← Quay lại trang sách

Chương 2

Tiếng chó tru làm náo động buổi đêm yên tĩnh ở vùng quê. Trong phòng chứa đồ phía sau nhà, con chó già giống Setter tên là Maki đang bị xích lại. Phía sau khu vườn cây ăn quả là một khoảng rừng thưa, bầy chó hoang ào ào chạy qua. Maki vểnh tai nghe, tru lên một tiếng ghê rợn như thể tố cáo sự cô độc của mình. Lũ chó hoang dừng lại tru lên trả lời làm xôn xao một khoảng rừng trúc. Vì là người có thính lực khá tốt, Etsuko bị tiếng chó tru đánh thức.

Nói là ngủ nhưng thực ra mới chỉ chợp mắt được không quá một tiếng. Trước khi trời sáng, một giấc ngủ dài giống như là nghĩa vụ. Etsuko tìm kiếm hy vọng kết nối với ngày mai. Một hy vọng bình thường nào đó, một hy vọng dù là nhỏ nhoi thôi cũng được. Nếu không có hy vọng thì con người sao có thể sống đến ngày mai. Ngày mai phải vá nốt quần áo, tấm vé của chuyến du lịch khởi hành vào ngày mai; ngày mai phải uống chỗ rượu ít ỏi còn lại trong chai, con người bố thí những điều đó cho ngày mai và được phép nghênh đón bình minh. Etsuko muốn bố thí điều gì cho ngày mai? Đúng rồi, cô muốn bố thí hai đôi tất, một đôi màu xanh đậm, một đôi màu trà. Hai đôi tất tặng cho Saburo nhưng đối với Etsuko mà nói, đó là tất cả ngày mai. Giống như một người phụ nữ có lòng tin sâu sắc, Etsuko phát hiện ra ý nghĩa lạnh lẽo trống rỗng của hy vọng ấy. Cô bám vào hai sợi dây yếu đuối, bám vào hai sợi dây màu xanh đậm và màu trà, treo lủng lẳng giống như quả khinh khí cầu “ngày mai” ảm đạm, tối tăm, to lớn, không thể lý giải, đích đến là nơi đâu cũng không rõ. Việc không rõ ấy là gốc rễ hạnh phúc, là lý do để tồn tại của Etsuko.

Cho đến bây giờ, toàn thân Etsuko, bị bao quanh bởi cảm giác về ngón tay khô khốc, gân guốc, cứng queo của Yakichi. Qua giấc ngủ ngắn một, hai tiếng, cảm giác đó cũng không gột rửa được. Người phụ nữ bị một bộ hài cốt vuốt ve mơn trớn lại không thể chạy trốn khỏi sự vuốt ve ấy. Toàn thân Etsuko mong manh hơn cả lớp vỏ nhộng mà từ đó con bướm sắp thoát ra ngoài, khắp người như được sơn lên một lớp màu nước trong suốt không nhìn thấy được, trên lớp da thật còn lại một lớp da giả trong suốt và ẩm ướt.

Etsuko nhìn quanh khi đôi mắt đã dần quen với bóng tối. Yakichi không ngáy, cô nhìn vào cái gáy giống như một con chim bị vặt trụi lông của lão. Âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ đặt trên bàn, tiếng một con dế ở đâu đó quanh sàn nhà như vẽ lên đường nét của thế giới trong đêm nay. Nếu không như thế thì đêm nay cũng không phải thuộc thế giới này. Đêm tối dựa vào Etsuko, ném Etsuko vào đống bùng nhùng như ném một con ruồi, dồn cô vào nỗi sợ cứng ngắc.

Etsuko khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên một chút, cánh cửa khảm trai của chiếc kệ trang trí ánh lên ánh sáng màu xanh.

Hai mí mắt nặng nề, cô nhắm mắt lại. Kí ức quay trở về. Khoảng hơn nửa năm về trước, Etsuko vừa mới đến căn nhà này. Luôn ra ngoài đi tản bộ một mình, cô bị dân làng gọi là kẻ kỳ quặc. Chẳng thèm chú ý đến điều đó, Etsuko cứ đi tản bộ một mình như vậy. Từ lúc đó trở đi, dáng đi như bà bầu của cô bị người ta chú ý. Họ kháo nhau rằng dứt khoát là người đàn bà này có một quá khứ cực kì trụy lạc, đồi bại.

Từ đất nhà Sugimoto, qua một con sông, đại khái có thể nhìn thấy nghĩa trang Hattori. Nếu không phải là tiết Thanh Minh 10 thì rất hiếm khi thấy người đến tảo mộ. Mỗi khi chiều buông, trên tầng đồi của khu nghĩa trang rộng lớn, từng hàng bia mộ đá trắng sắp xếp đều đặn, có thể nhìn thấy những cái bóng xinh đẹp của từng tấm bia mộ in trên nền đất. Khung cảnh khu nghĩa địa trù phú, nhấp nhô được bao quanh bởi khu rừng trên ngọn đồi, rạng rỡ và tinh khiết. Từ xa cũng có thể thấy ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh trên nền thạch anh trắng của một ngôi mộ đá hoa cương.

Etsuko yêu cái không khí tĩnh lặng, trang nghiêm của con đường đi bộ rộng rãi xuyên qua khu mộ, yêu không gian rộng lớn trải rộng trên khu mộ đặc biệt này. Sự thanh tĩnh rực rỡ, trắng xóa, cùng với mùi cỏ, mùi của chồi non mới nhú, như muốn lột trần linh hồn cô hơn bất cứ lúc nào.

Bây giờ là mùa hái rau non và hoa dại. Etsuko vừa đi bộ trên con đường ven con suối vừa hái rau cúc tây và mộc tặc bỏ vào trong tay áo. Nước suối tràn vào một khoảnh đất, liếm vào đồng cỏ. Ở đó có rau cần nước. Trên con suối có một cây cầu, cắt ngang qua điểm cuối của đường cao tốc kéo dài liên tục từ Osaka đến trước cửa nghĩa trang. Etsuko đi trên con đường tản bộ hàng ngày, vòng quanh thảm cỏ hình tròn ở cổng vào nghĩa trang. Đây chẳng phải giống như thời gian chờ đợi thi hành án do phạm phải một tội lỗi nào đó hay sao?

Etsuko đi qua một đứa trẻ đang chơi trò ném bóng. Đi thêm chút nữa, từ trong hàng rào sắt ven con suối, xuất hiện một bãi cỏ vẫn chưa được người ta dựng mộ. Etsuko ngồi xuống, nhìn cậu thiếu niên đang nằm ngửa, đắm chìm vào trang sách giơ lên trước mặt. Đó là Saburo. Cậu cảm thấy có bóng người đổ tối khuôn mặt mình liền theo phản xạ bật nửa người lên.

“Cô chủ,” cậu nói.

Đúng lúc ấy, rất nhiều rau cúc tây và mộc tặc từ tay áo Etsuko rơi lên mặt cậu. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, biểu cảm trên gương mặt Saburo thay đổi. Đối với Etsuko mà nói, đó chính là hạnh phúc rạng rỡ, mát lịm giống như một phương trình đơn thuần có thể giải được một cách trọn vẹn nhất. Thực ra cậu nghĩ cỏ rơi trên mặt mình là trò đùa của Etsuko nên né tránh một cách hơi gay gắt. Sau đó từ biểu cảm của Etsuko, Saburo nhận ra sự việc chỉ là ngẫu nhiên, không phải cô cố ý trêu đùa, lập tức ánh mắt biểu hiện một lời xin lỗi vô cùng nghiêm túc. Rồi cậu gần như bò ra thảm cỏ giúp Etsuko nhặt hết những ngọn rau cúc tây đã rơi ra.

Etsuko chợt nhớ ra: sau đó tôi đã hỏi như thế này:

“Đang làm gì vậy?”

“Dạ thưa đọc sách ạ.”

Khuôn mặt đỏ hồng, cậu đưa ra một cuốn truyện kể lịch sử. Âm “ạ” ở đuôi câu khiến Etsuko nghĩ đến âm điệu tuân lệnh của quân nhân. Tuy vậy, năm nay cậu mới mười tám tuổi, chắc chắn là chưa từng làm quân nhân ngày nào. Người sinh ra ở Hiroshima như Saburo, bởi vì muốn bắt chước tiếng phổ thông nên mới có âm “ạ” như vậy.

Sau đó Saburo thành thật thú nhận, vào làng lấy bánh mì ở nơi cấp phát, trên đường trở về vừa mới chui vào chỗ này trốn việc để đọc sách thì bị Etsuko bắt gặp. Sự thú nhận này còn dễ thương hơn cả sự biện hộ. “Tôi không nói cho ai biết đâu.” Etsuko nói.

