ chồng cả già lẫn trẻ áng chừng tới tham dự lễ cưới cặp đôi Takayama lần lượt đi vào. Theo đó, chỉ thị rồi lời đáp từ phía tai nghe cũng dồn dập vang lên.

Nhóm A báo cáo. Chúng tôi đang ở gần cửa ra vào phòng dành cho người thân cô dâu và chú rể. Không phát hiện đối tượng đi một mình.

Inagaki nghe. Đã rõ. Nhóm B đề nghị báo cáo, tình hình chụp ảnh đến đâu rồi?

Nhóm B báo cáo. Họ vừa mới chụp hình xong, đang đi tới phòng chờ.

Inagaki nghe. Đã rõ.

Nitta chỉ đang nghe các nội dung báo cáo nhưng những khung cảnh đó như hiện ra trước mắt anh. Cô Takayama dù đang lộng lẫy trong bộ váy cưới và chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhưng chắc hẳn vẫn chẳng thể nào vứt bỏ chuyện tên bám đuôi kia ra khỏi đầu. Còn chú rể Watanabe tuyệt nhiên chẳng hề hay biết nỗi niềm ấy, chỉ đang vô cùng hưng phấn.

Cứ nghĩ tới việc biết đâu hôm nay mọi chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi là Nitta lại thấy rầu hết cả người. Anh cũng muốn được theo dõi ở hội trường như những đồng nghiệp khác. Chỉ tiếc đó lại không phải việc của anh. Giờ anh chỉ có thể đứng đây, làm tròn bổn phận của một nhân viên lễ tân, giúp khách nhận phòng.

Đến khoảng 4 rưỡi chiều, một vị khách xuất hiện trong tầm nhìn của Nitta. Người đàn ông vừa đi lên từ tầng hầm bằng thang cuốn ấy thoạt nhìn có vẻ hơi lạc lõng so với nơi này. Dáng vẻ người đó yếu ớt, trong một thoáng Nitta đã không thể phân biệt đó là người già hay trẻ nhỏ. Đôi chân giấu sau chiếc quần jean gầy tong teo như cây gậy. Lưng có vẻ hơi gù, chỗ vai áo khoác còn bị nhô lên, tố cáo người này chỉ dùng móc treo rẻ tiền. Mặt thì gầy gò, trắng bệch và yếu ớt. Cái dáng vẻ bước khỏi thang cuốn rồi nhìn quanh sảnh một lượt ấy trông chẳng khác nào người này đang cố che giấu một nỗi bi thương nào đó. Ánh mắt nhìn như đang nhướng lên kia còn có chút điên cuồng.

Người đàn ông đang cầm một chiếc túi giấy. Sau khi thoáng đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay cỡ đại, anh ta đi tới phía ghế xô pha, thả người xuống đó. Nitta đưa mắt nhìn theo từng chuyển động của người đàn ông. Nhưng vừa mới ngồi xuống ghế, người đàn ông bất giác ngẩng đầu lên. Thật không may, ánh mắt họ chạm nhau.

Linh cảm của cảnh sát... sao?

Nitta nhủ thầm trong bụng, bất giác cười khổ. Cái biệt tài nhìn một phát đoán ra hung thủ, ở Sở Cảnh sát này một trăm người thì may ra có một.

Thế rồi một người đàn ông trung niên đi tới quầy lễ tân. Nitta cúi đầu, tiếp đón khách. Vị khách nam này đã đặt một phòng single. Nitta làm thủ tục nhận phòng cho anh ta theo đúng trình tự. Trong lúc ấy, anh vẫn nghe được vô số thông tin phát ra từ tai nghe đang đeo. Anh bèn đưa tay vặn nhỏ âm lượng bộ đàm lại.

