← Quay lại trang sách

Chương 2 Giao chiến ở Normandy

Một thời gian ngắn sau đó, xung đột lại diễn ra ở Normandy. Và nó đã mang tính chất hoàn toàn khác. Sa giông ở đây, chủ yếu làm việc ở Cherbourg và sống ở các vùng bờ biển chung quanh, lại đâm ra thích ăn táo; nhưng do các chủ tuyển dụng không muốn cung cấp gì thêm ngoài loại thức ăn sa giông bình thường (họ nói làm thế sẽ tăng giá thành xây dựng vượt mức dự toán) cho nên lực lượng lao động này bắt đầu đột nhập vào các vườn cây ăn trái gần đó để ăn cắp táo. Các nông dân phàn nàn với nhà chức trách và sa giông bị nghiêm cấm không được ra ngoài khu vực đã ấn định trên bờ biển, nhưng chẳng ích gì; các vườn cây trái vẫn tiếp tục bị thiệt hại - thậm chí trứng gà trong chuồng cũng bị mất - và mỗi sáng lại thấy có nhiều con chó giữ vườn bị giết chết hơn. Thế là nông dân bắt đầu tự canh gác vườn cây của mình, họ vũ trang bằng những khẩu súng săn cổ lỗ và hễ sa giông nào đột nhập là bắn chết luôn. Đây vẫn chỉ là vấn đề địa phương mà thôi; nhưng nông dân Normandy vốn đã bực bội nhiều chuyện nay lại khó chịu thêm vì mức thuế tăng cao và đạn dược thêm đắt đỏ, nên đâm ra căm thù sa giông và tổ chức nhiều nhóm vũ trang tấn công lực lượng lao động này. Khi họ đã bắn chết hàng chục sa giông ngay tại công trường, các hãng thầu công trình dưới nước kiện lên nhà chức trách và chính quyền ra lệnh tịch thu hết những khẩu súng rỉ sét của nông dân. Tất nhiên nông dân chống lại và nhiều cuộc va chạm khó chịu đã xảy ra với cơ quan công lực; dân Normandy cứng đầu bây giờ không chỉ bắn sa giông mà còn hạ luôn cả cảnh sát. Lực lượng cảnh sát tăng cường được phái tới Normandy và tiến hành lục soát từng nhà một khắp các thôn làng.

Đúng lúc đó thì có chuyện cực kỳ khó chịu: ở vùng lân cận Coutances, một nhóm trai làng đã tấn công một sa giông mà người ta cho rằng đang lén lút bò tới một chuồng gà; đám thiếu niên bao vây, buộc đối tượng khả nghi kia phải lùi sát vựa cỏ, rồi họ bắt đầu lấy gạch ném. Tên sa giông bị hại bèn vung tay quẳng xuống đất một vật gì đó trông giống quả trứng; vụ nổ sau đó không chỉ làm tan xác thủ phạm mà còn làm thiệt mạng ba cậu bé: Pierre Cajus 11 tuổi; Marcel Bérard 16 tuổi, và Louis Kermadec 15 tuổi; và thêm năm trẻ em nữa bị thương khá nặng. Tin này lan nhanh khắp vùng; khoảng 700 người từ mọi nơi lân cận đi xe buýt kéo tới tấn công quần cư sa giông ở vịnh Basse Coutances bằng súng săn, đinh ba xúc rơm và đòn đập lúa. Khoảng 20 sa giông đã bị giết chết trước khi cảnh sát đẩy lui được đám đông thịnh nộ. Công binh ở Cherbourg được phái tới dựng hàng rào thép gai bao kín cả vịnh Basse Coutances; nhưng đêm đó nhiều sa giông từ dưới biển trồi lên, phá thủng hàng rào này bằng lựu đạn và dường như đang chuẩn bị đi vào trong đất liền. Xe tải quân sự hấp tấp chở tới nhiều đại đội trang bị súng máy và lập hàng rào bộ binh cố chia tách sa giông với người. Trong lúc đó, nông dân xông vào các cơ quan thuế và đồn cảnh sát, rồi một nhân viên thuế vụ khét tiếng khó ưa đã bị treo cổ trên cột đèn, ngực đeo tấm bảng ghi:

ĐẢ ĐẢO SA GIÔNG!

Báo chí, đặc biệt là báo ở Đức, loan tin về một cuộc cách mạng ở Normandy; nhưng chính phủ ở Paris đã can thiệp bằng một tuyên bố phủ nhận kịch liệt.