Cô nhớ đã hỏi về thiệt hại của vụ ném bom nguyên tử ở Hiroshima. Cậu trả lời rằng: nhà cách xa Hiroshima nên không có thiệt hại gì nhưng có một gia đình họ hàng bị chết cả nhà. Chỉ ngần đó thôi cũng đã cạn hết vấn đề để nói. Đối với tất cả những điều Etsuko muốn hỏi, hình như Saburo đều ngại ngùng.

Lần đầu tiên thấy Saburo, có vẻ cậu tầm hai mươi tuổi. Trên bãi cỏ ở nghĩa trang, khi tôi cứ như thế mà nhìn thì cậu ấy bao nhiêu tuổi tôi cũng không nhớ nữa. Mặc dù bấy giờ vẫn là mùa xuân, thế mà cậu ấy lại mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông đầy những mụn vá, phanh ngực, tay áo xắn lên. Chắc ống tay áo cũng rách không ít. Cậu ấy có cánh tay mà lũ con trai thành phố nếu chưa bước qua tuổi hai mươi lăm thì không thể nào có được, một đôi cánh tay thật đẹp đẽ. Và đôi cánh tay cháy nắng đã thuần thục ấy như thể cảm thấy ngượng ngùng với sự thuần thục của mình mà để đám lông màu vàng mọc lên dày đặc.

Không hiểu sao Etsuko lại nhìn Saburo bằng ánh mắt có phần hơi trách cứ. Ánh mắt ấy không giống với ánh mắt bình thường của Etsuko nhưng ngoài việc làm thế cô cũng chẳng biết làm gì khác. Cậu ấy đoán ra việc gì chăng? Chắc chắn là không. Cậu ấy chỉ biết rằng có một người phụ nữ phiền phức là vợ của một người khác đến sống trong nhà người chủ nhân phiền phức của cậu. Giọng của cậu là giọng mũi lắp bắp có chút u sầu, rõ ràng là giọng nói của một đứa trẻ. Bởi vì bản tính ít nói nên mỗi lời cậu nói ra đều nhát gừng, thế mà lại đầy sức nặng giống như cách người ta luôn muốn đặt niềm tin vào người có tính cách chất phác bẩm sinh.

Tuy nhiên, hôm sau gặp Saburo thì Etsuko có thể nhìn cậu mà trong lòng hoàn toàn dửng dưng. Tức là ánh mắt trách móc biến mất không dấu vết. Lại còn có thể cười.

Ừ nhỉ! Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Từ khi đến đây đã hơn một tháng, Yakichi cho Etsuko quần áo cũ để làm ruộng và một ít miếng vá quần. Yakichi rất bận, hôm đó làm việc đến tận khuya. Một giờ đêm khi công việc đã xong xuôi, Yakichi đến phòng Etsuko, lão khen sự nhiệt tình của cô, có thể vá quần áo thật khéo như thế, im lặng một lúc sau rồi lôi tẩu thuốc ra hút.

“Gần đây, ngủ ngon nhỉ?”

“Vâng, nơi này thật yên tĩnh, khác hẳn với Tokyo.”

“Không nói dối chứ?”

Yakichi nói một cách dồn dập, Etsuko phải thành thật trả lời.

“Thật ra thì gần đây rất khó ngủ, chắc là do xung quanh quá tĩnh lặng.”

“Điều đó thật tệ. Đáng lẽ không nên gọi về đây.”

Yakichi thêm vào lời phàn nàn của mình một chút vị đắng ngắt nghe có vẻ bề trên.

Khi Etsuko nhận lời đề nghị của Yakichi, quyết tâm về làng Maiden sống, nói chung cô cũng đoán ra những buổi đêm giống như thế này. Thế mà cô lại mong chờ điều đó. Sau khi chồng chết, Etsuko đã muốn chết theo giống như quả phụ Ấn Độ tuẫn tiết theo phu quân của mình. Ý nghĩ viển vông ấy rõ ràng là kì quặc. Không phải là chết theo chồng mà là tuẫn tiết vì ghen tuông. Hơn thế, thứ cô kì vọng không phải là một cái chết thông thường mà là một cái chết cực kì tốn thời gian, một cái chết từ từ, chầm chậm. Lẽ nào người có lòng ghen tuông sâu sắc như Etsuko mong có một đối tượng không hề e ngại cảm giác ghen tuông đó? Phải chăng phía sau sự thèm khát đáng khinh bỉ giống như truy tìm xác thối ấy là một thứ còn kinh khủng hơn thế, là một kiểu dục vọng độc chiếm đầy hân hoan đang ngọ nguậy.

Cái chết của chồng... Đó là một ngày cuối mùa thu. Cho đến bây giờ vẫn như thể nhìn thấy chiếc xe tang đứng đợi ở cửa sau bệnh viện chuyên điều trị bệnh truyền nhiễm. Người ta khiêng quan tài lên xe. Nước mắt đầm đìa. Mùi thơm, mùi nấm mốc, mùi của những xác chết khác trong hầm để xác, những bông hoa sen giả màu trắng uốn éo rợn người, vấy bẩn bởi màu nâu của bụi bặm, chiếc chiếu ngồi canh quan tài suốt đêm đã ẩm, chiếc giường đặt xác chết với lớp da bong tróc, bàn thờ có những bài vị liên tục được thay mới giống như một phòng chờ có những bệnh nhân đang đi ra đi vào, phu xe khiêng quan tài, leo lên bề mặt hơi nghiêng của tấm bê tông. Một gã phu xe đi giày nhà binh đóng phập chiếc đinh, âm thanh nghe như tiếng nghiến răng. Cánh cửa sau bệnh viện mở ra...

Etsuko không biết thứ ánh nắng nào cảm động và tràn trề hơn ánh nắng đột ngột chói chang lúc đó. Đầu tháng Mười một, xung quanh ngập nắng vàng. Nắng giống như suối nước nóng mờ ảo, tràn ra khắp nơi. Cửa sau của bệnh viện đối diện với thị trấn trong thung lũng yên bình, nơi đã bị khói lửa chiến tranh thiêu rụi. Con đê nằm nghiêng nghiêng bị bao trùm bởi cỏ dại chết cháy của tuyến đường sắt Trung tâm. Một nửa thị trấn đã được lấp đầy bởi những ngôi nhà xây và những ngôi nhà gỗ mới, nửa còn lại là tàn tích những đám cháy nay rơi vào sự xâm chiếm của cỏ dại, rác rưởi và xà bần. Ánh nắng tháng Mười một tràn đầy thị trấn. Bánh xe ô tô phản chiếc ánh nắng sáng lóa, bon bon chạy trên đường juken 11 . Đó không phải là toàn bộ. Từ bên trong đống đổ nát, thứ giống như mảnh vỡ của chai bia phản chiếu ánh sáng chói mắt. Trong từng dấu vết của ánh nắng, bóng chiếc quan tài đổ xuống người Etsuko giống như thác nước.

Xe tang nổ máy. Etsuko hạ rèm cửa rồi ngồi lên xe phía sau quan tài. Khi đến nhà hỏa táng, trong suy nghĩ của cô, dù là cái chết hay sự ghen tuông đều không còn tồn tại. Một chốc lát trước đây cô chỉ suy nghĩ về việc bị vô số tia nắng ập vào người. Trên đầu gối của tang phục, mang về bao nhiêu hoa cỏ mùa thu. Hoa cúc. Hoa đậu biếc. Hoa kết cánh. Còn có hoa cúc bướm ủ rũ sau một đêm dài mệt mỏi. Etsuko để mặc cho đầu gối của đồ tang bị lấm bẩn bởi phấn hoa màu vàng của loài hoa nào đó không biết tên.

Lúc chìm trong ánh nắng ấy, cô có cảm giác gì? Được giải thoát từ sự ghen tuông, từ những đêm dài hầu như không ngủ, từ những cơn sốt không rõ nguyên nhân của chồng, từ bệnh viện chuyên điều trị bệnh truyền nhiễm, từ những lời mê sảng ngớ ngẩn của chồng trong đêm thâu, từ mùi hôi thối, từ cái chết.

