← Quay lại trang sách

Chương 1 STELLA

Hoa...

Thật nhiều hoa...

Cả một biển hoa ghép thành hình hai lá phổi. Những cánh hoa như trào ra từ mép hai hình ô van sinh đôi ấy. Hồng nhạt, trắng và cả phớt xanh nữa, thật nhiều màu sắc hòa trộn lẫn nhau nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó, mỗi cánh hoa lại có nét độc đáo riêng, một sự cộng hưởng, tựa hồ như chúng sẽ mãi mãi nở rộ như lúc này. Đó là bức tranh của chị gái tôi, bức tranh tôi đang đưa ngón tay theo từng đường nét. Có những bông hoa còn chưa kịp nở, tràn đầy hứa hẹn, bừng bừng sức sống bên dưới sức nặng ngón tay tôi. Những đóa hoa mà tôi ưa thích.

Tôi phân vân, rằng cuộc sống sẽ thế nào nếu có lá phổi khỏe mạnh như thế này, sống động như thế này. Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận luồng không khí khó nhọc chen chúc vào và ra khỏi cơ thể.

Lần hết cánh hoa cuối cùng, bàn tay tôi trầm xuống, ngón tay lướt qua nền tranh đầy sao, từng ngôi, từng ngôi đánh dấu mỗi lần Abby cố gắng bắt lấy khoảnh khắc vĩnh hằng. Tôi hắng giọng, rụt tay khỏi trang giấy, nhoài về đằng trước để lấy tấm ảnh hai đứa chụp chung. Hai nụ cười thật giống nhau, lấp ló sau lớp khăn len, ánh đèn Giáng sinh ở công viên cuối phố lấp lánh trên cao, thật giống những ngôi sao mà chị đã vẽ.

Có điều gì đó thật nhiệm màu. Là ánh sáng nhè nhẹ từ cột đèn công viên? Là tuyết trắng vương đầu cành? Là sự tĩnh lặng trong không gian không có chút âm thanh? Có lẽ là tất cả những điều ấy. Năm ngoái, chúng tôi suýt nữa thì đóng băng chỉ để chụp tấm ảnh đó, nhưng truyền thống của gia đình tôi là thế, ai có thể bỏ qua chứ. Tôi và Abby đã kiên cường chiến đấu với cái lạnh để được xem đèn Giáng sinh, cùng nhau.

Bức ảnh này luôn làm tôi nhớ lại cảm giác đó, cảm giác phiêu lưu cùng với chị mình, chỉ hai đứa thôi. Thế giới là cuốn sách đang rộng mở để chúng tôi khám phá từng trang.

Tôi lấy một cái đinh ghim và đính tấm ảnh lên bên cạnh bức tranh trước khi ngồi lại xuống giường và vớ lấy quyển sổ tay cùng cái bút chì trên chiếc bàn đầu giường. Tôi đưa mắt nhìn theo cái danh sách dài-ơi-là-dài những công việc cần làm mà tôi mới viết hồi sáng, bắt đầu bằng dòng 1 Lập một danh sách việc cầnlàm, với một dòng gạch ngang đầy thỏa mãn và tạm kết thúc ở dòng 22 Suy nghĩ về kiếp sau.

Cái dòng 22 ấy chỉ là một chút ngẫu hứng chợt lóe lên trong một buổi chiều thứ Sáu, nhưng ít ra hiện tại tôi có thể gạch đi dòng 17 Trang trí tường. Tôi nhìn quanh bốn bức tường lúc trước vốn cực kỳ trống trải giờ treo đầy những bức tranh Abby tặng tôi suốt mấy năm qua - công trình tôi đã dành gần hết buổi sáng để hoàn thành. Từng chút màu sắc, từng chút sức sống trào ra từ những bức tường phòng bệnh trắng xóa. Mỗi một tấm là tác phẩm của mỗi lần chị đến thăm tôi trong bệnh viện.

Tôi, trên tay cắm chiếc kim truyền nối với một cái túi truyền căng tràn những bươm bướm đủ loại màu sắc, kích cỡ và hình dạng. Tôi, đeo ống thở ôxy mà đường ống xoắn lại thành một hình số tám nằm ngang - ký hiệu vô cực. Tôi, với chiếc máy xông khí dung 1* , hơi nước tràn ra tạo thành vòng hào quang, và rồi, bức vẽ tuyệt vời nhất, một cơn bão đầy sao mà chị vẽ vào lần đầu tiên tới đây.

Nét vẽ ngây ngô thiếu chút trau chuốt của sau này, nhưng chút ngây ngô ấy lại càng làm tôi thích nó nhiều hơn.

Và, ngay bên dưới những màu sắc ấy là... một mớ thiết bị y tế, nằm bên cạnh cái ghế bệnh viện xấu xí bọc da xanh lá mà phòng bệnh nào ở cái bệnh viện St. Grace này cũng có. Tôi nhìn sang cột treo túi truyền trống không mà lòng thoáng một chút bất an, tôi biết lần truyền đầu tiên trong cả tá lần truyền kháng sinh tháng tới đây chỉ cách tôi có một giờ và chín phút nữa thôi. Thật may mắn làm sao!

“Đây rồi!” Tiếng hô vang lên ngay bên ngoài cửa phòng tôi. Tôi ngước lên nhìn cánh cửa phòng bệnh kèn kẹt mở ra và hai gương mặt quen thuộc hé nhìn qua khe hở. Camila và Mya đã ghé thăm tôi cả triệu lần trong suốt thập kỷ qua mà chẳng lần nào mò được đường từ ngoài sảnh đến phòng tôi mà không phải hỏi đông hỏi tây hết mớ người trong tòa nhà này cả.

“Lộn phòng rồi!” Tôi nói, cười toe toét khi gương mặt hai đứa trở nên nhẹ nhõm hẳn.

Mya phá lên cười rồi đẩy cửa phòng mở toang. “Suýt nữa thì nhầm thật đó, chỗ này cứ như mê cung ấy!”

“Hai bồ có vẻ hớn nhỉ?” Tôi bật dậy vòng tay ôm cả hai đứa.

Camila dứt ra để nhìn tôi, bĩu môi, mái tóc đen xoăn tít như cũng cong theo đôi môi kia vậy. “Chuyến đi thứ hai mà không có bồ đấy.”