Làm thủ tục nhận phòng cho vị khách nam xong xuôi, Nitta vẫy một nhân viên hành lý lại, giao thẻ khóa cho người này, nhìn vị khách nam đi khuất rồi mới vội đưa mắt về phía người đàn ông nhỏ thó ban nãy. Thế nhưng người đàn ông nọ đã không còn ở đấy. Anh nhìn quanh sinh một lượt cũng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.

Có vẻ anh ta đã đi mất. Tầng hầm của khách sạn có đường dẫn tới ga tàu điện ngầm, nên có thể anh ta chỉ là một vị khách từ ga tới, tình cờ lên sảnh khách sạn. Linh cảm cũng ghê gớm quá, Nitta lại nhếch môi cười.

“Anh sao vậy?” Có người cất tiếng hỏi. Yamagishi Naomi vừa đi tới. “Có chuyện gì vui à?”

“Làm gì có,” Nitta phẩy tay. “Tôi đang thất vọng vì nhận ra giới hạn của bản thân thì có. Tất nhiên là dưới tư cách một cảnh sát nhé.”

“Thế tức là anh vẫn chưa cảm nhận được giới hạn của mình khi làm một nhân viên khách sạn à?”

“Ít ra ở khoản này vẫn còn hy vọng hơn chán,” nói đoạn anh bổ sung. “Tôi đùa thôi.” Cô ấy mà nghĩ là thật thì lại phiền ra.

Naomi cười nhạt, đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Có vẻ cô rất để ý tới thời gian.

“Nếu cô vẫn lo về đám cưới kia thì sao không thử đi xem thế nào? Đừng lo chuyện ở đây. Có gì tôi sẽ gọi anh Kuga."

“Không, tôi đi cũng chỉ tổ gây phiền hà cho mọi người. Với lại một vị khách quan trọng cũng sắp tới.”

“Vị khách quan trọng? Ai vậy? Hôm nay có khách VIP tới à?”

“Không phải khách VIP. Anh Nitta cứ đợi người đó đến rồi sẽ biết.”

Nghe thấy những lời mập mờ ấy, Nitta chau mày. Đúng lúc đó những âm thanh nhộn nhạo lại phát ra từ bộ đàm. Nitta vặn to âm lượng.

Nhóm A báo cáo. Cô dâu chú rể cùng gia đình, bạn bè đang bước vào lễ đường. Không phát hiện nhân vật khả nghi. Cô dâu chú rể cùng bố cô dâu đã ở trong phòng chờ của nhà thờ từ trước.

Inagaki nghe. Đã rõ. Đề nghị báo cáo lại khi mọi người đã hào hết lễ đường.

Nhóm A, rõ ạ.

Nitta quay qua nhìn Naomi. “Lễ thành hôn sắp bắt đầu rồi đấy.”

“Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Không có chuyện gì xảy ra đâu. Mà kể cả có thì cảnh sát cũng sẽ ngăn được. Cô hãy cứ tin vào cảnh sát chúng tôi. Và khi mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, vợ chồng cô Takayama bình yên rời khỏi khách sạn, cô có thể nói với tổng quản lý chân tướng của vụ án,” Nitta hạ giọng, tiếp tục. “Rằng đây không phải là một vụ giết người hàng loạt.”

“Như thế cũng được à?”

“Tôi đã hứa với cô rồi mà.”

Naomi hơi nhướng cằm lên, mắt cụp xuống. Ngực cô phập phồng, lát sau cô đưa mắt nhìn Nitta với vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Đợi hai người họ bình an ra về rồi tôi sẽ nghĩ nên làm thế nào.”

Nitta gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”

Qua bộ đàm, Nitta nhận được thông báo lễ thành hôn đã bắt đầu. Cho đến giờ mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, tốt đẹp.

Không biết cái người gửi rượu bia hiện đang ở đâu và làm gì nhỉ? Hắn đang lén lút toan tính điều gì? Và khi nào thì hắn sẽ ra tay?