Phải chăng Etsuko cảm thấy ghen tuông hơn với sự tồn tại của những tia nắng chan hòa trên mặt đất này? Ghen tuông có lẽ nào là thói quen cảm xúc do trải qua thời gian dài cô độc của cô? Sự giải thoát này chắc chắn là cảm giác phủ nhận mới mẻ, giống như giải thoát bằng cách liên tục phủ nhận ngay cả chính bản thân mình. Con sư tử vừa thoát ra khỏi chuồng sẽ sở hữu thế giới rộng lớn hơn một con sư tử vốn dĩ tự do. Khi bị bắt giam, đối với nó chỉ có hai thế giới tồn tại. Một là thế giới trong chuồng, hai là thế giới bên ngoài chuồng. Nó được trả tự do. Nó rống lên sung sướng. Đả thương con người, ăn thịt con người. Rồi nó thực sự bất mãn. Thế giới thứ ba, cái thế giới không phải ở trong chuồng hay ngoài chuồng, thực sự không tồn tại.

Trái tim của Etsuko không thể cắt đứt dòng suy nghĩ đó. Cô chỉ còn biết thừa nhận.

Ở cửa sau bệnh viện, ánh nắng ôm lấy Etsuko, đó chắc chắn là sự lãng phí của ông trời dành cho mảnh đất này. Đối với cô, bóng tối trong chiếc xe tang thật dễ chịu. Trong quan tài, bởi xe rung lắc mà từng thứ một cũng chuyển động. Có phải đó là âm thanh chiếc tẩu thuốc yêu quý của chồng đang va vào ván quan tài? Đáng lẽ nên bọc lại bằng thứ gì đó. Từ bên ngoài tấm vải bọc quan tài màu trắng, Etsuko sờ tay lên chỗ phát ra âm thanh. Âm thanh biến mất giống như một tiếng thở khẽ khàng.

Etsuko vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, quảng trường ảm đạm bê tông bị bao quanh bởi khu nghỉ và một tòa nhà giống như một chiếc lò lớn. Bỗng thấy một chiếc xe tang khác đang đi phía trước giảm tốc độ. Đã đến nhà hỏa táng rồi.

Etsuko cố gắng nhớ lại khi đó mình đã nghĩ gì.

Tôi không phải đến nơi thiêu chồng. Tôi đến nơi thiêu đi sự ghen tuông của mình.

Nhưng dù có thiêu xác chồng thì sự ghen tuông của cô có cháy rụi được không? Sự ghen tuông giống như con virus bị chồng truyền cho. Thứ đó cưỡng đoạt xác thịt, cưỡng đoạt tinh thần, cưỡng đoạt xương cốt. Nếu thiêu cháy nó đi bản thân cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi theo chiếc quan tài vào sâu bên trong tòa nhà giống như cái lò thiêu kia.

Trước khi phát bệnh, ba ngày chồng không về nhà, anh đến công ty. Ryosuke không phải loại người vì ngoại tình mà có thể nghỉ việc. Anh cũng thường không chịu nổi việc quay trở về ngôi nhà có Etsuko đang chờ đợi. Một ngày năm lần Etsuko đến chỗ bốt điện thoại công cộng gần nhà, đứng đó lưỡng lự. Nếu gọi điện đến công ty, Ryosuke nhất định sẽ bắt máy. Trên điện thoại, anh sẽ không bao giờ dùng từ ngữ thô bạo. Nhưng những lời bao biện giống một con mèo vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, cố ý dùng giọng Osaka dỗ ngon dỗ ngọt, lời biện bạch giống như cách anh cẩn thận dụi tàn thuốc vào gạt tàn, chẳng phải sẽ làm tăng thêm sự khổ sở của Etsuko hay sao? Giá mà cô được nghe những lời thô bạo của anh. Nhìn qua thì tưởng người đàn ông to lớn hay nói những lời thô lỗ, thế mà Ryosuke lại là người có thể nói đi nói lại về những lời hẹn đáng vất vào sọt rác bằng giọng lưỡi tử tế khiến Etsuko không thể cự cãi được. Nếu mà phải nghe thêm một lần nữa, thà cố gắng không gọi điện thoại còn hơn.

“Có việc này thật khó nói nhưng mà buổi chiều gặp bạn cũ ở Ginza. Rủ đi chơi mạt chược. Anh ta làm trong Bộ Công thương nên không thể thờ ơ... Cái gì? Hôm nay có về. Hôm nay xong việc sẽ về luôn. Nhưng công việc đang ngập mặt kia kìa. Cơm tối à? Thế nào cũng được. Tùy em. Đến khi anh về ăn thêm cũng được. Thôi nhé, anh Kawaji ngồi bên cạnh điện thoại, đang nói không thể chịu nổi vợ chồng mình rồi. Hiểu rồi, hiểu rồi. Được rồi, gặp sau nhé.”

Gã công tử bột Ryosuke lại đang đứng giữa đám đồng nghiệp giả vờ hạnh phúc một cách thật vụng về. Etsuko đợi, cứ đợi mãi nhưng anh ta không về. Nếu anh ta có về cũng hiếm khi ngủ qua đêm ở nhà. Phải chăng cho dù một lần, Etsuko cũng nên trách mắng anh ta, kết tội anh ta? Cô chỉ ngước lên nhìn chồng mình bằng một đôi mắt buồn bã. Đôi mắt giống mắt một con chó cái, đôi mắt buồn bã vô ngôn, chọc giận Ryosuke. Sự đợi chờ của người vợ, tay của cô giống như đôi tay xin ăn của kẻ ăn mày, đôi mắt đó giống đôi mắt của ăn mày hơn là đôi mắt chờ chồng của người vợ. Cái đó còn bị Ryosuke nhồi thêm vào đầu cảm giác sợ hãi và buồn tẻ trong mối quan hệ vợ chồng vốn chỉ còn lại bản chất xấu xí sau khi tước bỏ hết những tiểu tiết đời thường. Anh ta thường quay tấm lưng ngoan cố, nói đúng ra là trì độn, giả vờ ngủ. Một đêm mùa hạ, trong lúc đang ngủ, Ryosuke bị vợ hôn lên người. Anh ta liền tát vợ. Vừa tặc lưỡi thì thầm giống như nói mê “không biết xấu hổ à?” vừa tát. Cái tát không cảm xúc giống như đập một con muỗi đậu trên cơ thể mình.

Từ đêm mùa hạ đó, người chồng bắt đầu xúi giục lòng ghen tuông của Etsuko nổi loạn, làm cho nó trở nên đầy khoái cảm. Etsuko nhìn thấy số lượng cà vạt lạ của chồng ngày càng tăng lên. Một buổi sáng nọ, anh ta gọi vợ đến trước gương nhờ thắt cà vạt giúp. Điều này khiến Etsuko vui đến mức bất an, ngón tay run rẩy, cà vạt thắt không được chỉn chu. Thắt xong cà vạt liền bị Ryosuke mất hứng, đuổi ra xa.

“Thế nào? Hoa văn đẹp không?”

“Không để ý đấy, đồ mới mua à?” Etsuko đáp.

“Gì vậy? Biểu cảm này là sao? Bây giờ nhận ra rồi đấy.”

“Cũng hợp mà.”

“Hợp nhỉ.”

Anh ta dường như cố tình hướng ánh mắt của vợ đến ngăn kéo bàn, nơi có chiếc khăn tay của một người phụ nữ khác. Chiếc khăn thấm đẫm mùi nước hoa rẻ tiền. Từ đó nhiều thứ ghê tởm hơn nữa tỏa ra thứ mùi tệ hại như mùi lá hẹ từ bên trong căn nhà.

Ảnh của người phụ nữ đó nằm trên bàn Ryosuke bị Etsuko dùng diêm đốt hết từng tấm một. Đấy là hành động nằm trong tính toán của Ryosuke. Khi trở về nhà, anh ta liền hỏi, đã làm gì với mấy tấm ảnh vậy? Etsuko một tay cầm thạch tín, một tay cầm cốc nước đầy. Anh ta gạt thuốc độc mà Etsuko muốn uống sang một bên, trong khoảnh khắc Etsuko ngã nhào lên trên tấm gương, bị mảnh gương vỡ cứa rách trán. Đêm đó chồng vuốt ve âu yếm cô mãnh liệt khiến cô không hiểu tại sao. Là sự mạnh bạo, sự nâng niu chỉ trong một đêm duy nhất? Là bức vẽ truyền thần rẻ tiền đang họa gương mặt của hạnh phúc?

Vào đêm Etsuko lần thứ hai quyết tâm uống thuốc độc, chồng về nhà. Sau đó trong vòng hai ngày, anh ta phát bệnh, sau hai tuần thì chết.

“Đầu đau quá, không thể chịu nổi cơn đau đầu này nữa,” cứ đứng ở cửa không bước vào nhà, Ryosuke nói.

