← Quay lại trang sách

Chương 3 Ông Povondra lại đọc báo

Không có gì bộc lộ rõ bước tiến thời gian cho bằng con cái chúng ta! Đâu rồi chú bé Frantik mà ta đã bỏ lại (mới đây thôi mà!) trên những nhánh sông tả ngạn của dòng Danube?

- Thằng Frantik lại đi đâu nữa rồi? - Ông Povondra làu bàu trong lúc mở tờ báo buổi chiều ra.

- Ông biết rồi mà còn hỏi! - Bà Povondra nói, đầu cắm cúi trên mớ đồ khâu vá.

- Lại chạy theo đám con gái rồi chứ gì? - ông bố nói, ra điều không bằng lòng. - Cái thằng chết tiệt! Gần ba mươi tuổi rồi mà không một tối nào nó chịu ở nhà!

- Nó làm mòn thủng biết bao nhiêu đôi vớ rồi, - bà mẹ vừa thở dài vừa căng thêm một chiếc vớ tuyệt vọng nữa trên trái độn bằng gỗ. - Tôi biết làm sao với cái này đây? - Bà tư lự trên lỗ thủng lớn có đường nét giống đảo Sri Lanka ở gót chiếc vớ. - Chắc là tôi vứt quách cho rồi, - bà đổi giọng trách móc, nhưng sau một hồi lâu cân nhắc chiến lược, bà dứt khoát đâm mũi kim vào bờ biển phía nam đảo Sri Lanka.

Rồi sự im lặng trang nghiêm trong gia đình lại ngự trị, bầu không khí mà ông bố Povondra rất thích; chỉ còn tiếng tờ báo sột soạt đối đáp với tiếng kéo chỉ thoăn thoắt.

- Đã bắt được hắn chưa? - Bà Povondra hỏi.

- Hắn nào?

- Tên giết người đó, kẻ đã giết người đàn bà đó.

- Tôi không bận tâm với tên giết người của bà, - ông Povondra càu nhàu, giọng hơi coi thường. - Ở đây tôi mới đọc thấy xung đột đã nổ ra giữa Tàu với Nhật. Lớn chuyện thật rồi. Ở khu vực đó mà có chuyện thì luôn là chuyện lớn.

- Tôi nghĩ người ta sẽ không bao giờ bắt được tên đó, - bà Povondra cứ nói.

- Tên nào?

- Tên giết người. Nếu người bị giết là đàn bà thì thủ phạm hiếm khi bị bắt lắm.

- Tụi Nhật không thích tụi Tàu điều chỉnh lại sông Hoàng Hà. Đấy là chính trị đó bà. Chừng nào sông Hoàng Hà còn giở chứng thì nước Tàu còn lũ lụt và nạn đói, như vậy sẽ làm cho người Tàu suy yếu. Đưa cái kéo cho tôi đi bà, tôi sẽ cắt bài báo này cất giữ.

- Tại sao chớ?

- Vì trong báo này nói có hai triệu sa giông đang làm việc trên sông Hoàng Hà.

- Nhiều quá phải không?

- Tôi nghĩ thế. Tôi dám cá tụi Mỹ chi tiền hết cho đám này đó, bà nó à. Chính vì thế Nhật Hoàng mới muốn đưa sa giông riêng của ổng tới đó. A, xem này!

- Gì nữa đây?

- Tờ Petit Parisien này nói là tụi Pháp không chấp nhận vụ này chút nào. Chắc chắn rồi. Cả tôi đây còn không chịu nữa là.

- Thế ông không chịu cái gì chớ?

- Vụ tụi Ý tính mở rộng đảo Lampedusa. Đó là một vị trí chiến lược rất quan trọng đó nghe. Từ Lampedusa, Ý sẽ là mối đe dọa cho Tunisie thuộc địa của Pháp, và tờ Petit Parisien nói là tụi Ý muốn biến toàn bộ đảo này thành căn cứ hải quân. Hiện đã có ở đó sáu chục ngàn sa giông có vũ trang, báo nói vậy đó. Lớn chuyện rồi! Sáu chục ngàn… Tức là ba sư đoàn nghe bà. Tôi dám cá là sẽ to chuyện ở Địa Trung Hải cho coi. Để tôi cắt bài báo này luôn.

Trong lúc đó, đảo Tích Lan đã biến mất dưới bàn tay cần cù của bà Povondra và giờ đã thu nhỏ chỉ bằng cỡ đảo Rhodes.