Trong lúc những cuộc giao chiến đẫm máu giữa nông dân và sa giông nổ ra dọc theo bờ biển Calvados, Picardy và Pas de Calais, chiếc tuần dương hạm Jules Flambeau cũ kỹ của Pháp rời cảng Cherbourg trực chỉ bờ biển phía tây Normandy; về sau mới xác định được ý đồ chỉ nhằm trấn an dân địa phương lẫn sa giông bằng sự hiện diện của tuần dương hạm này. Chiếc Jules Flambeau đậu cách vịnh Basse Coutances một dặm rưỡi; khi đêm xuống, để tăng thêm hiệu quả, chỉ huy tàu ra lệnh bắn pháo sáng nhiều màu lên trời. Nhiều người trên bờ đã chiêm ngưỡng màn trình diễn ngoạn mục đó; đột nhiên họ nghe một tiếng rít xé tai và một cột nước khổng lồ bắn lên ngay mũi tàu; chiếc tuần dương hạm nghiêng ngả và ngay lúc đó ầm vang một tiếng nổ kinh hoàng. Rõ ràng là tuần dương hạm đang chìm; trong vòng mươi lăm phút các xuồng máy từ các hải cảng gần đó gấp rút lao tới tiếp cứu nhưng không cần thiết nữa; ngoài ba người chết ngay trong vụ nổ, toàn bộ thủy thủ đoàn đã cố gắng tự cứu lấy thân và chiếc Jules Flambeau chìm năm phút sau khi sĩ quan chỉ huy cuối cùng rời tàu, để lại những lời đáng nhớ: “Không làm gì được nữa”.

Báo cáo chính thức công bố ngay đêm đó thông tin rằng “tuần dương hạm Jules Flambeau cũ kỹ, dẫu sao cũng sẽ được bãi nhiệm trong vài tuần tới, đã va phải đá ngầm giữa chuyến hải hành trong đêm và tàu chìm do nồi hơi phát nổ”, nhưng báo chí lại không dễ thỏa mãn như thế; trong lúc giới truyền thông bán chính thức khăng khăng cho rằng chiếc tàu ấy đã đụng phải loại mìn mới sản xuất gần đây của Đức, các tờ báo đối lập và báo quốc tế chạy những dòng tít to tướng, chẳng hạn như:

TUẦN DƯƠNG HẠM PHÁP TRÚNG NGƯ LÔI CỦA SA GIÔNG!

BIẾN CỐ BÍ ẨN TRÊN BỜ BIỂN NORMANDY

SA GIÔNG NỔI LOẠN!

Dân biểu Barthelemy viết một bài hùng hồn: “Chúng tôi quy trách nhiệm cho những kẻ đã cung cấp vũ khí cho súc vật chống lại loài người; những kẻ đã đặt bom mìn vào tay sa giông để giết hại nông dân Pháp và trẻ em vô tội đang chơi đùa; những kẻ đã giao cho loài hải quái này những thứ ngư lôi hiện đại nhất để đánh đắm hạm đội Pháp bất cứ lúc nào tùy thích. Tôi tuyên bố: Chúng phải bị trừng trị; hãy truy tố chúng vì tội sát nhân, hãy đưa chúng ra tòa án binh vì tội phản nghịch, hãy mở cuộc điều tra xem chúng đã hưởng lợi bao nhiêu từ việc cung cấp vũ khí cho loài đê tiện dưới đáy biển kia chống lại loài người văn minh!”. Và tương tự như thế. Tóm lại là tình hình đại hoảng loạn, dân chúng tụ tập ngoài đường phố và bắt đầu dựng rào chắn; các xạ thủ từ Senegal dựng súng đóng chốt trên các đại lộ Paris; và xe tăng cùng thiết giáp túc trực ở các khu ngoại ô. Đó là lúc Monsieur François Ponceau, Bộ trưởng Hải quân, đứng trước Quốc hội, mặt tái mét nhưng kiên quyết tuyên bố: “Chính phủ nhận trách nhiệm đã cung cấp cho sa giông trên lãnh thổ Pháp các loại súng, tiểu liên bắn dưới nước, súng cối bắn dưới nước và ngư lôi. Tuy nhiên sa giông của Pháp chỉ được trang bị các loại súng hạng nhẹ có cỡ đạn nhỏ; trong khi sa giông của Đức lại được vũ trang với đạn cối bắn dưới nước cơ lớn tới 32cm. Trên các bờ biển Pháp chỉ trung bình 24 kilômét mới có một kho vũ khí dưới nước gồm lựu đạn, ngư lôi và chất nổ, trong khi trên các bờ biển Ý cứ 20 kilômét lại có một kho vũ khí ngầm dưới đáy biển còn ở Đức cứ 18 kilômét lại có một kho. Pháp không thể và sẽ không bao giờ bỏ mặc không bảo vệ biển bờ tổ quốc. Pháp quyết không tử bỏ việc vũ trang cho sa giông. Bộ Hải quân hiện đã tiến hành điều tra hết sức ráo riết để tìm cho được kẻ nào phải chịu trách nhiệm cho thảm hoạ ngộ nhận trên bờ biển Normandy; có lẽ sa giông ở đó đã nhầm tưởng các pháo sáng đủ màu là dấu hiệu can thiệp quân sự nên muốn tự vệ. Cả chỉ huy trưởng tàu Jules Flambeau và cảnh sát trưởng Cherbourg đều đã bị cách chức; một ủy ban đặc biệt đang điều tra xem các hãng thầu công trình dưới nước đối xử với lao động sa giông như thế nào; trong tương lai sẽ giám sát chặt chẽ về mặt này. Chính phủ tiếc thương sâu sắc cho những thiệt hại nhân mạng; các thiếu niên anh hùng dân tộc Pierre Cajus, Marcel Bérard và Louis Kermadec sẽ được truy tặng huy chương, được mai táng bằng ngân sách Chính phủ và cha mẹ họ sẽ được hưởng một món tiền tuất lớn. Sẽ có những thay đổi quan trọng trong hàng lãnh đạo cấp cao của Hải quân Pháp. Chính phủ đề nghị Quốc Hội bỏ phiếu tín nhiệm ngay khi có thêm thông tin”. Ngay sau đó, Nội các tuyên bố tiếp tục phiên họp thường trực.

