← Quay lại trang sách

Chương 6 Du thuyền trên vịnh san hô

Cậu quý tử Abe Loeb nheo mắt nhìn về hướng mặt trời đang lặn; chàng muốn dùng lời nào đó để cảm thán trước cảnh đẹp này, nhưng nàng nhân tình Li — có biệt danh Kiều nữ Lily Valley, tục danh Cô Lilian Nowak, và thường được gọi tắt là Li Tóc vàng, Li Da trắng, hay Li chân dài, cùng đủ thứ tên khác mà cô nàng được gọi từ thuở mười bảy — nàng đã thiếp đi trên bãi cát ấm, quấn mình trong chiếc áo choàng tắm biển mịn như bông và cuộn tròn người giống con chó đang ngủ. Đó là lý do Abe không nói gì về vẻ tuyệt mỹ của thế gian mà chỉ thở dài, sột soạt chà hai bàn chân trần cho sạch cát dính giữa các kẽ ngón. Bên ngoài vành đai san hô là chiếc du thuyền mang tên Gloria Pickford ; Abe đã được bố cho chiếc du thuyền ấy khi thi đậu đại học. Papa Loeb đúng là chịu chơi. Jesse Loeb, vua sản xuất phim và đủ thứ. Này Abe, ông già nói, rủ thêm mấy đứa bạn trai, bạn gái nữa rồi đi cho biết đó biết đây. Papa Jesse đúng là chịu chơi quá xá. Chiếc Gloria Pickford đậu ngoài kia trên mặt nước long lanh như ngọc, còn cạnh bên chàng đây, nằm trên cát ấm là người tình Li. Abe thở hắt một tiếng sung sướng. Cô nàng đang ngủ ngon như một đứa nhỏ, trông thật thương. Abe thấy động lòng hết sức, những mong có thể làm sao đó để bảo bọc cô nàng. Nhất định mình phải cưới nàng, cậu Loeb quý tử ngẫm nghĩ, và cùng lúc đó chàng cũng thấy trong lòng giằng xé vì cái áp lực tuyệt diệu, thứ hỗn hợp nảy sinh khi lòng quyết tâm đi cùng nỗi sợ hãi. Mama Loeb chắc không đời nào bằng lòng chuyện này còn Papa Loeb sẽ vung tay kêu lên: Mày khùng rồi, Abe! ông bà già chàng làm sao hiểu được, vấn đề là ở chỗ đó. Thở dài thương cảm, cậu quý tử Abe kéo góc chiếc áo khoác tắm biển của người tình che kín cổ chân trắng ngần cho nàng. Khổ thân tôi, chàng ngượng ngùng nghĩ, hai chân mình sao lại nhiều lông vậy nhỉ?

Trời ơi, cảnh ở đây đẹp quá, đẹp không thể tả! Li không trông thấy thì quả là đáng tiếc. Cậu quý tử Abe ngắm đường cong yêu kiều của bờ mông nàng và mơ hồ liên tưởng tới nghệ thuật. Bởi tình nhân của cậu, nàng Li là một nghệ sĩ. Nghệ sĩ điện ảnh. Thật tình thì nàng chưa hề xuất hiện trong một bộ phim nào, nhưng nàng đã quyết chí sẽ trở thành diễn viên điện ảnh lừng danh nhất xưa nay; mà cái gì Li đã quyết chí thì nàng sẽ đạt được. Đó lại là điều Mama Loeb đâu có hiểu được; nghệ sĩ là, ờ… là nghệ sĩ, và đâu thể giống mấy đứa con gái khác. Mà dù sao thì mấy đứa con gái khác cũng có hơn gì nàng đâu, cậu quý tử Abe dứt khoát; như cái con Judy đang ở trên du thuyền đó; đúng là gái nhà giàu… Làm như tao không biết là thằng Fred mò vào cabin cô ả hàng đêm. Trong khi Li và mình… chà, Li đâu có giống vậy. Mình đâu có ác cảm với thằng Baseball Fred, - Abe suy nghĩ rộng lượng, nó là bạn mình từ hồi đại học, nhưng đêm nào cũng…, gái giàu như thế thì không nên làm vậy. Ý mình là một đứa con nhà danh giá như Judy thì…, mà Judy cũng không phải là nghệ sĩ nữa kìa.