Cũng đúng, đây không phải lần đầu tiên chứng CF 2* -u xơ nang - khiến tôi phải bỏ lỡ những chuyến đi tập thể hay sự kiện của trường. Khoảng 70% số thời gian, mọi thứ luôn bình thường. Tôi sẽ đến trường, tán chuyện với Camila và Mya hay ngồi chỉnh ứng dụng điện thoại. Tôi cứ như vậy, mặc kệ hai lá phổi yếu ớt. Nhưng khoảng 30% thời gian còn lại, chứng CF lái cuộc đời tôi sang một con đường khác nhàm chán hơn. Có nghĩa rằng tôi phải lê cái thân xác này đến bệnh viện để “bảo dưỡng” như cái xe cũ cần được bảo trì, bỏ lỡ hết những thứ hay ho như Cuối tuần với bạn thân ở Texas và giờ là chuyến đi của sinh viên năm cuối đến Cabo.

Mà về cơ bản thì việc “bảo dưỡng” chính là bơm một mớ kháng sinh vào người để đẩy lùi mấy cơn sốt hay đau họng cứng đầu mãi chẳng chịu dứt.

Phải, và phổi tôi thì vẫn xập xệ như thường lệ.

Mya quăng mình xuống giường, thở dài sườn sượt khi nằm xoài ra. “Có bốn ngày thôi mà, bồ có chắc là không thể nào đi được không hả? Chuyến-đi-năm-cuối đó, Stella!”

“Chắc mà.” Tôi khẳng định, và hai đứa biết rõ điều ấy. Chúng tôi đã dính nhau như sam từ hồi trung học, và hai đứa nó biết thừa rằng mặc kệ tôi có lên kế hoạch thế nào đi nữa thì cái căn bệnh quái quỷ của tôi vẫn có thẩm quyền tối thượng về việc đi hay ở.

Không phải tôi không muốn đi. Mà thực ra là không thể đi, đây là chuyện sốngchết theo đúng nghĩa đen luôn. Tôi không thể đi tới Cabo, không đâu cả, không thể đi mà biết rằng có nguy cơ không thể quay về. Tôi không thể làm vậy với cha mẹ mình. Không phải lúc này.

“Nhưng bồ là trưởng ban kế hoạch năm nay đó! Không có cách nào để họ dời ngày hả? Bọn mình không muốn bồ mắc kẹt ở cái chốn này đâu!” Camila vừa nói vừa huơ huơ tay khắp căn phòng bệnh được tôi trang trí cẩn thận.

Tôi lắc đầu. “Vẫn còn kỳ nghỉ xuân bên nhau mà! Mình đã bao giờ bỏ lỡ dịp nào kể từ hồi lớp Tám chưa hả, hồi vừa mới đổ bệnh đó!” Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười đầy hy vọng, nhìn qua nhìn lại giữa Camila và Mya. Cả hai đứa chẳng buồn cười đáp lại, gương mặt đưa đám như thể tôi vừa tiễn thú cưng nhà tụi nó về nơi an nghỉ cuối cùng ấy.

Tôi nhìn thấy cả hai đều đang ôm cái túi đựng đồ bơi tôi dặn, nên tôi vớ lấy bàn tay Camila với nỗ lực vô vọng nhằm chuyển chủ đề, “Lên đồ, lên đồ! Đi chơi là phải lộng lẫy!” Vì tôi sẽ không được tắm mình dưới làn nắng ấm của xứ Cabo trong bộ đồ bơi mà tôi lựa chọn nên tôi nghĩ mình có thể gửi một chút gì đó của bản thân bằng cách giúp bạn tôi chọn ra bộ đồ phù hợp.

Cả hai đứa bật dậy đầy năng lượng, háo hức đổ mớ đồ trong túi ra thành một đống trên giường, lẫn lộn nào là chấm bi, hoa lá cành và màu dạ quang chói lóa.

Tôi nhìn lướt qua mớ đồ bơi của Camila, lôi ra một chiếc màu đỏ hao hao giống nửa dưới một bộ đồ bơi hai mảnh với đường ren. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là đồ-gia-truyền từ tay bà chị ruột Megan chứ chẳng ai khác.

Tôi ném cái quần qua, “Lấy cái này, hợp lắm đấy!”

Mắt nó trợn tròn, ướm thử lên hông rồi bối rối đẩy đẩy gọng kính: “Ờ thì... cháy nắng một chút cũng... không tệ nhỉ?”

“Camila,” tôi nói, với lấy bộ bikini màu trắng sọc xanh mà tôi chắc chắn rằng nó mặc vào thì chuẩn không cần chỉnh. “Đùa thôi, bộ này thì miễn chê.”

Camila thở phào, vớ lấy bộ bikini từ tay tôi. Tôi hướng sự chú ý sang chồng đồ bơi của Mya nhưng nó đang cắm mặt cười toe toét khi bấm bấm điện thoại trên chiếc ghế xanh xấu xí ở góc phòng.

Tôi lục chiếc áo tắm mà Mya mua để học bơi từ hồi lớp Sáu, tủm tỉm giơ nó ra trước mặt. “Bồ thấy sao, Mya?”

“Được đấy, miễn chê!” Nó nói, ngón tay vẫn điên cuồng gõ phím.

Camila khịt mũi, nhét mớ đồ bơi lại vào trong túi và nhìn tôi với nụ cười ranh mãnh: “Nè, Mason với Brooke chia tay rồi đó!” nó giải thích.

“Thật hả trời! Không thể nào!” Tôi thốt lên. Trời ơi tin nóng, tin-cực-nóng luôn.

Chà, thực ra với Brooke thì không tốt lắm. Nhưng Mya đã thích thầm Mason từ khi học chung lớp tiếng Anh của cô Wilson hồi năm hai, và chuyến đi lần này sẽ là cơ hội ngàn năm có một để tỏ tình.

Và thế là tôi hoàn toàn bỏ lỡ dịp may cuối tuần này để giúp nó diễn vở “Bắt lấy Mason như một cơn gió - chuyện tình lãng mạn ở Cabo”.

Mya nhét điện thoại vào túi và nhún vai, đứng lên và giả vờ tỏ ra bình thường mà ngắm nghía mấy bức tranh trên tường. “Bọn mình sẽ gặp anh ấy và Taylor ở sân bay vào sáng mai. Chuyện nhỏ như con thỏ.”