Sau đó khoảng hai mươi phút, Nitta nhận được thông báo lễ thành hôn đã kết thúc. Sau đây cô dâu chú rể sẽ tới phòng chụp hình để chụp ảnh lưu niệm.

Bạn bè của cô dâu chú rể đang di chuyển tới hội trường tiệc cưới trên tầng 5. Ba người nhóm A sẽ lưu lại tầng 4 theo đúng kế hoạch.

Inagaki nghe. Đã rõ. Các nhóm cảnh vệ xung quanh hội trường tiệc cưới trên tầng 5 đề nghị báo cáo.

Nhóm C báo cáo, không phát hiện điều gì bất thường.

Nhóm D báo cáo, không phát hiện điều gì bất thường.

Nhóm E báo cáo, không phát hiện điều gì bất thường.

Những người không dự đám cưới cũng đã tới hội trường tiệc cưới. Phía cảnh sát đã lường trước khi tiệc cưới bắt đầu, sảnh và các phòng trống sẽ khá nhộn nhạo. Thế nhưng người không trực tiếp ở đó thì không thể biết được, trên thực tế tình hình còn lộn xộn hơn rất nhiều. Ở khu vực dành cho nhân viên thông ra hội trường, trước khi tiệc cưới bắt đầu, vô số nhân viên khách sạn đã đi đi lại lại, trông chẳng khác nào mấy cầu thủ bóng rổ đang chuyền bóng. Giả sử một người trong số đó có hoạt động gì bất thường, hẳn những người xung quanh cũng chẳng thể nhận ra được. Do đó, phạm vi bảo vệ xung quanh khu này mới được đặc biệt chú ý tới vậy.

“Thắng thua là ở phần tiệc cưới này đây,” Nitta nói với Naomi.

Naomi gật đầu. Thế nhưng giờ trông cô đã như người trên mây. Mắt cô đang nhìn tận đẩu đâu.

“Cô sao thế?” Nitta hỏi.

“À...” Mắt Naomi vẫn nhìn về phía đó, đoạn nói: “Tôi thấy cô gái đang ngồi đằng kia có gì đó là lạ.”

“Ở đâu cơ?” Nitta hướng về phía Naomi đang nhìn. “Cô gái đội mũ đen đang ngồi trên xô pha cạnh cái cột trước thang cuốn ấy.”

Đúng là có một phụ nữ như cô tả đang ngồi đó. Từ chỗ Nitta có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng bên phải của người phụ nữ. Nhưng vành mũ to quá nên anh không thể nhìn rõ mặt. Người phụ nữ mặc bộ váy liền thân màu xám, chiếc túi đen đặt trên đầu gối.

“Cô gái đó có gì lạ à?”

Naomi nghiêng đầu.

“Anh hỏi vậy tôi cũng không biết giải thích sao nhưng tóm lại là ngoại hình người đó ấy. Tôi thấy chiếc mũ không hợp với cô ấy lắm, có gì đó không được tự nhiên. Tôi quan sát từ ban nãy, vậy mà chẳng thấy cô ấy có động tĩnh gì, cứ ngồi vậy mãi. Thế nhưng, tay trái lại thường xuyên cử động, dù chỉ là những động tác rất nhỏ. Tôi đoán cô ấy đang xem đồng hồ.”

“Đây là linh cảm của nhân viên khách sạn đấy à?”

“Ý anh là linh cảm của tôi chẳng ra đâu vào đâu?”

“Ấy không, tôi không...” Nitta còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên khựng lại. Người phụ nữ nọ đang xem đồng hồ. Và chính chiếc đồng hồ người phụ nữ kia đang đeo đã làm anh cứng họng. Đó là một chiếc đồng hồ thô cứng, hoàn toàn chẳng hợp với bộ váy cô đang vận chút nào. Và nó giống hệt chiếc đồng hồ anh mới thấy ban nãy.

