Chương 44
“Nagakura Maki tốt nghiệp đại học với thành tích rất tốt. Nghe nói không chỉ những môn chuyên ngành, mà mấy môn như toán, cô ta cũng rất xuất chúng. Xem ra cô ta vốn là người rất có đầu óc. Cô ta cũng từng làm hội phó hội học sinh hồi cấp ba.” Nose vừa mở sổ tay vừa nói. “Lần này cô ta đã dùng loại thuốc giãn cơ suxamethonium chloride. Đây là loại thuốc dùng để gây mê toàn thân nên chỉ cần thêm một lượng nhỏ khoảng 0,01 gam vào tĩnh mạch là có thể dẫn tới ngừng thở hoặc tim ngừng đập. Thuốc này sau khi đi vào cơ thể sẽ phân tán đi khắp nơi và ngấm dần vào từng ngõ ngách. Bệnh viện thú y trước cô ta từng làm việc cũng có loại thuốc này nên tôi đoán cô ta đã trộm ở đó. Hẳn là lúc ấy cô ta chưa có ý định gì nhưng đã dự cảm biết đâu một lúc nào đó trong tương lai mình sẽ dùng tới nó. Nói gì thì nói, cô này đúng là loại phụ nữ tôi không muốn gần.”
“Cô ta có thể lên một kế hoạch tỉ mỉ như vậy, hẳn phải rất thông minh rồi,” Nitta cảm thán. “Phải nói là thông minh thái quá ấy chứ. Vốn dĩ kế hoạch giết người này được lập nên dựa trên suy tính nếu Matsuoka và Yamagishi bị giết thì cô ta sẽ thuộc diện tình nghi. Nhưng thực ra nếu cô ta sát hại thành công cả Matsuoka và Yamagishi thật, chưa chắc cảnh sát đã nghĩ hai vụ có liên quan. Bởi dù cùng bị tiêm thuốc độc chăng nữa, nhưng khi cảnh sát điều tra về Yamagishi sẽ không thể ra được cái tên Nagakura Maki.”
“Chính là thế. Vậy mới nói dù có ôm hận trong lòng vì một chuyện cỏn con, nhưng nếu bình tĩnh mà nghĩ theo hướng có khi người bị hận kia còn chẳng nhận ra, cũng chẳng nhớ gì thì hẳn đã không có cái kế hoạch phức tạp quá đáng này. Cậu nghĩ nếu tầm năm ngoái chúng ta đưa cho cô Yamagishi xem ảnh Nagakura Maki, liệu cô ấy có nhận ra không?”
“Chuyện này...” Nitta đập đập ngón trỏ vào môi. “Anh đừng nói trước mặt cô Yamagishi đấy nhé. Cô ấy có vẻ đang rất thất vọng vì ngay cả khi Nagakura lột hóa trang, Cô ấy vẫn không nhận ra đó là ai. Với một nhân viên khách sạn tầm như cô ấy, chuyện đó hình như rất đáng xấu hổ.”
“À, ra là vậy. Chuyện này đúng là khó nhỉ,” Nose nhăn mặt, lắc đầu.
Hai người đang đứng ở sảnh khách sạn Cortesia Tokyo. Nitta hiện không còn mặc đồng phục nhân viên lễ tân. Thành ra trong anh có vẻ hơi mất bình tĩnh sao đó. Tất nhiên Nose không hề nhắc tới chuyện này.
Nose đưa mắt nhìn về phía sau Nitta, mặt ôn hòa hẳn. Nitta quay lại thì thấy Yamagishi Naomi đang tới gần chỗ bọn họ.
“Cảm ơn cô đã mời,” Nitta đứng lên, cúi đầu.
“Anh khách sáo quá. Tôi mới là người phải cảm ơn ấy. Tối nay hai người cứ tự nhiên đi ạ.”
Giọng Yamagishi Naomi nhẹ nhàng lọt vào tai Nitta. Họ chỉ mới không gặp nhau có một tuần mà anh tưởng như đã lâu lắm rồi. Gương mặt tươi sáng của cô thật rạng rỡ.