Tôi liếc nó một cái và nó liền cười toe toét, “Ừ ừ, con thỏ hơi-bị-to một tí, được chưa!”

Cả ba đứa hú hét hào hứng, và tôi bới ra một bộ đồ bơi chấm bi kiểu cổ điển cực kỳ dễ thương và đẹp đến từng centimet. Nó gật đầu, ướm thử lên người, “mình cực kỳ mong là bồ sẽ chọn bộ này đó!”

Tôi nhìn sang và thấy Camila bồn chồn ngó xuống đồng hồ. Nó là chúa lề mề, nước đến chân rồi cũng chưa chịu nhảy, đến giờ chắc là còn chưa chuẩn bị gì cho chuyến đi Cabo hết.

Trừ bikini ra, đương nhiên.

Nó bắt gặp ánh mắt của tôi và trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng. “Mình vẫn cần mua khăn tắm cho ngày mai nữa.”

Chẹp, non sông dễ đổi, bản tính khó dời.

Tôi đứng dậy, lòng trùng xuống khi nghĩ đến việc hai đứa nó sắp rời đi, nhưng mà tôi chẳng muốn làm kẻ níu chân. “Thế thì cả hai đứa lượn ngay, muốn kịp chuyến bay ngày mai thì phải dậy sớm hơn gà đấy.”

Mya ngó quanh với gương mặt dài thườn thượt trong khi Camila chán nản xoắn xoắn cái dây túi. Họ đang làm mọi thứ khó khăn hơn tôi tưởng. Tôi nuốt xuống sự áy náy và phiền muộn đang trực trào ra. Hai đứa đâu phải là người sẽ bỏ lỡ chuyến đi Cabo đâu, ít nhất cả hai còn có nhau.

Tôi trưng ra một nụ cười, lôi lôi kéo kéo cả hai ra cửa, cơ mặt căng cứng đau đớn vì cái vẻ lạc quan giả tạo này nhưng tôi không muốn làm hỏng tâm trạng của tụi nó.

“Nè, tụi mình sẽ gửi thật nhiều ảnh, hứa đó!” Camila nói, tay dang ra ôm lấy tôi.

“Nhớ đó! Mà photoshop ghép mình vào vài cái đấy.” Tôi nói với phù thủy làng Adobe – Mya. “Làm sao cho nhìn vào chẳng ai biết là mình không ở đó ấy.”

Hai đứa luẩn quẩn ở cửa một hồi, và thế là tôi phải giả vờ trợn mắt rồi đẩy cả hai ra hành lang. “Hai đứa, lượn nhanh! Đi chơi vui vẻ đấy!”

“Yêu bồ! Stella!” Giọng hai đứa vọng lại theo bước chân ngày càng xa. Tôi đứng nhìn theo, vẫy tay mãi cho đến khi lọn tóc xoăn phấp phới của Mya khuất xa tầm mắt, đột nhiên tôi chẳng cần gì hơn ngoài việc đi cùng hai đứa nó, dọn đồ cho chuyến đi thay vì bày ra cho chuỗi ngày sắp tới.

Cửa đóng lại, nụ cười nhạt dần trên môi khi tôi trông thấy tấm ảnh gia đình cũ kỹ gắn cẩn thận đằng sau cánh cửa ra vào.

Tấm ảnh chụp từ một vài năm trước, trước sân nhà, ngay tại bữa tiệc đứng ngoài trời nhân ngày Quốc Khánh mùng 4 tháng Bảy. Tôi, Abby, mẹ và bố với nụ cười ngốc nghếch trên môi. Tôi cảm thấy lòng mình bị cơn sóng nhớ nhà bất thần ập tới đánh tả tơi, với tiếng gỗ cũ cọt kẹt của hiên nhà, oằn mình lên phản đối trong khi chúng tôi hớn hở dịch sát vào nhau mà chụp ảnh. Tôi nhớ cảm giác đó.

Cả nhà ở bên nhau, hạnh phúc và khỏe mạnh, ít nhất là vậy.

Hồi tưởng này chẳng giúp tâm trạng tôi khá lên chút nào. Buông một tiếng thở dài, tôi kéo mình ra khỏi chỗ tấm ảnh, hướng mắt nhìn về phía xe đựng thuốc.

Thực ra tôi thích ở đây. Bệnh viện đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi kể từ khi lên sáu, vì vậy việc ở đây không khiến tôi bận tâm nhiều lắm. Tôi được điều trị, uống thuốc và về cơ bản mọi bữa ăn đều thuộc dạng sữa lắc. Tôi được gặp Barb và Julie rồi rời đi cho đến kỳ tái phát tiếp theo, đơn giản thế thôi. Nhưng lần này, lần này tôi cảm thấy hồi hộp, thậm chí còn bất an là đằng khác, áp lực đến khó tin.

Lần này, tôi “cần” phải khỏe lên, không phải vì tôi muốn vậy, mà là vì bố và mẹ.

Bởi vì người lớn là một sinh vật kỳ lạ tự mình làm rối tung mọi thứ bằng việc ly dị. Bố và mẹ đã mất nhau, họ sẽ không thể chịu nổi việc mất thêm một đứa con, tôi biết chắc điều đó.

Nếu sức khỏe tôi khá hơn, biết đâu...

Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy. Tôi với lấy cái máy tạo ôxy xách tay ở cạnh giường, nhấn nút bật và lắng nghe tiếng xì xì đều đặn của ôxy đang từ từ tràn ra. Tôi kéo ống nối qua tai và trượt đầu ống thở vào trong mũi, thở dài thả mình xuống chiếc giường thô ráp rồi hít một hơi thật sâu.

Tôi cầm cuốn sổ tay nhỏ và nhìn vào dòng tiếp theo trong danh sách, làm cho mình bận rộn.

18 Quay một đoạn video.

Tôi với chiếc bút chì và cắn răng suy nghĩ trong khi nhìn chòng chọc vào dòng chữ. Kỳ cục làm sao, giờ tưởng tượng về kiếp sau lại là việc dễ dàng hơn.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao. Thế nên sau khi thở ra một hơi dài, tôi quờ sang chiếc bàn đầu giường lấy máy tính xách tay, ngồi khoanh chân trên cái chăn lông vũ vỏ hoa tôi mua ở tiệm Target ngày hôm qua trong khi Camila và Mya đang chúi đầu mua quần áo cho chuyến đi Cabo. Thú thực thì tôi chẳng cần đến nó lắm nhưng hai đứa cứ khăng khăng đòi chọn cho tôi một thứ gì đó để kỷ niệm chuyến đi tới bệnh viện, nên thôi cứ dùng đi cho vui cửa vui nhà.