Nitta ngờ vực quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng của cô gái. Mặt cô ta đã bị mũ che hết, nhưng anh vẫn nhìn được phần mũi lộ ra.

"Cô Yamagishi."

“Vâng,” cô trả lời.

“Người đó là... đàn ông.

“Anh nói sao cơ?”

Nitta đúng vào giữa quầy lễ tân hòng nhìn rõ mặt người phụ nữ đội mũ đen kia hơn. Không sai. Đó chính là người đàn ông cầm chiếc túi giấy đi lên từ tầng hầm ban nãy. Trong cái túi ấy hẳn là bộ váy người này đang mặc. Chắc chắn anh ta đã thay đồ ở đâu đó, như trong phòng vệ sinh chẳng hạn.

“Ai vậy nhỉ...”

Anh muốn hỏi thẳng đương sự, nhưng đâu thể làm vậy. Đóng giả phụ nữ nào có phải tội tày đình gì. Vả lại, hiện anh cũng chỉ là một nhân viên khách sạn. Anh mà tiết lộ bí mật của khách thì còn lớn chuyện hơn.

Nitta còn đang nghĩ xem nên giải quyết thế nào thì người đàn ông đã đứng dậy. Anh ta đi về phía thang cuốn với đôi giày cao gót trên chân, đoạn bước lên. Động tác vô cùng dứt khoát.

“Chuyện ở đây nhờ cô nhé,” nói đoạn Nitta rời ở khỏi quầy lễ tân.

Nitta rảo bước qua sảnh, lên thang cuốn. Anh cố gắng bước đi mà không gây ra tiếng động. Lên đến tầng 2, anh nhanh chóng nhìn quanh một lượt.

Nitta nhìn thấy tấm lưng người đàn ông ở chỗ rẽ hành lang. Lối đó có cầu thang bộ. Nitta guồng chân mà chạy. Cũng may có tấm thảm nên những bước chạy của anh không gây ra âm thanh gì lớn.

Đến nơi, Nitta chỉ ngó mặt vào phía lối rẽ. Người đàn ông trong bộ váy xám đang đi lên cầu thang.

Đúng lúc đó, tai nghe lại vang lên.

Nhóm A báo cáo, cô dâu chú rể đã chụp ảnh lưu niệm với gia đình xong. Người thân bắt đầu di chuyển lên hội trường trên tầng 5, chỉ còn lại cô dâu chú rể ở đó. Có lẽ giờ họ sẽ đi tới phòng trống ở tầng 4.”

Inagaki nghe, đã rõ.

Nitta mở khóa truyền tin trên bộ đàm, đưa micro lại gần miệng.

Nitta báo cáo, phát hiện có kẻ đáng ngờ, yêu cầu viện trợ.

Inagaki nghe, đề nghị giải thích tình hình.

Nitta báo cáo. Phát hiện một người đàn ông đóng giả phụ nữ. Tuổi từ hai tới ba mươi, dáng người nhỏ thó, đầu đội mũ đen, váy liền thân màu xám. Đang di chuyển bằng cầu thang bộ từ khu tổ chức đám cưới dưới tầng 2. Đương sự có thể đi lên tầng 3 hoặc trên nữa.

Nhóm A nghe rõ rồi chứ. Hãy theo dõi gần các cầu thang liên quan.

Nhóm A, rõ.

Nitta, cảm ơn anh đã báo cáo. Anh có thể quay lại vị trí được rồi.

Nitta trả lời “Rõ ạ” trước chỉ thị của Inagaki, quay gót rời đi. Anh không biết người đàn ông giả nữ đó có phải thủ phạm hay không, nhưng một khi hắn đã vào khu hội trường, thì mọi chuyện đành giao lại cho đồng đội của anh ở đó.

Đúng lúc Nitta đang định lên thang cuốn, một giọng nói bắn vào tai anh.

Nhóm A báo cáo. Đã xác định được kẻ tình nghi. Hắn vừa vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh phòng chờ cho gia quyến cô dâu chú rể.