(Chuyện đó đám con gái có lúc cũng xì xầm với nhau, Abe nhớ lại; mắt chúng cứ sáng rực lên và cười khúc khích… mình đâu bao giờ nói với Fred những chuyện như vậy.) (Li không nền uống nhiều rượu cốc-tai quá, nàng đâu có biết là nàng sẽ nói gì sau khi quá chén.) (Như chiều nay, chẳng hạn, nàng đâu cần phải…) (Ý mình là chuyện nàng và Judy cãi nhau xem ai có cặp giò đẹp hơn. Ồ, tất nhiên là Li rồi. Mình biết chắc.) (Còn thằng Fred cũng đâu việc gì phải nghĩ ra cái trò ngu ngốc là so cẳng người đẹp chứ. Cái trò thi giò đẹp ấy làm ở Palm Beach thì được, chứ đừng làm trong nhóm bè bạn riêng tư. Còn mấy đứa con gái đâu việc gì phải vén váy lên cao vậy chứ. Cao quá cặp giò nữa kìa. Ít nhất thì Li cũng đừng nên như thế. Lại ngay trước mặt thằng Fred! Và một đứa con gái giàu như Judy thì cũng không nên tuốt.) (Còn mình có lẽ cũng không nên gọi tay thuyền trưởng ra làm giám khảo. Mình đúng là ngu. Tay thuyền trưởng đỏ mặt bừng bừng, ria mép dựng đứng cả lên, rồi hắn xin kiếu và đóng sầm cửa lại. Kinh khủng. Quá kinh khủng. Thuyền trưởng đâu được thô lỗ vậy chứ. Dầu sao đây cũng là du thuyền của mình cơ mà?) (Thật tình thì tay thuyền trưởng này đâu có đưa người tình lên tàu đi cùng, cho nên hắn làm sao chịu nổi cái cảnh đó, tội nghiệp, hẳn là hắn cô đơn lắm.) (Mà tại sao Li lại la khóc khi thằng Fred nói đùi con Judy đẹp hơn? Rồi nàng lại chửi thằng Fred là đồ mất dạy, là đồ phá hoại cả chuyến du lịch của nàng, tội nghiệp Li!) (Rồi bây giờ mấy đứa con gái lại không thèm nói chuyện với nhau. Và khi mình muốn nói chuyện với thằng Fred thì con Judy lại ngoắc nó về như ngoắc một con chó. Dẫu sao Fred cũng là bạn thân của mình mà. Mà nếu nó là bồ con Judy thì tất nhiên nó phải nói đùi con bồ nó đẹp hơn rồi! Nhưng thật ra đâu việc gì phải làm căng chuyện đó quá! Làm vậy đúng là không tế nhị lắm với Li, tội nghiệp Li; nàng không sai khi bảo Fred là thằng khốn nạn chỉ biết tới bản thân nó. Khốn nạn quá mà.) (Mình nào ngờ chuyến du hí này lại thành ra vậy chứ. Mẹ kiếp thằng Fred!)

Abe quý tử nhận ra mình không còn say sưa nhìn ngắm mặt biển long lanh như ngọc mà đang cáu, rất cáu trong lúc để những hạt cát và những mảnh vỏ sò li ti rơi qua các kẽ ngón tay. Chàng thấy chán chường và băn khoăn. Đi cho biết đó biết đây, Papa Loeb nói thế. Chà, vậy mình đã biết gì về cái thế giới này? Chàng nát óc cố nhớ xem chính xác là mình đã biết những gì, nhưng lại không nhớ được gì ngoài chuyện Judy với người tình Li của cậu đã vạch đùi cho Fred xem, còn thằng Fred vai u thịt bắp thì ngồi chồm hỗm mắt dán vào đùi hai đứa con gái. Abe càng nổi cáu thêm. Cái đảo san hô này tên gì nhỉ? Taraiva, tay thuyền trưởng nói. Taraiva, hay Tahuara hay Taraihatuara-ta-huara gì đó. Nếu bây giờ mà quay về nhà thì mình có thể nói với ông già Jesse; Bố, chúng con đã đến tận Taraihatuara-ta-huara. (May mà mình có hỏi tay thuyền trưởng, quý tử Abe lo lắng.) (Mình phải nói với Li để nàng đừng làm những chuyện như vậy nữa. Trời ơi, sao mình yêu nàng kinh khủng vậy không biết! Khi nàng thức dậy, mình sẽ nói chuyện. Mình sẽ bảo nàng có lẽ chúng ta nên cưới nhau…) Đôi mắt Abe đẫm lệ; Trời ơi, đây là tình yêu hay đau khổ, hay nỗi đau vô tận này là do mình quá sức yêu nàng?

Đôi mi trang điểm xanh ngời của người tình Li chớp chớp như hai mảnh vỏ sò mong manh.

- Abe, - nàng gọi với giọng còn ngái ngủ, - biết em đang nghĩ gì không? Em đang nghĩ là trên đảo này anh có thể làm được một bộ phim tuyệt… tuyệt hay.

Chàng Abe đang rắc cát lên hai cái chân bất hạnh đầy lông lá.

