Chương 31 STELLA
“Thôi nào, vui lên nào Stella. Theo kiểu ‘Abby Style’ ấy,” Mya tinh nghịch đẩy tôi một cái.
Tôi rời mắt khỏi tờ hành trình, bật cười trong khi cẩn thận gấp nó lại và cất vào túi sau. “Người ta đâu có xây thành Rome trong một ngày 20* .” Tôi nhếch miệng cười với cô ấy và Camila, tự hào với trò đùa về thành Vatican của mình. “Hiểu không? Rome ấy?”
Camila phá lên cười và đảo mắt giễu cợt. “Phổi có thể thay mới nhưng mấy câu đùa của Stella thì không bao giờ thay được.” Tôi hít vào khi nghe thấy điều đó, hai lá phổi của tôi phồng lên và xẹp xuống, thật nhịp nhàng. Điều này thật tuyệt vời đến mức tôi vẫn chưa thể tin được. Tám tháng qua, tôi đã nếm cả đắng cay và ngọt bùi. Hai lá phổi mới của tôi thật tuyệt vời, sự đau đớn của cơ thể sau khi phẫu thuật dần dần tan biến và thayvào đó là một cuộc sống mới bắt đầu. Bố mẹ tôi đã quay về với nhau và chúng tôi sẽ lại là một gia đình, sớm thôi. Nhưng cũng như những lá phổi mới của tôi, chúng ta không thể sửa chữa tất cả mọi thứ, tôi không nghĩ có khi nào mình có thể hoàn toàn vượt qua nỗi đau mất Abby và Poe. Cũng như tôi biết rằng dù có ra sao, một phần nào đó trong tôi vẫn sẽ luôn vương vấn về Will. Nhưng không sao, nỗi đau sẽ nhắc nhở tôi rằng họ đã từng ở bên tôi và tôi đang sống.
Nhờ có Will mà tôi có thể sống như chưa bao giờ được sống. Anh cho tôi thật nhiều thời gian để sống cả về sau này nữa - món quà tuyệt vời nhất mà anh trao cho tôi bên cạnh tình yêu của anh. Vậy mà tôi không thể tin được mình đã suýt mất nó.
Tôi nhìn quanh trần nhà cao vút và những dãy cửa sổ khổng lồ của sân bay, niềm háo hức chạy rần rật trong từng mạch máu khi tôi đi tới cổng 17 cho chuyến bay tới Rome. Cuối cùng tôi cũng có thể thực hiện chuyến đi này, đến thành Vatican và nhà nguyện Sistine, điều đầu tiên trong danh sách những điều tôi muốn thấy và muốn làm. Dù không có Abby nhưng tôi sẽ không gạch bỏ điều đó trong danh sách của Will mà sẽ biến nó thành hiện thực, kéo chúng gần lại hơn với tôi.
Tôi nhận ra mình là người dẫn đầu khi Camila và Mya bước theo phía sau mình. Nếu là cách đây vài tháng thì tôi chắc chắn đã đổ gục nhưng giờ đây tôi cảm thấy hoàn toàn bình thường khi đi lại như thế này.
“Mấy đứa, chụp ảnh nào!” Mya nói khi chúng tôi tìm thấy cổng ra máy bay, giơ điện thoại lên trong lúc chúng tôi túm tụm lại với nhau, cười thật tươi với máy ảnh.
Sau khi đèn flash nháy, chúng tôi tách ra và tôi nhìn xuống điện thoại, xem tấm ảnh bố và mẹ đang ăn sáng. Trên đĩa là trứng cùng thịt hun khói được xếp thành hình mặt mếu. Bức ảnh có dòng chú thích: “NHỚ CON NHIỀU, STELL! Nhớ gửi ảnh cho bố mẹ nhé!”
Tôi phì cười, gọi Mya. “Này, gửi cho bố mẹ mình đi, họ đang đòi ảnh ầm ĩ kìa...”
Tiếng tôi dần biến mất khi tôi thấy cô ấy há hốc miệng vì sốc và nhìn chằm chằm vào Camila.
“Sao thế? Mình lại làm mặt kỳ quặc hả?” Camila hỏi, thở dài thườn thượt. “Mình cũng không biết vì sao mình lại cười kiểu đó nữa...”
Mya giơ tay lên để ngăn Camila lại, mắt khẩn thiết tìm kiếm trong đám đông đang đứng chờ lên máy bay, cuối cùng thì tập trung vào thứ gì đó ở phía sau tôi. Camila hít vào một hơi.
Tôi quay người lại, nhìn theo hướng của cô ấy và dựng tóc gáy khi nhìn về cuối hàng người.
Trái tim tôi bắt đầu tăng nhịp khi nhìn thấy Jason.
Vì tôi biết. Tôi biết anh ở đó trước cả khi thực sự nhìn thấy anh.
Will.
Tôi đứng như hóa đá khi anh ngước lên và tôi như bị khóa chặt vào đôi mắt màu đại dương mộng mơ mình vẫn hằng mong mỏi đằng đẵng đến mức muốn khuỵu ngã. Anh vẫn không khỏe, bình ôxy di động vẫn đeo trên vai và vẻ mặt mệt mỏi nhợt nhạt. Khi tôi đã có những lá phổi mới mà anh không thể, cảm giác ấy như một cơn đau cào xé lấy tôi.
Nhưng rồi khóe miệng anh cong lên thành nụ cười rạng rỡ đến mức thế giới này phải tan chảy. Là Will. Thật sự là anh ấy. Anh vẫn đang chống chọi với bệnh tật, nhưng anh còn sống. Cả hai chúng tôi đều đang sống.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, thật thoải mái, rồi bước về phía anh, dừng lại khi còn chính xác sáu bước chân để tới bên anh. Ánh mắt anh ấm áp khi nhìn thấy tôi. Không cần bình ôxy, không gắng sức để thở, không ống nhựa hỗ trợ gắn vào mũi.
Tôi đã là một Stella khác.
Trừ một việc.
Tôi mỉm cười với anh và trộm bước lên phía trước...
cho đến khi...
... hai chúng tôi chỉ còn cách nhau năm bước.
⚝ ✽ ⚝
20* Quá trình quan trọng hơn kết quả. Bạn không thể xây được mọi thứ bạn muốn trong một ngày nhưng bạn cần tìm cách để đặt từng viên gạch cho mơ ước của mình.