- Cả tụi Anh nữa, - ông bố trầm ngâm. - Rồi cũng sẽ gặp lộn xộn cho coi. Ở Hạ viện Anh có ai nói là Anh Quốc đang tụt hậu sau mọi quốc gia khác về các công trình dưới nước. Họ nói các cường quốc thực dân khác đều xây dựng bờ biển mới và lục địa mới như điên trong khi Chính phủ Anh lại bảo thủ, không tin tưởng tụi sa giông… Đúng thế đấy, bà nó à. Tụi Anh bảo thủ kinh khủng. Tôi có biết một tay giúp việc ở sứ quán Anh, và hắn thề có chúa, hắn sẽ không đời nào đút xúc xích Tiệp vào mồm nữa. Hắn nói, ở nước Anh người ta không ăn xúc xích Tiệp cho nên ở đây tôi cũng không ăn thứ đó. Cho nên các nước khác qua mặt Anh Quốc thì cũng chẳng có gì lạ. - Ông Povondra lắc đầu ra vẻ nghiêm trọng. - Còn tụi Pháp đang mở rộng bờ biển ở Calais. Thế là báo chí Anh mới la làng lên rằng nếu eo biển Manche hẹp lại thì tụi Pháp có thể nã đạn vào nước Anh dễ như chơi, sự tình là vậy đó. Báo chí Anh hô hào Chính phủ phải mở rộng bờ biển ở Dover để bắn lại tụi Pháp.

- Sao lại bắn nhau làm gì chớ? - Bà Povondra hỏi.

- Làm sao bà hiểu được. Đó là chuyện quân sự. Một ngày nào đó xảy ra lộn xộn ở đó thì tôi chẳng ngạc nhiên đâu. Không ở chỗ đó thì ở chỗ khác. Rõ ràng là với đám sa giông này, tình hình thế giới đã đổi khác hoàn toàn, bà nó à. Hoàn toàn khác.

- Ông nghĩ là sẽ có chiến tranh sao? - Bà mẹ lo lắng hỏi. - Tôi không muốn thằng Frantik nhà mình dính vào chuyện lính tráng đâu.

- Chiến tranh? - ông bố trầm ngâm. - Sẽ là Đại Thế chiến để cho các quốc gia phân chia lại mặt biển với nhau. Nhưng nước mình sẽ trung lập. Phải có nước nào đó trung lập để cung cấp súng đạn cho các nước khác chớ. Phải như thế, - ông Povondra kết luận. - Nhưng đàn bà các người làm sao hiểu nổi mấy chuyện này.

Bà Povondra mím môi và bằng mấy đường kim thoăn thoắt bà đã loại bỏ xong đảo Sri Lanka khỏi chiếc vớ của thằng Frantik.

- Thử nghĩ lại coi, - ông Povondra nói tiếp với niềm kiêu hãnh không dễ gì đè nén nổi, - tình hình nguy hiểm này sẽ không thể xảy ra nếu không vì tôi! Nếu tôi mà không cho tay thuyền trưởng đó vào gặp ông Bondy thì toàn bộ lịch sử thế giới đã khác rồi. Mấy tên gác cửa khác chắc hẳn là đã không cho ông ta vào, nhưng tôi lại tự bảo, mình cứ liều xem sao. Và giờ hãy xem xem, vì tôi mà những nước như Anh và Pháp đã gặp rắc rối thế nào! Và chưa biết sẽ còn chuyện gì nữa đây… - ông Povondra hăng hái bập phà tẩu thuốc. - Phải như thế thôi, bà nó à. Báo chí đăng toàn chuyện sa giông. Đây nữa này… - ông Povondra bỏ tẩu thuốc xuống, - báo này nói sa giông đã tấn công một làng nào đó gần thành phố Kankesanturai bên Sri Lanka; hình như trước đó dân bản xứ đã đập chết mấy mạng sa giông, cảnh sát được huy động tới, có cả một trung đội lính bản xứ… - ông Povondra đọc to lên. - Sau đó đã xảy ra giao tranh chính thức giữa sa giông và người. Nhiều binh sĩ đã bị thương… - Ông bố đặt tờ báo xuống. - Tôi không thích vụ này đâu, mẹ thằng Frantik ạ.

- Sao vậy? - Bà Povondra vừa hỏi vừa cẩn thận và hài lòng gõ chuôi kéo lên chỗ trước đây là đảo Sri Lanka trên chiếc vớ. - Cuối cùng thì không còn gì nữa!

- Tôi không biết, - ông bố thốt lên rồi bắt đầu bồn chồn đi tới đi lui trong phòng. - Nghe vụ này tôi không thích chút nào. Sa giông với người mà lại đi bắn nhau; chuyện này đâu có được.

- Biết đâu tụi sa giông chỉ cố tự vệ thôi, - bà Povondra trấn an ông chồng và cất đôi vớ đi.

- Vậy mới nói, - ông Povondra làu bàu khó chịu. - Nếu cái bọn súc sinh đó bắt đầu biết tự vệ thì mọi chuyện sẽ càng tệ hại. Đây là lần đầu tiên chúng làm chuyện này… Ôi trời, tôi không thích chút nào! - Ông Povondra ngừng bước, phân vân suy nghĩ. - Tôi không biết nhưng… có lẽ là tôi đừng bao giờ cho tay thuyền trưởng ấy vào gặp ông Bondy thì hơn!