Quyết tâm uống thuốc độc vừa lúc nãy còn dữ dội của Etsuko bị dao động. Cô nghĩ Ryosuke về nhà chẳng qua vì muốn dày vò cô. Việc người chồng luôn trong trạng thái cáu kỉnh trở về nhà lúc nào cũng là hạnh phúc với cô thì đêm nay hạnh phúc đó hoàn toàn không tồn tại. Bằng cảm giác lạnh lùng, cô kéo cửa ra, ngồi xuống trước lối vào tối tăm, cảm thấy kiêu hãnh khi nhìn xuống cơ thể đã bất động của Ryosuke. Lấy cái chết làm mồi nhử, lòng kiêu hãnh dần dần được đền bù, thế mà từ lúc nào không rõ, cái chết này không cuốn gói một cách nhẹ nhàng ra khỏi cõi lòng cô.

“Lại uống rượu à?”

Ryosuke nhìn vợ lắc đầu. Tự anh ta cũng không để ý rằng, trong đôi mắt anh ta nhìn lên vợ khi đó, ánh mắt giống như con chó van xin của người vợ mà lúc nào anh ta cũng khinh bỉ lại có thể lây nhiễm. Ryosuke bây giờ cũng đang dùng ánh mắt im lìm, nóng bỏng và khao khát giống như ánh mắt của một con vật để nhìn trân trối vào người chủ nuôi, cố gắng hỏi xem nguyên nhân căn bệnh đang phát ra trên cơ thể mình là gì. Anh ta cảm thấy bất an khi từng bộ phận trên cơ thể mình trở nên khó hiểu. Đây là bệnh nhưng bệnh thì không chỉ có thế này.

Từ đó trong vòng mười sáu ngày là thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của Etsuko. Chuyến trăng mật và cái chết của người chồng cùng với một điều gì đó trong khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này, có điểm gì giống nhau nhỉ? Etsuko cùng với chồng du lịch về miền đất chết. Giống như một chuyến du lịch trăng mật, chuyến đi này cũng đầy đau đớn bởi thứ dục vọng ngoan cố bất chấp sự khổ sở vì bị lạm dụng đến tận cùng cả thể chất và tinh thần. Trong lúc sốt cao nói mê sảng, người chồng nằm dài phanh ngực, bị tay nghề chuyên nghiệp của cái chết thuần phục, rên rỉ như một tân nương. Vài ngày sau, não bị chiếm đoạt, cười sằng sặc phô ra cái răng cửa bị máu từ lợi rỉ ra biến thành màu đất đỏ bẩn thỉu, liếc thấy cái lưỡi khô cong, đột nhiên phần thân trên bị đánh thức như đang tập một bài thể dục...

Chuyến du lịch trăng mật trước đây, tại căn phòng tầng hai của một khách sạn ở Atami, buổi sáng hôm sau đêm tân hôn, Ryosuke cũng cười như thế. Anh ta mở cửa sổ, nhìn xuống bãi cỏ dập dờn một cách chậm rãi. Gia đình người Đức cùng ở khách sạn, đem theo một con chó săn lớn. Đứa con trai năm, sáu tuổi nhà đó dắt chó ra ngoài đi dạo. Lúc đó con chó nhìn thấy cái bóng của con mèo đi ngang qua bụi rậm liền ầm ĩ đuổi theo. Đứa con trai quên cả việc thả xích trong tay liền bị kéo đi dập mông xuống bãi cỏ. Ryosuke nhìn xuống cảnh tượng đó, cười vui vẻ một cách rất ngây thơ. Anh ta cười sảng khoái phô cả răng. Etsuko chưa bao giờ nhìn thấy Ryosuke cười lớn tiếng như vậy.

Etsuko xỏ dép đi trong nhà, chạy về phía cửa sổ. Ánh nắng rực rỡ trên bãi cỏ, nhờ góc nghiêng khéo léo, ở cuối khu vườn nơi tiếp giáp với bãi biển, biển cũng trở nên rực rỡ. Hai người đi xuống sảnh. Trên giá treo tường có dán miếng giấy “Xin hãy tùy ý sử dụng”. Từng cuốn hướng dẫn du lịch nhiều màu sắc được để sẵn ở đó. Ryosuke tình cờ đi qua, liền tiện tay lấy một cuốn, trong lúc chờ ăn sáng, bên chiếc bàn cạnh cửa sổ hướng ra vườn, anh ta dùng giấy đó gấp nhanh một chiếc máy bay.

“Nhìn này,” Ryosuke nói.

Nói xong anh ta phi chiếc máy bay gấp bằng giấy của cuốn sách hướng dẫn du lịch về phía biển.

...

Thật là ngu ngốc.

Chắc đây là một trong bốn mươi tám tư thế làm tình khiến người phụ nữ biết thấu hiểu, yêu thích sự ngọt ngào của Ryosuke lên đỉnh. Những lúc trên giường, anh ta ngỡ rằng đã đưa vợ lên đỉnh bằng sự nghiêm túc. Cũng bằng sự nghiêm túc đó, anh ta ngỡ rằng mình đã lừa được người vợ mới cưới này. Cái gì là sự thật? Gia đình Etsuko vẫn còn tài sản. Sự giàu có truyền đời của gia đình chỉ có cha và chị gái, là con cháu danh tướng thời Chiến quốc, tài sản giống như một cục vón lại đầy ngoan cố. Chiến tranh kết thúc, thuế tài sản tăng, cha chết. Phần thừa kế của Etsuko chỉ là số chứng khoán ít ỏi đến mức đáng thương. Cho dù như thế đi nữa, buổi sáng trong khách sạn ở Atami, hai người họ hoàn toàn chỉ là hai con người. Bệnh sốt của Ryosuke lại đặt họ trở lại nơi cô độc chỉ có hai người như vậy. Etsuko không ngờ rằng, hạnh phúc lại trơ trẽn đến ghé thăm cô lần nữa, điều gì còn lại ở mọi ngóc ngách, thèm muốn điều gì, tận cùng của khoái lạc thấp hèn là cái gì. Mọi sự chăm sóc của cô dường như đều chịu sự giám sát dưới con mắt của người thứ ba nào đó.

Khám bệnh thương hàn thì cần thời gian. Một thời gian dài, Ryosuke cho rằng mình đang bị cúm thể nặng và dai dẳng. Những cơn đau đầu không thể chịu nổi liên tục hành hạ, không ngủ được, không thèm ăn. Bất chấp điều đó, hai triệu chứng đặc trưng của bệnh thương hàn giai đoạn đầu là thân nhiệt và nhịp tim biến đổi bất thường lại không hề xuất hiện. Hai ngày đầu tiên đau đầu, toàn thân mệt mỏi, không sốt. Hôm sau lần trở về nhà đó, Ryosuke xin nghỉ ở công ty.

Trong chuỗi ngày hiếm hoi ấy, Ryosuke như một đứa trẻ con đến nhà khác chơi, dọn dẹp nhà cửa một cách rất tử tế. Cảm giác bất an đáng ngờ sinh ra trong cơn mệt mỏi vì sốt. Etsuko mang cà phê đến căn phòng tám chiếu vốn dùng làm phòng sách của Ryosuke. Anh ta mặc nguyên áo khoác Kangasuri, giang chân tay theo hình chữ “đại”, cứ thế nằm đấy. Cắn vào môi nhiều lần giống như đang thử cảm giác ở môi. Môi không sưng lên thế mà cảm giác như thể đang sưng. Anh ta nhìn Etsuko bước vào rồi nói.

“Không cần cà phê.”

Thấy cô vẫn ngập ngừng, anh ta liền nói bồi thêm.

“Nới giúp cái nút thắt trên đai áo trước đi, cứng không chịu nổi. Tự mình làm thì hơi khó khăn.”

Từ rất lâu rồi, Ryosuke không thích Etsuko chạm vào người mình. Thậm chí kể cả việc mặc giúp áo com-lê, anh ta cũng không thích vợ làm. Hôm nay anh ta làm sao thế nhỉ? Etsuko đặt cốc cà phê lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Ryosuke.

“Làm cái gì vậy? Làm giống như gái massage đi.”

Ryosuke đã nói như thế. Etsuko luồn tay xuống phần dưới cơ thể chồng, lần mò tìm chỗ nút thắt vụng về của chiếc đai vặn xoắn. Ryosuke không nhấc người lên. Phần thân mình nặng nề đó đè hết trọng lượng lên cánh tay gầy yếu của Etsuko. Cổ tay cô đau đớn. Tuy đau nhưng vẫn tiếc nuối khi việc này chỉ có thể làm trong vài giây ngắn ngủi.

