Chương 43
Trước cửa phòng, Naomi hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa. “Mời vào,” giọng nói điềm tĩnh của Fujiki vọng lại. Lúc ấy, cô mới mở cửa ra.
Fujiki đang ngồi trước bàn gỗ mun như thường lệ. Takura đứng ngay bên cạnh. Naomi cúi chào, rồi mới đi về phía hai người bọn họ.
Fujiki quay qua chỗ Takura cười khổ rồi mới bông đùa nhìn về phía Naomi.
“Sao trông nét mặt cô có vẻ đáng sợ vậy? Đã có chuyện gì à? Tôi đang chờ để nghe cô kể đầu đuôi sự tình mà trông cô có vẻ không được hào hứng cho lắm nhỉ?”
Naomi nuốt nước bọt, lấy lại hơi, rồi bắt đầu.
“Không có chuyện đó đâu ạ. Ngược lại tôi còn có chuyện muốn xin lỗi nên mới phiền các anh bớt chút thời gian đấy ạ.”
“Xin lỗi? Ý cô là chuyện liên quan tới động cơ của hung thủ vụ án lần này ấy hả?” Fujiki hỏi. “Cô muốn xin lỗi về chuyện không cho người yêu cũ hay gì đó của nạn nhân kia số phòng và từ chối cho cô ta thuê phòng khách sạn à? Vì đó là động cơ khiến cô ta gây án?”
“Không, không phải chuyện đó,” Naomi trả lời dứt khoát. “Đêm hôm đó tôi đã hành xử sai sao? Đáng ra tôi nên cho cô gái ấy biết số phòng của anh người yêu? Và khi cô ấy nói muốn ở lại khách sạn này, tôi không nên nghi ngờ gì cả mà phải chuẩn bị phòng cho cô ấy?”
“Cô Yamagishi,” Takura nói như thể đang trách móc. “Bình tĩnh lại nào. Hôm đó cô không làm gì sai cả. Chuyện đó chúng tôi đều hiểu.”
“Vậy ạ?” Naomi có vẻ đã bớt căng thẳng hơn. “Nhưng đúng là chuyện này khó quá. Lẽ ra tôi nên hiểu cảm giác của cô Nagakura Maki mới phải. Nếu cô ấy chịu nói cho tôi sự thật, rằng cô ấy đang mang thai, thì có lẽ tôi đã không phạm sai lầm. Nhưng cô ấy đã không làm vậy, có lẽ vì cô ấy cho rằng tôi không muốn đứng về phía cô ấy. Tôi nhận ra có một vấn đề mới cần phải tìm lời giải đáp, đó là làm sao để có thể khiến những vị khách lần đầu tới khách sạn mở lòng với mình.”
Nghe Naomi nói xong, Fujiki gật gù hai lần.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Qua chuyện lần này, chúng ta đã học được rất nhiều điều. Tôi cũng vừa trao đổi với anh Takura về việc làm sao nâng cao được chất lượng dịch vụ của khách sạn. Nhưng chuyện cô muốn xin lỗi là chuyện khác à?”
“Vâng, thật ra tôi muốn xin lỗi chuyện đã lừa dối hai anh.”
Fujiki ngả người vào lưng ghế, ngước nhìn Naomi.
“Tôi đang rất tò mò đây. Đó là chuyện gì vậy?”
Naomi liếm môi.
“Trước tôi cũng đã báo cáo qua rồi, cấu trúc vụ án lần này rất đặc biệt. Thủ phạm của vụ án không phải một mà là nhiều người. Và những người này hợp tác với nhau để khiến nó trông giống vụ án một thủ phạm. Phía cảnh sát biết điều đó nhưng quyết định không tiết lộ cho chúng ta.”
“Tôi cũng có nghe loáng thoáng. Nhưng thế thì sao?”
“Thật ra... tôi biết chuyện đó.”
“Cô biết sao?”
“Có người đã nói cho tôi biết, nhưng rất tiếc tôi không thể tiết lộ danh tính người đó. Lúc nghe chuyện tôi đã nghĩ ngay đến việc, nếu kẻ định gây án ở khách sạn của chúng ta không phải tên thủ phạm đã ra tay những vụ trước thì tại sao cảnh sát lại muốn để hắn hành động? Họ đã nhìn ra chân tướng vụ án, chúng ta chỉ cần công khai mọi chuyện, khả năng ngăn được kẻ kia hành động sẽ rất cao. Nhưng cuối cùng tôi đã không báo cáo chuyện này với hai anh. Thế nên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Tôi thành thật xin lỗi.”