Một lát sau Inagaki mới trả lời.

Đã rõ, cho Mabuchi vào trong và dò hỏi xem sao.

Nhóm A, rõ.

Mabuchi là một nữ điều tra viên. Cô cải trang làm nhân viên dọn phòng nhưng hiện đang được điều động làm nhiệm vụ bảo vệ. Có vẻ họ sẽ để cô vào trong thăm dò tình hình.

Đúng lúc Nitta đang nghĩ, chắc họ sẽ sớm biết được danh tính người đàn ông kia thôi, thì trong tai nghe vọng ra câu “Hắn bỏ chạy rồi.”

Kẻ tình nghi đã tháo chạy. Hắn vừa chạy xuống cầu thang. Tôi sẽ đuổi theo.

Đồ ngốc này, cô đang làm cái quái gì vậy. Inagaki điên cuồng quát tháo.

Nitta đổi hướng, quay người lại, chạy đi. Nitta chờ sẵn phía dưới cầu thang, chỉ lát sau đã thấy gã đàn ông vận chiếc váy liền thân xám chạy thục mạng xuống. Lúc này hắn đã không còn đội mũ nữa. Ngay sau đó anh nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo gã đàn ông.

Gã đàn ông thấy Nitta liền giảm tốc độ, nhưng ngay tức thì hắn tăng tốc trở lại, rồi lại chạy thục mạng xuống dưới. Chắc hắn nghĩ nhân viên khách sạn sẽ bỏ qua hắn.

Nitta đẩy vào phần thân dưới đối phương. Gã đàn ông hom hem ngã ào xuống. Chiếc túi hắn cầm văng ra.

“Buông tôi ra. Không phải tôi đâu. Có người đã thuê tôi làm như vậy. Tôi chỉ làm theo chỉ thị thôi,” gã đàn ông vừa vùng vẫy vừa gào lên.

Mấy cảnh sát khác xuống đến nơi. Người nào người nấy đều trong trang phục nhân viên khách sạn.

“Ai thuê anh, và người đó thuê anh làm gì?” Nitta hỏi.

“Tôi không biết người đó là ai hay ở đâu cả. Chúng tôi biết nhau qua mạng. Hắn trả tôi tiền rồi yêu cầu tôi gọi điện tới bộ phận tổ chức đám cưới của khách sạn và gửi thư cho cô dâu kia.”

"Thư?"

“Thư ở trong đó kìa” gã đàn ông hất cằm về phía chiếc túi bị rơi dưới đất.

Một cảnh sát liền đeo găng tay, nhặt cái túi xách lên, lục bên trong. Thế rồi anh ta tìm được một phong bì trắng.

“Hắn đưa cho anh lá thư này à?”

Nitta hỏi vậy nhưng gã đàn ông lắc đầu.

“Hắn ta bảo tôi viết một dãy số kỳ lạ vào giấy, viết xong tôi nhét nó vào phong thư có sẵn thôi.”

“Dãy số lạ?” Nitta như bắt được vàng. Anh đánh mắt ra hiệu với viên cảnh sát đang cầm lá thư.

Anh ta lấy tờ giấy từ trong phong bì ra, nhìn chằm chằm vào đó rồi quay sang Nitta. Trong đó có viết dãy số:

46.609755

144.745043

Nitta tóm lấy cổ áo gã đàn ông giả gái. “Ngoài ra hắn còn nhờ anh làm gì nữa?”

“Chỉ vậy thôi. Hắn dặn tôi chờ cô dâu trong phòng vệ sinh nữ, đưa thư xong thì phải rời khỏi khách sạn ngay. Tôi nói thật đấy. Xin hãy tin tôi.”

“Không phải anh đã gửi chai rượu đến à?”

“Rượu nào? Là sao? Tôi không biết gì cả.”

