Chương 2 WILL
“Rồi, gặp hai đứa sau nhé,” tôi nói, nháy mắt với Jason và kéo cửa phòng đóng lại cho hai đứa có chút riêng tư. Tôi nhìn vào hốc mắt trống rỗng của cái hình vẽ đầu lâu dán ngoài cửa, với cái phễu chụp treo trên hàm cùng dòng chữ ”hãy vứt đi mọi hy vọng, hỡi những kẻ lỡ bước đến chốn đây” bên dưới.
Đó đáng ra phải là câu khẩu hiệu của chỗ này mới đúng. Mà đúng hơn là khẩu hiệu cho cả nửa trăm cái bệnh viện tôi đã tới suốt tám tháng qua.
Tôi liếc mắt về hướng hành lang và thấy cánh cửa đóng lại đằng sau cô gái tôi mới thấy dọn vào căn phòng mé trên sáng nay, đôi converse trắng đã sờn biến mất phía bên kia cánh cửa. Cô ấy đến một mình, kéo theo cái túi du lịch to tổ chảng như đựng đồ cho ba người luôn vậy. Nhưng mà trông cô nàng cũng nóng bỏng lắm chứ đùa.
Hơn nữa, nói thật ra thì, hiếm hoi lắm người ta mới thấy một cô gái có-thể-coi là quyến rũ trong bệnh viện, mà còn chỉ cách mình có năm phòng thôi.
Ngó xuống quyển sổ trên tay, tôi nhún vai rồi nhét nó vào túi quần sau trước khi bước dọc hành lang theo lối cô ấy đã đi. Chậc, dù sao tôi cũng chẳng có gì hay ho hơn để làm, mà ở lại đây trong vòng một tiếng tới không phải ý hay.
Đẩy cửa ra, tôi có thể thoáng thấy bóng cô ấy bước đi trên nền gạch xám, vẫy tay và tán dóc với gần như bất kỳ ai đi qua, như thể đây là chuyến diễu hành của riêng cô ấy vậy. Cô ấy bước vào trong cái thang máy vách kính to đùng chỗ sảnh, sau khi đi qua cây thông Noel trông có vẻ như mới được dựng lên sáng nay. Lễ Tạ ơn mới chỉ vừa qua mà người ta đã chuẩn bị đón Giáng sinh rồi.
Chúa ơi, đừng có trưng lên hình ảnh con gà tây to đùng trên màn hình lớn lâu hơn một phút chứ.
Tôi thấy cô ấy giơ tay chỉnh lại khẩu trang trong khi nghiêng người bấm nút thang máy và cánh cửa từ từ đóng lại.
Vậy là tôi leo lên cầu thang bộ bên cạnh, cố gắng để không đâm sầm vào ai khác khi đang mải ngóng cái thang máy đang từ từ nhích lên đến tầng năm. Đương nhiên tôi chạy lên cầu thang bằng tốc độ nhanh nhất mà hai lá phổi có thể chịu được, khó khăn lắm mới lên được tầng muốn lên, ho sù sụ một trận rồi kịp lấy lại hơi ngay trước khi cô ấy bước ra khỏi thang và biến mất sau khúc quanh. Tôi xoa ngực, hắng giọng rồi chạy theo cô ấy qua một vài hành lang đến cây cầu mái trần nối giữa hai tòa nhà. Chà, vừa mới tới sáng nay mà cô nàng biết rõ đường đi lối lại quá nhỉ. Nhìn tốc độ của cô ấy, cộng thêm việc có vẻ cô ấy biết tất cả mọi người quanh đây thì tôi sẽ không thấy kỳ lạ nếu có người bảo cô ấy là con gái giám đốc bệnh viện hay gì đó tương tự. Tôi đã ở đây hai tuần rồi mà đến hôm qua tôi mới mò được cách trốn êm từ phòng mình ra căng tin chỗ tòa nhà số 2, mà tôi thì chưa bao giờ bị ai liệt vào hàng mù đường cả. Trong suốt mấy năm qua, với tổng số bệnh viện mà tôi đã từng nằm, giờ tìm cách lách luật trong chốn này gần như trở thành một thú tiêu khiển vậy. Cô ấy khựng lại trước cánh cửa đôi có ghi “Phòng chăm sóc sơ sinh tích cực”, và ngó vào trong trước khi mở cửa.