Ít nhất thì nó cũng tông xuyệt tông với bốn bức tường treo đầy những tranh, tươi sáng và rực rỡ sắc màu.

Tôi gõ gõ mấy ngón tay trên bàn phím, hồi hộp nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình máy tính đang từ từ khởi động. Tôi cau mày nhìn mái tóc rối bời như tổ quạ và cố chải chuốt cho nó khá khẩm hơn một chút. Vô ích, tôi kéo chiếc chun buộc tóc khỏi cổ tay và túm cái tổ quạ thành một mớ tùm lum với hy vọng làm mình trông tử tế hơn dù chỉ là một chút xíu thôi khi lên hình. Tôi vớ lấy quyển Lập trình Java cho điện thoại Android trên bàn và đặt máy tính lên nó, như thế sẽ bớt bị nọng cằm hơn và có được một góc quay không tệ.

Trong lúc đăng nhập vào tài khoản Youtube Live, tôi chỉnh lại webcam một chút để chắc chắn mọi người có thể nhìn thấy bức vẽ lá phổi của Abby đằng sau lưng tôi.

Một phông nền không thể nào tuyệt hơn.

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, nghe thấy tiếng rít quen thuộc vang lên mỗi lần hai lá phổi cố sống cố chết giành giật lấy luồng không khí qua một biển dịch nhầy niêm mạc. Nhẹ nhàng thở ra, tôi cộp lên mặt mình một nụ cười công nghiệp trước khi mở mắt và nhấn phím Enter để phát trực tiếp.

“Chào cả nhà, mọi người hẳn đã có một ngày Black Friday vui vẻ chứ? Tôi chờ tuyết rơi đến mỏi mòn mà đến một bông cũng chả thấy đâu!”

Tôi liếc mắt nhìn góc màn hình trong khi xoay webcam về phía cửa sổ bệnh viện, bầu trời xám xịt mây, cây cối khẳng khiu trơ trụi ở bên kia bãi cỏ. Tôi khẽ cười khi số lượng người xem trực tuyến nhích dần qua con số 1.000, một phần của 23.940 người theo dõi đã lên đây để xem tôi chiến đấu với căn bệnh quái ác này.

“Thì nói chung là mình đã có thể khăn gói sẵn sàng lên đường tới Cabo cùng trường trong chuyến đi cho sinh viên năm cuối, nhưng mà như mọi người thấy đó, mình sẽ dành cả kỳ nghỉ ở căn nhà thứ hai này chỉ vì một cơn đau họng.”

Cộng thêm một cơn sốt cao. Tôi nhớ lại con số trên nhiệt kế hồi sáng nay, con số 102 chói lóa (cỡ 39 độ C). Tôi không muốn nhắc đến nó lúc ghi hình, bởi vì chắc chắn cả bố và mẹ tôi đều sẽ xem đoạn video này.

Cho đến giờ họ chỉ biết tôi bị cảm nhẹ, vậy thôi, và họ cũng chỉ nên biết có thế.

“Ai cần một tuần với nắng vàng trời xanh và bờ cát trắng khi mà bạn đã có hẳn một tháng được phục vụ tới tận răng ngay tại đây chứ!”

Tôi cầm lấy đống đồ, xòe nó ra trước màn hình trong một thoáng rồi giơ ngón tay ra đếm: “Này nhé, mình có lễ tân trực 24/7, không giới hạn bánh pudding sôcôla và dịch vụ giặt là tận nơi. À mà tuyệt vời hơn nữa là lần này Barb đã đồng ý cho mình tự giữ hết đống thuốc và thiết bị ở trong phòng! Nhìn nè!”

Tôi xoay webcam về hướng đống thiết bị y tế và xe chứa thuốc bên cạnh. Tôi đã sắp xếp tất cả mọi thứ một cách hoàn hảo theo thứ tự thời gian và theo bảng chữ cái nhờ vào bảng ghi chú thời gian - liều dùng mà tôi đã tích hợp vào trong ứng dụng của mình. Cuối cùng thì nó cũng sẵn sàng chạy thử!

Đó cũng là ghi chú thứ 14 của tôi trong sổ và tôi không thể nói là mình không hài lòng với kết quả thu được. Hơi-bị-hài-lòng là đằng khác.

Máy tính vang lên mấy tiếng ting ting báo hiệu có người vừa thêm bình luận. Tôi nhìn thấy một bình luận từ tài khoản tên Barb và một mớ biểu tượng trái tim. Chẹp, quả thực là người của công chúng mà. Đám đông yêu mến chị ấy, giống như tôi yêu mến chị ấy vậy. Kể từ khi tôi đến bệnh viện lần đầu tiên từ hơn mười năm trước thì chị ấy đã ở đây đi giúi kẹo cho đám trẻ con mắc u nang phổi rồi, ví dụ như tay đồng bọn, đồng mưu, đồng chí của tôi, Poe ấy. Chị ấy sẽ nắm tay bạn, cùng nhau trải qua những nỗi đau thấu xương như thể chúng chỉ nhẹ như lông hồng thôi vậy.

Kinh nghiệm ghi hình của tôi bằng khoảng chừng nửa số thời gian ấy, tôi ghi hình để mọi người có thể hiểu hơn về căn bệnh u xơ nang phổi. Ngày này qua tháng khác, ngày càng có nhiều người bắt đầu theo dõi hành trình của tôi, từ phẫu thuật cho đến điều trị, có người đến tận đây, bệnh viện St. Grace này để giúp tôi vượt qua những giai đoạn khó khăn và mọi thứ.

“Chức năng phổi của mình còn khoảng 35%.” Tôi nói trong khi quay camera về lại phía mình. “Bác sĩ Hamid nói mình đã rất gần tốp đầu những bệnh nhân ưu tiên nhận tạng hiến tặng rồi, vì thế mình sẽ ở đây tầm một tháng, dùng thuốc kháng sinh, tiếp nhận điều trị...” Mắt tôi dán vào bức vẽ phía sau, hai lá phổi khỏe mạnh, bừng bừng sức sống, tưởng như gần ngay gang tấc...