- Ý tưởng hay đấy, cưng. Thế phim thuộc thể loại nào? Nàng Li cưng mở to cặp mắt xanh vời vợi.

- À, như vầy… Hãy tưởng tượng là em mắc kẹt trên hòn đảo này giống như Robinson Crusoe nhé. Một nữ Robinson. Anh có thấy là ý tưởng mới mẻ hay ho không? - Hay đấy, - cậu quý tử Abe ngần ngừ. - Mà làm sao em lên hòn đảo này được chứ?

- Dễ ợt, - lời cô nàng đáp ngọt xớt. - Chỉ cần cho du thuyền của mình bị đắm trong một cơn bão, và cả bọn anh bị chết đuối hết, anh với Judy với Thuyền trưởng và mọi người.

- Còn Fred thì sao? Fred là tay bơi rất giỏi đó.

Vầng trán mượt mà của Li bỗng hằn những nếp nhăn.

- Nếu vậy thì cho Fred bị cá mập ăn. Đó là sẽ là một chi tiết cực hay, - người tình của Abe vừa nói vừa vỗ tay. - Fred có thân hình đẹp như thế mà bị cá mập ăn mới đã chứ, phải không anh?

Cậu quý tử Abe thở dài.

- Rồi sao nữa?

- Và rồi một con sóng lớn sẽ ném em dạt vào bờ, bất tỉnh. Em sẽ mặc bộ đồ bộ đó, bộ có sọc xanh mà hôm kia anh nói là anh thích lắm đấy. - Một cái liếc mắt bắn ra giữa đôi mi khép hờ, biểu lộ sức mê hoặc đầy nữ tính. - Và bộ phim này phải là phim màu nghe, Abe. Ai cũng bảo là màu xanh hợp với màu tóc em.

-Thế ai sẽ tìm ra em ở đây? - Cậu quý tử Abe thản nhiên hỏi. Người tình của chàng suy nghĩ một lúc lâu.

- Không ai cả. Nếu có người ở đây thì em đâu có làm nữ Robinson được, - nàng nói nghe hợp lý đến lạ. - Phải vậy thì đây mới là vai diễn hết sức tuyệt vời, Abe à, cả bộ phim chỉ có mình em. Thử tưởng tượng đi, Abe, kiều nữ Lily Valley trong vai chính và vai độc nhất!

- Thế em sẽ làm gì trong suốt bộ phim này?

Li nghiêng mình tựa trên một khuỷu tay.

- Em đã nghĩ ra hết rồi. Em sẽ bơi trong vịnh này và em sẽ trèo lên mấy tảng đá và hát.

- Trong bộ đồ ngủ à?

- Không mặc đồ, - cô nàng đáp. - Anh không nghĩ là phim như thế sẽ hết sức thành công sao?

- Em đâu thể khỏa thân suốt bộ phim được, - Abe càu nhàu, rõ ràng chàng không bằng lòng ý tưởng đó.

- Sao lại không? - Người tình cưng của chàng ngạc nhiên, vẻ ngây thơ hết mực. - Có gì mà ngại chứ?

Cậu quý tử Abe lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.

- Và rồi, - nàng Li ngẫm nghĩ, - và rồi… a, biết rồi. Rồi em sẽ bị khỉ đột bắt cóc, anh biết không? Một con khỉ đột thật là to và đen thui đầy lông lá.

Quý tử Abe đỏ mặt, càng cố vùi sâu hơn trong cát đôi chân đầy lông khốn khiếp của mình.

- Đảo này làm gì có con khỉ đột nào? - chàng phản đối cho qua chuyện.

- Có chứ. Có đủ loại thú vật ở đây. Anh phải nhìn theo quan điểm nghệ thuật chứ, Abe. Và một con khỉ đột sẽ rất hợp với nước da của em. Anh có để ý là chân con Judy có nhiều lông không?

- Không, - Abe nói, trong lòng khổ sở vì đề tài này.

- Chân gì nhìn phát gớm, - cô nàng dè bỉu rồi nhìn xuống hai bắp chân của mình. - Và khi con khỉ đột ôm chặt em bắt đi thì một chàng mọi đẹp trai, hoang dã, từ trong rừng lao ra và quật ngã nó.

-Thế hắn có gì trên người?

- Anh chàng sẽ mang cung tên, - người tình của Abe đáp ngay không do dự, - đội một vòng lá trên đầu. Và chàng trai hoang dã ấy sẽ bắt giữ em và đưa về chỗ hạ trại của bọn mọi ăn thịt người.

- Ở đây làm gì có mọi ăn thịt người chứ, - Abe bênh vực hòn đảo Tahuara.

