← Quay lại trang sách

Chương 7 Du thuyền trên vịnh san hô (tiếp theo)

Trên boong du thuyền Gloria Pickford tôi hôm đó không hề có cãi cọ riêng tư; chỉ có những quan điểm khoa học đối chọi ầm ĩ. Fred (được Abe trung thành ủng hộ) phán rằng những con vật kia nhất định phải là một loài thằn lằn khủng long nào đó trong khi viên thuyền trưởng cứ cho là loài có vú. Dưới biển làm gì có thằn lằn; Thuyền trưởng tức tối quả quyết; nhưng hai cậu quý tử vừa tốt nghiệp đại học chẳng thèm nghe; và không hiểu sao hai chữ “khủng long” lại có vẻ giật gân hơn. Người đẹp Li thì tự bằng lòng với niềm tin rằng chúng là những “Thần Triton”; chúng hết sức dễ thương, và chuyện vừa qua đúng là một thành công; và (trong bộ đồ bộ sọc xanh mà Abe thích quá chừng) ánh mắt Li sáng ngời, cứ mơ màng về ngọc trai và những vị thần của biển. Còn Judy thì đương nhiên tin chắc rằng tất cả chỉ là trò bịp vớ vẩn mà Li với Abe đã cùng nhau bịa ra, rồi cô nàng tức tối nháy mắt ra hiệu cho Fred đừng có đếm xỉa tới câu chuyện đó. Abe thì lại nghĩ Li lẽ ra nên kể cho mấy người kia biết là chàng, Abe này đây, đã dũng cảm xông pha giữa bầy thằn lằn để lấy áo choàng về cho nàng; chính vì thế mà chàng đã kể tới ba lần chuyện nàng Li đã phi thường đương đầu với chúng trong khi chàng, Abe, đẩy thuyền xuống biển, và chàng sắp kể lại lần thứ tư đây; nhưng Fred và Thuyền trưởng chẳng buồn nghe vì hai người đang cãi nhau hăng say về loài thằn lằn và loài có vú. (Làm như loài gì là quan trọng lắm vậy, Abe nghĩ thầm) . Cuối cùng Judy ngáp dài rồi nói cô nàng sẽ đi ngủ; nàng ta nhìn Fred đầy ngụ ý, nhưng Fred vừa sực nhớ ra là trước trận Đại hồng thủy đã từng có nhiều loại thằn lằn cổ xưa ngộ nghĩnh mang những cái tên như… Mẹ kiếp! Tên gì ấy nhỉ?… Khủng long Diplosaurus và Đại-cồ-lô-saurus hay đại khái vậy, và tôi dám cá là chúng đi trên hai cẳng sau, ông ơi; chính mắt Fred đã thấy những con vật đó trong một hình minh họa khoa học lạ lùng trong một cuốn sách dày như thế này này. Cuốn sách kinh khủng lắm, ông ơi, ông nên nhớ cho. - Abe, - tiếng người tình Li, - Em đã có ý tưởng hết ý cho bộ phim rồi.

- Là gì thế?

- Một ý mới mẻ khủng khiếp. Anh biết không, du thuyền của chúng ta bị chìm và em là người duy nhất sống sót và đến được hòn đảo này. Và trên đảo em sẽ sống như một nữ Robinson Crusoe.

- Thế cô sẽ làm gì ở đó? - Thuyền trưởng phản bác, vẻ hoài nghi. - Tôi sẽ bơi và làm những chuyện như thế, - người đẹp Li vẫn cứ nói. - Và rồi mấy con Triton dưới biển sẽ si mê tôi… và chúng sẽ mang cho tôi thật nhiều ngọc trai. Đó, phim giống y như thật. Thậm chí đây có thể là một bộ phim về thiên nhiên và có tính giáo dục, ông nghĩ sao? Kiểu như phim Trader Horn đó mà.

- Li nói đúng, - Fred đột nhiên tuyên bố. - Chiều mai chúng ta phải đi xuống chỗ đó để quay phim mấy con bò sát này. - Mấy con thú có vú chứ, - Thuyền trưởng chỉnh lại.