“Thế này chắc được rồi ạ. Bây giờ thì đi ngủ được rồi phải không ạ? Lên giường ngủ chắc sẽ tốt hơn.”

“Bớt căng thẳng đi. Buộc như thế này thoải mái thật.”

“Có sốt không?”

“Cũng giống lúc nãy, nhiệt độ bình thường.”

Lúc này, Etsuko bỗng nhiên dám làm cả những việc ngay cả bản thân cũng không ngờ tới. Cô hôn lên trán chồng, lấy môi mình đo nhiệt độ. Ryosuke im lặng. Ẩn trong mí mắt đang nhắm chặt là con mắt lờ đờ chuyển động. Da trán của anh ta thô ráp, bẩn thỉu và bóng dầu... Đúng rồi, chẳng mấy chốc dấu hiệu của bệnh thương hàn sẽ ập đến thiêu đốt cái trán này, làm nó khô đét vì mất đi bản năng vã mồ hôi, trở thành một cái trán vất đi... chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành một cái trán của người chết không còn sinh khí.

Đêm hôm sau, Ryosuke tự nhiên sốt đến 39°8. Hết kêu đau hông lại kêu đau đầu. Liên tục tìm kiếm chỗ lạnh trên gối để di chuyển đầu đến đó, trên vỏ gối bám đầy gàu và dầu tóc. Đêm đó, Etsuko thay cho anh ta một chiếc gối nước. Bởi vì chỉ có thể ăn đồ lỏng một cách khó khăn nên Etsuko ép nước táo cho chồng uống. Ngày hôm sau bác sĩ đến khám tại nhà, vẫn chỉ nói là bị cảm mạo đơn giản.

Cứ như vậy, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chồng quay về với mình, ở ngay trước mắt mình. Giống như khi vừa lội xuống nước, nhìn thấy một vật trôi nổi đến trước đầu gối mình, tôi cúi gập người, kiểm tra chỗ da thịt đau đớn khủng khiếp đó một cách cẩn thận. Giống như người vợ của ngư dân, ngày ngày đi ra bờ biển, một mình chờ đợi người chồng. Và cuối cùng thì nhìn thấy một xác chết dạt vào chìm trong rìa nước bên bờ đá của vịnh biển. Cái xác đó vẫn còn hơi thở. Tôi có nên ngay lập tức lao vào trong nước kéo nó lên không? Không, tôi đã không làm thế. Bằng sự nhiệt tình, bằng cảm xúc mãnh liệt và sự nỗ lực ngày đêm không mệt mỏi, tôi chỉ cúi xuống thật gần phía trên mặt nước. Cứ thế tôi canh chừng cái xác vẫn còn hơi thở ấy, cho đến khi nó hoàn toàn chìm nghỉm, không thể rên rỉ, gào thét thêm một lần nào nữa, cũng không còn thấy hơi thở nóng hổi bay lên. Tôi đã hiểu rồi. Nếu được hồi sinh, vật trôi nổi này ngay lập tức sẽ vất bỏ tôi, lại theo thủy triều đi ra phía biển xa vô tận, không bao giờ quay lại.

Sự chăm sóc của tôi lúc chồng đau ốm chẳng có cảm xúc gì, nhưng ai biết điều đó chứ. Nước mắt của tôi trong lúc chồng hấp hối chỉ là nước mắt từ biệt với cảm xúc mãnh liệt thiêu đốt từng khoảng khắc của riêng tôi, nhưng cũng chẳng ai biết được đâu.

Etsuko nhớ là đã đặt chồng nằm vào trong chiếc xe thuê, đi đến phòng khám nội khoa của Tiến sĩ Koishigawa vốn là người quen của chồng, rồi nhập viện. Vào ngày thứ ba sau khi nhập viện, người phụ nữ trong những bức ảnh kia đến thăm, Etsuko đã cãi vã kịch liệt với cô ta. Tại sao cô ta lại đánh hơi được chỗ này? Có phải nghe từ đồng nghiệp cùng công ty hôm trước đã đến viện thăm không nhỉ! Đồng nghiệp chắc chắn là không biết gì. Hoặc bọn đàn bà này mũi thính như mũi chó, đánh hơi được mùi bệnh viện không biết chừng... Lại thêm một người phụ nữ nữa đến. Sau đó lại có một người phụ nữ thứ ba đến. Rồi lại thêm một người nữa đến. Có lúc hai người phụ nữ chạm mặt nhau, nhìn nhau bằng đôi mắt khinh bỉ rồi họ bỏ đi. Etsuko không muốn bất cứ ai đến phá đám hòn đảo hoang nơi chỉ có cô và chồng. Cô cũng đã đánh điện về làng Maiden báo tin chồng hấp hối, hiện chỉ còn chút hơi tàn. Ngày xác định được bệnh của chồng, trong kí ức của Etsuko đó là ngày cực kì vui vẻ. Do là phòng khám nên tầng hai chỉ có ba phòng. Phía cuối dãy hành lang chính là một cửa sổ. Từ chiếc cửa sổ nhạt nhẽo này có thể nhìn xuống thị trấn vô vị phía dưới. Hành lang nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Etsuko yêu thứ mùi này. Mỗi khi chồng ngủ được một lúc, cô lại đi đi lại lại ngoài hành lang, lấy hết sức hít thật đầy lồng ngực thứ mùi đó. Mùi của dung dịch khử trùng này còn khiến cô yêu thích hơn cả khí trời bên ngoài cửa sổ. Tác dụng của thứ thuốc gột rửa đi cái chết và bệnh tật, không phải là dấu hiệu của cái chết mà có lẽ chính là dấu hiệu của sự sống. Đây chính là mùi của sự sống. Thứ mùi đặc trưng mang theo sự tàn nhẫn và quyết liệt ấy gây ra kích thích đầy khoái cảm trong khoang mũi cô, như thể đang hít vào một cơn gió buổi sớm.

Etsuko ngồi xuống bên cạnh người chồng loay hoay khổ sở với cái thân xác như đang tìm cửa ra trong căn phòng bị nhiệt độ phong kín. Đã mười ngày sốt liên tục bốn mươi độ. Giống như tuyển thủ marathon sắp chạy đến gần vạch đích, Ryosuke thở hổn hển, cánh mũi phập phồng. Sự tồn tại của anh ta trên giường đang biến thành một kiểu vận động bằng cách miệt mài chạy về phía Etsuko, còn cô thì cất tiếng động viên.

“Chỉ một chút, một chút nữa thôi.”

Mắt của Ryosuke chậm chạp mở ra, đầu ngón tay của anh ta muốn cắt miếng băng, những ngón tay giờ như cọng cỏ đã bị nhiệt độ hong khô cong, nắm chặt viền chăn như thể bị mùi của con súc vật đang ngủ trên đồng cỏ khô ấy làm cho nghẹt thở. Buổi sáng, Viện trưởng đến khám bệnh, phanh ngực chồng ra. Bộ ngực phập phồng điên cuồng đang cố gắng thở, chạm vào làn da thì có cảm giác nóng hổi giống như chạm ngón tay vào nước nóng phun lên từ lòng đất. Bệnh này không phải càng lúc càng nặng hay sao? Khi Viện trưởng đưa chiếc ống nghe bằng ngà voi áp vào ngực Ryosuke. Áp lực của thứ ngà voi ố vàng đó in dấu trên da làm nổi lên những vết lốm đốm trắng, khắp nơi trên da như bị mạch máu chảy đến tấn công, hiện những vết màu hoa hồng mờ và nhỏ. Etsuko hỏi:

“Cái này là cái gì vậy ạ?”

“Cái này...” Viện trưởng nói bằng chất giọng ồm ồm, ngược lại chứa đựng sự thân thiết của một người bạn, với bộ dạng cố gắng giải thích cho Etsuko hiểu, ông nói:

“Chứng hồng ban, hồng là hoa hồng ấy, ban là phát ban. Sau đó thì...”

Sau khi khám xong, Viện trưởng dẫn Etsuko ra bên ngoài cửa, nói chuyện thẳng thắn hơn.

“Bệnh thương hàn đấy. Đúng là thương hàn không sai được. Kết quả kiểm tra máu cũng cho thấy thế. Anh Ryosuke bị nhiễm bệnh ở đâu nhỉ? Anh ấy có nói trong lúc công tác phải uống nước giếng, chẳng lẽ đấy là lý do?... Không sao đâu, chỉ cần tim không sao thì không sao đâu. Hôm nay làm thủ tục, ngày mai chuyển đến bệnh viện chuyên khoa thôi. Ở đây cả thiết bị và phòng cách ly đều không có.”