NICU cơ đấy.
Thú vị thật.
Với bệnh nhân CF, việc có con có thể coi là một hiện tượng siêu nhiên, nếu không muốn nói là bất khả thi. Tôi đã từng nghe nói đến một vài cô gái mắc chứng CF cực kỳ ám ảnh về chuyện đó, nhưng mà nhìn chằm chằm mấy đứa bé mình không bao giờ có thể sinh ra ở một nơi kỳ quái như NICU thì phải nói là kỳ cục ở cấp độ trên trời luôn.
U ám đến nghẹt thở.
Có nhiều điều về căn bệnh này làm tôi phát điên, nhưng điều này không nằm trong số đó. Gần như tất cả những anh chàng mắc chứng CF đều vô sinh, tức là ít nhất thì tôi không cần phải lo lắng việc làm ai đó có bầu rồi vùi đời mình trong cái nấm mồ mang tên hôn nhân ấy.
Chậc, Jason có khi còn ước được vậy ấy chứ.
Nhìn trước ngó sau một hồi, tôi từ từ lại gần, ti hí qua khe cửa hẹp để nhìn thấy cô ấy đứng lặng thinh nhìn qua tấm kính theo dõi, ánh mắt chăm chú nhìn theo một đứa bé trong lồng ấp ở phía bên kia. Tay chân nhỏ xíu của đứa nhỏ gắn với đủ thứ máy móc còn đồ sộ gấp mười lần thân thể bé bỏng ấy.
Đẩy cửa ra và lách vào bên trong hành lang lờ mờ tối, tôi mỉm cười khi nhìn quý cô Converse Trắng trong vài giây. Tôi không thể ngăn mình nhìn chăm chú hình ảnh phản chiếu của cô ấy qua tấm kính, mọi thứ xung quanh như nhòa đi. Nhìn gần, cô ấy càng xinh hơn, với lông mi dài và hàng lông mày rậm. Cô ấy thậm chí khiến cho khẩu trang y tế cũng trở nên xinh đẹp. Tôi dõi theo cử chỉ đưa tay gạt lọn tóc xoăn màu nâu nhạt ra khỏi mắt và tiếp tục nhìn chăm chú vào đứa bé với vẻ quyết tâm kỳ lạ.
Tôi hắng giọng, thu hút sự chú ý của cô ấy. “Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng đây sẽ lại là một cái bệnh viện chán ngắt với đầy những kẻ bệnh tật nhạt nhẽo chứ. Nhưng mà đã có cậu xuất hiện. May mắn làm sao, nhỉ.”
Cô ấy nhìn tôi qua hình ảnh phản chiếu trong cửa kính. Trong một thoáng hai ánh mắt chạm nhau, tôi có thể thấy vẻ ngạc nhiên nhanh chóng bị thay thế bởi một thứ cảm xúc gì đó gần với ghét bỏ. Rồi ánh mắt cô ấy rời đi, quay lại với đứa bé, và chẳng có âm thanh nào được phát ra.
Ờ, có vẻ đầy hứa hẹn đấy, chẳng có gì thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu cả.
“Tôi thấy cậu nhận phòng, sẽ phải ở đây một thời gian nhỉ?”
Vẫn tiếp tục im lặng, nếu không phải vì cái cau mày tôi đã nghĩ cô ấy còn chẳng hề nghe thấy.
“Ồ, tôi hiểu rồi. Vẻ điển trai này làm cậu choáng ngợp không thốt nên lời, đúng không?”
Và lần này thì cô ấy cáu thực sự.
“Này không phải là anh nên đứng trông cửa cho hai vị khách quý hóa trong phòng hả?” Cô ấy thốt lên trong khi quay sang tôi và kéo khẩu trang xuống một cách cực kỳ giận dữ.
