← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Khi Sebastian leo lên bậc cấp ngôi nhà của mình trên phố Brook, những cư dân London thượng lưu mới rời khỏi giường ngủ. Chỉ có tiếng xe cộ ầm ầm xa xôi bị sương mù bóp nghẹt trên đường New Bond và những tiếng ré lên của trẻ con chơi đuổi bắt dưới sự quản lý của bảo mẫu tại Quảng trường Hanover làm xáo động sự im lặng giữa trưa.

Sebastian cảm thấy một sự quên lãng dịu êm khi kiệt sức, một trạng thái tê liệt đầy phước lành. Ông quản gia Morey gặp anh tại sảnh, vẻ lo lắng bất thường khiến mặt ông cau có. "Thưa ngài…," ông bắt đầu.

Ánh mắt của Sebastian nhìn vào một cây gậy quen thuộc và chiếc mũ chóp cao trên cái bàn tại sảnh. Anh đột nhiên ý thức rõ chiếc cà vạt nhàu nát của mình, vết máu bầm trên trán và vẻ mệt mỏi khó tránh sau hàng giờ rượu chè không ngủ. "Hẳn là cha tôi đang ở đây?"

"Vâng, thưa ngài. Bá tước đang chờ ngài trong thư viện. Nhưng tôi tin rằng trước hết ngài cần biết về một sự cố xảy ra vào sáng…"

"Để sau đi," Sebastian nói, và băng qua sảnh, mở cửa thư viện.

Alistair St. Cyr, Bá tước Hendon thứ Năm, ngồi trên một chiếc ghế bành da gần lò sưởi, cầm một ly rượu mạnh của Sebastian trên bàn tay. Khi con trai bước vào, ông Bá tước nhìn lên, quai hàm giật giật như mỗi khi xúc động. Ở tuổi sáu mươi lăm, ông vẫn còn là một người đàn ông mạnh mẽ, với bộ ngực nở và mái tóc trắng dày trên khuôn mặt nặng nề đặc trưng. Ông có đôi mắt màu xanh sáng rực, sâu thẳm nhất mà Sebastian từng thấy. Từ hồi anh bắt đầu biết nhớ, Sebastian đã thấy đôi mắt này luôn bừng lên một cảm xúc mà anh không bao giờ hiểu được mỗi lần Hendon nhìn đứa con trai duy nhất còn lại của mình. Và trong suốt mười lăm năm qua, Sebastian đã chứng kiến ngọn lửa cảm xúc đó nhanh chóng biến mất dưới một cơn thuỷ triều đau đớn và thất vọng dễ nhận biết.

"Thế nào?" Bá tước cất lời. "Con có giết y không?"

"Talbot?" Sebastian vất cái áo choàng không tay lên trên một chiếc ghế mây gần cửa sổ. Rồi đến mũ và găng tay. "Tiếc là không."

"Con thoải mái với điều đó nhỉ."

Sebastian tiến đến bên bàn và rót cho mình một ly rượu mạnh. "Cha muốn con hành xử khác ư?"

Quai hàm của Bá tước giật giật đầy giận dữ. "Ta muốn con kiềm chế xu hướng cố gắng xóa sổ sự tồn tại của những người khác. Đây đã là cuộc thách đấu thứ ba trong vòng sáu tháng kể từ sau khi con trở về Anh Quốc."

"Thực ra, đã được mười tháng kể từ khi con xuất ngũ."

"Quỷ tha ma bắt sự ngạo mạn của con." Hendon bật dậy trên đôi chân của mình. "Người trước đó - tên y là gì?"

"Danford."

"Đúng rồi. Danford thì ta còn có thể hiểu được. Có những lời lăng mạ mà một quý ông không thể bỏ qua không thách đấu. Nhưng Talbot? Chúa ơi. Con đã ngủ với vợ y. Sẽ phải trả một đống tiền nếu con giết y, ta có thể cam đoan với con điều đó."

Sebastian uống cạn ly rượu của mình trong một hơi dài và cố gắng nuốt xuống những cảm xúc nguyên sơ đầy mâu thuẫn suốt hai mươi tám năm qua. Trên thực tế anh không ngủ với Melanie Talbot. Nhưng có biện minh cũng chẳng ích gì: Khái niệm tình bạn giản đơn giữa nam và nữ là điều mà Hendon không tin và cũng không thể hiểu được. Và ông cũng không hiểu tại sao Sebastian lại quan tâm đến việc một người đàn ông như Đại úy John Talbot đánh đập cô vợ trẻ đẹp của mình.

"Gã đó muốn giết chóc mà," Sebastian nói đơn giản. "Tại sao? Để con có thể lấy vợ y?"

Quay người đi, Sebastian rót một cốc rượu khác. "Đó chưa bao giờ là ý định của con."

"Những gì con cần là một người vợ cho riêng mình." Sebastian khựng lại, sau đó cẩn thận hạ bình rượu xuống.

"Chúng ta lại quay trở về chủ đề này à?"

"Nếu con nhất quyết tiếp tục lối sống phóng đãng này, ít nhất hãy lịch sự để đảm bảo có một người thừa kế trước khi uống rượu đến chết. Hoặc là bị bắn chết khi ra ngoài vào buổi sáng."

"Cha đánh giá thấp con."

Sebastian quay lại và thấy cha mình đang xem xét vết thương trên trán bằng đôi mắt nheo lại đầy lo lắng. "Lần này suýt soát nhỉ."