Tiến sĩ vừa gõ ngón tay gân guốc vào bức tường có dán quy định phòng cháy vừa ngán ngẩm chờ đợi việc người phụ nữ mệt mỏi vì chăm sóc chồng đến mức mắt thâm quầng này lên tiếng cầu xin một điều gì đó.

“Bác sĩ, xin bác sĩ, đừng bắt chồng tôi chuyển đi, cứ ở đây được không ạ. Bệnh đến mức này nếu di chuyển chắc chắn sẽ chết mất. Không có gì quan trọng bằng sinh mạng con người đâu. Bác sĩ. Đừng bắt chồng tôi chuyển đến bệnh viện truyền nhiễm. Chuyển đến bệnh viện đại học có được không? Bác sĩ...”

Sự cầu xin ai oán như thế rỉ ra từ miệng Etsuko, Tiến sĩ tiếp tục chờ đợi xem cô sẽ nói gì tiếp theo bằng sự hiếu kì.

Mặc dù vậy, Etsuko im lặng.

“Cô đã mệt rồi,” Tiến sĩ nói thay cho lời kết thúc câu chuyện.

“Không sao ạ,” Etsuko tỏ ra bộ dạng kiên cường.

Etsuko không sợ bị lây bệnh. (Nói đến lý do không bị lây bệnh, cô cũng cho rằng chỉ một lý do duy nhất này là đủ). Cô quay lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh chồng tiếp tục đan len. Mùa đông sắp đến, cô đang đan cho chồng một chiếc áo len. Căn phòng này buổi sáng rất lạnh. Cô cởi dép xỏ ngón ở một bên chân, bằng mu bàn chân đi tất bên chân đó cọ vào mu bàn chân của chân bên kia.

“Đúng rồi, đã chẩn đoán được chính xác bệnh rồi à?”

Ryosuke thở hắt ra, bằng giọng điệu giống như đứa bé đang kinh hãi muốn nói điều gì đó, chỉ nghe thấy anh ta nói như thế.

“Ừ!”

Etsuko đứng lên làm ẩm miếng bông hay dùng để thấm nước vào chỗ môi nứt nẻ, xước xát vì sốt của chồng. Nhưng cô không làm thế mà cọ má vào má chồng. Cái má toàn là râu trên khuôn mặt bệnh tật giống như cát nóng bên bờ biển, thiêu đốt má của cô.

“Không sao đâu, chắc chắn Etsuko sẽ chữa cho. Đừng có lo. Khi anh chết thì em cũng chết thôi.” (Lời thề dối trá này chẳng phải ai cũng nhận ra hay sao? Cho dù có người thứ ba hay là thần thánh chứng kiến đi nữa cũng chẳng làm cho ai tin được). Nhưng mà, việc như thế nhất quyết không thể xảy ra đâu. Anh chắc chắn sẽ khỏi bệnh.”

Etsuko điên cuồng hôn lên đôi môi nứt nẻ bật máu của người chồng đang nổi giận. Đôi môi đang phả khí nóng liên tục giống như khí nóng ở núi lửa bốc lên. Đôi môi của Etsuko giống như hoa hồng nhiều gai nhọn, bị thấm máu từ môi chồng rỉ ra. Ryosuke ngước lên nhìn vợ mình.

Xoay nắm vặn đã được bọc băng gạc, hé mở cửa, bằng một linh cảm nào đó, Etsuko lách người ra ngoài. Trong chiếc bóng của khung cửa đổ xuống sàn, nữ y tá nhìn thấy cô liền gọi lại. Rồi họ đi xuống sảnh. Đứng bên cạnh cửa sổ, một người mặc váy dài, khoác một chiếc áo choàng ngắn, chính là người phụ nữ trong mấy tấm ảnh của chồng. Nhìn qua thì giống con lai. Một hàm răng hết sức duyên dáng. Cánh mũi nhìn thẳng giống hình cánh chim. Giấy dầu bọc bó hoa cô ta mang theo dính lên móng tay sơn màu hồng rực. Lúc cô ta quay người lại, chân day trên nền nhà như một con vật đang chạy thì đứng khựng lại bằng hai chân sau. Tuổi tác chắc tầm bốn mươi. Giống như bị tuổi tác phục kích, ở đuôi mắt đột nhiên hiện ra vài nếp nhăn nhỏ. Lúc nhìn kỹ ra mới thấy chỉ tầm hai nhăm, hai sáu tuổi.

“Xin chào,” cô ta nói.

Âm điệu nhỏ, không phát hiện ra là giọng nói vùng nào. Etsuko nhìn ra suy nghĩ của bọn đàn ông ngu xuẩn, rằng ở cô có sự khó hiểu của một người phụ nữ hiếm có. Đó chính là người phụ nữ tự làm khổ bản thân mình. Đối với Etsuko, sự khổ đau, bản chất của sự khổ đau khiến ý nghĩ tà ác trở nên rất khó phát tác. Sự đau khổ của Etsuko, cùng với bản chất của sự đau khổ ấy, ngày ngày phình to ra một cách chẳng dây mơ rễ má gì. (Nói một cách không bình thường, nhưng mà) bây giờ nó đã trở thành một thứ còn độc đáo hơn thế nữa. Người phụ nữ này là một chiếc răng sâu đã bị nhổ. Đã không còn đau đớn gì. Giống như chữa bệnh bằng cách xóa đi lớp giả trang, lần đầu tiên người bệnh đối diện thẳng thắn với căn bệnh sắp giết chết mình. Thay vì nghĩ rằng người phụ nữ này là nguyên nhân sự đau khổ của mình thì ngược lại, Etsuko chỉ có thể nghĩ ra những suy nghĩ hèn yếu, coi nhẹ bản thân.

Người phụ nữ đưa ra danh thiếp có ghi một cái tên đàn ông, nói rằng thay mặt chồng đến thăm người ốm. Trên danh thiếp chính là tên giám đốc công ty chồng. Etsuko nói rằng, không thể đưa vào gặp và phòng bệnh hiện đang bị cách ly. Sự u ám ở mi tâm người phụ nữ hiện ra.

“Tôi chỉ muốn gặp mặt, nhìn qua tình trạng anh nhà để nói lại với chồng tôi thôi ạ.”

“Chồng tôi bây giờ đang ở tình trạng không ai có thể gặp được.”

“Nhưng mà phải cho gặp thì tôi mới có cái mà nói lại với chồng tôi chứ.”

“Vậy bảo chồng cô đến đây gặp thì tốt hơn đấy.”

“Chồng tôi thì được, tại sao tôi thì không được? Đừng nói chuyện vô lý kiểu đó có được không? Cô nói chuyện như là đang nghi ngờ gì tôi vậy.”

“Vậy thì cô có thể nói với chồng cô rằng bất cứ ai cũng bị từ chối gặp, đã hài lòng chưa?”

“Cách nói năng thật là kì cục. Cô là vợ đúng không? Là vợ của anh Ryosuke?”

“Ngoài tôi ra chẳng có người đàn bà nào được gọi Ryosuke là chồng cả.”

“Hãy thôi nói năng kiểu đó đi, vì tôi đã xin cô, vậy nên hãy cho tôi gặp một lần. Tôi xin cô đấy. Cái này, đồ chẳng đáng gì nhưng hãy trang trí lên gối của anh ấy.”

“Cảm ơn.”

“Cuối cùng cô có thể cho tôi gặp một lần không, tình trạng thế nào rồi, có đáng lo ngại không?”

“Sống hay chết vẫn còn chưa biết được.”

Lúc đó Etsuko nở nụ cười nhạo báng. Người phụ nữ quên cả cách cư xử lễ độ, nói năng trở nên hống hách.

“Vậy thì tốt, tôi sẽ tự vào thăm mà không cần ai đồng ý hết.”

“Xin mời, ở đằng đó, không sợ thì cứ từ từ mà đi,” Etsuko vừa quay đầu vừa nói.

“Cô có biết bệnh của chồng tôi là gì không?”

“Không!”

“Là thương hàn đấy.”

Người phụ nữ đứng khựng lại, mặt biến sắc.

“Thương hàn sao?”

Cô ta lẩm bẩm như thế. Một ả đàn bà ngu si. Phản ứng kinh ngạc giống như một quý bà cầu xin sự trường thọ khi nghe thấy bệnh lao phổi. Nếu là người đàn bà này có khi còn đưa thánh giá lên trước ngực cầu xin. Một mụ me tây! Còn do dự điều gì nữa? Etsuko mở cửa một cách đầy hoan nghênh, phản ứng này có vẻ nằm ngoài dự tính của người phụ nữ, Etsuko rất vui vẻ. Hơn thế nữa, Etsuko còn mời người phụ nữ ngồi xuống cạnh cái ghế ở đầu giường chồng mình.