Trong lúc ấy, báo chí - tùy theo màu sắc chính trị - hô hào nào là trừng phạt, tiêu diệt, chiếm làm thuộc địa hoặc tiến hành thánh chiến chống loài sa giông; nào là tổng đình công, đòi Chính phủ giải tán, bắt giữ các chủ tuyển dụng sa giông; nào là bắt giữ các thủ lĩnh cộng sản và những kẻ xách động cùng nhiều biện pháp khẩn cấp tương tự. Dân chúng cuống cuồng tích trữ thực phẩm khi có tin đồn là các hải cảng và bờ biển có thể sẽ bị phong tỏa, giá cả mọi hàng hóa tăng lên với tốc độ chóng mặt; bạo loạn bùng phát ở các thành phố công nghiệp vì chi phí sinh hoạt tăng vọt; thị trường chứng khoán đóng cửa suốt ba ngày. Đó là cao điểm căng thẳng và đáng sợ nhất trong vòng ba, bốn tháng qua. Tuy nhiên, đó là lúc Monsieur Monti, Bộ trưởng Nông nghiệp, nảy ra một giải pháp tài tình. Cụ thể là ông ta ra lệnh cứ hai lần một tuần lại đổ xuống biển dọc theo vùng duyên hải nước Pháp hàng trăm xe tải táo cho sa giông ăn; tất nhiên Chính phủ sẽ bỏ tiền ra mua táo. Biện pháp này thành công rực rỡ vì đã làm “an giông” lẫn an dân ở Normandy cũng như ở các nơi khác. Nhưng Monsieur Monti không dừng lại ở đó: do từ lâu đã có nhiều vấn đề bất ổn nghiêm trọng và sâu xa ở các vùng trồng nho vì nguồn tiêu thụ sụt giảm, ông bèn dàn xếp bằng cách nào đó để nhà nước tài trợ cho mỗi khẩu phần hàng ngày của sa giông cố thêm nửa lít rượu vang trắng. Lúc đầu sa giông không biết phải làm gì với thứ rượu này vì uống vào là chúng bị tiêu chảy nặng, nên cứ đổ hết xuống biển; nhưng dần dà đám này cũng đâm ra quen uống, và từ đó trở đi người ta thấy rằng sa giông Triton của Pháp hăng say với chuyện tình dục hơn, tuy rằng tỷ lệ sinh sản giảm hơn trước. Thế là chỉ một hòn đá đã ném trúng hai con chim; cả vấn đề nông nghiệp lẫn vấn đề sa giông được giải quyết đồng thời; tình hình căng thẳng và đe dọa đã chấm dứt; và chẳng bao lâu sau đó, khi Chính phủ lại phát sinh khủng hoảng vì một xì-căng-đan tài chính của Madame Töppler, thế là Monsieur Monti tài ba và từng trải trở thành Bộ trưởng Hải quân của chính phủ mới.