Tôi lắc đầu và mỉm cười, nhoài người ra lấy một cái chai từ xe đựng thuốc. “Điều đó đồng nghĩa với việc uống thuốc đúng giờ, mặc VisiVest 3* để long bớt dịch nhầy và,” tôi giơ cái chai lên, “nạp vào người mớ dưỡng chất dạng lỏng này thông qua ống xông ngoài G-tube vào mỗi đêm. Nếu các quý cô ngoài kia ao ước có thể nạp vào 5.000 calo mỗi ngày mà vẫn giữ được thân hình nuột nà hút mắt mấy anh chàng trên bãi biển thì mình rất vui lòng trao đổi nhé!”

Máy tính của tôi ting ting liên tục, bình luận và tin nhắn chen nhau đổ tới. Tôi đọc một số, để cho sự lạc quan của chúng xua tan đi chút tâm trạng u tối mới rồi.

Cố lên Stella, tụi mình yêu cậu.

Cưới anh điiiii!

“Phổi mới có thể rớt xuống bất kỳ lúc nào đấy, thế cho nên cậu luôn phải sẵn sàng.”

Phải nói là tôi cũng muốn có thể toàn tâm toàn ý mà hy vọng vào viễn cảnh tốt đẹp ấy, nhưng mà sau từng ấy năm, tôi đã học được cách không hy vọng quá nhiều... Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.

TING! Lại thêm một tin nhắn nữa.

Tớ cũng mắc chứng CF và cậu luôn là nguồn cảm hứng nhắc tớ phải lạc quan trước mọi thứ. XOXO.

Ấm lòng, thật sự, tôi nở một nụ cười trước khi kết thúc ghi hình, dành cho người bạn đó, người cũng đang chiến đấu một cuộc chiến giống tôi. Và lần này là nụ cười từ tận đáy lòng. “Được rồi cả nhà, cảm ơn vì đã xem! Mình phải kiểm tra thuốc cần uống vào chiều và tối đây. Mọi người biết mình mà. Hy vọng ai cũng có một cuối tuần vui vẻ. Tạm biệt và hẹn gặp lại!”

Tôi nhấn nút dừng phát rồi đóng trình duyệt lại và nhìn thấy những gương mặt tươi cười hiện trên màn hình. Tôi, Mya và Camila, khoác tay nhau, cùng tô một màu son thẫm đỏ chúng tôi mua ở tiệm Sephora. Hôm đó Camila muốn chọn màu hồng sáng nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Mya đã dụ được cả hai đứa rằng đỏ mới là màu chúng tôi cần. Nói thật là cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu nó đẹp ở chỗ nào.

Tôi với lấy em gấu bông sờn cũ bên gối, ôm chặt lấy nó và ngả lưng xuống giường. Mảnh vá, Abby đã đặt tên nó như vậy, và thật sự nó đang ngày càng xứng với cái tên đó hơn rồi. Những năm tháng quần thảo trong bệnh viện thật sự đã để lại những dấu vết không thể xóa nhòa.

Khắp thân hình nó là những miếng vá đủ màu che đi những vết thủng, bục chỉ, lòi bông để lại sau mỗi lần bị tôi siết chặt trong những cơn điều trị đau đớn nhất - vết sẹo từ những cái ôm.

Có tiếng gõ cửa vang lên, chưa tới một giây sau cánh cửa bật mở và Barb ùa vào trên tay ôm đầy những bánh pudding để tôi đánh lừa miệng mình mỗi lần uống thuốc. “Hàng về! Hàng về!”

Nói về Barb, thì hình như chị ấy chẳng có gì thay đổi cả, trong sáu tháng qua, thậm chí cả mười năm qua nữa - người phụ nữ tuyệt vời nhất, vẫn là mái tóc ngắn xoăn xoăn, vẫn là bộ đồ hộ lý sáng màu, vẫn là nụ cười làm bừng sáng cả căn phòng.

Thế nhưng theo sau chị ấy là một Julie đang bầu rất to, mang theo cái túi truyền tĩnh mạch.

Ờ thì, cái này mới này, mới lắm luôn này, khác lắm so với sáu tháng trước luôn này.

Tôi kìm vẻ ngạc nhiên và tò mò bằng nụ cười toe toét với Barb khi chị đặt bánh pudding xuống cạnh giường để tôi xếp lên xe thuốc, sau đó lấy ra một bản danh sách và lượt lại tất cả những gì tôi cần.

“Chẹp, thiếu chị em biết sống sao?” Tôi hỏi.

“Ờ thì em sẽ thôi còn sống chứ sao.” Barb nháy mắt.

Julie treo cái túi truyền kháng sinh lên cây treo bên cạnh tôi, cái bụng kềnh càng vô tình quẹt vào tay tôi. Sao lần trước chị không bảo với tôi chị đang có bầu chứ? Tôi cứng người, khẽ cười, nhìn vào cái bụng bầu của chị và nhẹ nhàng tránh ra. “Có vẻ sáu tháng qua có nhiều biến ghê!”

Julie xoa xoa bụng, đôi mắt màu đại dương sáng lên rực rỡ khi chị trao cho tôi một nụ cười tươi rói. “Em muốn sờ thử không? Con bé đạp đấy!”

“Không.” Tôi bật thốt, hơi quá vội vàng. Tôi cảm thấy chút tội lỗi cuộn lên trong lòng khi chị hơi rụt người lại vì tôi từ chối thẳng thừng như vậy, cặp lông mày vàng hoe nhướng lên ngạc nhiên. Thế nhưng... thế nhưng tôi không thể, tôi không muốn cái ổ bệnh là tôi lại gần đứa bé đang hoàn toàn khỏe mạnh ấy.

May sao chị lại nhìn sang hình nền máy tính của tôi. “Ồ ảnh dạ tiệc mùa đông của em đó hả?”

“Chị thấy ảnh trên Insta này!” Chị ấy hớn hở nói, “có vui không?”

“Vui quá trời luôn!” Tôi trả lời nhiệt tình khi chút ngại ngùng vừa nãy tan đi mất. Tôi mở một thư mục chứa đầy những ảnh. “Tỏa sáng trên sàn nhảy suốt ba bài hát này. Được cưỡi Limo này. Đồ ăn thì không tệ này. Thêm nữa là em trụ được tới mười rưỡi mới thấm mệt - lâu hơn rất nhiều so với em tưởng tượng nhé! Ai cần cha mẹ đặt lệnh giới nghiêm khi mà cơ thể em còn nghiêm hơn lệnh, nhỉ?”