Người phụ nữ bồn chồn đi vào phòng bệnh. Nhìn thấy sự kinh sợ của cô ta với chồng mình làm Etsuko cảm thấy hả hê.

Cô ta cởi áo khoác ngoài ra, lúng túng ở chỗ giá treo đồ giống như thể nơi đó dính đầy vi trùng, cực kì nguy hiểm. Nếu đưa đến tay Etsuko cũng rất nguy hiểm. Chẳng phải Etsuko vẫn giúp chồng đi vệ sinh hằng ngày bằng đôi tay ấy sao? Vậy thì không cởi ra là tốt nhất, cô ta vẫn mặc nguyên áo khoác như cũ. Sau đó, cô ta kéo chiếc ghế ra xa rồi mới ngồi xuống.

Etsuko đọc cái tên trên danh thiếp cho chồng nghe. Ryosuke sau khi nhìn người phụ nữ thì im lặng. Cô ta vắt tréo chân vào nhau, khuôn mặt trở nên xanh xao, cũng không lên tiếng.

Etsuko từ phía sau người phụ nữ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của chồng. Cô đứng đó như một nữ y tá. Sự bất an làm cô cảm thấy ngột ngạt. Nếu chồng không yêu người phụ nữ này một chút nào thì làm sao đây? Sự đau khổ của tôi, tất cả đều trở thành vô ích. Chồng và tôi, chẳng khác gì đã cùng diễn một trò hề rỗng tuếch tự làm khổ nhau. Ở đó, kí ức của tôi biến thành một sới vật, có gã Sumo tự vật nhau với chính mình, cô đơn và trống rỗng. Bây giờ, nếu không nhìn ra một chút tình yêu với người phụ nữ này trong mắt chồng thì tôi cũng không thể sống tiếp được. Không chừng, chồng đã không còn yêu người phụ nữ này cũng như ba người phụ nữ mà tôi đã từ chối cho gặp mặt, trời ơi, cho đến bây giờ, kết cục như thế thật là đáng sợ.

Ryosuke cứ ngước nhìn lên trên như vậy, khẽ ngọ nguậy bên trong chiếc chăn lông vũ. Chiếc chăn như sắp rơi xuống. Bởi vì Ryosuke di chuyển đầu gối nên chiếc chăn tuột dần khỏi giường. Người phụ nữ co đầu gối lại có vẻ sợ hãi. Tay cũng không đưa ra. Etsuko phải nhón chân, kéo chăn lên đắp lại cho chồng.

Trong một vài giây, Ryosuke nhìn về phía người phụ nữ. Lúc đó, Etsuko đang kéo chăn nên không thể nhìn thấy biểu hiện ấy. Nhưng trực giác của cô cho biết khi đó chồng và người phụ nữ đó đã nháy mắt với nhau. Cái nháy mắt khinh miệt Etsuko... Kẻ ốm bệnh liên tục sốt cao ấy đã nhíu mày, cười mỉa và nháy mắt với người phụ nữ kia. Hơn cả trực giác, lúc đó Etsuko đã nhìn thấy chuyển động cơ mặt của chồng từ phía sau. Cô nhìn ra, rồi bằng một cảm giác giải tỏa thông thường cô đã lấy lại được sự an tâm mà không phải ai cũng hiểu nổi.

“Anh chắc sẽ không sao đâu. Một trái tim khỏe mạnh như thế có thể khiến mọi thứ phải đầu hàng,” người phụ nữ nói bằng giọng điệu thành thật.

Ryosuke nở một nụ cười hiền lành, cơ mặt chuyển động trên cái má đầy râu. (Nụ cười đó, Etsuko có lẽ chưa từng nhìn thấy trên mặt anh ta một lần nào), vừa thở hắt ra vừa nói.

“Bệnh này, thật tiếc vì em không nhiễm bệnh. Nếu là em, chắc sẽ kiên nhẫn hơn anh.”

“Chà, thẳng thừng nhỉ?”

Người phụ nữ lần đầu tiên nhìn về phía Etsuko rồi cười.

“Anh thì chả kiên nhẫn chút nào.” Ryosuke nặng nề nói. Rồi trầm mặc tỏ vẻ bất hạnh. Người phụ nữ đột nhiên cười rộ lên giống như tiếng một con chim nhỏ hót líu lo. Sau đó một vài phút cô ta ra về.

Tối hôm đó chồng phát bệnh ở não. Trực khuẩn thương hàn đã ăn vào não rồi.

Nghe thấy tiếng radio lớn phát ra từ phòng chờ tầng dưới. Một điệu jazz om sòm.

“Không thể chịu nổi. Có người bệnh nặng như thế này thế mà mở radio một cách lố lăng như vậy...”

Ryosuke vừa kêu đau đầu vừa nói một cách khó nhọc. Bóng đèn được che lại một nửa bằng khăn gói đồ giống như sợ bệnh nhân chói mắt. Etsuko đã đứng lên ghế, không cần nhờ y tá giúp đỡ mà tự mình buộc chiếc khăn gói đồ bằng vải xô lên. Ánh sáng không xuyên qua được lớp vải in vào mặt Ryosuke một cái bóng ốm yếu màu cỏ úa. Trong cái bóng này là đôi mắt xung huyết của anh ta đang ầng ậng nước mắt căm phẫn.

“Em sẽ xuống dưới bảo họ tắt nó đi cho.”

Etsuko nói như thế rồi đặt đồ đang đan dở xuống, đứng lên đi ra phía cửa. Sau lưng cô tiếng gầm phát ra.

Tiếng gầm như tiếng của một con thú bị dẫm đạp. Lúc Etsuko quay đầu lại thì Ryosuke đã nhổm phần thân trên dậy, bóp mạnh vào chăn bằng hai tay giống như một hài nhi, trong mắt, đôi con ngươi giật giật nhìn chằm chằm ra phía cửa.

Người y tá nghe thấy tiếng gầm liền đến phòng bệnh, thúc giục Etsuko thu dọn chiếc ghế gấp, rồi giúp một tay đỡ Ryosuke nằm xuống, đút hai tay anh ta vào trong chăn. Trong lúc ấy, bệnh nhân vừa kêu gào vừa cố gắng nhổm lên. Chỉ một lúc sau, con ngươi lại đảo qua đảo lại, gọi ầm ĩ:

“Etsuko, Etsuko.”

Khi nghe anh ta gọi tên, Etsuko như đọc được suy nghĩ trong sâu thẳm tâm hồn mình, trong bao nhiêu cái tên có thể gọi, anh ta đã gọi cái tên này mà ngay chính bản thân anh ta cũng không ý thức được. Hẳn là chồng cô có một tín niệm kì quặc rằng nếu gọi cái tên này chính là đang tuân thủ một quy tắc, cô bắt anh ta phải nói ra điều đó.

“Nói lại một lần nữa đi.”

Người y tá đi thông báo với Tiến sĩ nên đã không còn ở trong phòng. Etsuko dựa vào ngực Ryosuke, vừa lắc ngực anh ta một cách bạo liệt vừa nói. Ryosuke thở hổn hển, lại gọi tiếp.

“Etsuko, Etsuko.”

Đêm khuya hôm đó, Ryosuke vừa hét lên những từ ngữ không đầu không cuối, “Đen ngòm... Đen ngòm... Đen ngòm... Đen ngòm”, vừa phi từ trên giường xuống, gạt đổ hết chai thuốc và ấm nước ở trên bàn. Rồi anh ta đi bằng chân trần trên những mảnh thủy tinh rơi tán loạn ở dưới nền nhà. Bàn chân nhuốm máu. Người trong bệnh viện chạy đến, ba người đàn ông mới trấn áp được anh ta.

Hôm sau, Ryosuke được tiêm thuốc an thần, rồi được chuyển bằng cáng lên xe cứu thương. Cơ thể hơn sáu mươi kilogram của anh ta không hề nhẹ chút nào. Thêm vào đó, trời mưa từ sáng đến giờ nên đoạn từ sảnh bệnh viện ra đến cửa, Etsuko phải cầm ô chạy theo che cho anh ta.