- Có chứ sao không! Bọn mọi ăn thịt người định giết em tế thần và chúng sẽ hát hò kiểu Hawaii, giống như mấy người da đen ở nhà hàng Paradise đó anh. Nhưng một tên mọi trẻ tuổi sẽ si mê em, - người tình của Abe thở dài, đôi mắt mở to ngỡ ngàng, - … và rồi một tên mọi khác cũng sẽ si mê em, lần này có thể là cả tên tù trưởng của bọn chúng… và rồi một người da trắng…

- Người da trắng ở đâu ra? - Abe hỏi lại cho chắc.

- Người này có thể là một giọng ca tenor danh tiếng bị sa vào tay bọn mọi. Như vậy anh ta có thể hát trong bộ phim này.

- Thế hắn có mặc đồ gì không?

Người đẹp ngắm nghía hai ngón chân cái của mình.

- Anh ta… anh ta sẽ không mặc đồ gì hết, giống như bọn mọi.

Chàng Abe lắc đầu.

- Cục cưng ơi, không được đâu. Ca sĩ tenor mà nổi tiếng thì tay nào cũng mập ú kinh khủng.

- Ôi, thật là tiếc, - người tình Li than thở. - Thế thì Fred có thể đóng vai đó, còn giọng ca tenor chỉ hát mà thôi. Anh biết cách người ta lồng tiếng trong phim mà.

- Nhưng Fred bị cá mập ăn thịt rồi!

Cục cưng của Abe bắt đầu bực mình.

- Sao anh cứ luôn thực tế quá đáng vậy hả, Abe? Ai mà nói chuyện nghệ thuật với anh được! Và rồi vua của bọn mọi sẽ quấn những chuỗi ngọc trai vòng vòng quanh người em…

- Hắn lấy đâu ra ngọc trai chứ?

- Ngọc trai ê hề ở đây, - nàng Li khăng khăng. - Và rồi Fred nổi cơn ghen và đấu tay đôi với hắn ở mỏm đá trên đầu ngọn sóng. Trông Fred sẽ tuyệt vời lắm khi bóng anh ta in lên nền trời, phải không anh? Ý tưởng hay quá mà, phải không? Và rồi cả hai sẽ rơi xuống biển… - mặt cô nàng sáng rực lên. - Bây giờ mới tới đoạn cá mập xuất hiện. Con Judy chắc sẽ tức điên khi thấy Fred đóng phim chung với em! Rồi em sẽ thành vợ chàng mọi đẹp trai kia. - Nàng Li tóc vàng đứng phắt dậy. - Hai đứa sẽ đứng đây, trên bờ biển như thế này…, nổi bật trong ánh hoàng hôn…, hoàn toàn khỏa thân…, và bộ phim sẽ từ từ kết thúc. - Nàng Li tuột luôn áo choàng quẳng đi. - Còn bây giờ em xuống biển tắm đây.

- …Em không mặc đồ tắm, - Abe hốt hoảng nhắc nhở, mắt nhìn về hướng du thuyền xem có ai đang nhìn không; nhưng người tình Li của chàng đã nhún nhảy băng băng bãi cát đi xuống vịnh.

…Thực tình mà nói cô ta không trần truồng thì trông đẹp hơn nhiều; trong tâm trí Abe bỗng vọng lên một tiếng nói lạnh lùng và khắt khe đến tàn nhẫn. Abe sửng sốt vì thấy mình không hề bị quyến rũ dục tình, thậm chí chàng còn thấy tội lỗi vì sự thờ ở này. Nhưng mà… ờ, khi Li mặc váy và mang giày thì không hiểu sao… ờ, khi ấy cô ta xinh đẹp hơn.

Chắc mi muốn nói là trông đứng đắn hơn; Abe nghĩ thầm, chàng tự biện minh, cố chống lại tiếng nói nọ.

Đúng, đàng hoàng hơn. Và xinh đẹp hơn. Sao cô ta cứ chạy rông như thế? Sao bắp đùi cô ta cứ rung rinh, lúc lắc như thế? Và sao thế này, sao thế nọ…

Im đi, Abe phản đối, hoảng hốt cố chống chế. Li là cô gái đẹp nhất trên đời này! Mình yêu nàng kinh khủng…

…Ngay cả khi cô ta trần như nhộng à? Giọng nói chỉ trích lạnh lùng kia vẫn vang vọng.

Abe quay mặt nhìn về hướng chiếc du thuyền trong vịnh. Tuyệt đẹp, mọi đường nét trên dáng hình ấy đều hoàn hảo! Tiếc là không có thằng Fred ở đây. Giá mà có nó ở đây thì hai thằng đã có thể bàn tán về những đường cong tuyệt mỹ của chiếc tàu.