- Đúng rồi, là tôi đó, - Li nói, - quay lúc tôi đang đứng giữa những con Triton.

- Nhưng có mặc đồ bơi nhé, - Abe kêu lên.

- Em sẽ mặc bộ đồ tắm màu trắng, - Li nói. - Và Greta phải làm tóc cho em đàng hoàng. Hôm nay trông em thật kinh khủng.

- Vậy ai sẽ quay phim?

- Anh. Để ít ra anh cũng có việc làm chứ, Abe. Còn Judy sẽ phải lo ánh sáng nếu trời sụp tối.

- Còn Fred thì sao?

- Fred sẽ mang cung tên và đội vòng lá trên đầu, và rồi nếu những con thần biển kia muốn bắt em đi thì anh ta sẽ ngăn chặn chúng.

- Cám ơn nhiều, - Fred cười toe toét. - Nhưng tôi thích mang súng lục hơn. Tôi nghĩ ông Thuyền trưởng cũng nên có mặt ở đó.

Ria mép Thuyền trưởng vểnh lên đầy hung hăng.

- Khỏi lo. Tôi sẽ làm những gì cần thiết.

- Thế cần làm gì?

- Ba đứa trong thủy thủ đoàn, thưa cậu. Với vũ khí đầy đủ, thưa cậu.

Người đẹp Li sửng sốt, đầy thích thú.

- Ông nghĩ là chuyện này nguy hiểm tới mức đó sao, Thuyền trưởng?

- Tôi không nghĩ gì hết, cô bé, - Thuyền trưởng làu bàu, -nhưng tôi có lệnh của ông Jesse Loeb…, ít nhất thì cũng vì cậu Abe đây.

Thế là tất cả các quý ông lao vào bàn bạc hăng say các chi tiết kỹ thuật của công cuộc sắp tối; Abe nháy mắt ra hiệu với người tình, cưng nên đi ngủ đi, vân vân và vân vân. Li ngoan ngoãn nghe theo.

- Anh biết không, Abe, - người tình nói với chàng trong cabin riêng của nàng. - Em nghĩ đây sẽ là bộ phim tuyệt vời.

- Sẽ như vậy, em yêu. - chàng Abe đồng ý và định hôn nàng. - Tối nay không được, Abe, - người tình vừa nói vừa xô chàng ra. - Anh phải biết là em đang cần phải tập trung kinh khủng mà.

Kiều nữ Li tiếp tục tập trung cao độ cả ngày hôm sau, vì thế mà cô giúp việc Greta bận bịu ngập đầu ngập cổ. Vài lần pha nước bồn tắm với những chất khoáng và tinh dầu quan trọng, gội đầu cho kiều nữ bằng dầu gội Nurblond, xoa bóp, làm móng chân, làm móng tay, làm tóc, ủi đồ, mặc thử đồ, chỉnh sửa, và hiển nhiên là đủ thứ sửa soạn khác; ngay cả Judy cũng bị lôi cuốn theo sự hối hả ấy và đến phụ giúp người đẹp Li. (Vào những lúc gian khổ thì phụ nữ lại tận tình với nhau đến lạ lùng, chẳng hạn như khi đụng tới chuyện quần áo) . Trong lúc sự hối hả loạn xạ này ngự trị trong cabin của Kiều nữ Li, các quý ông tự lo toan lấy việc của mình, và họ bày ra đầy bàn những chiếc gạt tàn thuốc và ly rượu mạnh để xác định những vị trí chiến thuật mà từng người sẽ trấn giữ cũng như những nhiệm vụ mà từng người sẽ đảm trách khi có biến cố xảy ra; và theo dòng các diễn tiến đó, uy tín của Thuyền trưởng nhiều lần bị tổn thương sâu sắc trong vấn đề bài binh bố trận. Buổi chiều, họ chuyển lên bờ vịnh san hô các thiết bị quay phim, một khẩu súng tiểu liên, một giỏ đầy dao nĩa với đồ ăn, mấy khẩu súng trường, một máy hát đĩa cùng nhiều thứ quân nhu khác; tất cả đều được ngụy trang hoàn hảo dưới những tàu lá dừa. Trước khi mặt trời lặn, ba thành viên vũ trang của thủy thủ đoàn với Thuyền trưởng làm tổng tư lệnh đã vào vị trí chiến đấu. Sau đó một cái giỏ khổng lồ chứa những thứ lặt vặt cần thiết cho Kiều nữ Lily Valley được đưa lên bờ. Rồi Fred đến nơi cùng nàng Judy, và mặt trời bắt đầu lặn trong sắc màu huy hoàng rực rỡ miền nhiệt đới.