“Tôi cũng đáng được nhận bữa cơm này sao? Tôi nào có giúp được gì cho mọi người đâu.” Nose gãi gãi đầu. Xem ra người đàn ông này đang nói thật lòng chứ không hề đãi bôi.
“Anh khiêm tốn quá. Tôi biết hết mà.” Naomi mỉm cười.
Bữa cơm hôm nay là do cô mời. Nói ra thì cũng là do tổng quản lý Fujiki tâm sự muốn làm gì đó để cảm ơn Nitta vì đã bắt được thủ phạm.
Họ đi thang máy lên nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của khách sạn. Vừa vào trong nhân viên nhà hàng đã dẫn họ tới một phòng riêng dành cho ba người được chuẩn bị từ trước.
Vừa ngồi xuống ghế, Naomi đã lên tiếng, “Tổng quản lý Fujiki nhờ tôi cảm ơn hai anh. Thật ra ông ấy cũng muốn tham gia lắm nhưng lại ngại hai người sẽ không thoải mái.”
“Sao có chuyện đó được,” miệng thì nói vậy nhưng Nitta thở phào trong lòng. Nghĩ tới chuyện phải ngồi ăn cơm với ông tổng quản lý của một khách sạn cao cấp thế này, anh đã thấy hơi ngột.
Dường như thực đơn cũng đã được đặt từ trước. Ly sâm banh đặt trước mặt ba người.
Đột nhiên Nose bắt đầu đứng ngồi không yên. “Ối, tôi xin lỗi. Ai lại gọi vào giờ này không biết.” anh ta vừa rút điện thoại ra khỏi túi áo khoác, vừa rời khỏi phòng.
“Cảnh sát các anh đúng là vất vả thật đấy,” Naomi cảm thán.
“Cô cũng thấy rồi đấy,” Nitta gật đầu rồi nhìn Naomi. “Thật may vì trông cô có vẻ vẫn rất ổn.”
“Anh Nitta cũng vậy.”
Trong một khoảnh khắc, mắt hai người chạm nhau. Nhưng ngay sau đó, Nitta đã vội đánh mắt đi chỗ khác.
Nhân viên nhà hàng đi tới, rót sâm banh vào ly của mỗi người. Đó là một chai Dom Perignon. Chẳng biết nên nói gì, Nitta đành nhìn chằm chằm vào đám bọt rượu.
Cuối cùng Nose cũng quay lại.
“Thật ngại quá. Cô con gái nhà tôi đột nhiên lại bảo sẽ dẫn bạn trai về ra mắt.”
“Sao cơ?” Nitta liếc Nose. “Thế rồi sao?”
“Thật xin lỗi hai người quá, nhưng cho tôi xin phép được không? Tôi không thể ngó lơ chuyện nhà được.” Nose nở nụ cười thân thiện, ra hiệu chặt tay trước mặt.
Nitta quay qua nhìn Naomi rồi lại nhìn Nose.
“Anh đã nói vậy thì cũng đành thôi.”
“Hai người hiểu cho thì tốt quá. Vậy tôi xin phép nhé. Chẳng mấy khi được cô mời mà tôi lại phải thất lễ, thật xin lỗi cô. Vậy tôi xin phép nhé, xin chào.” Nose lùi lại phía sau, cứ thế ra khỏi phòng.
Nitta có chút bàng hoàng, lại quay qua nhìn Naomi. Mặt Cô cũng đang ngây ra. Cuối cùng hai người cùng cười khổ.
“Thường người ta sẽ về vì những chuyện như vậy sao?” Nitta thắc mắc.
“Tôi cũng không biết nữa.” Naomi nghiêng đầu. Có khi nào...
Chắc là anh ta lại giữ ý đây mà. Hẳn lúc biết Fujiki không tới và chỉ có ba người, anh ta đã có ý định rút lui. Gì chứ sự tinh tế đó thì Nose có thừa.
“Thôi chúng ta cứ cạn ly đã nhỉ.” Nitta cầm ly rượu lên tay.
Naomi cũng nâng ly của mình lên.
Cảnh đêm Tokyo ánh lên trong hai ly rượu vừa chạm vào nhau.