Trong lúc đó, người tình của Abe đã xuống biển và đang đứng ở chỗ nước ngang đầu gối, vươn hai cánh tay về phía mặt trời đang lặn, và đang hát. Sao không bơi phứt nó đi cho rồi, Abe bực tức nghĩ thầm. Nhưng nàng thật dễ thương làm sao khi nằm ở đây ban nãy, cuộn tròn người trong chiếc áo choàng tắm biển và hai mắt nhắm lại. Li yêu dấu. Thở dài đầy cảm xúc, Abe hôn vào ống tay áo choàng tắm của nàng. Đúng, chàng yêu nàng quá sức. Yêu đến đớn đau, nhức nhối.

Thình lình một tiếng hét chói tai từ dưới vịnh vang lên. Abe chống khuỷu tay nhấc người lên để nhìn cho rõ. Người tình Li của anh đang gào thét, hai tay vung vẩy loạn xạ trong không khí và chạy ào từ dưới nước lên bờ, vừa chạy vừa loạng choạng suýt ngã, nước bắn tung toé. Abe đứng bật dậy chạy tới chỗ nàng.

- Chuyện gì thế, Li? (Hãy nhìn cái tướng chạy ngu ngốc của cô ta kìa; tiếng nói chỉ trích lạnh lùng lại vang lên. Hai chân cứ chàng hãng ra. Hai tay thì vung loạn xạ. Lúc này cô ta mới đúng là chướng mắt. Còn cái mồm thì cứ quang quác, quang quác.)

- Chuyện gì thế, Li? -Abe hỏi khi chạy đến bảo vệ người đẹp.

- Abe, Abe, - người tình của chàng cứ la oai oái, và phóc một cái, nàng đã đeo cứng quanh cổ chàng, người lạnh run, ướt đẫm. - Abe, có con gì ngoài kia!

- Có gì đâu, - Abe bật cười. - Chắc là con cá gì đó thôi.

- Cá làm gì có cái đầu gớm như thế, - người tình rú lên, và dụi cái mũi ướt vào ngực Abe.

Abe định vỗ nhẹ vào vai nàng như cha dỗ dành con, nhưng tay chàng đập vào thân hình ướt đẫm kia lại nghe đánh bốp một tiếng thật to, như tiếng một cái tát.

- Không sao, không sao, - Abe thì thầm. Nhìn kìa, ngoài đó có cái gì đâu nào.

Li nhìn xuống vịnh.

- Kinh khủng quá, - nàng thở hắt ra, và thình lình lại tru tréo. - Kìa, kìa, anh thấy chưa?

Từ dưới biển, đang chầm chậm tiến vào bờ, là cái đầu đen đen của con gì đó, mồm nó đang liên tục mở ra khép lại. Nàng Li cưng của Abe ré lên như điên và bắt đầu chạy cuống cuồng, tránh thật xa khỏi mép nước.

Abe không biết phải làm sao. Mình có nên chạy theo Li để nàng khỏi sợ không? Hay mình nên đứng yên đây để chứng tỏ là mình không hề sợ con vật này? Tất nhiên là chọn phương án hai rồi; chàng sải bước đi xuống biển cho đến khi nước ngập ngang cổ chân, và tay siết chặt nắm đấm, chàng nhìn thẳng vào mặt con vật đó. Cái đầu đen không tiến tới nữa, nó lắc lư qua lại một cách kỳ lạ rồi kêu lên ts-ts-ts.

- Mày muốn gì? - chàng gằn giọng hỏi.

- Ts-ts-ts, - cái đầu kia đáp lại.

- Abe, Abe, Aaa…be! - Nàng Li rú lên.

- Anh đến ngay, - Abe trả lời rồi chàng từ từ (để giữ thể diện) trở về chỗ cô nàng, chàng dừng bước một lần nữa và quay ra biển nhìn trừng trừng.

Trên bờ, ngay mép nước nơi sóng biển không còn dệt trên cát tấm đăng-ten phù du bất tận, một con vật gì đó màu đen, có cái đầu tròn tròn và thân hình lắc lư đang đứng trên hai chân sau. Abe đứng như trời trồng, tim đập thình thịch.

- Ts-ts-ts, - con vật kêu lên.

- Aa a… be! - Người tình khóc thét, tưởng như sắp ngất đi.

Abe đi lui từng bước một, mắt không rời khỏi con vật kia. Con vật không di chuyển nữa mà chỉ quay đầu nhìn theo chàng. Cuối cùng, Abe lại ở bên người tình, nàng đang nằm úp mặt xuống đất, hoảng loạn và tru tréo nức nở.