Trên du thuyền, chàng Abe đã gõ cửa cabin nàng Li đến lần thứ mười.

- Cưng ơi, tới lúc phải đi rồi đó!

- Đi liền, em đi liền, - có tiếng nàng đáp lại, - xin đừng làm em căng thẳng! Em còn phải mặc đồ nữa chứ?

Trong lúc đó Thuyền trưởng theo dõi tình hình. Trên mặt vịnh đằng xa, ông nhìn thấy một vệt dài lóng lánh phân cách sóng biển rập rờn phía ngoài với vùng nước lặng phía trong. Hình như có cái đập hay đê chắn sóng nào đó xây ngầm bên dưới; ông ngẫm nghĩ; chắc là cát, hay một rặng san hô, nhưng trông cứ như nhân tạo hay sao đấy. Một chỗ lạ lùng. Đâu đó trên mặt nước tĩnh lặng này sẽ xuất hiện một cái đầu đen đen lần mò vào bờ. Thuyền trưởng bặm môi và bồn chồn sờ vào khẩu súng lục. Đám phụ nữ nên ở lại trên du thuyền thì hơn, ông nghĩ. Judy bắt đầu run cầm cập và ôm chặt Fred. Chàng mạnh mẽ quá, cô nàng nghĩ thầm, chúa ơi, con yêu chàng quá!

Rốt cuộc chiếc thuyền cũng rời khỏi du thuyền lớn. Trên thuyền là Kiều nữ Lily Valley mặc đồ tắm màu trắng và khoác chiếc áo choàng ngủ trong suốt, với trang phục đó, rõ ràng là nàng đã sẵn sàng để cho biển ném lên bờ giống như một kẻ đắm tàu; cô Greta giúp việc và cậu Abe quý tử cũng ở trên thuyền.

- Sao anh chèo chậm quá vậy, Abe, - người tình trách chàng. Abe đã nhìn thấy mấy cái đầu đen đang di chuyển về phía bờ nhưng chàng không nói gì.

- Ts-ts.

- Ts.

Chàng Abe kéo thuyền lên bãi cát và đỡ nàng Li và cô Greta bước ra.

- Anh mau chạy tới lấy máy quay, - nàng nghệ sĩ nói nhỏ, - và khi em nói “Rồi” thì anh bắt đầu quay nhé.

- Còn thấy gì nữa đâu mà quay, - Abe phản đối.

- Vậy thì bảo Judy bật đèn pha lên. Greta!

Trong lúc nhà quay phim Abe Loeb về vị trí đặt máy, nàng nghệ sĩ đã buông mình xuống cát như con thiên nga chết, còn cô Greta thì giúp chỉnh lại áo choàng ngủ của nàng cho thẳng thớm.

- Phải làm sao cho tụi nó thấy được chút ít cặp đùi của tôi, - kẻ đắm tàu thì thào. - Xong chưa? OK, tránh ra! Abe, rồi!

- Ánh sáng, Judy! - Abe bắt đầu quay phim. - Nhưng chẳng thấy đèn đuốc gì. Những bóng đen từ dưới biển lên đang lắc lư đi tới gần Li hơn. Greta đưa hai tay bịt chặt miệng mình để khỏi thét lên. - Li, - Abe gọi to, - Li, chạy đi!

- Nife! Ts-ts-ts. Li. Li. Aaa…bel

Có ai đó tháo chốt an toàn trên khẩu súng.

-Đừng bắn, mẹ kiếp! - Thuyền trưởng gắt lên.

- Li, - Abe gọi và ngừng quay phim. - Judy, ánh sáng!