Thú thật là tôi không ngờ đến việc cô ấy sẽ phản ứng dữ dội như thế này, và tôi bật cười, ngạc nhiên với kiểu thẳng thắn hiếm có ấy.
Chà việc đó thực sự làm cô ấy bực đấy nhỉ.
“Thuê theo giờ hay gì vậy?” Cô ấy hỏi, mắt nheo lại.
“Ha! Vậy ra kẻ lảng vảng ở hành lang lúc đó là cậu.”
“Tôi không lảng vảng,” cô ấy cãi, “là anh mò theo tôi tới đây.”
Ờ thực ra nói thế cũng đúng. Nhưng rõ ràng cô ấy lảng vảng quanh đó trước mà. Tôi tỏ vẻ chột dạ và giơ tay lên đầu hàng. “Với ý định tự giới thiệu bản thân, nhưng mà có ai đó đang quá khích thì phải...”
“Để tôi đoán xem nhé,” cô ấy ngắt lời, “anh tự cho bản thân là một kẻ nổi loạn, lờ đi tất cả mọi thứ luật lệ vì nó cho anh cảm giác thỏa mãn của kẻ chủ động, cảm giác nắm quyền, đúng chứ?”
“Cũng không thể coi là sai.” Tôi trả lời trong khi ngả người dựa vào tường.
“Anh nghĩ vậy là đáng yêu hả?”
“Tôi không biết, cậu có thấy thế đáng yêu không?”
Tôi cười. “Ý tôi là cậu hẳn phải thấy thứ gì đó dễ thương ở đứa bé chứ, cậu đứng ở hành lang cả ngày trời chỉ để nhìn chằm chằm vào nó mà.”
Cô ấy đảo mắt, rõ ràng không thấy câu nói đùa của tôi thú vị một chút nào. “Vậy anh biết cái gì không đáng yêu không? Là cái việc anh cho bạn mượn phòng để hành sự đó.”
À, vậy ra đây là một thanh niên nghiêm túc điển hình hả.
“Hành sự? Ồ không, trời đất thiên địa quỷ thần chứng giám rằng hai đứa nó chỉ bảo tôi cho mượn phòng để tổ chức một cái hội sách nho nhỏ hơi ồn ào trong gần một giờ thôi.”
Cô ấy nheo mắt lườm tôi, rõ ràng cũng không thấy câu châm biếm của tôi thú vị luôn.
“À tôi hiểu rồi.” Tôi khoanh tay lại trước ngực. “Cậu kỳ thị tình dục hả.”
“Đương nhiên là không! Tôi đã...” cô ấy bật thốt, đôi mắt mở to khi giọng nói trở nên lí nhí. “Ờ thì cũng... ổn .”
Rõ ràng là dối trá, dối trá hơn cả những lời an ủi của mớ người cố gắng bọc đường cái sự thật rằng tôi sắp chết suốt mấy năm qua.
Tôi cười. “Ổn thôi thì chưa chắc đã là một bằng chứng đáng tin cậy, nhưng mà thôi có điểm chung còn hơn là không.”
Cô ấy nhíu mày. “Chúng ta chẳng có điểm gì chung cả.”
Tôi nháy mắt, trêu chọc cô ấy vui thật. “Ồ, kiểu lạnh lùng, tôi thích đấy.”
Ruỳnh, cánh cửa bật mở và Barb lao vào như một cơn bão, làm cả hai đứa giật nảy cả mình. “Will Newman! EM ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY VẬY HẢ?”
Tôi quay lại nhìn cô gái. “Đó, một cái tên để cho cậu chuẩn bị tinh thần nhé! Và cậu là?”
Cô ấy quắc mắt nhìn tôi, nhanh chóng kéo khẩu trang lên trước khi Barb kịp nhận ra. “Anh đã bị bơ.”
Được đấy, quý cô nghiêm túc cũng có cá tính đấy.
“Rõ là trò cưng của cô giáo luôn.”
“Luôn cách nhau sáu bước! Cả hai đều biết rõ quy định rồi!” Tôi nhận ra mình đang đứng quá gần và lùi lại một bước trong khi Barb lại gần và chen vào giữa hai chúng tôi. Chị quay sang tôi, đôi mắt nheo lại tỏ vẻ nghi ngờ. “Em đang làm gì trên này hả?”