- Chắc… chắc là một giống hải cẩu, - Abe nói ngần ngừ. - Mình phải quay lại tàu thôi, Li.

Nhưng nàng Li chỉ còn biết run cầm cập.

- Chẳng có gì phải sợ cả, - Abe quả quyết; chàng muốn quỳ xuống bên cạnh Li, nhưng bổn phận của chàng là phải đứng như một hiệp sĩ giáp phục oai hùng chắn giữa nàng và con vật kia. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, chàng thầm ước, phải chi mình có một con dao nhíp, hay là tìm được một cây gậy…

Trời dần tối. Con vật tiến lại gần hơn rồi dừng cách Abe khoảng ba mươi bước, và đằng sau nó là năm, sáu, tám con vật tương tự đang trồi lên khỏi mặt biển, rồi chúng lạch bạch lắc lư đi về phía chàng Abe đang bảo vệ nàng Li.

-Nhắm mắt lại, Li, - Abe nói không ra hơi, nhưng cũng chẳng cần gì phải nói vì nàng Li đã nhắm nghiền mắt, có dâng cho người đẹp cả thế giới này nàng cũng không hé mắt ra nhìn.

Thêm nhiều bóng đen nữa từ dưới biển đi lên rồi đứng thành một vòng cung rộng. Lúc này đã có chừng sáu mươi con, Abe đếm nhẩm trong đầu. Còn cái vệt trăng trắng kia là chiếc áo choàng tắm biển của nàng Li yêu dấu, chiếc áo mà nàng lúc nãy đã quấn quanh người khi nằm ngủ. Bầy thú vật kia đã đi tới ngay cái vệt trắng đang nằm xổ tung trên cát.

Rồi Abe bột phát làm một việc ngớ ngẩn giống như chuyện chàng hiệp sĩ trong thơ Schiller đã vào chuồng sư tử để nhặt chiếc găng của mỹ nhân. Có nhiều việc bột phát và ngớ ngẩn mà các trang nam tử sẽ cứ làm mãi chừng nào trái đất còn quay. Không chút nghĩ ngợi, đầu ngẩng cao, tay siết chặt, chàng Abe Loeb lao thẳng vào giữa bầy thú vật kia, lấy lại chiếc áo choàng tắm biển về cho người tình Li.

Những con vật ấy hơi lùi lại nhưng không bỏ chạy. Abe nhặt chiếc áo lên, vắt nó trên cánh tay, trông hiên ngang như một dũng sĩ đấu bò Tây Ban Nha, rồi chàng đứng yên đó.

- Aaa… be! - Tiếng rên rỉ tuyệt vọng từ sau lưng chàng vẳng tối.

Abe cảm thấy sức mạnh và lòng can trường dâng trào vô hạn. - Thế nào? - Chàng vừa nói với bầy thú vật vừa tiến một bước đến gần chúng. - Thực sự tụi bay muốn gì hả?

- Ts-ts, - một con vật chép miệng, rồi nó khạc ra một tiếng khàn khàn như giọng một ông già. - Nife!

- Nife! - Những con vật khác ở cách phía sau một quãng cũng phụ họa theo con đầu tiên. - Nife! Nife!

- Aaa…be!

- Đừng sợ, Li, - Abe đáp lại.

- Li, - một con trong đám thốt lên trước mặt chàng. - Li. Li. Aaa…be!

Abe tưởng đâu mình đang mơ.

- Gì đó?

- Nife!

- Aaa…be! - Người tình của chàng khóc lóc. - Quay lại đây!

- Anh đến ngay đây…. Tụi bay nói tiếng Anh? Knife, con dao à? Tao không có dao. Tao sẽ không hại tụi bay đâu. Tụi bay muốn gì?

- Ts-ts, - một con khác rít lên trong lúc lắc lư đi tới chỗ Abe. Chàng đứng dạng chân ra, chiếc áo choàng vẫn khoác trên cánh tay, nhưng không thối lui. - Ts-ts, - con vật vẫn kêu suỵt suỵt.

- Mày muốn gì?

Con vật chìa một bàn chân trước ra cứ như muốn bắt tay Abe, nhưng Abe không thích chuyện này chút nào.

- Gì đó? - Giọng chàng có phần nạt nộ.

- Nife! Dao! - con vật ấy kêu lên rồi từ “bàn tay” ấy rơi xuống mấy hạt gì trăng trắng như giọt nước. Nhưng đó không phải giọt nước vì chúng lăn tròn trên cát.

- Aaa… be, - Li nói lắp bắp. - Đừng bỏ em ở đây!

Tới lúc này người hùng Abe đã hết sợ.