Bệnh viện chuyên điều trị bệnh truyền nhiễm... Trong cơn mưa, chỗ cái bóng của cầu vượt đường bộ in xuống mặt đường lỗ chỗ ổ gà có một tòa nhà buồn thảm. Khi đó, Etsuko đã nhìn tòa nhà ấy bằng một niềm hân hoan như thế nào nhỉ? Một nơi lý tưởng đúng như Etsuko mơ ước để bắt đầu cuộc sống như trên hoang đảo chỉ có cô và chồng. Dù là ai cũng không thể tìm thấy rồi đuổi theo họ đến nơi này. Ai cũng không thể xâm nhập vào nơi này. Bên trong chỉ có những người đang chiến đấu với vi khuẩn truyền nhiễm, lấy đó làm lý do tồn tại duy nhất. Chấp nhận sự triền miên của sinh mạng, chấp nhận việc không phải e ngại con mắt soi mói thô bỉ, điên cuồng của người đời. Nói mê sảng, tiểu tiện không kiểm soát, đại tiện ra máu, những bãi nôn, mùi xú uế... Những thứ đó lan tràn. Những thứ đó là sự xác nhận của những sinh mạng thô lỗ, vô đạo đức đang cầu xin từng giây một. Giống như gã con buôn hô to đại hạ giá ở chợ rau, không khí nơi này tràn ngập lời kêu gọi “còn sống, còn sống” từng khắc từng khắc vang vọng khắp nơi. Sinh mạng bỏ đi và nhặt lại, xuất phát và đến nơi, vội vàng ở bến đỗ nơi chiếc xe nhả hành khách cũ xuống và bốc hành khách mới lên. Đám đông di chuyển đó phải công nhận, phải gánh vác một hình thái rõ ràng của sự tồn tại mang tên bệnh truyền nhiễm. Ở đó giá trị sinh mạng của con người và vi khuẩn gần như tiệm cận, người bệnh, hộ lý cũng hóa thân thành vi khuẩn... Hóa thân thành những sinh mệnh không mục đích. Ở đó, để được thừa nhận, sinh mạng chỉ còn cách cố gắng tồn tại, bởi vậy mà không thể có chỗ cho những dục vọng phiền phức tồn tại. Ở đó, hạnh phúc đang thống trị. Như thể thứ đồ ăn rất dễ bị thối rữa, hạnh phúc đã thối rữa hoàn toàn, không thể ăn được nữa.

Etsuko đã sống bên trong cái chết và mùi thối rữa này giống như một sự thèm muốn. Cô nhìn thấy chồng liên tục tiểu tiện không kiểm soát, ngay ngày hôm sau khi nhập viện đã đại tiện ra máu. Chứng xuất huyết dạ dày đáng lo ngại đã phát ra.

Liên tục những ngày sốt cao thế mà cơ thể anh ta không gầy đi, cũng không trở nên xanh xao. Trên chiếc giường bệnh viện khô cứng, bần hàn, cái cơ thể nhẵn mịn, ửng hồng của anh ta đầy đặn giống như một đứa trẻ sơ sinh. Không chút khí lực hung bạo. Bằng sự ủ dột, lúc thì lấy hai tay ôm bụng lúc thì xoa lên ngực bằng cả bàn tay. Xòe ngón tay ra trước mũi một cách vụng về, rồi ngửi mùi đó.

Nếu nói như thế... sự tồn tại của Etsuko đã trở thành một ánh mắt, một cái nhìn chằm chằm. Ngay cả việc nhắm đôi mắt đó lại cũng quên mất, giống như cửa sổ không có sự đề phòng mưa gió dội vào. Mấy người y tá cũng bất ngờ khi nhìn sự chăm sóc nhiệt tình của cô. Ở bên cạnh một người bệnh cởi trần đầy mùi khai của nước tiểu, vậy mà Etsuko một ngày chỉ ngủ một, hai tiếng tử tế. Lúc ngủ vừa nghe chồng gọi tên mình vừa nằm mơ bị kéo vào vực nước sâu không đáy. Giật mình bừng tỉnh.

Bác sĩ đề nghị truyền máu như phương pháp cuối cùng. Sử dụng đến phương pháp không có tác dụng gì như thế là một cách gián tiếp khẳng định mọi hi vọng đã tiêu tan. Kết quả sau khi truyền máu, Ryosuke trở nên trấn tĩnh hơn, ngủ liên tục. Y tá đưa hóa đơn thanh toán đến. Etsuko liền đi xuống dưới sảnh.

Một thiếu niên đội mũ lưỡi trai, sắc mặc rất xấu đang đứng chờ ở đó. Thiếu niên nhìn cô, im lặng bỏ mũ xuống rồi chào hỏi. Trên đầu thiếu niên, gần tai trái bị mất một mảng tóc. Mắt lé kim. Một cái mũi rất ít thịt.

“Là cậu à?” Etsuko hỏi.

Thiếu niên mân mê cái mũ, dùng chân trái chà xuống tấm lát sàn, giống như đang vẽ một hình tròn nhưng không trả lời.

“Cái này nhỉ?”

Etsuko vừa nói tiếp vừa đưa tờ hóa đơn thanh toán ra, thiếu niên gật đầu.

Sau khi nhận được tiền, thiếu niên nhanh chóng rời đi, nhìn theo bóng lưng của chiếc áo khoác bẩn thỉu, Etsuko nghĩ đến việc dòng máu bây giờ đang chảy trong cơ thể Ryosuke chính là máu của thiếu niên này. Điều đó chẳng ích lợi gì. Nếu ép một người đàn ông thừa thãi máu phải bán máu thì cũng tốt. Bán máu của một đứa trẻ như thế thực là tội ác. Một người đàn ông thừa máu? Ngẫu nhiên Etsuko nghĩ đến Ryosuke đang nằm trên giường bệnh. Nếu có thể bán thứ máu đầy vi khuẩn và quá nhiều của Ryosuke thì tốt. Nếu máu đó có thể bán được cho bọn người bình thường, khỏe mạnh thì tốt. Ryosuke sẽ khỏe trở lại, còn lũ người khỏe mạnh kia sẽ trở nên ốm yếu. Rồi ngân sách thành phố sẽ ùn ùn đổ đến bệnh viện truyền nhiễm... Nhưng mà Ryosuke không được khỏe lại, nếu bình phục, anh sẽ lại bỏ đi. Bay đi mất dạng. Etsuko cảm thấy trong sự lẫn lộn mơ mơ thực thực, bản thân luôn lần theo những suy nghĩ bị chính mình khuấy đục lên. Đột nhiên mặt trời dường như lặn đi đâu mất, cảnh sắc xung quanh trở thành hoàng hôn. Ngoài cửa sổ là khoảng không gian tịch liêu đầy mây, trắng xóa. Etsuko đổ gục xuống hành lang, bất tỉnh.

Do thiếu máu não. Cô bị bắt phải nghỉ ngơi tạm thời ở phòng y tế. Khoảng bốn tiếng sau, y tá đến thông báo Ryosuke đang hấp hối. Etsuko nâng mặt nạ truyền ôxy ở miệng Ryosuke lên, anh ta như đang muốn nói điều gì đó. Ryosuke nói chuyện liên tục một cách rất vui vẻ, đầy nhiệt tình bằng những từ ngữ không thể hiểu nổi ý nghĩa.

Tôi đã nâng chiếc mặt nạ truyền ôxy lên đến hết mức có thể. Cuối cùng thì tay tôi trở nên cứng ngắc, vai của tôi cũng tê dại. Tôi cất tiếng thét chói tai: “Ai đó thay cho tôi với, nhanh lên.” Mấy hộ lý tập trung lại cố gắng thay tôi cầm chiếc mặt nạ. Thực sự thì tôi không mệt. Tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Những lời không nghe ra được mà chồng đang liên tục nói ấy hướng về cái gì? Tôi lại ghen tuông phải không? Hay là chính là tôi đang sợ hãi sự ghen tuông đó. Không thể nào mà biết được. Nếu lý trí bị cưỡng đoạt thì tôi có lẽ đã thét lên như thế này: “Chết nhanh lên, chết nhanh lên!”

Cho dù là trong đêm tối, trái tim cũng liên tục đập thình thịch như một chứng cứ cho điều đó, khi không nhìn ra được cảm giác muốn dừng lại, nghe thấy hai bác sĩ đang đi tìm chỗ ngủ nói chuyện thì thầm với nhau rằng: “Không chừng là có tác dụng!”, không phải lúc đó tôi đã nhìn họ bằng ánh mắt căm ghét sao? Ryosuke mãi mà không chết. Một đêm nào đó sẽ là lần cuối cùng tôi và chồng đấu với nhau...

Thời điểm đó đối với tôi mà nói, nếu chồng được hồi sinh thì hạnh phúc ảo tưởng giữa chồng và tôi cũng bị phế bỏ. Điều đó so với việc vất đi sinh mạng của chồng là hoàn toàn giống nhau. So sánh giữa việc nhìn thấy hạnh phúc s