Từ từ, rất từ từ, nàng Li đứng dậy và vươn hai cánh tay lên trời. Chiếc áo ngủ mong manh tuột khỏi bờ vai. Rồi nàng Li đứng yên đó, da thịt trắng ngần, hai tay giơ cao yểu điệu trên đầu như những kẻ đắm tàu thường làm khi hồi tỉnh sau cơn hôn mê. Nhà quay phim Abe vừa quay vừa tức tối.

- Mẹ kiếp! Ánh sáng đâu, Judy?

- Ts-ts-ts!

- Nife.

- Dao.

- Aaa…be!

Những bóng đen lắc lư hợp thành vòng tròn quanh nàng Li trắng muốt. Khoan, khoan, không còn là trò chơi nữa. Li không còn vươn hai cánh tay lên cao nữa mà đang xô đẩy một cái gì đó ra xa khỏi người nàng và đang hét rống lên: “Abe, Abe, có một con nó sờ em!”. Đúng lúc đó, ánh đèn pha chói lóa bật lên, Abe hấp tấp quay phim, Fred và Thuyền trưởng cầm súng chạy tới chỗ nàng Li đang cúi gập người trên cát và kêu rú kinh hoảng. Cùng lúc đó, ánh sáng dữ dội cho thấy có hàng chục hay hàng trăm bóng đen dài dài trườn xuống biển như thể chúng đang bỏ trốn. Cùng lúc đó, hai thủy thủ tung một tấm lưới trùm lên một bóng đen đang tháo chạy. Cùng lúc đó, Greta ngất xỉu, ngã phịch xuống cát như một bao tải rơi. Cùng lúc đó, hai, ba tiếng súng vang lên còn dưới biển thì ầm ầm tiếng nước tung tóe, hai thủy thủ quăng lưới đang nằm đè lên thứ gì đó quằn quại, vùng vẫy bên dưới, rồi đèn pha trong tay nàng Judy tắt phụt.

Thuyền trưởng bật đèn pin của ông lên.

- Cô bé, không sao chứ?

- Có một con con sờ vào chân tôi, - người đẹp Li rên rỉ. - Ôi Fred, kinh khủng quá!

Rồi chàng Abe cũng cầm đèn pin chạy tới.

- Em diễn quá tuyệt, Li, - chàng nói đầy hào hứng, - nhưng ước gì Judy bật đèn lên sớm hơn!

- Bật hoài không chịu sáng mà, - Judy kêu lên. - Đèn không chịu sáng, phải không Fred?

- Judy sợ quá, - Fred bào chữa cho cô nàng. - Nhưng cô ấy không cố ý đâu, tôi thề đó, phải vậy không, Judy?

Judy cảm thấy tự ái, nhưng lúc đó hai thủy thủ đã đi tới, kéo theo đằng sau một con gì đang vùng vẫy trong tấm lưới, trông nó giống như một con cá khổng lồ.

- Nó đây này, Thuyền trưởng. Nó còn sống.

- Con vật khốn kiếp này đã phun chất độc gì đó vào tôi. Hai bàn tay tôi phồng rộp lên cả rồi. Đau rát như quỷ.

- Nó cũng động vào tôi nữa, - nàng Li rên siết. - Abe, bật đèn pha lê! Em muốn xem thử mình có bị phồng rộp không.

- Không sao, không sao đâu, cưng, - Abe trấn an; suýt nữa chàng đã hôn lên chỗ ấy, ở ngay trên đầu gối người tình, nếu như nàng Li không mải lo lắng chà xát nó liên tục.

- Brr… lạnh quá, - nàng Li kêu ca.

- Cô đánh rơi một viên ngọc trai này, thưa cô, - một thủy thủ vừa nói vừa đưa cho Li một viên nhỏ tròn tròn mà anh ta nhặt được trên cát.

- Ôi trời, Abe, - nàng Li ré lên, - tụi nó mang thêm ngọc trai cho em! Mọi người đi tìm ngọc trai đi! Quanh đây phải ê hề ngọc trai nên mấy con tội nghiệp đó mới mang cho em! Chúng dễ thương quá, phải không Fred? Một viên nữa này!

- Đây nữa!

Ba chiếc đèn pin đều chĩa xuống đất.

- Tôi tìm được một viên to tướng này!