“Ờ thì...” Tôi nói, chỉ chỉ về hướng cửa kính, “ngắm mấy đứa nhỏ ạ?”
Barb vẫn khó đăm đăm. “Về phòng nào, khẩu trang của em đâu?” Tôi đưa tay lên sờ gương mặt trống trơn thì nghe thấy. “Stella, ít nhất thì em không bỏ khẩu trang xuống.”
“Bỏ rồi đấy, mới đeo lên được năm giây chứ đâu.” Tôi lầm bầm. Stella ném cho tôi một cái lườm tóe lửa qua vai Barb, và tôi đáp trả bằng một nụ cười đẹp trai hết sức có thể.
Stella.
Hóa ra tên cô ấy là Stella.
Tôi thấy Barb lại sắp sửa xổ ra một tràng nên giờ đánh bài chuồn mới là thượng sách. Tôi nghe đủ lời giáo huấn cho cả ngày rồi.
“Tươi lên đi, Stella,” tôi nói trong khi thơ thẩn ra chỗ cửa. “Cuộc sống mà, vèo cái là kết thúc rồi, trước cả khi chúng ta kịp nhận ra nữa đó.”
Tôi chạy lại xuống sảnh và qua cầu, rồi thay vì đi vòng cả đoạn như hồi nãy, tôi nhảy vào trong cái thang máy nội bộ mình mới mò được hai ngày trước, dẫn thẳng xuống quầy trực y tá ở sảnh khu điều trị CF nơi Julie thường ngồi xử lý mấy công việc giấy tờ.
“Chào chị Julie.” Tôi nói, nghiêng người dựa vào quầy và nhặt một cái bút chì.
Chị liếc tôi rồi lại ngó xuống mớ giấy tờ trong tay. “Em lại bày trò gì rồi hả?”
“Ờ thì, lượn lờ quanh bệnh viện, chọc Barb tức điên.” Tôi nói, nhún vai và quay quay cái bút chì quanh mấy ngón tay. “Cứng nhắc chết đi được.”
“Will, chị ấy không cứng nhắc, chỉ có chút, em biết đấy,...”
Tôi ngó sang. “Cứng nhắc?”
Julie ngả về phía quầy, bàn tay đặt lên cái bụng tròn tròn. “Hơi nghiêm một chút thôi. Nguyên tắc là nguyên tắc. Nhất là với Barb, chị ấy không để xảy ra chuyện ‘lỡ như’ đâu.”
Tôi ngó xuống cánh cửa phía cuối hành lang khi nó bật mở và Barb bước vào cùng với quý cô nghiêm túc.
Tôi nhún vai một cách vô tội trước cái nhìn nghi ngờ của Barb. “Gì? Em chỉ nói chuyện với Julie thôi mà.”
Mặt mũi đầy vẻ gắt gỏng, cả hai người bước dọc hành lang về hướng phòng Stella trong khi cô ấy đưa tay chỉnh lại khẩu trang trên mặt, rồi nhìn về phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong vài tích tắc.
Tôi thở dài và nhìn theo.
“Cô ấy ghét em.”
“Cô nào trong hai?” Julie hỏi, nhìn theo hướng ánh mắt tôi về cuối hành lang.
Nhìn cánh cửa phòng mở ra và đóng lại sau lưng cả hai, tôi quay lại nhìn Julie.
Chị ấy nhìn tôi với cái ánh mắt mà tôi đã thấy cả triệu lần trong vòng một tuần tới đây. Đôi mắt màu lam chứa đầy thứ cảm xúc trộn lẫn giữa “em điên hả” và điều gì đó gần như quan tâm.
Nhưng mà chủ yếu vẫn là “em bị điên hả?” trong đôi mắt ấy.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ấy, Will.”
Tôi ngó xuống tập hồ sơ trước mặt chị, tia thấy một cái tên nổi bật ở góc trên bên trái.
Stella Grant.