Tôi cho Julie và Barb xem một vài tấm ảnh chụp ở nhà Mya trước buổi vũ hội trong khi chị ấy cắm kim truyền và đo huyết áp với nồng độ ôxy trong máu. Tôi nhớ ngày xưa mình rất sợ kim tiêm, nhưng nhiều quá thành chai sạn. Mỗi mũi tiêm, mỗi lần truyền giờ thậm chí không thể làm tôi nhíu mày, ngược lại, nó làm tôi thấy mình mạnh mẽ.

Như thể, chẳng có thứ gì trên thế gian này tôi không thể vượt qua cả.

“Xong!” Barb hô lên một tiếng, sau khi cả hai đã ghi lại hết các chỉ số cơ thể tôi và thôi trầm trồ trước cái váy dạ hội dáng chữ A và bông hoa hồng cài áo tôi mang trong ảnh. Tôi, Amy và Kristin quyết định đổi hoa cài cho nhau khi đến buổi dạ hội. Tôi không muốn có bạn hẹn, dù chắc cũng chả có ma nào tới mời đâu nhưng thôi phòng còn hơn chữa. Tại vì hồi đó có khả năng cực kỳ cao là tôi sẽ phải bỏ ngang giữa chừng, không vì xây xẩm mặt mày thì cũng hết hơi giữa màn khiêu vũ, như vậy thì không được công bằng với bạn nhảy cho lắm.

Hai đứa nó không muốn làm tôi cảm thấy lạc lõng giữa chốn đông người, cho nên thay vì tìm bạn hẹn hai đứa quyết định sẽ đi cùng nhau, và cùng tôi. Mà dù sao thì thực sự hôm đó cũng không giống một buổi dạ hội cho lắm.

Barb gật đầu nhìn cái xe thuốc đầy ắp, một tay chống lên hông. “Chị vẫn sẽ để mắt đến em đấy, nhưng tình hình hiện tại thì có vẻ ổn.” Chị ấy giơ một lọ thuốc lên. “Nhớ là loại này phải dùng khi ăn,” chị nói, cẩn thận đặt nó xuống và nhấc lọ khác lên, “và hãy chắc chắn rằng em không...”

“Em biết mà Barb,” tôi nói. Chị ấy lại đang vào trạng thái gà mẹ rồi, nhưng vẫn giơ hai tay lên đầu hàng. Sâu thẳm bên trong, chị thừa biết tôi sẽ ổn.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt khi cả hai hướng ra phía cửa, rồi với lấy cái điều khiển giường bệnh để mình ngồi thẳng thêm một chút.

“À mà,” Barb nói một cách chậm rãi khi Julie bước ra khỏi phòng. Hai mắt chị nheo lại ném cho tôi một cái nhìn cảnh cáo dịu dàng. “Chị muốn em truyền cho xong trước đã, nhưng, Poe vừa mới nhập viện đó, phòng 310.”

“Gì cơ! Vậy á!” Hai mắt tôi trợn trừng khi tôi nhấp nhổm bật dậy đi tìm cậu ấy. Thế mà không thèm báo với mình một tiếng!

Barb tiến lên vài bước, nắm lấy vai tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi ngồi xuống khi tôi còn chưa kịp đứng hẳn dậy. “Em không hiểu đoạn nào trong câu ‘chị muốn em truyền cho xong trước’ vậy hả?”

Tôi trưng ra một nụ cười bẽn lẽn và giương đôi mắt cún con lên nhìn chị ấy. Nhưng mà trách tôi được sao? Poe là người bạn đầu tiên của tôi kể từ khi bước vào chốn quỷ quái này. Cậu ấy là người đầu tiên thực sự hiểu tôi. Chúng tôi cùng nhau chống lại chứng CF quái quỷ này cả thập kỷ rồi. À đương nhiên “cùng nhau” từ một khoảng cách an toàn.

Chúng tôi không thể lại gần nhau được. Đối với những bệnh nhân mắc chứng CF, nhiễm chéo vi khuẩn của nhau không khác gì đưa đầu vào máy chém cả. Một cái chạm nhẹ giữa hai bệnh nhân có thể tiễn cả hai đi gặp tử thần theo đúng nghĩa đen.

Và thế là gương mặt nhăn nhó của chị ấy dãn ra thành một nụ cười hiền lành. “Từ từ, thư giãn đi, làm viên thuốc cho bình tĩnh nào.” Mắt chị ấy nhìn sang cái xe đựng thuốc theo đơn, lộ vẻ đùa cợt. “Không phải theo nghĩa đen nhé.”

Tôi gật đầu, bật cười, nhẹ nhõm khi biết Poe cũng ở đây.

“Chị sẽ ghé qua sau và giúp em mặc cái VisiVest.” Barb nói với lại trong lúc quay đi. Tôi với lấy điện thoại, kìm lòng nhắn tin thay vì điên cuồng phi xuống phòng 310.

“Cậu đến rồi hả? Mình cũng đang ở đây. Đang điều chỉnh.”

Chưa đầy một giây sau, điện thoại tôi sáng lên với tin nhắn trả lời: “Viêm cuống phổi, vừa mới bị. Mình vẫn sống nhăn. Lát nữa hãy tạt qua nhé, giờmình sập nguồn đây.”

Tôi ngả người về phía sau, thở ra từng hơi dài chầm chậm. Thực ra, tôi khá run về vụ ghé thăm này.