- Viên đó là của tôi! - người đẹp Li la to.

- Fred, - tiếng nói lạnh băng của Judy.

- Chờ chút, - Fred đáp trong lúc quỳ gối bò trên cát.

- Fred, em muốn quay về tàu!

- Sẽ có người đưa em về, - Fred vừa nói vừa bậu bịu tìm ngọc. - Mẹ kiếp, trò này vui thật!

Ba trang nam tử và kiều nữ Li tiếp tục bò lồm cồm trên cát.

- Tôi tìm được ba viên, - Thuyền trưởng tuyên bố.

- Cho tôi xem, cho tôi xem, - Li réo lên háo hức và bò tới chỗ ông ta. Đúng lúc đó, một ánh đèn đột ngột sáng lóa và tiếng máy quay phim lách cách chạy.

- Tôi quay phim hết các người rồi, - Judy kêu lên, giọng thù hằn. - Cái này mà đưa cho báo chí thì hết xảy. DÂN THƯỢNG LƯU MỸ MÒ NGỌC TRAI. Thần Lằn Biển Ném Ngọc Cho Người.

Fred ngồi bệt xuống.

- Mẹ kiếp, Judy nói đúng phóc; tụi mình phải cho báo chí biết vụ này!

Li ngồi xuống.

- Judy thật là hay. Judy, quay bọn tôi nữa đi, lần này quay phía trước nghe!

- Quay phía trước thì không ăn thua đâu, cưng ơi, - Judy nói.

- Nghe này, - chàng Abe lên tiếng, - chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm, các bạn. Thủy triều sắp dâng cao rồi.

Trong bóng tối, phía sát bờ biển, một bóng đen lắc lư đang chuyển động. Li rú lên:

- Đằng kia… đằng kia…

Ba chiếc đèn pin cùng hắt một vòng tròn sáng về hướng đó. Chỉ là Greta đang bò lồm cồm tìm ngọc trai trong bóng tối thôi.

Trên đùi Li là chiếc mũ thuyền trưởng đựng hai mươi mốt viên ngọc. Abe rót rượu và Judy mở đĩa hát. Đó là một đêm trời bát ngát đầy sao cùng tiếng lao xao vĩnh hằng của biển.

- Vậy ta sẽ đặt tít là gì? - Fred kêu lên. - ÁI NỮ KỸ NGHỆ GIA XỨ MILWAUKEE QUAY PHIM LOÀI BÒ SÁT CỔ ĐẠI.

- Khủng long thời hồng hoang chiêm ngưỡng nhan sắc và tuổi trẻ, - Abe mơ mộng đề nghị.

- DU THUYỀN GLORIA PICKFORD KHÁM PHÁ SINH VẬT LẠ, -Thuyền trưởng cố vấn. - Hay là BÍ MẬT ĐẢOTAHUARA.

-

Mấy cái đó chỉ là tít phụ, - Fred nói. - Tít chính phải nói nhiều hơn thế.

- Hay là Baseball Fred đụng độ quái vật, - Judy đề nghị.

- Fred thật tuyệt vời lúc lao về phía chúng. Em mong là đoạn phim đó đã quay rõ ràng hết!

Thuyền trưởng hắng giọng.

- Cô Judy, thực tế thì tôi mới là người đầu tiên xông tới, nhưng ta không cần gì phải nói chuyện đó làm gì.Tôi nghĩ là cái tít phải nghe có vẻ khoa học, quý vị à. Đọc lên phải trang trọng và… ờ, phải khoa học. ĐỘNG VẬT TIỀN… ĐÃI… HỒNG… THOẠI TRÊN ĐẢO THÁI BÌNH DƯƠNG.

- Tiền Đại hồng thủy, - Fred chỉnh lại. - Không phải tiền đãi hồng thoại. Mẹ nó, nói sao đây? Tiền đại cổ xưa. Tiền đưa cổ xài. Không, nghe không được. Tụi mình phải nghĩ ra cái tít gì đơn giản hơn, câu gì mà ai cũng có thể đọc dễ dàng ấy. Mấy chuyện này Judy rất giỏi mà.

- Tiền đại cổ lỗ sĩ, - Judy nói.