- Đi chỗ khác, - chàng vừa nói vừa vung vẩy chiếc áo choàng về phía bầy súc vật. Những con vật lập tức lạch bạch lùi lại. Bây giờ thì Abe có thể rút lui trong danh dự, nhưng để cho nàng Li trông thấy mình can đảm ra sao, chàng còn cúi xuống nhìn xem những hạt màu trắng mà con vật kia đã thả từ trên tay xuống là vật gì. Đó là ba hạt tròn, láng, cứng và có nước bóng mờ. Trời đã xẩm tối nên người hùng Abe nhặt lên và đưa mắt lại gần nhìn cho rõ.

- Aaa… be, - tình nương bị bỏ rơi của chàng vẫn rên rỉ, - Abe!

- Anh đến đây, - người hùng Abe la to. - Li, có cái này cho em đây! Li, Li, anh sẽ mang đến liền! - Tay quay quay chiếc áo choàng tắm biển phía trên đầu, chàng Abe Loeb hùng dũng chạy dọc theo bờ biển như một vị thần tuổi trẻ.

Li đang ngồi co rúm một đống, run lẩy bẩy.

- Abe, - nàng thổn thức, hai hàm răng va lập cập. - Sao anh nỡ… sao anh nỡ…

Chàng Abe long trọng quỳ trước mặt nàng.

- Lily Valley, các vị thần biển cả, các thần Triton, sứ giả của biển, đã đến tỏ lòng tôn kính em. Anh phải nói với em là kể từ khi thần Venus sinh ra từ bọt sóng, chưa từng có nghệ sĩ nào khiến họ ấn tượng mạnh như là em. Để chứng tỏ lòng ngưỡng mộ, họ đã gửi cho em cái này, - Abe xòe bàn tay ra. - Nhìn này, ba viên ngọc trai.

- Đừng nói bậy bạ, Abe, - Li dấu yêu khóc thút thít.

- Thật mà, Li. Này, nhìn đi, ngọc trai thật đó!

- Đưa em xem, - nàng sụt sịt vừa nói vừa đưa những ngón tay run rẩy nhón lấy những hạt tròn trắng ngà kia. - Abe, - nàng sửng sốt, - đúng là ngọc trai! Anh tìm được dưới cát à?

- Ồ, Li, làm gì có sẵn dưới cát mà tìm, cưng!

- Có mà, - cô nàng cứ khăng khăng. - Anh cứ sàng hết cát thì thấy ngay. Em đã bảo anh là quanh đây ê hề ngọc trai mà, phải không nào?

- Ngọc trai hình thành trong lòng một loại trai sò ở dưới biển, - Abe quả quyết. - Nhưng thề với em đó, Li, chính các thần Triton đã mang ngọc tới cho em. Vì họ đã thấy em tắm biển. Họ muốn đích thân trao cho em, nhưng em lại hoảng sợ…

- Nhưng nhìn chúng gớm quá, - Li kêu lên. - Abe, những viên ngọc tuyệt đẹp. Em thích ngọc trai kinh khủng!

(lúc này thì trông cô ta xinh đẹp đó; tiếng nói chỉ trích lại vang lên. Quỳ gối trên cát với những viên ngọc trong lòng bàn tay… ừ, đẹp, phải thừa nhận là đẹp).

- Abe, có đúng là tụi nó mang tới cho em không, mấy con… mấy con vật đó?

- Không phải là con vật, cưng à. Đó là các thần biển, các thần Triton.

Người đẹp không chút ngạc nhiên.

-Thế thì dễ thương, phải không? Tụi nó đúng là dễ thương kinh khủng. Theo anh thì… Abe, em có nên cảm ơn tụi nó bằng cách nào đó không?

- Em hết sợ rồi sao?

Người đẹp rùng mình.

- Còn chứ. Abe, đưa em ra khỏi chỗ này đi anh!

- À, được rồi, - Abe nói, - chúng ta quay lại thuyền. Đi với anh, đừng sợ.

- Nhưng… nhưng tụi nó đang đứng chặn đường mình kìa, - Li nói lắp bắp. - Abe, anh đi một mình tới đó không được sao? Nhưng anh không được bỏ em một mình ở đây!

- Anh sẽ bế em đi qua, - chàng Abe hào hiệp đề nghị.

- Vậy cũng được, - cô nàng thở dài.

- Nhưng phải mặc áo choàng vào đi em, - Abe làu bàu.

- Chờ chút. - Kiều nữ Li đưa hai tay lên đầu sửa soạn lại mái tóc óng vàng nổi tiếng của mình. - Tóc tai em bù xù kinh khủng quá, phải không? Abe, anh có cây son hồng nào để em tô lại môi không?

Abe khoác áo choàng lên bờ vai nàng.

- Nên đi ngay thì hơn, Li!