Nhìn mắt gã đàn ông đang vừa sợ hãi vừa phân bua, Nitta buông tay. Người này không thể nào là x4 được.

“Lập tức liên lạc với đội trưởng...” Nitta giao gã đàn ông lại cho mấy cảnh sát kia, rồi đứng dậy. Nitta rời khỏi chỗ đó mà đầu ngổn ngang suy nghĩ.

Có thể gã đàn ông kia đã nói sự thật. Hắn chỉ là một con tốt trong tay x4 mà thôi. Nhưng mục đích x4 muốn nhắm tới là gì? Hắn tính làm gì mà lại chỉ trao cho cô Takayama dãy số ấy?

Nitta vừa ngẫm nghĩ vừa bước lại gần thang cuốn. Đúng lúc ấy điện thoại anh báo có tin nhắn đến. Nitta lấy điện thoại ra, kiểm tra màn hình. Là thư từ Nose.

Tiêu đề thư đề “Đoàn kịch những con rùa”. Có lẽ đó là tên đoàn kịch mà Matsuoka đã từng trực thuộc. Sau đó Nitta đọc nội dung: “Tôi đã tới chỗ luyện tập của đoàn kịch Matsuoka từng tham gia. Tôi gửi luôn cả ảnh chụp tờ áp phích có hình các thành viên của đoàn kịch, cậu xem nhé.” Kèm theo đó là mấy bức ảnh Nose vừa nhắc tới.

Giờ đâu phải lúc làm mấy việc này cơ chứ, nghĩ vậy nhưng Nitta vẫn mở ảnh ra xem. Đúng là giống mấy tấm áp phích quảng cáo kịch thật. Thế nhưng trên đó lại toàn những nhân vật mà anh chẳng hề biết mặt lẫn tên.

Định bụng sẽ xem lại sau, Nitta toan tắt màn hình thì một phần của tấm áp phích nọ đập ngay vào mắt anh. Trống ngực anh đập thình thịch. Nitta bước lên thang cuốn, lao như bay xuống tầng 1. Vừa đi về phía quầy lễ tân, anh vừa bấm số gọi cho Nose.

“Vâng, tôi Nose đây. Cậu đọc thư tôi gửi rồi à?”

“Tôi đọc rồi. Anh nói kỹ hơn cho tôi về tấm áp phích số năm đi. Về người phụ nữ trong ảnh ấy.”

“Tấm thứ năm? Để tôi xem nào, đợi tôi chút đã.”

Nitta bước nhanh về phía quầy lễ tân, nhìn bên trong một lượt. Nhưng chẳng thấy Yamagishi Naomi đâu cả.

“À, đây rồi, ‘Những người không ở trên tàu Titanic’, cái tiêu đề mới hay làm sao. Cô gái đứng ở giữa là người diễn vai nữ chính...”

“Không phải người đó. Cô gái ở góc bên trái tấm áp phích cơ. Cô gái đeo kính râm, quàng khăn trên cổ và mặc bộ com lê đen ấy.”

“À, Cô gái ấy à.”

“Đúng vậy. Anh tìm hiểu ngay về người đó giúp tôi nhé.”

“À, vâng, nhưng ý cậu tìm hiểu là sao?”

“Thì tên tuổi, danh tính người đó thế nào. Nhờ anh nhé.”

Nói xong Nitta liền cúp máy. Anh đoán Nose hẳn đang bối rối lắm nhưng thật là anh không có thời gian giải thích nữa.

Trông thấy Kuga, anh bèn gọi giật lại. “Cô Yamagishi đang ở đâu vậy ạ?”

“Cô ấy đang dẫn khách lên phòng.”

“Dẫn khách lên phòng?” Bình thường nhân viên lễ tân đâu phải làm những việc như vậy. “Vị khách đó liệu có phải là...”

“Vâng,” Kuga gật đầu. “Là bà Katagiri Yoko lần trước có tới khách sạn của chúng ta.”