“Thì thôi,” tôi nói như thể nó chẳng có gì là quan trọng cả. “Bái bai chị.”
Tôi lẩn lại về trước cửa phòng 315, ho sù sụ khi tới nơi, đờm đóng tảng dày cộp trong phổi và họng tôi, lồng ngực đau nhức vì chuyến thám hiểm vòng quanh bệnh viện vừa rồi. Nếu tôi mà biết mình sẽ phải lượn lờ quanh cả cái bệnh viện này với một tốc độ nhanh hơn đi bộ thì có lẽ tôi đã mang cái bình ôxy theo rồi.
Mà thôi, biết trước đã giàu.
Tôi ngó xuống đồnghồ để chắc chắn đã đủ một giờ trôi qua trước khi mở cửa vào phòng. Tôi gạt công tắc đèn và phát hiện ra một tờ giấy gập ngay ngắn Hope và Jason để lại trên tấm ga giường bệnh trắng tinh.
Chà, đôi chim lãng mạn.
Tôi cố để không cảm thấy thất vọng khi hai đứa nó rời đi. Mẹ tôi lôi tôi ra khỏi trường và chuyển sang giáo dục tại gia cùng với một chuyến du lịch qua các thể loại bệnh viện trên khắp thế giới khi tôi được chẩn đoán dương tính với vi khuẩn B. cepacia 6* tầm tám tháng trước. Như thể tuổi thọ của tôi chưa đủ ngắn vậy, loại vi khuẩn này còn gọt đi kha khá thời gian mà tôi còn lại bằng cách làm hai lá phổi ọp ẹp này xuống cấp còn nhanh hơn nữa. Mà họ sẽ không cho bạn một lá phổi mới đâu, khi mà cơ thể bạn là cái ổ vi khuẩn kháng kháng sinh.
Thế nhưng “vô phương cứu chữa” đối với mẹ tôi không hơn gì một tính từ vô nghĩa, và thế là bà quyết định điều trị theo kiểu mò kim đáy bể. Chấp nhận điều đó đồng nghĩa với việc tách biệt tôi với tất cả mọi người.
Ít nhất thì chốn này cũng chỉ cách Jason và Hope tầm nửa giờ đi đường, nên hai đứa nó có thể đến thăm tôi vài ngày một tuần và tán nhảm về mọi thứ tôi đã bỏ lỡ ở trường. Kể từ khi tôi mang trong mình B. cepacia, tôi cảm thấy hai đứa là những người duy nhất trên thế gian này không đối xử với tôi như chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Mà thực ra hai đứa nó từ trước tới giờ vẫn vậy, luôn như thế, và đó là lý do tại sao mỗi đứa là một nửa hoàn hảo cho người kia.
Tôi giở tờ giấy ra để thấy một hình trái tim và dòng chữ ngay ngắn của Hope: “Hẹn cậu lần sau! Hai tuần nữa thôi là mười tám rồi! Hope và Jason.” Và điều đó làm tôi mỉm cười.
Tuổi mười tám, vài tuần nữa thôi là tôi có quyền tự quyết. Tôi sẽ lượn khỏi cái vụ thử nghiệm thuốc này, lượn khỏi cái bệnh viện này và làm điều gì đó với cuộc đời mình thay vì để mẹ tôi phung phí nó.
Không còn bệnh viện, không còn những tháng ngày mắc kẹt trong những tòa nhà trắng xóa này nữa trong khi bác sĩ hết người này tới người khác thử hết loại thuốc này đến loại thuốc kia rồi liệu trình này sang liệu trình nọ mà chẳng mang lại một tí ti kết quả nào.
Nếu như cái chết là không tránh khỏi, tôi muốn được sống thực sự trước.
Trước khi ra đi.
Tôi liếc nhìn trái tim trên giấy, nghĩ về cái ngày cuối cùng định mệnh ấy. Ở một đâu đó nên thơ. Một bãi biển chăng? Hoặc trên con thuyền đâu đó trên sông Mississippi. Đâu cũng được, miễn là chẳng có bốn bức tường. Tôi có thể vẽ lại cảnh vật xung quanh, vẽ một lần cuối hình bản thân giơ ngón giữa chĩa về vũ trụ này, rồi đi.