- Nhưng em sợ, - người tình của chàng thì thào, chàng Abe bế nàng trên hai cánh tay. Li bỗng thấy mình nhẹ bẫng như mây. Ái chà, nặng hơn mi tưởng phải không? Lại là tiếng nói chỉ trích đó. Và bây giờ hai tay mi vướng bận cả rồi, anh bạn; nếu mấy con vật đó tấn công mi… thì sao?

-Anh đi nhanh hơn nữa được không? - Người tình ngỏ ý.

- Được, - chàng Abe nói hổn hển, hai chân hầu như không xê dịch nổi. Lúc đó trời sụp tối rất nhanh. Abe đang tiến tới gần hơn cái vòng cung lớn của những sinh vật lạ.

- Đi đi, Abe, đi đi, mau lên, - Li nói nhỏ. Những con vật kia bắt đầu lắc lư và xoay tròn nửa thân trên trong những động tác uốn éo kỳ lạ.

- Mau lên, mau, chạy nhanh lên, - cô nàng rên rỉ, hai chân vung đạp loạn xạ và những móng tay sơn màu bạc của nàng cắm sâu vào cổ Abe.

- Lạy Chúa, im giùm đi, Li, - Abe gầm gừ.

- Wife! - một tiếng khò khè vang lên ngay bên cạnh họ. - Ts-ts-ts. Nife! Li! Nife! Dao! Nife! Li!

Chàng và nàng đã vượt qua vòng vây ấy, và Abe cảm thấy chân mình cắm sâu xuống cát ướt.

- Giờ cho em đứng xuống đi, anh, - người đẹp nói, vừa đúng lúc hai chân của chàng sắp quỵ xuống, chàng quệt mồ hôi trên trán, há miệng thở hồng hộc.

- Lên thuyền mau đi, - chàng ra lệnh cho người tình, vòng cung của những hình thù đen đúa đã hướng về phía Li và đang tới gần cô nàng. “Ts-ts-ts. Nlfe! Dao! Li!”.

Nhưng Li không thét lên. Li không hoảng hốt bỏ chạy. Li vươn hai cánh tay lên trời, chiếc áo choàng tắm tuột khỏi bờ vai. Trần truồng, Li vẫy hai bàn tay chào những bóng đen đang lắc lư kia rồi gửi cho chúng những chiếc hôn gió. Trên đôi môi run run của nàng phảng phất một biểu cảm mà ta chỉ có thể gọi là một nụ cười quyến rũ.

- Các bạn thật đáng yêu! - Nàng nói lí nhí và một lần nữa chìa hai cánh tay trắng ngần về phía những bóng đen lắc lư.

- Tới phụ anh đi, Li, - Abe gắt lên ra lệnh trong lúc đẩy chiếc thuyền xuống nước. Và người tình Li nhặt áo choàng lên.

- Tạm biệt, các bạn thân yêu! - Có tiếng nước bắn tung tóe khi những bóng đen nhào xuống biển. - Mau lên, Abe, - cô nàng gắt gỏng trong lúc lội ra chiếc thuyền. - Tụi nó gần tới chỗ mình rồi! - chàng Abe còn đang vận hết sức để đẩy thuyền ra xa bờ mà không xong thì nàng Li đã bước lên, làm thuyền nặng thêm, bàn tay nàng vẫn còn vẫy chào. - Abe, anh tránh qua bên kia đi, anh đứng đây làm tụi nó không nhìn thấy em được.

- Dao! Ts-ts-ts. Aaa…be!

- Nife! Ts-ts, nife!

- Ts-ts.

- Dao!

Cuối cùng chiếc thuyền bập bềnh trên sóng, chàng Abe trèo lên và trút hết sức lực vào hai tay chèo. Một mái chèo va vào cái gì đó trơn trượt. Nàng Li thở dài.

- Tụi nó đáng yêu đấy chú? Mà em cũng thể hiện tuyệt vời đấy chứ?

Chàng Abe vận hết sức bình sinh, ráng chèo ra chỗ chiếc du thuyền lớn.

- Khoác áo choàng vào đi, Li, - giọng chàng có phần cộc cằn.

- Em nghĩ em đã thành công vượt bậc, - Kiều nữ Li tuyên bố. - Còn mấy viên ngọc, Abe, theo anh thì chúng đáng giá bao nhiêu?

Chàng Abe ngừng tay chèo một lúc.

- Anh nghĩ là em đâu cần phải khoe thân với chúng quá mức như vậy, cưng.

Kiều nữ Li hơi tự ái.

- Có gì sai nào? Anh đúng là không phải nghệ sĩ, Abe. Làm ơn chèo tiếp đi; mặc cái này tôi lạnh muốn chết cóng đây.