Chương 30 TÁM THÁNG SAU
WILL
Loa ở nhà ga sân bay kêu lẹt xẹt vài tiếng rồi một giọng nghèn nghẹt vang lên giữa những tiếng xì xào hỏi han buổi sáng và tiếng bánh xe vali lạch cạch va xuống sàn nhà lát gạch. Tôi bỏ một bên tai nghe ra để lắng nghe, lo lắng nếu như họ thông báo đổi cổng ra máy bay thì sẽ phải vất vả đi sang đầu bên kia sân bay trong khi phổi tôi thì như bong bóng hết hơi. “Chú ý, những hành khách thuộc chuyến bay mang số hiệu 4487 của hãng hàng không Delta, khởi hành đi Houston...”
Tôi đeo lại tai nghe. Không phải chuyến của tôi. Tôi bay ra nước ngoài.
Chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn trên chiếc ghế bành, tôi bật Youtube lên đến lần không biết thứ bao nhiêu và lại tìm video mới nhất của Stella. Nếu Youtube theo dõi từng lượt xem cá nhân, hẳn cảnh sát sẽ ập đến nhà tôi vì tôi cứ như một kẻ rình mò ghê tởm. Nhưng tôi không quantâm vì video này là về chúng tôi. Khi tôi bật nó lên, em sẽ kể câu chuyện của hai đứa.
“Sự động chạm chính là hình thức giao tiếp đầu tiên của con người,” em nói, giọng rõ ràng, rành mạch. Em hít một hơi thật sâu và hai lá phổi hoạt động thật khỏe khoắn.
Hơi thở ấy là phần tôi thích nhất trong video này. Không chật vật. Không có tiếng rin rít. Thật hoàn hảo và êm dịu. Hoàn toàn không cần gắng sức.
“Cảm giác an toàn và yên bình, tất cả đều chỉ nhờ một cái chạm nhẹ của ngón tay, hay bờ môi lướt nhẹ trên má,” em tiếp tục và tôi rời mắt khỏi iPad để nhìn dòng người tấp nập trong sân bay. Người ta đến rồi đi, mang theo hành lý nặng trĩu, nhưng dù thế, em vẫn đúng. Từ những cái ôm ở sảnh đi, đến những cái siết vai vỗ về ở khu kiểm tra an ninh, thậm chí còn có một cặp đôi trẻ đang khoác tay nhau ở hàng chờ ra cổng bay, sự tiếp xúc da thịt ở mọi nơi.
“Chúng ta cần được người mình yêu thương chạm vào, quan trọng đến mức gần như việc cần không khí để thở. Tôi chưa bao giờ nhận ra tầm quan trọng của việc này, cho đến khi... tôi chẳng bao giờ còn cơ hội để có nó nữa.”
Tôi có thể thấy em, chỉ cách tôi năm bước vào cái đêm ở bên hồ bơi ấy, hai đứa cùng đi dạo và nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh. Rồi cả khi ở bên cửa kính vào đêm cuối cùng, nỗi khát khao được xóa đi khoảng cách luôn khắc khoải trong chúng tôi.
Tôi dừng video lại để dành một phút ngắm nhìn em.
Trông em... khỏe mạnh hơn rất nhiều so với những lần tôi được gặp em trực tiếp. Không có bình ôxy di động. Không còn những quầng thâm dưới bọng mắt.
Em luôn thật đẹp trong mắt tôi nhưng bây giờ em đang được tự do. Em đang thực sự được sống.
Mỗi ngày trôi qua tôi đều ước mình chưa từng ra đi. Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc bước khỏi khung cửa ấy, đôi chân tôi như biến thành hai tảng bê tông và bị nam châm hút lại về với em. Sức hút ấy, nỗi đau ấy, tất cả sẽ mãi còn ở đó. Nhưng tất cả những gì tôi nên làm là nhìn thấy em được như bây giờ và tự nhủ mình đã đánh đổi được thứ đáng giá hơn cả triệu lần.
Một thông báo từ ứng dụng của em hiện trên màn hình của tôi, nhắc tôi uống thuốc buổi sáng. Tôi mỉm cười khi thấy biểu tượng viên thuốc nhảy múa. Nó cứ như một Stella thu nhỏ mà tôi luôn có thể mang theo bên mình, nhắc nhở tôi chăm sóc bản thân. Nhắc tôi về điều gì là quan trọng.
“Cậu đã sẵn sàng chưa?” Jason huých nhẹ vào người tôi khi họ mở cửa để vận chuyển hành lý lên chuyến bay tới Brazil. Tôi cười với cậu ấy, nuốt khan mấy viên thuốc và cất túi thuốc vào balô, kéo khóa lại.
“Vẫn luôn như thế.”
Tôi sẽ đến nơi tôi vẫn luôn mơ về.
Tôi sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra ở mỗi thành phố tôi tới, đây là một trong ba điều kiện của mẹ tôi trước khi để tôi lên đường. Hai điều kiện còn lại cũng đơn giản, tôiphải gửi thật nhiều ảnh cho bà và gọi Skype cho bà mỗi tối thứ Hai dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Ngoài những việc đó ra thì tôi có thể sống cuộc sống mình muốn. Và cả chiến đấu bên em.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm thấy điểm chung.
Tôi đứng đây, hít một hơi thật sâu khi kéo dây đeo của bình ôxy di động lên sát bờ vai khẳng khiu. Nhưng nó nghẹn lại ở cổ ngay khi tôi hít vào. Bởi giữa những tiếng lầm rầm trò chuyện hỗn loạn trong sân bay, chỉ lớn hơn tiếng rung động của niêm mạc trong phổi tôi một chút, tôi nghe thấy âm thanh mình yêu nhất trên thế giới này.
Tôi nghe thấy em cười. Âm thanh trong trẻo như tiếng chuông và tôi ngay lập tức rút điện thoại ra, chắc hẳn tôi vẫn để video chạy trong túi mình. Nhưng màn hình tối đen và âm thanh không hề tan đi hay biến mất.
Âm thanh ấy chỉ như cách tôi vài bước chân.
Đôi chân tôi biết rằng phải di chuyển ngay lập tức, lên máy bay và đi. Nhưng đôi mắt tôi đã đang tìm kiếm. Tôi cần phải biết.
Chỉ mất sáu giây để tôi tìm thấy em, và tôi thậm chí không ngạc nhiên khi lúc ấy, đôi mắt em đã đặt trên người tôi.
Stella luôn là người tìm thấy tôi trước.