Chức năng phổi của tôi nhanh chóng tụt xuống 35% như một cơn gió. Và giờ thì đau họng cộng thêm sốt nữa, chưa kể đến việc phải ở trong bệnh viện cả tháng tiếp theo, trải qua hết lần điều trị này đến lần điều trị khác để ổn định bệnh tình trong khi bạn bè chẳng có đứa nào bên cạnh, cái viễn cảnh ấy làm tôi hoảng hồn. Nhiều lắm. 35% là con số làm mẹ tôi thức trắng mỗi đêm. Mẹ chẳng hé răng lấy nửa lời nhưng lịch sử trình duyệt thì bật mí nhiều điều bí mật lắm. Hết lần này đến lần khác, những lượt tìm kiếm về hiến tặng phổi, về chức năng phổi, những cụm từ khóa khác nhau, những từ ngữ khác nhau nhưng tất cả đều chung một ý nghĩa. Làm thế nào để giành giật cho tôi thêm chút ít thời gian. Điều đó làm tôi lo sợ, hơn bất kỳ lúc nào trước kia. Nhưng không phải lo sợ cho bản thân mình, nói chung nếu bạn là một bệnh nhân CF thì cái suy nghĩ ra đi khi còn trẻ nó khá quen thuộc rồi. Mà quen rồi thì chẳng còn đáng sợ nữa. Không, tôi sợ hãi, tôi lo lắng cho họ, những người ở lại. Và cả những gì sẽ xảy ra nếu thật sự viễn cảnh tệ nhất ấy thành sự thật, khi mà giờ đây bố với mẹ còn chẳng có nhau, chẳng còn nữa.

Nhưng, khi có Poe ở đây, ai đó thực sự hiểu, tôi có thể vượt qua nó. Một khi tôi được phép gặp cậu ấy.

Phần còn lại của buổi chiều trôi qua thật chậm.

Tôi sửa lỗi ứng dụng cứ không ngừng hiện ra mỗi lần chạy thử trên điện thoại. Tôi bôi một ít thuốc Fucidin lên vùng da quanh ống xông để nó trông bớt đỏ mà chỉ còn ửng hồng như khi đi nắng. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại mớ thuốc cho buổi tối. Tôi trả lời tin nhắn hàng giờ của bố với mẹ. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ráng chiều dần nhạt và thấy một đôi trẻ trạc tầm tuổi tôi, cười cười nói nói và trao nhau những nụ hôn trên đường dẫn vào bệnh viện. Chà, đây là một quang cảnh hiếm thấy đấy bởi vì chẳng mấy khi người ta có thể thấy một cặp đôi vào viện với tâm trạng vui vẻ cả. Nhìn hai người họ, tay trong tay và trao cho nhau ánh nhìn mãnh liệt làm tôi tự hỏi liệu có bao giờ một ai đó trao cho tôi một ánh nhìn như thế? Người ta chỉ nhìn thấy ống thở, nhìn thấy mớ sẹo, nhìn ống xông, nhưng chẳng có ai có thể nhìn thấy chính “tôi”.

Những điều đó chẳng có gì hấp dẫn để mấy chàng trai phải điêu đứng vì tôi cả.

Tôi từng hẹn hò với Tyler Paul hồi năm đầu phổ thông, nhưng cuộc tình chóng vánh chết yểu sau một tháng, cho đến lúc tôi bị nhiễm trùng và phải vào viện trong vòng vài tuần. Mới chỉ có vài ngày thôi mà tin nhắn của cậu ta cứ nhãng dần, nhãng dần và tôi quyết định chia tay.

Hơn nữa, cũng chẳng có gì mặn nồng như đôi trẻ tôi vừa nhìn thấy cả. Bàn tay của Tyler lúc nào cũng đầy mồ hôi, và người thì sực nức mùi Axe đến mức mỗi cái ôm của chúng tôi luôn kết thúc bằng một tràng ho không hồi kết.

Dòng suy nghĩ này có vẻ không hiệu quả lắm trong việc đánh lạc hướng bản thân thì phải. Vì thế tôi đành thử dòng công việc thứ 22: Suy ngẫm về kiếp sau trong danh sách và đọc đôi ba trang trong quyển Hành trình của linh hồn: Sự sống, cái chết và sự bất tử.

Nhưng chả mấy chốc tôi đã thấy bản thân chỉ nằm đó, nhìn lên trần nhà và lắng nghe tiếng thở nặng nhọc của bản thân. Tôi có thể nghe thấy tiếng không khí khó nhọc chen qua lớp dịch nhầy đóng tảng trong phổi. Tôi cuộn mình ngồi dậy, mở một ống Flovent để giúp lá phổi đáng thương của mình một tay. Tôi rót thứ chất lỏng ấy vào trong máy xông khí dung bên giường và nhìn chiếc máy nhỏ bé sống lại trong tiếng ngân đều đều cùng làn hơi tỏa ra từ phần phễu chụp.

Tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào bức vẽ lá phổi trong khi tập trung vào hít thở.

Hít vào thở ra.

Thở ra hít vào.

Lại hít vào... thở ra...

Tôi hy vọng trong vài ngày nữa khi bố mẹ đến thăm thì tôi đã có thể hít thở một cách bớt khó nhọc hơn. Tôi bảo với bố rằng mẹ đưa tôi đến bệnh viện và bảo với mẹ điều tương tự nhưng thực ra tôi chỉ đơn giản bắt taxi ngay khi vừa đi khuất khỏi căn hộ mới của mẹ. Tôi không mong bất kỳ ai trong số họ phải đối mặt với cảnh tôi phải đến đây, một lần nữa, ít nhất là cho đến khi tôi khỏe hơn.

Vẻ lo lắng lúc nào cũng hiện lên trên gương mặt mẹ mỗi khi tôi phải nhét vào balô cái bình ôxy cầm tay, dù chỉ là để đề phòng thôi.

Có tiếng gõ cửa vang lên kéo tôi trở về thực tại. Tôi nghển cổ nhìn ra, hy vọng là Poe tạt qua vẫy chào tôi. Tôi kéo phễu chụp xuống mũi khi Barb thò đầu vào. Chị lấy khẩu trang y tế và găng cao su phẫu thuật quăng lên cái bàn gần cửa phòng tôi.

“Có bệnh nhân mới. Gặp chị trong mười lăm phút nữa nhé?”

Tim tôi lỡ đi một nhịp.

Tôi gật đầu. Barb nở một nụ cười thật tươi trước khi biến mất ở cửa. Tôi vớ lấy phễu chụp, hít lấy một hơi Flovent trước khi đứng lên đi lại. Tôi tắt máy xông, đeo găng phẫu thuật và đeo chiếc khẩu trang dày kín mít.

Tôi xỏ đôi converse trắng tinh rồi mở cửa phòng rón rén bước ra hành lang quét vôi trắng, quyết định đi đường vòng để có thể ghé qua phòng của Poe.