Fred lắc đầu.

- Dài quá, Judy. Dài còn hơn mấy con quái vật có đuôi kia nữa. Tít thì phải ngắn gọn. Nhưng Judy thật là hay, phải không? Sao, có hay không, ông Thuyền trưởng?

- Hay, - Thuyền trưởng đồng ý. - Cô ấy đúng là hay.

- Nói thế mới phải chứ, Thuyền trưởng à, - anh chàng to con kia công nhận. - Thuyền trưởng này rất tuyệt, các bạn. Chỉ có điều “động vật tiền đãi hông thị” nghe chán phèo. Không thể lấy làm tít báo được. Sao lại không NGƯỜI TÌNH ĐẢO NGỌC, hay cái gì đại loại như thế?

- Thần biển trải ngọc đón Lily mỹ nhân, - Abe nói to. - THẦN NEPTUNE CHIÊM NGƯỠNG TÂN VENUS!

- Ngớ ngẩn, - Fred phản đối. - Làm gì có thần thánh nào. Điều đó khoa học chứng minh rồi. Mà cũng chẳng có vệ nữ, vệ nam nào hết, đúng không Judy? NGƯỜI ĐỤNG ĐỘ HÓA THẠCH SỐNG! Thuyền trưởng dũng cảm tấn công quái vật tiền đại hồng thủy! Phải nghe thật giật gân, tít thế mới là tít.

- Ấn bản đặc biệt, - Abe gào lên: THỦY QUÁI TẤN CÔNG MINH TINH ĐIỆN ẢNH! Sức quyến rũ của phụ nữ tân thời đánh bại khủng long tiền sử! Bò sát nguyên thủy thích người đẹp tóc vàng!

- Abe, - Li chen ngang. - Em nảy ra một ý…

- Ý gì nữa đây?

- Làm phim. Nhất định sẽ hay kinh khủng, Abe. Thử tưởng tượng đi, em đang tắm biển…

- Em mặc cái áo này đẹp quá sức đó, Li, - Abe hấp tấp kêu lên.

- Cái gì? Và mấy con Triton đó sẽ si mê em và đưa em xuống đáy biển. Và em sẽ thành nữ hoàng của tụi nó.

- Dưới đáy biển?

- Đúng rồi, dưới nước. Trong vương quốc bí mật của chúng, hiểu không, ở đó chúng có thành phố và đủ thứ.

- Nhưng cưng ơi, xuống dưới đó thì em chết đuối mất rồi!

- Khỏi lo, em biết bơi mà, - người tình của chàng trả lời tỉnh bơ. - Cho nên mỗi ngày một lần em sẽ ngoi lên mặt nước hít thở khí trời. - Li biểu diễn bài tập thở của nàng bằng cách nhấp nhô bộ ngực và uốn éo hai cánh tay như đang bơi. -Như vầy nè, thấy chưa? Và trên bờ cũng sẽ có người si mê em… có thể là một chàng dân chài. Và em cũng yêu anh ta. Yêu kinh khủng, - người đẹp thở dài. - Và chàng ta sẽ rất đẹp trai và mạnh mẽ, và những con Triton đó muốn dìm chết chàng, nhưng em sẽ cứu chàng và theo chàng về túp lều của chàng. Rồi những con Triton sẽ bao vây chỗ tụi em ở… Chà, tới đoạn đó thì có lẽ tất cả mọi người sẽ phải tới cứu tụi em.

- Li, - Fred nói nghiêm chỉnh, - ý tưởng ngớ ngẩn tới mức nhất định sẽ có người làm phim cho coi. Ông già Jesse mà không làm một bộ phim lớn với ý tưởng này thì tôi đi đầu xuống đất.