Naomi cúi đầu thật thấp. Cô không biết hai người đang tỏ thái độ ra sao. Sự im ắng nặng nề ấy vẫn tiếp tục tận vài giây sau đó.
“Hừm,” cô nghe thấy tiếng Fujiki thở hắt ra. “Ra là vậy? Tại sao cô lại không cho chúng tôi biết?”
“Vì người đó đã nhờ tôi giữ bí mật.”
“Tôi hiểu rồi. Chuyện đó đúng là tệ thật.”
“Tôi thành thật mong hai anh thứ lỗi.” Naomi lại gập lưng sâu hơn.
“Cô ngẩng mặt lên đi.”
“Nhưng...”
“Được rồi, nghe lời tôi đã.” Takura lên tiếng. “Cô cứ như vậy chúng tôi làm sao nói chuyện được.”
“Vâng,” nói đoạn Naomi ngẩng mặt lên. Hai vị sếp đang nhìn cô mỉm cười.
“Ý tôi là,” Fujiki tiếp tục. “Người kia đã tin tưởng tiết lộ cho cô biết một bí mật trọng đại như vậy, còn dặn cô không được để ai biết, vậy mà cô lại để lộ ra thì thật là tệ đấy. Kể cả cô có làm điều đó vì khách sạn đi chăng nữa. Thế nên cô không nói cho chúng tôi là phải. Vừa nãy cô cũng nói muốn biết làm sao có thể khiến cả những vị khách lần đầu tới khách sạn mở lòng với mình, đúng không? Đối với một nhân viên khách sạn, có thể khiến đối phương tin tưởng và cho mình biết bí mật của họ là một việc vô cùng quan trọng đấy.”
Naomi nhìn gương mặt ôn hòa của Fujiki. Ánh mắt tổng quản lý ánh lên vẻ vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc. Takura đứng bên cạnh cũng gật đầu.
“Với lại,” Fujiki rướn người tới, đan hai bàn tay đặt lên mặt bàn. Gương mặt đang nhìn Naomi ánh lên nét cười đầy ẩn ý. “Không chỉ mình cô biết về vụ án đâu. Chúng tôi cũng đã biết cả rồi. Chánh thanh tra Ozaki của họ đã cho chúng tôi biết.”
“Sao cơ ạ?” Naomi nhìn hết vị sếp này đến vị sếp kia. “Thật ạ?”
“Tất nhiên chỉ có tôi và anh Takura biết thôi.”
“Họ buộc các anh không được công khai ạ?”
“Một phần thôi. Chủ yếu vẫn là chúng tôi đã quyết như vậy. Chúng tôi nghĩ không nên công khai thì hơn.”
“Tại sao vậy ạ?”
Fujiki vẫn đan hai tay vào nhau, sau đó lại ngả người ra phía sau.
“Đúng là nếu công khai mọi chuyện, chúng ta sẽ ngăn được thủ phạm vụ thứ tư hành động. Nhưng làm sao chúng ta có thể chắc chắn được điều đó? Hung thủ đâu có rêu rao cho chúng ta rằng hắn sẽ không ra tay nữa? Kết quả là lúc nào chúng ta cũng sẽ phải ở trong tư thế phòng bị. Khách cũng đâu muốn nghỉ lại một nơi thiếu an toàn như vậy? Bởi thế chúng ta có công khai cũng chẳng được lợi lộc gì. Cuối cùng chúng tôi đã nhờ chánh thanh tra Ozaki hãy cứ coi như chúng tôi không biết gì cả.”
Naomi chớp mắt, hít thở thật sâu. Trong một thoáng, ánh mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ chân thành của Fujiki đã trở nên vô cùng kiên quyết.
“Có vẻ... chỉ có mình tôi lo lắng không đâu rồi.” Naomi nói mà như đang rên.
“Đây cũng là một bài học đấy. Coi như là kinh nghiệm cho bản thân đi,” Takura lên tiếng.
Naomi gật đầu, đưa mắt nhìn hai vị sếp.
Hóa ra ở khách sạn này, không chỉ khách mới đeo mặt nạ, Naomi tự nhủ.