Tôi lẻn ra quầy y tá trực ở giữa tầng, vẫy tay chào cô y tá trẻ tên Sarah đang mỉm cười nơi quầy kim loại mới tinh.

Họ mới thay cái đó từ lần cuối tôi đến đây cỡ sáu tháng trước. Nó cùng chiều cao với cái cũ, nhưng chất liệu kim loại trông tinh tươm hơn loại gỗ cũ mèm người ta đã dùng từ hồi mới thành lập bệnh viện tầm sáu mươi năm trước. Tôi nhớ quãng thời gian khi thân hình bé xíu của tôi có thể trốn tới bất kỳ phòng nào có Poe. Lúc đấy tôi có đứng thẳng người thì vẫn còn hơn chục centimet nữa mới cao tới mép quầy.

Giờ thì nó chỉ cao đến tầm khuỷu tay tôi thôi.

Bước dọc hành lang, tôi bật cười khi nhìn thấy lá quốc kỳ Colombia nho nhỏ dán bên ngoài cánh cửa phòng bệnh đang để ngỏ, cái ván trượt để ngang cửa giữ cho nó khỏi đóng lại.

Tôi hé mắt nhìn vào và thấy Poe đang say giấc trên giường, cuộn tròn mình lại bên dưới tấm chăn đơn, tấm áp phích cỡ nhỏ trên bức tường ngay đầu cậu ấy in hình Anthony Bourdain 4* giống như một gã lính gác đang canh chừng cho giấc ngủ của chủ nhân vậy.

Tôi vẽ hình trái tim lên tấm bảng trắng treo ngoài cửa để cậu ấy biết rằng tôi đã ghé qua, sau đó xuôi theo hành lang hướng tới cánh cửa đôi dẫn ra sảnh chính của bệnh viện, rồi chỉ cần lên thang máy, xuống mé bên tòa nhà, bước qua cầu nối sang tòa bên là có thể thẳng tiến tới Phòng chăm sóc sơ sinh tích cực (NICU) 5* .

Một trong những điểm tốt hiếm hoi của việc dính lấy chốn này trong suốt hơn một thập kỷ qua là tôi biết nó rõ như lòng bàn tay, thông thuộc như căn nhà tôi đã sinh ra và lớn lên vậy. Từng hành lang lộng gió, từng chiếc cầu thang khuất nẻo, từng con đường tắt bí mật đều đã bị tôi khám phá đến cả nghìn lần.

Thế nhưng cánh cửa đã bật mở trước khi tôi định làm thế, và tôi quay đầu đầy ngạc nhiên trước dáng hình cao gầy của một chàng trai tôi chưa từng gặp lần nào trước đây. Anh ta đứng ngay phía cửa phòng 315, một tay cầm quyển sổ ký họa, tay còn lại cầm chiếc bút chìthan với chiếc vòng bệnh viện trắng toát treo lủng lẳng, giống như tôi.

Và tôi đứng hình.

Mái tóc nâu trầm màu sôcôla xoăn rối đầy ngang ngược một cách hoàn hảo, như thể anh ta vừa bước ra từ quyển tạp chí Teen Vogue, một thiên thần vừa mới rớt cái bịch từ vườn địa đàng xuống chốn bệnh viện St. Grace này vậy. Đôi mắt sâu thẳm màu đại dương, đuôi mắt dài càng sâu thêm mỗi khi anh ta cất tiếng.

Thế nhưng, bắt mắt hơn cả là nụ cười của anh ta. Một nụ cười nửa miệng quyến rũ và tỏa ra sự ấm áp đầy cuốn hút.

Anh ta thật đẹp, đẹp đến mức làm tôi cảm thấy chức năng phổi của mình như vừa mới rớt thêm 10% vậy.

Cũng còn may là tôi có khẩu trang che đi gần hết khuôn mặt, đã bao giờ tôi ngờ được rằng mình sẽ gặp trai đẹp ở khu điều trị CF đâu.

“Tôi tính hết giờ giấc lịch trình của bệnh viện rồi.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay gài chiếc bút chì vào sau tai. Tôi nhích người sang trái và thấy anh ta cười cười nhìn cặp đôi tôi mới thấy tay trong tay đi vào bệnh viện hồi nãy. “Cho nên, trừ phi hai đứa ngồi lộn lên nút gọi y tá, sẽ chẳng ai thèm quan tâm đến chốn này trong ít nhất một giờ đâu. Mà nè, đừng có quên là tôi ngủ trên cái giường đó đấy ông bạn.”

“Tính cả rồi.” Tôi nhìn thấy cô gái mở cái túi du lịch đang cầm và trưng ra một cái chăn.

Khoan, CÁI GÌ CƠ????

Anh chàng đẹp trai huýt sáo. “Chà, nữ hướng đạo sinh có khác, chuẩn bị sẵn sàng ghê nhỉ.”

“Chúng tôi là người văn minh cơ mà.” Bạn trai cô ấy trả lời, cùng với nụ cười mà chỉ-con-trai-mới hiểu-là-gì-đấy.

Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi. Kinh khủng. Anh ta để hai đứa bạn hành sự trong phòng mình, như trong nhà nghỉ vậy á.

Tôi cau mày và bước tiếp qua hành lang, cố gắng tránh càng xa càng tốt khỏi bất kỳ chuyện gì sắp sửa xảy ra trong căn phòng đó.

Thế là đi tong hình tượng trai đẹp.

⚝ ✽ ⚝

1* Nguyên văn là “nebulizer”: một thiết bị phân phối thuốc được sử dụng để quản lý thuốc dưới dạng sương mù hít vào phổi. Máy xông khí dung thường được sử dụng để điều trị hen suyễn, xơ nang, và các bệnh hoặc rối loạn hô hấp khác.

2* Viết tắt của “Cystic fibrosis”.

3* Tên một thương hiệu máy thông đường thở dạng áo giúp kích thích cơn ho để đẩy dịch nhầy ra khỏi lồng ngực nhằm tránh nhiễm trùng đường hô hấp và suy giảm chức năng phổi.

4* Anthony Bourdain (1956-2018): là một đầu bếp, nhà làm phim tài liệu du lịch và nhân vật truyền hình, ông cũng là nhân vật chính trong các chương trình tập trung vào khám phá văn hóa, ẩm thực quốc tế và thân phận con người.

5* Viết tắt của “Neonatal Intensive Care Unit”.