Fred nói đúng; về sau một bộ phim vĩ đại đã được hãng Jesse Loeb Pictures sản xuất với Kiều nữ Lily Valley thủ vai chính; phim còn có sáu trăm nữ thần biển Nereid, một Thần Neptune cùng mười hai ngàn vai phụ hóa trang thành đủ loại thằn lằn, bò sát tiền sử. Nhưng trước khi bộ phim này hoàn thành, bao nhiêu nước đã chảy qua cầu và nhiều biến cố đã xảy ra, chẳng hạn:

1. Con vật mà họ đã bắt được và nhốt trong bồn tắm của Kiều nữ Lily Valley hưởng được hai ngày quan tâm sâu sắc của cả đoàn; đến ngày thứ ba, nó ngưng nhúc nhích và Kiều nữ Li quả quyết rằng con vật tội nghiệp ấy nhớ nhà; đến ngày thứ tư thì nó bắt đầu bốc mùi và bị quẳng xuống biển trong tình trạng phân hủy cao độ.

2. Trong các thước phim quay được ở vịnh san hô, chỉ có hai đoạn là dùng được. Một đoạn quay cảnh người đẹp Li ngồi chồm hổm kinh hoảng, vung tay tuyệt vọng xua một con vật đang đứng gần bên. Ai cũng đồng ý đó là cú bấm máy tuyệt vời. Đoạn thứ hai quay cảnh ba người đàn ông và một cô gái đang quỳ chổng mông, mũi rà sát đất; tất cả đều được quay từ phía sau và trông họ cứ như đang quỳ lạy cái gì đó. Đoạn phim này đã bị ém nhẹm.

3. Hầu như mọi cái tít đề nghị với báo chí đều được sử dụng (ngay cả những cái tít liên quan đến động vật tiền Đại hồng thủy) trên hàng trăm và hàng trăm tập san, tuần báo lẫn tạp chí của Mỹ cũng như của quốc tế. Chúng được đăng cùng những bài tường thuật đầy đủ chi tiết về những gì đã xảy ra, có in kèm nhiều hình ảnh, chẳng hạn như ảnh chụp người đẹp Li giữa đám thằn lằn, ảnh chụp riêng con thằn lằn trong bồn tắm, ảnh chụp riêng nàng Li trong bộ đồ tắm, các bức ảnh chụp cô nàng Judy, cậu quý tử Abe Loeb, Baseball Fred, vị thuyền trưởng du thuyền, ảnh chụp riêng chiếc du thuyền Gloria Pickford, chụp riêng hòn đảo Taraiva, và chụp rất nhiều ngọc trai rải trên vải nhung đen. Nhờ thế, sự nghiệp của người đẹp Li được bảo đảm; thậm chí nàng còn từ chối biếu diễn ở các show tạp kỹ và tuyên bố với các ký giả là nàng sẽ hiến toàn thân cho Nghệ thuật mà thôi.

4. Tất nhiên, cũng có những người tự nhận là được đào tạo chuyên môn, họ khẳng định rằng - nếu căn cứ theo những bức ảnh mà nói - những con vật đó không phải là thằn lằn tiền sử nào cả mà chỉ là một loại kỳ giông mới. Có những người còn chuyên môn hơn nữa đã quả quyết rằng loài kỳ giông này chưa được khoa học biết đến và do đó không thể nào tồn tại được.

Cuộc tranh cãi dai dẳng trên báo chí về vấn đề này chỉ đi đến kết thúc khi Giáo sư J. W. Hopkins (Đại học Yale) tuyên bố ông đã nghiên cứu kỹ những bức ảnh sẵn có và cho rằng chúng đều là những bức ảnh “hoax” (lừa bịp) hay dùng kỹ xảo; theo ông loài vật thấy được trong ảnh có phần giống các loài kỳ giông khổng lồ mang kín (Cryptobranchus japonicus, Sieboldia maxima, Tritomegas Sieboldii hay Megalobatrachus Siebol-dii) , nhưng đã mô phỏng không chính xác, phi nghệ thuật và hoàn toàn thiếu chuyên nghiệp. Nhờ thế, vấn đề này đã được giải quyết một cách thật khoa học chỉ trong một thời gian ngắn.

5. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian thích hợp, cậu quý tử Abe Loeb đã thành hôn với nàng Judy. Bạn thân nhất của chàng là Baseball Fred làm phù rể trong một hôn lễ được cử hành long trọng với sự tham dự của rất nhiều nhân vật lỗi lạc trong giới chính trị, nghệ thuật, cùng nhiều lĩnh vực đa dạng khác.