"Con đã nói với cha, gã đó muốn giết chóc mà."

Hàm Bá tước cứng lại. "Con đã hai mươi tám. Đã quá tuổi yên bề gia thất rồi."

"Để làm gì? Để nắm quyền quản lý các bất động sản?" Sebastian cười lớn khi một cơn co giật cảnh cáo thoáng qua trên mặt người cha, anh nâng ly rượu bắt chước việc cụng ly và thì thầm. "Có lý."

"Vị trí tại Thượng Walford vẫn còn trống."

Sebastian sặc rượu. "Cha không nghiêm túc đấy chứ." Cha anh vẫn nhìn chằm chằm vào anh. Sebastian hạ ly rượu xuống. "Chúa ơi. Cha đang nghiêm túc."

"Tại sao không? Con sẽ có việc gì đó để làm ngoài uống rượu, chơi bời và ngủ với vợ người ta. Và chúng ta cần một người đàn ông có khả năng như con tại Hạ viện."

Sebastian nhìn cha mình một lúc lâu. "Cha đang sợ Prinny17*sẽ đưa đảng Tự do vào nếu ông ta nhiếp chính, đúng không?"

"Ồ, Hoàng tử xứ Wales sẽ trở thành Hoàng thân Nhiếp chính, điều đó là chắc chắn. Chỉ còn là vấn đề thủ tục và thời gian. Tuy nhiên, ông ta sẽ vấp phải sự phản đối gay gắt nếu như cố gắng lật đổ Đảng Bảo thủ và hồi sinh Bộ Toàn Tài18*. Hoặc gì đó tồi tệ hơn."

*Prinny là tên gọi thân mật của George IV.

*Bộ Toàn Tài (Ministry of All Talents) là một là một chính phủ đoàn kết dân tộc được thành lập bởi Thủ tướng Anh William Wyndham Grenville vào ngày 11 tháng 2 năm 1806. Ngày nay, thuật ngữ này được sử dụng trong chính trị để mô tả một chính quyền với các thành viên đến từ nhiều đảng phái khác nhau.

"Nếu cha đang cố gắng tuyển dụng con làm một ứng cử viên, thì tình hình hẳn là không khó khăn như cha nghĩ."

Bá tước nhìn xuống cái ly của mình, từ từ xoay nó trong lòng bàn tay để các mặt cắt phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn được thắp lên thậm chí cả vào buổi trưa, để xua đi màn sương mù u ám. "Trong thời kỳ khó khăn này thì một người phải có nhiệm vụ tham gia bảo vệ lợi ích, tài sản và đặc quyền của quốc gia."

"Con cho là cha chưa từng nghĩ đến việc nếu ở trong Quốc hội, con có thể sẽ thách thức những truyền thống thiêng liêng về tài sản và đặc quyền và bênh vực chủ nghĩa Jacobin dị giáo, chủ nghĩa vô thần, và dân chủ?"

Lãnh chúa Hendon uống nốt ly rượu trong một hơi dài và đặt chiếc ly sang bên. "Ngay cả con cũng không ngu ngốc đến thế." Không thèm gọi người hầu, ông sải bước đến cửa, dừng lại khi tay đặt lên quả đấm, liếc nhìn lại và nói, "Hãy suy nghĩ về điều này."

Sebastian đứng ở cửa sổ, một tay vén tấm rèm nhung xanh nặng nề khi nhìn dáng người mạnh mẽ, quen thuộc của cha mình biến mất vào trong sương mù cuồn cuộn. Có thể đó là do ảo ảnh của ánh sáng, hoặc một hiệu ứng của sương mù, nhưng cha anh đột nhiên trông già và mệt mỏi hơn Sebastian vẫn nhớ. Và anh thấy một nỗi hối tiếc gợn lên, một sự thôi thúc chạy đến và ngăn cha mình lại, để giảng hoà với nhau bằng cách nào đó. Nhưng giữa họ không bao giờ có thể thực sự giảng hoà bởi Sebastian không bao giờ có thể trở thành người mà cha mình mong muốn, và cả hai đều biết điều đó.

Anh lại nhớ về một buổi sáng xa xưa ngập tràn tiếng cười ở sườn núi trên vịnh. Alistair St. Cyr không đến đó vào mùa hè năm ấy. Những ngày ấy, Bá tước dành phần lớn thời gian ở lại London. Nhưng ông đã về nhà vào ngày hôm sau, khuôn mặt đông cứng vì đau buồn, ôm trong tay tấm thân tái nhợt, không còn sự sống của người con trai cả.

Khi Richard chết đi, danh hiệu Tử tước Devlin cùng vị trí của người thừa kế được truyền cho Cecil, người con trai thứ hai. Nhưng Cecil cũng qua đời chỉ bốn năm sau đó. Cuối cùng, tất cả hy vọng của Alistair St. Cyr, tất cả những tham vọng và ước mơ của ông đã rơi xuống cậu bé chưa bao giờ được coi là người thừa kế, người trẻ nhất và ít giống ông nhất trong cả ba người con.

Nhún vai, Sebastian thả rèm và quay về phía cầu thang.

Anh sắp bước vào phòng ngủ thì ông quản gia chạy xuống hành lang. "Thưa ngài, tôi phải nói chuyện với ngài. Cảnh sát đến đây sáng…"

"Không phải bây giờ, Morey." "Nhưng thưa ngài..."

"Để sau đi," Sebastian nói và kiên quyết đóng cửa lại.