Tôi quăng tờ giấy xuống giường, săm soi cái ga giường trước khi giũ nó thêm một lần cho chắc. Vừa thô vừa cứng và trắng tinh, bình thường như bao bệnh viện khác. Tốt.
Rồi tôi trườn lên cái giường bệnh gần cửa sổ, gạt mớ bút chì màu và sổ vẽ ra, moi máy tính lên từ dưới một mớ bản in mấy bản vẽ hoạt hình chính trị những năm 1940 tôi dùng để tham khảo mới đây. Mở trình duyệt mạng và gõ Stella Grant vào Google dù không ôm hy vọng gì nhiều. Cô nàng là điển hình của kiểu con gái siêu nghiêm túc với trang Facebook kín bưng và mớ ảnh ọt hay trích dẫn về tầm quan trọng của việc rửa tay đăng trên Twitter.
Thế nhưng, kết quả đầu tiên là một kênh Youtube tên là “Nhật ký điều trị CF không mấy bí mật của Stella Grant”, với ít nhất 100 đoạn video kể từ sáu năm trước đến giờ. Kỳ cục là cái tên này nghe cực kỳ quen.Ôi trời ơi là cái kênh Youtube ngớ ngẩn mẹ gửi cho tôi từ mấy tháng trước để động viên tôi nghiêm túc tham gia điều trị.
Có lẽ, nếu biết nữ chính trông như thế thì tôi đã...
Tôi kéo xuống video đầu tiên, ấn vào cái ảnh đại diện video hình một cô Stella trẻ con với tóc đuôi ngựa và nẹp răng đầy miệng. Tôi nín cười, tưởng tượng xem bây giờ răng cô ấy thế nào vì chưa bao giờ thấy cô ấy cười.
Có lẽ sẽ đẹp, tôi nghĩ, trông cô nàng giống kiểu người sẵn sàng đeo niềng răng đi ngủ kể cả khi nó là loại tháo lắp được, thay vì để nó nằm hít bụi trên kệ nhà tắm.
Cái của tôi còn chưa lấy từ chỗ nha sĩ về chứ đừng nói đến đeo.
Tôi ấn nút tăng âm lượng và giọng cô bé Stella bật ra khỏi loa.
“Như tất cả các bệnh nhân CF khác, bệnh của mình là mãn tính. Cơ thể chúng mình tiết ra quá nhiều dịch nhầy, và dịch nhầy đó trôi vào phổi gây nhiễm trùng, khiến cho chức năng phổi của chúng mình bị suy-giảm-nghiêm- chọng .” Cô bé ngọng nghịu khi gặp phải từ khó đành cười hì hì trước màn hình. “Bây giờ, mình đang ở mức 50% chức năng phổi.”
Rồi đến đoạn chuyển cảnh đột ngột, sau đó cô bé Stella lại hiện ra trước một dãy cầu thang trông khá quen mắt. Tôi nhận ra nó là cửa chính của bệnh viện St. Grace này. Chả trách cô ấy thạo đường đi lối lại quanh đây như thế.
Tôi mỉm cười với cô bé trong đoạn video dù cho đoạn chuyển cảnh đó là đoạn chuyển ẩu nhất tôi từng xem. Bé Stella ngồi xuống trên bậc thang, hít thật sâu rồi nói. “Bác sĩ Hamid nói rằng cứ đà này thì mình sẽ cần phổi mới vào khoảng tầm tuổi trung học phổ thông. Thay phổi không phải là cách chữa triệt để, nhưng ít nhất nó sẽ cho mình thêm thời gian! Nếu may mắn mình có thể có thêm một vài năm nữa!”
Ai cũng hy vọng thế, Stella.
Ít nhất thì cô nàng còn có cơ hội.
⚝ ✽ ⚝
6* Viết tắt của “Burkholderia cepacia” - vi khuẩn gây nhiễm khuẩn và hoại tử phổi. Bệnh thường gặp trên những bệnh nhân suy giảm miễn dịch, có bệnh lý ác tính.